Số 2 của sự mệt mỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đỗ đội tuyển quốc gia là đến ngày 20/10.Tôi quyết định sẽ đi mua quà cho 4 đứa bạn tôi.Sau khi lên kế hoạch rõ ràng,tôi quyết định chọn 4 cái hộp bút với 4 màu khác nhau để tặng cho chúng nó.
MA:trẻ con tình cảm nhất:màu hồng.
HG:vừa tình cảm vừa ấm áp:vàng hồng
D:Tự tôn kiêu hãnh nhất:tím
LT:mang lại sự may mắn tươi mới giàu năng lượng:xanh
Sau khi đưa quà cho MA,HG và D,tôi đi qua THPT Hòn Gai để tặng quà cho LT.Tôi khá bất ngờ vì LT nhận ra tôi chỉ qua 1 cái liếc mắt.Tôi tưởng 1 tháng ko gặp quên mặt nhau rồi.

Quay trở lại với đtqg,tôi gặp rất nhiều khó khăn.Tôi là người nhỏ tuổi nhất trong đội nên việc giao tiếp với các anh gặp khá nhiều vấn đề.Không chỉ thế,vì là người thứ ba đỗ đtqg từ năm lớp 10 nên áp lực đè lên vai tôi là rất lớn do 2 người trước đều có giải.Đã có rất nhiều lúc tôi muốn bỏ cuộc nhưng mà ko thể.Tôi ko thể từ bỏ khi mà chưa đạt được 1 cái gì hết.Từ NNT ko thể đi cùng với từ bỏ cuộc.Tâm lí tôi vô cùng bất ổn đến mức 1 cú sốc nhẹ lúc này cũng cỏ thế làm sụp đổ hoàn toàn con người tôi.Có lẽ nào,tôi thật sự sắp phát điên rồi?

Để giải toả tâm trạng,tôi tham gia dân vũ bất chấp lời khuyên ngăn của thầy giáo.Ngoài ra,cũng là để có thời gian xem bạn D tập.Những giờ phút như thế này thật sự đã giúp tôi rất nhiều.Mỗi buổi sáng thay vì đi học luôn thì tôi lại lên lớp để chơi với các bạn cũng là để sắp xếp một cuộc gặp tình vờ với D vì tôi biết D lúc nào cũng đến sát giờ

Tuy vậy,kết quả kiểm tra của tôi vẫn chưa có chút tiến bộ vẫn dậm chân tại chỗ.Bao nhiêu mệt mỏi,lo lắng,áp lực cứ tiếp tục tích tụ trong tôi mà ko thể bùng phát.Tôi nhịn.Tôi kiềm bản thân lại để ko bị tổn thương.Hơn nữa là tôi sợ,tôi sợ rằng tôi sẽ lại cô đơn lần nữa.Hoá ra là tôi vẫn chưa từng vượt qua ám ảnh của mùa hè ấy.Tôi chỉ giả vờ vượt qua nó thôi."Nếu một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ vậy thì miệng cười nhưng tâm ko vui liệu đó có phải là thuốc độc"-trích NĐÔVCC.Tôi phải cố cười để làm gì nhỉ.Ai là người đã dạy tôi cười?Liệu thứ tôi cần hiện tại có phải niềm vui?

Sáng ngày 18/11,tôi về trường TĐ để tham gia sự kiện 30 năm ngày thành lập trường.Sau đó tôi chạy nhanh về CHL để làm bài kiểm tra đội tuyển.Đến chiều thi dân vũ,tôi tạm gác lại hết những lo âu để chuẩn bị cho màn trình diễn bùng cháy nhất.Ko ngoài dự đoán,lớp tôi kết thúc ở giải nhì.Khối tôi đi liên hoan vui vẻ nhưng tôi phải về giữa chừng vì có lịch học.

Sau đó là ngày 20/11,một trong những ngày hạnh phúc nhất của tôi tính đến thời điểm hiện tại.Tôi đã gặp được cô G,cô H- những giáo viên mà tôi kính trọng.Tôi được gặp lại những bạn cùng lớp và đặc biệt nhất là 4 bạn kia cuối cùng đã lại xuất hiện trong cùng 1 tấm ảnh dù tấm ảnh đó vẫn ko có tôi .Và có lẽ cũng sẽ ko bao giờ có tôi nhưng mà tôi vẫn vô cùng mãn nguyện dù chỉ là khoảng khắc.Tôi còn được các em khoá sau xin chữ kí=>.Nhưng cuộc vui nào cũng đến lúc tàn,bữa tiệc nào cũng đến lúc chấm dứt.Những ngày tháng khó khăn của tôi vẫn chưa kết thúc được.Tuy hình học tôi vẫn đứng top 3 của tuyển nhưng các phần còn lại của tôi khá đuối.Do đó khi thi thử tôi đc 5/40.Đứng thứ 13/15 người.Tôi cảm thấy rằng 4 tháng vừa rồi của tôi thật vô nghĩa.Có một khoảng cách kinh nghiệm ko thể nào san lấp được.Tôi mệt mỏi quá nhưng nghĩ đến những gì tôi đã vượt qua,nghĩ đến nước mắt của bạn D,bạn G,bạn MA và bạn LT khi thất bại.Ko phải tôi chưa từng rơi nước mắt nhưng nếu rơi nước mắt lúc này thì sẽ chẳng có ai động viên tôi cả.Biết là sẽ khó nhưng khó đến mấy thì ta vẫn phải bước tiếp.Tuy rằng mọi chuyện dù chuyện học tập hay tình cảm vẫn chưa đi đến đâu nhưng mà nước mắt ko thể rơi được.Người khác chỉ biết tôi qua nụ cười chứ đâu phải mấy giọt nước mắt.

Tiếp tục thôi,rồi ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro