W.hy Not Me?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Kei

Editor: Viv aka mylove4tvxq

Rating: PG

Category: G

Couples: Jessica, ...

Note: 80% câu chuyện này là thật. Dành tặng cho một phần kí ức. Almost lover...

Why Not Me?

...Based on a true story...

Tại sao không phải là em vậy, đồ khờ?

Tại sao vậy?

Tôi nhìn Yul. Tôi luôn nhìn Yul bằng tất cả tình yêu mà tôi có.

Giá như trong tim Yul có một chỗ để dành cho tôi.

Giá như…đồ khờ ấy đừng khiến tôi phải quá hy vọng.

Giá như…đồ khờ ấy đừng phá nát nó…

Những ngày đầu tiên sau khi chúng tôi chính thức thành một nhóm, tôi đã luôn im lặng. Tôi luôn tìm cho mình một góc nào đó và sống tách biệt trong thế giới bé nhỏ của riêng mình. Và rồi Yuri xuất hiện, cậu ấy đã đánh thức con người thật của tôi.

Yuri nói nhiều lắm, cậu ấy cứ huyên thuyên mãi những câu chuyện chẳng có chủ đề. Lắm lúc Yuri làm tôi muốn phát cáu lên nhưng trước khi tôi kịp làm vậy thì cậu ấy đã tặng tôi một nụ cười siêu ngố rồi. Và tôi chẳng thể nào giận Kwon Yuri được.

Đồ khờ ấy khuấy động thế giới nhỏ của riêng tôi và mặc nhiên tôi đã để cậu ta bước vào thật dễ dàng, chỉ mỗi mình Kwon Yuri thôi…

Ngày sinh nhật đầu tiên trong đời không ở cạnh gia đình, ai có thể không buồn.

_ Hôm nay là sinh nhật Sica phải không?

Yuri nhìn tôi với gương mặt trông hết sức hớn hở như thể hôm nay là sinh nhật của cậu ta. Tôi sẽ luôn nói “Là Jessica”, và cậu ấy sẽ luôn trả lời “Jeshika dài lắm, gọi là Sica cho thân mật.” Có bao giờ tôi có thể thuyết phục cậu ấy đâu. Chỉ luôn là cậu ấy, cùng nụ cười khoe cả hàm răng trắng bóc khuất phục con người bướng bỉnh này.

_ Ừ.

_ Happy birthday to you~ Happy birthday to you~ Happy birthday! Happy birthday! Happy birthday to you~~~~

Tôi tròn xoe mắt nhìn vật thể da ngăm đen đang vừa hát vừa làm những động tác diễn tả kì quặc. Kết thúc bài hát, Yuri làm một hình trái tim lớn rồi cười híp cả mắt. Có chăng hạnh phúc của tôi cậu đang gởi đến hay đó là niềm hạnh phúc của chính cậu.

_ Sao lại biết hôm nay sinh nhật mình?

Tôi nhìn Yuri chờ đợi cho câu trả lời. Tôi đang cảm thấy vui, thật sự rất hạnh phúc. Đây có lẽ là món quà đặc biệt nhất mà chưa bao giờ tôi được nhận, chỉ đơn giản là một bài hát mừng sinh nhật và vài động tác kì lạ, nhưng lại khiến lòng tôi thấy ấm áp. Chưa một ai hát tặng riêng tôi một bài hát nào. Và khó khăn lắm vòng tay tôi mới giữ được cho riêng mình thay cho cậu ấy.

_ Bí mật!

Yuri đưa ngón tay trỏ lên môi và nháy mắt.

_ Đồ khờ này…

Bỗng dưng mắt tôi ươn ướt.

_ Này sao lúc nào cũng gọi mình khờ vậy!? Ơ…Sica mít ướt. Đừng có khóc chứ. Mình hát dở quá hả?

_ Không có, bởi vì mình vui quá thôi. Cám ơn cậu.

Tôi đỏ mặt đứng dậy bỏ đi. Tôi đã cảm động đến mức đó sao?

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tình yêu đến như đã luôn ở đó.

Tôi cố chạy trốn thứ cảm xúc đang dấy lên mạnh mẽ nhưng dường như không thể.

Tôi hoàn toàn bị mê hoặc bởi Yuri…

Và càng đắm chìm hơn nữa khi chúng tôi chính thức trở thành một cặp trên fan service…

Từ lúc nào, Yuri như một loại thuốc phiện khiến tôi không thể nào dứt bỏ.

Tôi nghiện nụ cười, giọng nói…

Nghiện khi Yuri gọi tôi là Sica baby và tôi gọi cậu ấy là Kwon seobang…tôi thích cách xưng hô mới của chúng tôi…

Tôi nghiện những cái nắm tay, những cái ôm…

Và cả hương thơm ngòn ngọt của cậu ấy.

Tôi luôn quan sát Yuri, luôn dõi theo cậu ấy mọi lúc, mọi nơi. Thậm chí tôi không rời cậu ấy lấy nửa bước.

Tôi đã luôn nghĩ rằng…hẳn Yuri cũng có cảm giác…như tôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi chơi thân với Tiffany vì chúng tôi đều có thể giao tiếp với nhau bằng thứ tiếng thông thuộc của mình. Tiffany và cô nàng trưởng nhóm, Tae Yeon được công ty ghép thành một cặp cũng như tôi với Yuri vậy. Cả bốn đứa rất thường hay đi chung với nhau, đó là những khoảng thời gian vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.

Cho đến một ngày, tôi nhận ra rằng ánh mắt Yuri chưa bao giờ hướng về phía tôi, cậu ấy luôn nhìn một ai khác…và tôi biết người may mắn đó là…Tiffany.

Tôi biết và tôi hiểu…ánh mắt Yuri nhìn tôi không dịu dàng, không tràn ngập yêu thương và cũng không sâu thẳm một nỗi buồn như thế. Nhưng tôi cứ tự huyễn hoặc mình rằng…có thể đó không phải là sự thật…

Cuối cùng, bao thắc mắc cũng đã được giải đáp. Hôm đó, cả nhóm đang cùng nhau xem tivi rất vui vẻ, Tiffany và Tae Yeon cứ thì thầm gì đó rồi cười khúc khích. Tôi quay sang nhìn Yuri để xem điệu bộ khi ngủ của cậu ấy (Yuri hay có thói quen xem phim là ngủ) nhưng không, Yuri ngồi đó nhìn Tiffany, tôi có thể thấy mắt cậu ấy hơi ướt, rồi Yuri đứng bật dậy bỏ về phòng. Tôi lật đật đi theo cậu ấy mặc kệ những ánh mắt của các cô gái đang nhìn chúng tôi đầy khó hiểu.

_ Yul…Yul thích Fany, có đúng không?

Yuri giật mình xoay người lại nhìn tôi.

Tôi im lặng nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, nín thở chờ đợi câu trả lời dù biết rằng sẽ không như tôi mong đợi, dù biết rằng câu trả lời đó sẽ phá nát mọi yêu thương…

Yuri khẽ gật đầu, ánh mắt cậu ấy buồn lắm. Tôi biết là Yuri rất buồn…nhưng cậu ấy đâu biết tôi còn đau hơn cậu ấy gấp vạn lần…

_ Sica…em bảo Yul phải làm gì bây giờ?

Tôi thấy từng lời mình muốn thốt ra cứ nghẹn ứ lại trong cuống họng.

_ E…em…Yul…nếu Yul thích cô ấy…hãy nói đi. Em tin là Fany cũng có tình cảm với Yul…em biết mà…đừng im lặng…đừng để người khác cướp mất cô ấy…sẽ đau lắm. Yul…cố lên.

_ Không đâu, Sica…Tae Yeon…Tiffany và Tae Yeon.

_ Họ là bạn. Em biết. Đừng yếu đuối như thế, chẳng giống Yul tí nào. Hãy nhìn lại xem…nếu không thích Yul…Fany sẽ chẳng bao giờ thức dậy để chuẩn bị nước Ma cho Yul mỗi sáng, cũng chẳng cùng Yul đi chạy bộ khi mặt trời còn chưa mọc trong khi cô ấy không hề thích tập thể dục và cũng chẳng khóc ré lên chỉ vì một con bọ bé tí ti để Yul có dịp trở thành hero, còn rất nhiều nhiều thứ khác nữa…đúng không?

Tôi đang làm gì? Vun đắp cho người mình yêu tiếp bước cùng một cô gái khác? Có bao giờ tôi dừng lại nghe bản thân đang nói gì không? Nhưng rồi tôi tự hỏi, có hay không những lời này, tạo ra bao khác biệt? Khi trong tay không có tình yêu của cậu ấy.

Những lời nói vô nghĩa, những lời nói đầu môi. Có bao gồm luôn tình cảm và suy nghĩ của tôi? Yuri của tôi, hay ít nhất trong trái tim nhỏ bé đáng thương này thuộc sở hữu của tôi, sẽ đau buồn nếu mất đi cô ấy chứ?

_ Cám ơn em, Sica.

Yuri ôm tôi vào lòng, siết chặt. Tôi cố ôm Yuri chặt hơn, vùi mặt vào tóc của cậu ấy…như cố lưu giữ lại mùi hương ngòn ngọt ấy…vì tôi biết đây là lần cuối cùng Kwon Yuri…ôm tôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong một góc nhỏ tâm trí, tôi dành cho mình một hy vọng vào tình cảm của Tiffany. Khi tình cảm của cậu ấy không hướng về Yuri như tôi. Có thể không?

Yuri vẫn không bày tỏ, Tiffany vẫn vui tươi cười đùa với mọi người. Bằng cách này, tôi sẽ vẫn có Yuri chứ?

Mỗi ngày trôi qua đều bình lặng như thế, chúng tôi cùng nhau đi ăn, đi chơi, tập hát, vũ đạo. Dần dà, lịch làm việc bắt đầu nặng hơn, nó chiếm gần hết khoảng thời gian của tôi để tôi có thể nghĩ đến những vấn đề khác. Những câu nói của Yuri, cảm giác ngờ ngợ của tôi đều đã bị cơn buồn ngủ cuốn trôi đi mất. Tôi cảm giác được có gì đó đang thay đổi…rất lớn.

Cuối cùng thì chúng tôi cũng có được một ngày off, cả bọn đang nằm dài ngoài phòng khách chờ Yuri đi mua đồ ăn về. Các cô gái đã đồng ý dành trọn một ngày này để nghỉ ngơi và ở cạnh nhau tại nhà.

Yuri trở về với hai tay đầy những chiếc túi nilon. Chúng tôi xúm lại giúp Yuri bày mọi thứ ra dưới sàn để vừa ăn vừa xem tivi, mà ngồi ăn vậy cũng mát. Đã quá trưa, hẳn mọi người đang rất đói.

Ngay lập lức, một cảnh tượng đập vào mắt tôi. Yuri ngồi xuống đằng sau Tiffany, xích lại gần và vòng tay ôm quanh eo cô ấy. Cậu ấy tựa cằm lên vai Tiffany và há miệng chờ cô ấy đút.

Vào giây phút đó, tôi chẳng làm gì hơn ngoài hùa vào cùng các cô gái chọc ghẹo họ.

_ Oh! Từ khi nào vậy? Mấy người giấu tui kĩ quá nha!

Tôi cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể.

_ À ừm…mới hôm qua thôi mà nhỉ, Nấm yêu.

Yuri gãi gãi đầu và cọ mũi vào cổ Tiffany. Trông họ thật hạnh phúc…

Tôi im lặng và cố ngăn bản thân mình không bỏ về phòng. Nếu tôi làm như thế họ sẽ biết, Yuri sẽ biết. Tôi thà ngồi cắn răng chịu đựng cảnh tượng trước mắt mình còn hơn để Yuri phát hiện. Tình bạn giữa cả ba chúng tôi cũng sẽ tan vỡ mất. Jessica! Cố lên nào…

Tôi cố tránh ánh mắt mình sang hướng khác và tình cờ tôi bắt gặp ánh mắt của một người lặng yên nhìn đăm đăm vào Yuri và Tiffany. Có thể tôi đã bị ảo giác chăng? Hình như tôi vừa thấy một giọt nước mắt vừa được lau đi vội vã…

~~~~~~~~~~~~~~~~

Chuỗi ngày sau đó đối với tôi là một cực hình. Tôi luôn cố tỏ ra vui vẻ như không có gì xảy ra. Tiffany là bạn tôi, Yuri cũng là bạn đồng thời là người tôi yêu, tôi tự dặn bản thân mình không được phép ích kỉ và chúc phúc cho họ…nhưng thật quá khó khăn để tỏ ra chẳng hề đau đớn gì…

Những lúc họ thể hiện yêu thương bằng những cái ôm, nụ hôn tôi chỉ biết cười trừ rồi quay đi chỗ khác…mỗi một lần như vậy, những vết thương cũ chưa lành thì những vết thương mới lại được tạo ra.

Tôi cũng không thể tin là tôi có thể kiên trì đến thế…Dù đau đớn cách mấy tôi vẫn luôn cố chịu đựng, tôi không hề khóc kể từ lúc tôi biết mình đã mất đi người yêu thương nhất…

Mỗi khi Tiffany và Yuri cãi nhau, tôi là người duy nhất mà cậu chịu tâm sự. Tôi chẳng thể nói hay làm gì ngoài ôm lấy Yuri vào lòng và lau nước mắt cho cậu ấy. Từng giọt nước mắt cứ chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của Yuri khiến trái tim tôi bị bóp nghẹn.

Tôi hát những bài hát của chúng tôi. Bài hát xưa của những kỉ niệm xưa cũ, cậu ngâm nga bên tai mỗi khi cả hai gần nhau. Bài hát của chúng tôi, một phần kí ức của tôi, nhưng có bao giờ thật sự là của tôi?

Đôi lúc, tôi cảm thấy ganh tỵ với Tiffany nhiều lắm. Cô ấy có điểm gì hơn tôi? Cô ấy lại còn hay làm Yuri phải buồn…Tôi vẫn luôn ở cạnh Yuri những lúc cậu ấy cần, luôn yêu thương cậu ấy bằng cả con tim mình.

Nhưng tôi biết…Tiffany hơn tôi ở điểm…cô ấy đã có được trái tim của Yuri…

Tôi chẳng thể làm gì khác…

Miễn sao Yuri thấy hạnh phúc…đúng rồi, chỉ cần Yuri hạnh phúc là được…

~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày tháng trôi đi, tôi quen dần với cảm giác đau xót dai dẳng đeo bám hằng ngày. Yuri vẫn ở cạnh tôi…vậy là đủ…đủ để những vết thương của tôi bớt đi phần nào nhức nhối.

Rồi tôi phát hiện ra có người cũng đang mang nỗi đau như tôi. Kim Tae Yeon.

Một ngày tình cờ khi lịch làm việc của tôi thay đổi và tôi quyết định sẽ về nhà sớm để ngủ một chút. Vừa về đến nơi, gian phòng khách tối thui, tôi cố mò mẫm bật công tắc đèn. Đó là lúc tôi bắt gặp TaeYeon đang ngồi thu mình trên chiếc ghế sofa lặng lẽ khóc, trên tay cậu ấy cầm một tấm hình chụp cậu ấy cùng với Tiffany từ hồi còn là trainee.

Tôi đưa TaeYeon vào phòng mình và tâm sự cùng cậu ấy, nói cho cậu ấy biết luôn về việc tôi yêu Yuri nhiều như thế nào.

_ Jessica, cậu là một cô gái mạnh mẽ.

_ Không đâu Taengoo à, mình đau lắm. Nhiều lúc mình tưởng chừng như mình đã không còn có thể đứng vững để tiếp tục ở cạnh Yul như một người bạn, những ham muốn có cậu ấy đong đầy đến mức muốn nổ tung, nhưng ý nghĩ sẽ không còn được ở cạnh Yuri đã khiến mình cố gắng hơn nữa. Dù chỉ là bạn…nhưng mình hạnh phúc vì điều đó. Có thể cậu nghĩ rằng mình cao thượng một cách giả tạo…nhưng đó là sự thật.

_ Mình hiểu cậu mà, Jessica. Mình cũng chỉ mong Fany sẽ hạnh phúc nhưng mình đã quá yếu đuối để có thể kìm hãm lại cơn đau khiến mình choáng váng mỗi khi nhìn thấy Fany hạnh phúc với Yul.

Nước mắt lại tiếp tục lăn dài trên má cậu ấy. Chúng tôi có cùng một nỗi đau…chúng tôi hiểu nó. Tôi ước được như TaeYeon, nếu như tôi có thể khóc hẳn sẽ bớt đau đớn hơn nhiều. Nhưng lạ kì thay, đôi mắt tôi vẫn khô cạn, ráo hoảnh…

TaeYeon và tôi ôm chặt lấy nhau…cố gắng đẩy lùi sự nhức nhối nơi con tim yếu ớt của cả hai…

Bởi một sự thôi thúc nào đó, chúng tôi hôn nhau…

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau hôm đó, tôi và TaeYeon trở nên thân thiết hơn. Hai trái tim tổn thương cố gắng xoa dịu lẫn nhau…

Chiếc giường đã lạnh vì thiếu vắng hơi ấm của Yuri từ lúc nào, bây giờ đã được Tae Yeon sưởi ấm. Nó làm tôi nhớ đến khoảng thời gian hồi đó, mỗi lần tôi gặp ác mộng hay có sấm sét, Yuri đều đến ngồi trên giường vuốt nhẹ tóc tôi hỏi nhỏ “Em có sợ không, Sica? Yul ngủ cùng em, nhé?” và thế là tôi thoải mái rúc sâu vào vòng tay của cậu ấy. Giờ thì không còn nữa rồi…vòng tay đó giờ đã là của người khác, hẳn nó giá trị hơn nhiều bởi nó đong đầy tình yêu của Yuri.

Có Tae Yeon bên cạnh cũng tốt, chiếc giường đã đỡ trống trải hơn, đỡ lạnh lẽo hơn.

Dần dà, chiếc gối của TaeYeon cũng đã không còn thấm đẫm nước mắt. Cậu ấy mạnh mẽ nhiều hơn trước nhưng tôi biết đó là do TaeYeon cố khiến cho bản thân mình bận rộn vì công việc để quên đi nỗi đau âm ỉ đeo bám từ ngày này qua tháng khác…

Tôi đang ngồi đọc sách thì SooYoung đi vào lấy đồ. Tôi có cảm giác SooYoung khựng lại và nhìn tôi một lúc. Bỗng dưng cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi, lấy tay gỡ nhẹ quyển sách xuống ra hiệu rằng cậu ấy muốn nói chuyện.

_ Jessica, mình biết chuyện của cậu. Và cậu biết đấy, mình rất ngưỡng mộ cậu. Jessica, cậu là một thiên thần…Thiên thần dành riêng cho Yuri. Mình sẽ rất buồn nếu như đôi cánh của thiên thần bị tổn thương và mình sợ rằng thiên thần sẽ không thể nào bay được nữa. Vậy nên, cậu hãy mạnh mẽ lên. Nếu cần mình sẵn sàng sẻ chia với cậu.

SooYoung nói nhanh một hơi rồi gãi gãi đầu, khẽ cuối mặt xuống để che gương mặt ngại ngùng.

_ Sao lại nói chuyện nghiêm túc vậy? Đi lo cho Bunny của cậu đi kìa. Mình chẳng sao đâu. Hôm nay cậu sến quá đó Shikshin ah.

Tôi đùa. SooYoung chỉ im lặng mỉm cười và bước ra khỏi phòng.

Sâu thẳm trong lòng, tôi cám ơn cậu ấy nhiều lắm. SooYoung là một người bạn tốt. Dù vẻ ngoài cậu ấy có vẻ vô tâm nhưng thật ra sâu thẳm bên trong cậu ấy lại là người rất biết cách yêu thương và quan tâm đến người khác. Sunny thật hạnh phúc khi có cậu ấy.

Tôi ngồi nghĩ về những lời SooYoung nói. Có đúng tôi là một thiên thần dành riêng cho Yuri hay không? Tại sao SooYoung lại nói như vậy…?

Đầu tôi bắt đầu ong lên, tôi không suy nghĩ nữa. Hiện tại cũng quá đủ để mệt mỏi rồi…

~~~~~~~~~~~~~~~~

Yuri đã luôn xuất hiện mỗi khi tôi cần cậu ấy tha thiết. Tôi không biết là vì lí do gì mà Yuri có thể xuất hiện ngay khi tôi vừa nghĩ đến cậu ấy.

Ngày hôm đó, trời mưa rả rích. Chiếc điện thoại rung lên những hồi chuông dài báo có cuộc gọi, là Soo Jung. Tôi tự hỏi không biết có chuyện gì đã xảy ra.

_ Hello! Là em à, Jungie?

_ …

Đầu dây bên kia im thin thít không một tiếng động. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

_ Jungie! Là em phải không?

Tôi nghe tiếng con bé thút thít. Nó đang khóc sao?

_ Jungie! Có chuyện gì vậy? Nói chị nghe, nhanh.

_ Appa…appa và umma…cãi nhau to rồi chị à. Họ còn…còn đòi lị dị…em…sợ lắm…Sica à, chị đang ở đâu vậy…em sợ lắm…

_ Bình tĩnh nào, có chị ở đây. Sẽ không sao đâu. Bây giờ em phải đến công ty đúng không? Đi đi Jungie. Không sao đâu mà. Hãy tin chị.

Tôi cố trấn an con bé.

_Dạ…

Soo Jung cúp máy. Tôi khẽ thở dài. Dạo gần đây, ba mẹ tôi hay cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh. Áp lực công việc giờ lại thêm gia đình khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Tôi là một người chị tồi khi không thể ở cạnh an ủi em gái mình, nó còn quá nhỏ để phải chứng kiến những cảnh đó.

Hai giờ đồng hồ nữa tôi phải có mặt tại công ty rồi, tôi đành phải gác chuyện gia đình sang một bên. Tôi sẽ đến gặp ba mẹ sau vậy.

Cơn choáng bỗng ập lấy tôi. Thật ra tôi đã phải cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Soo Jung. Trước giờ, ba mẹ tôi chưa từng cãi nhau. Chính tôi cũng không biết phải làm sao nhưng tôi là chị, giờ tôi là người duy nhất con bé có thể dựa vào. Tôi bỗng cảm thấy rất sợ…nếu lỡ như gia đình tôi tan vỡ. Tôi phải làm thế nào? Soo Jung sẽ thế nào?

Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Tôi bật khóc. Ngay lúc đó, tôi ước mình không còn phải cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Tôi ước được trở lại ngày mà tôi có thể dựa dẫm vào một ai đó. Tôi nhớ cậu ấy, nhớ Yuri vô cùng. Tôi muốn được gặp Yuri ngay lúc này và được cậu ấy ôm vào lòng vỗ về. Tôi muốn được thấy mình nhỏ bé trong vòng tay của Yuri dù chỉ một lúc.

Không gian xung quanh yên ắng đến mức choáng ngộp, chỉ có tôi ngồi đó nắm chặt chiếc điện thoại trong tay và khóc.

Cánh cửa mở tung và cậu ở đó.

_ Sica! Bọn mình về nè.

_ Sica ah! Em sao thế? Sao lại khóc? Có chuyện gì sao?

Yuri hốt hoảng tiến lại gần tôi.

Tôi ôm chầm lấy cậu ấy và khóc to hơn, không để ý đến Tiffany đang ở đằng sau.

Tôi kể chuyện gia đình trong tiếng nấc. Yuri xoa nhẹ lưng tôi.

_ Không sao đâu. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Đừng lo. Có Yul ở ngay đây…

Tôi buông nhẹ Yuri ra khi nhận thấy sự có mặt của Tiffany. Cậu ấy đưa tay lên tính lau nước mắt cho tôi nhưng tôi đã gạt ra.

_ Cám ơn, Yul. Gần đến giờ em phải đi rồi, Yul ra ngoài đi.

Tôi cười yếu ớt. Tôi khát khao được ở trong vòng tay của Yuri lâu hơn. Nhưng tôi biết là tôi không thể…

Chỉ cần Yuri nói không sao...thì mọi chuyện sẽ không sao. Tôi tin Yuri. Vậy là đủ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi đã không còn luẩn quẩn cạnh Yuri như trước. Tôi và Tae Yeon luôn đi cùng nhau. Đôi lúc, tôi có cảm giác như ánh mắt của Yuri đang hướng về phía mình.

Dạo gần đây, Yuri có vẻ buồn nhưng khi tôi hỏi cậu ấy lại không trả lời. Tôi không hiểu lí do sao lại như thế, trước giờ có chuyện gì Yuri đều nói với tôi mà.

_ Em hạnh phúc chứ?

Yuri bỗng dưng hỏi nhỏ khiến tôi ngẩn người.

_ Sao lại hỏi vậy?

Yuri khẽ mỉm cười, ánh mắt hiện lên một nỗi buồn xa xăm.

_ Không có gì…

Có chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy vậy?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi và Tae Yeon quấn lấy nhau trên chiếc giường của tôi. Tae Yeon chuyển nụ hôn xuống cổ tôi và mút mạnh lấy nó khiến tôi không ngăn được tiếng rên thoát ra từ cổ họng mình, cậu ấy để lại những dấu ửng đỏ trên nó, thế nào rồi cũng bị thấy nhưng tôi cũng không quan tâm. Những lúc cảm thấy đau đớn quá sức chịu đựng, chúng tôi lại giải tỏa bằng cách này.

Tae Yeon cởi tung chiếc áo sơ mi tôi đang mặc và hôn cùng khắp thân thể tôi. Khi tay cậu ấy trượt xuống tính cởi khóa quần, tôi đã kịp ngăn lại.

_ Không Tae Yeon! Chúng ta sẽ không đi xa hơn thế này.

Tôi nghiêm nghị nhìn cậu ấy. Tae Yeon khẽ gật đầu rồi đứng thẳng dậy.

_ Tae Yeon! Jessica! Ra ăn nè!

Có tiếng Hyo Yeon gọi từ ngoài phòng khách.

Tae Yeon giúp tôi mặc lại áo. Tôi soi vào gương, những dấu đỏ bầm đã hiện rõ trên cổ. Tôi cố lấy tay kéo tóc để che đi.

Khi vừa bước ra ngoài, Tae Yeon đi thẳng xuống bếp. Tôi nhìn quanh, Soo Young, Sunny, YoonA và SeoHyun đều đã xuống bếp cả, Tiffany chưa về, trong phòng khách chỉ còn mỗi tôi và Yuri đang ngồi trên chiếc ghế sofa xem tivi. Tôi lại gần ngồi cạnh cậu ấy.

_ Yul không ăn à?

_ Ừm. Yul ăn rồi.

Yuri quay sang nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy lướt xuống cổ khiến tôi giật mình bối rối. Tôi thấy Yuri khẽ nhăn mặt.

_ Bị sao vậy?

Giọng Yuri có vẻ khó chịu.

_ À…ừm…không có gì. Là…à…là do muỗi cắn.

_ Đi ăn đi!

Yuri gằng giọng khiến tôi thấy sợ. Sao Yuri lại gắt lên với tôi như thế?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Yuri trở nên im lặng hơn trước. Tôi cố gặng hỏi nhưng mãi mà không được nên đành mặc kệ cậu ấy. Có quá không khi nói tôi đau cho nụ cười thiếu vắng trên gương mặt Yuri?

Một sáng ngày Chủ nhật, tôi và Yuri đều chẳng có gì làm. Tôi đang ngồi xem những tấm ảnh giữa tôi và cậu ấy mà fans bàn luận rất sôi nổi. Tôi cười, fans của chúng tôi thật dễ thương. Nhưng nếu họ biết sự thật là thế này hẳn họ sẽ buồn lắm.

Yuri mở cửa bước vào khiến tôi giật mình, vội vàng đóng laptop lại. Cậu ấy nằm phịch xuống giường rất tự nhiên.

_ Đi đâu qua đây?

Tôi lạnh lùng hỏi.

_ Lại đây nằm chung đi. Yul buồn ngủ quá.

_ Sao không về phòng mà ngủ?

_ Không thích. Lẹ coi.

Không hiểu sao tôi lại không cãi lời Yuri, ngoan ngoãn đi lại chui vào trong chăn nằm cạnh cậu ấy.

_ Muốn nghe Yul kể chuyện không?

Yuri quay sang nhìn tôi. Khoảng cách giữa chúng tôi giờ rất gần, đã từ lâu rồi tôi không còn được ở sát Yuri như thế này nữa. Tôi sợ Yuri có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập liên hồi.

_ Coi như im lặng là đồng ý đi.

Rồi Yuri hướng mắt lên trần nhà và bắt đầu câu chuyện.

Yuri kể rằng cậu ấy có một người bạn rất thân. Người bạn đó luôn ở cạnh Yuri, luôn an ủi Yuri mỗi khi cậu ấy buồn. Yuri cảm thấy bản thân thật may mắn khi mình có được người bạn đó. Và Yuri biết rằng mình đã làm người bạn đó tổn thương rất nhiều. Nhưng dạo gần đây, người bạn đó không còn luẩn quẩn cạnh Yuri nữa, dù biết vậy là ích kỉ, nhưng Yuri cảm thấy rất khó chịu. Yuri biết rằng mình đã có hạnh phúc thì cũng nên để cho người bạn của mình được hạnh phúc. Nhưng chẳng hiểu tại sao, Yuri lại cảm thấy rất buồn. Yuri rất bức bối khi người bạn đó không còn thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu ấy như trước nữa, cũng không còn len lén nhìn cậu ấy nữa. Yuri không biết cảm xúc này là thế nào…và nó khiến cho cậu ấy cảm thấy rất mệt mỏi. Cũng vì thế nên Tiffany đã rất lo lắng cho cậu ấy.

Tôi nín thở, có phải Yuri đang nói đến tôi?

Tôi im lặng chờ đợi Yuri tiếp tục câu chuyện. Cậu ấy trở mình sang nhìn tôi, tôi cũng làm tương tự.

_ Sica ah, gối ôm.

_ Sao không kể nữa?

_ Hết rồi.

_ Gì trớt quớt vậy. Yul thật là…gối ôm ngay sau lưng kìa mà còn hỏi.

Bỗng Yuri vòng tay qua ôm lấy tôi, siết nhẹ. Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, hẳn gương mặt tôi đang rất đỏ.

_ Em không có ngốc đến thế mà phải không?

Yuri thì thầm.

Tôi không trả lời, nhắm mắt cố tận hưởng lấy hương thơm ngòn ngọt đặc trưng của Yuri. Có chúa mới biết tôi nhớ nó vô cùng.

Yuri cúi đầu xuống nhìn tôi. Khi tôi vừa ngẩng mặt lên, môi chúng tôi chạm vào nhau.

Nụ hôn dần trở nên mãnh liệt và sâu hơn. Tôi thấy mọi thứ xung quanh bỗng trở nên váng vất, mơ hồ. Lòng ngập tràn hạnh phúc tưởng chừng như muốn nổ tung. Yuri đang hôn tôi.

Cậu ấy bỗng cắn lấy môi dưới của tôi khiến tôi không kiềm chế được mình. Tôi cắn lại môi Yuri trước khi chuyển mình lên phía trên cậu ấy. Tôi di chuyển môi mình xuống cổ cậu ấy, mút mạnh để lại một dấu ửng đỏ. Chỉ là tôi muốn đánh dấu cho giây phút này…

Tôi thấy Yuri hơi thụt người lại trước cái hôn đó nhưng tôi không quan tâm.

Môi tôi rời khỏi cổ Yuri, cậu ấy liền nối lại nụ hôn.

Chúng tôi đã hôn nhau lâu…rất lâu…lâu đến mức khi cả hai rời nhau ra tôi mới nhận thức được mình bị thiếu oxi trầm trọng. Cả tôi và Yuri thở dốc, chúng tôi nhìn sâu vào mắt nhau song chẳng ai thốt lên lời gì.

Tôi lăn qua bên cạnh và ôm lấy Yuri. Cậu ấy lại ôm ghì lấy tôi vào lòng.

_ Yul yêu em…?

Đó chỉ là một lời thì thầm bỗng bật ra khỏi miệng tôi. Bâng quơ nhưng lại có vẻ như một câu hỏi.

Yuri không trả lời.

Chúng tôi lặng lẽ nằm ôm nhau suốt cả buổi sáng hôm đó.

Đến tối đúng 12 giờ, tôi nhận được tin nhắn của Yuri.

“Sau hôm nay, đừng yêu Yul nữa, cũng đừng đau khổ vì Yul nữa.

Yul yêu em”

Tôi lặng người. Ra là vậy. Cảm giác khi niềm hy vọng lẫn lòng tự trọng bị chà đạp là vậy. Như một liều thuốc độc chảy thẳng vào tim, Yuri cho tôi niềm hạnh phúc giả tạo nhỏ nhoi trước khi giết chết đi nhịp đập vốn mong manh trong lồng ngực này. Đừng yêu Yul nữa, và cũng đừng khổ vì Yul, đơn giản như vứt bỏ một bọc rác to lớn mang trong lòng, dễ dàng như vậy sao? Yul, đùa giỡn với em vui lắm chứ?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đừng cho tôi nhìn thấy, vì vết thương sẽ lại rỉ máu, và trái tim sẽ lại một lần ngừng đập. Khi cậu và người đó vui vẻ với nhau, có khi nào cậu quay lại nhìn thấy mảnh vỡ của trái tim của tôi?

Đừng nhìn tôi, đừng cho tôi một lần nữa lạc vào mắt cậu, và cũng đừng cho tôi ánh mắt tổn thương.

Dấu ấn trên cổ cậu tôi để lại đã phai nhạt, tình cảm của tôi, chừng nào sẽ mất? Cậu thì sao, hay ngay từ đầu đã không có để biến mất.

_ Yuri sao vậy hả !? Yuri thật sự không nghe em nói hay là tại vì mãi nghĩ về Jessie nên không thể nghe thấy em đang nói gì !?

Những cuộc cãi vã của hai người, tôi đâu cần biết đến nó

_ Yuri với Jessica là bạn kiểu gì vậy !?

Cậu tức giận vì điều gì? Khi cậu có cậu ấy hả, Tiffany?

_ Thôi mà Fany. Em là người quan trọng nhất của Yul. Đừng nghĩ vớ vẫn nữa được không?

_ Như…hmm…

Tiếng của Tiffany bị đứt quãng giữa chừng. Tôi cá là Yuri đã hôn Tiffany để khiến cô ấy yên lặng. Tiếp sau đó, tôi nghe thấy tiếng rên. Và tôi biết, hai người họ thuộc về nhau.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đóng cánh cửa lại sau lưng, tôi khóc. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi khóc vì Yuri. Tôi đã không thể khóc trong một thời gian quá dài. Tôi phải bước tiếp thôi, không thể cứ chờ đợi trong vô vọng như thế này được nữa. Tôi biết tôi không thể dừng yêu Yuri như cậu ấy đã bảo. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.

Tôi tưởng rằng những vết thương sẽ không làm tôi đau nữa...nhưng tôi không ngờ là nó lại có thể đau đớn hơn thế...

Từ bây giờ, phải quên đi thôi…

"Có anh ở đây"

Rồi ai sẽ nói với mình câu đó...khi mình buồn...hay sợ hãi...

Rồi ai sẽ cho mình dựa đầu...

Ai sẽ cho mình ôm khóc...

Ai sẽ đứng trc mặt mình ngay lúc mình vừa nghĩ tới...

Ai sẽ như thế...với tư cách là "1 ng bạn"...

Mà mình yêu...yêu đến mức k chạm vào được...

Ít ra thì em cũng đã có một chỗ đứng nhỏ trong lòng Yul…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Yul xin lỗi,

Chỉ vì Yul đã không thể yêu em nhiều hơn, Sica ah. Em là người đã yêu Yul ngay cả khi Yul làm trái tim em tổn thương hết lần này đến lần khác.

Yul hiểu con tim mình, nó có chỗ dành riêng cho mỗi mình em. Sica, em là người đặc biệt của Yul.

Cám ơn vì đã yêu Yul…

“Thật ra anh cũng ích kỉ lắm,

Bởi vì anh chỉ muốn em đau khổ riêng mình anh thôi,chỉ muốn em đau đớn bởi vì anh thôi…”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Did I make it that easy to walk right in and out of my life?

Trở về một ngày mùa đông hạnh phúc và vỡ tan năm 2009...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro