C11: Bữa trưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành thật mà nói thì tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại mời cái gã cà chớn này đi ăn nữa. Tôi chẳng đói lắm, thế mà lại dẫn anh ta đến đây và mua đồ ăn cho. Tại sao? Tôi có thể lờ anh ta đi nếu muốn, nhưng bây giờ, tôi lại đang ngồi đối diện nhìn con thỏ phiền toái đó tổng tấn công con gà. Lúc anh ta ngậm nguyên miếng thịt gà to tướng ngẩng mặt lên nhìn tôi, tôi đã thực sự sặc nước chanh.

Anh ta hỏi tôi một câu nghe có vẻ như là tiếng Trung.

"Này, anh là dân ở đâu thế? Vì tôi không nói chung thứ ngôn ngữ ấy với anh đâu." Tôi khía khẩy hỏi anh ta.

Anh ta cau mày bỏ miếng thịt gà trên miệng xuống rồi lè lưỡi ra liếm môi một vòng.

Đệch! Cái gì thế kia? Đôi môi hồng hào căng mọng bóng bẩy kết hợp với cái lưỡi nhỏ nhắn mềm mại và nốt ruồi bắt mắt... Ôi, tôi làm sao thế này?

"Cậu không ăn gì à?"

Nghe anh ta hỏi mà tôi ngượng chín mặt vì chợt nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào môi của một người đàn ông khác. Mày đấy Nhất Bác, bị chập mạch rồi sao?

Tôi hắng giọng rồi khẽ điều chỉnh lại tư thế ngồi trên ghế.

"Chà, cậu đưa tôi đến đây vì tôi than đói à?" Chiến có vẻ bất ngờ, tròn mắt ra nhìn tôi.

"Không, tôi dẫn anh đến vì tôi đói."

"Nhìn ánh mắt cậu mấy giây trước, tôi tưởng cậu phải đưa tôi đến chỗ khác chứ. Tôi có thể thấy cậu thực sự rất đói!!!"

Ngụm nước chanh trong miệng tôi cứ thế mà phun ra ngoài, kéo theo một tràng ho sặc sụa. Tên cà chớn đó cười như được mùa làm hai tai tôi nóng ran hết cả lên.

"Suy nghĩ lệch lạc gì đấy?" Tôi quát anh ta rồi mới chợt nhận ra ánh mắt của một số người đang phóng về phía hai người bọn tôi. Anh ta xin lỗi các vị khách xung quanh rồi quay sang tôi, mặt tươi như tết.

Tôi không chịu nổi nụ cười của anh ta nên cố gắng nhét đầy mì vào bụng. Tên cà chớn đó không hiểu sao lại càng cười dữ. Tôi lờ anh ta đi.

"Tôi không kìm nổi. Nhưng đúng là cậu đỏ mặt trông dễ thương cực kỳ."

Anh ta vẫn chưa thôi khua môi múa mép. Phiền thật, tôi liền nhoài người tới cầm ngay miếng gà trên đĩa nhét thẳng vào miệng anh ta.

"Im đi!" Tôi cảnh cáo anh ta rồi tập trung vào đĩa mì của mình.

Anh ta có vẻ bất ngờ nhưng vẫn cười khúc khích. Rồi như thể có phép màu, anh ta bỗng nhiên im lặng, để yên cho tôi thanh thản ngồi ăn.

"Vì sao cậu không cho tôi ngồi lên xe của cậu?"

Thôi được, không thanh thản lắm.

Tôi liếc xéo một cái nhưng anh ta chỉ nhún vai.

Kệ anh ta, hỏi là việc của anh ta còn có trả lời hay không là việc của tôi, tôi tập trung 100% vào bữa trưa của mình nhưng chỉ sau vài giây, tiếng cười nhăn nhở lại vọng tới từ phía đối diện. Tôi cau mày ngước lên nhìn anh ta.

"Mint đặc biệt đến thế cơ à?" Anh ta mỉm cười rất nhẹ khi nói câu đó, phải, đó không phải là một câu hỏi.

Lần này thì tôi lườm anh ta thật. Vì cái quái gì mà tự dưng anh ta lại nhắc đến cô ấy? Tôi muốn quên tiệt cái chủ đề này đi mà sao khó quá. Mint là người đầu tiên và cuối cùng được cưỡi chú chiến mã của tôi. Tôi chưa bao giờ cho phép bất cứ ai ngoài cô ấy. Dòng suy nghĩ lộn xộn khiến tôi bất giác sờ lên sợi dây chuyền và cái tên bên trên.

Bỗng một viên thịt bất thình lình hiện ra trước mắt tôi, làm tôi rụt người lại. Tôi nâng mày nhìn Chiến đang cầm đũa dứ dứ thứ đó.

"Ăn đi, ngon lắm." Anh ta càng nhoài tới thì tôi càng lùi lại.

"Không!" Tôi vừa nói vừa gạt tay anh ta ra.

"Ăn đi." Anh ta lại đưa tay tới, cái ngữ điệu gì kia? Sai khiến đấy à? Và tại sao tôi lại nhìn chằm chằm anh ta thay vì đẩy viên thịt của anh ta đi?

"Tôi không muố..." Tôi chưa kịp nói xong, anh ta đã nhét thẳng vào miệng tôi rồi còn nghênh ngang ngồi cười. Tôi nhai vội rồi uống một ngụm nước.

"Cậu có muốn ăn nữa không?"

"Không!"

Lần này, không biết có phải vì tôi cứng giọng không mà anh ta ngoan ngoãn mỉm cười gật đầu rồi im lặng ăn nốt bữa trưa.

Tôi trả tiền rồi cả hai rời khỏi đó. Chiến đeo lại kính và khẩu trang đi bên cạnh tôi.

"Vừa nãy ngồi ăn, anh đã phơi mặt ra cho cả đống người trông thấy rồi, bây giờ còn đeo mấy thứ đó lên làm gì?" Tôi muốn trêu anh ta một chút nhưng...

"Cậu muốn thường xuyên ngắm gương mặt đáng yêu của tôi thì cứ nói thẳng ra đi."

Tôi đứng sững lại, Chiến đi thêm hai bước mới phát hiện ra và quay lại nhìn tôi.

"Lúc nào anh cũng thế à?" Tôi nhất định phải hỏi câu này.

Tên cà chớn đó nhìn tôi chăm chú một lát rồi mới bước tới đứng trước mặt tôi nhún vai hỏi: "Cậu muốn biết cậu có đặc biệt đối với tôi hay không à?"

Hừ, tôi lườm anh ta một cái rồi nâng ngón tay lên chọc vào người anh ta.

"Thôi đi!"

"Thôi cái gì?" Đôi mắt hạnh của anh ta hết nhìn ngón tay tôi đang đặt trên ngực anh ta rồi lại nhìn lên tôi.

"Đừng tán tỉnh tôi nữa." Tôi nghiêm mặt.

"Tại sao?" Tên đó cười nho nhỏ.

"Vì chúng ta, chỉ là, cộng sự thôi."

"Ý cậu là tôi có thể tán tỉnh cậu khi chúng ta không làm việc phải không?"

"Không! Trời ạ!!!" Tôi cáu đến 11/10 rồi và phải day day thái dương vì quá căng thẳng. Thế mà anh ta vẫn đang cười. Tôi đẩy anh ta ra rồi nhanh chân bước thẳng khỏi đó.

Anh ta chạy theo tôi và đang định mở miệng thì Hàm ca gọi đến. Tôi móc điện thoại ra và lần đầu tiên trong đời tôi thấy hạnh phúc đến thế khi nghe máy của sếp mình.

"Nhất Bác, chúng tôi kiểm tra chiếc thẻ nhớ đó rồi. Có rất nhiều ảnh của nạn nhân và cậu thanh niên mà Tuyên Lộ bảo với tôi là các cậu đã gặp ở thang máy."

"Vâng."

"Chiến đang ở cạnh cậu à?"

"Vâng."

Tôi nhìn xung quanh để chắc chắn ở đó chỉ có hai chúng tôi, sau đó mới đưa điện thoại ra khỏi tai và bật loa ngoài lên.

"Tuyên Lộ bảo tôi là Chiến nghi ngờ cậu thanh niên đó."

"Đúng rồi, Hàm ca." Chiến đáp.

"Tốt, tôi tin cậu biết phải làm gì, Chiến ạ."

"Dĩ nhiên rồi ca."

"Nhất Bác," Hàm ca gọi tên tôi.

"Vâng."

"Tôi cũng tin tưởng ở cậu như thế."

Tôi đảo mắt rồi mới "Vâng" đáp lại.

"Chúc may mắn."

Sau khi Hàm ca cúp máy, tôi quay sang nhìn Chiến một cái rồi đi tiếp.

"Cậu không cho tôi đi cùng xe thì tôi bắt tắcxi ở đây luôn vậy."

"Sáng suốt đấy." Tôi cười nói với anh ta rồi vừa vẫy tay chào vừa đi về phía xe của mình, ngó lơ tiếng chửi thề bực tức của ai đó ở sau lưng.

"Cậu thật nhẫn tâm, Vương Nhất Bác!" Tôi nghe thấy anh ta hét lên lúc tôi leo lên xe.

"Ừ, tôi nhẫn tâm lắm, cảm ơn." Tôi nhếch môi cười phóng vọt xe đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro