103 ->107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 103: Một câu nói thức tỉnh trí nhớ

Ngô Thế Huân  đang lái xe về nhà, ở ngã tư gặp đèn đỏ nên dừng lại.

Lơ đãng nhìn ra bên ngoài.

Anh vô cùng sửng sốt, trong chiếc xe đối diện, Lộc Hàm  đang ngồi, cậu đang cười đùa với người đàn ông bên cạnh, mà kẻ đó không phải ai khác lại chính là Hứa Cần Dương.

Chết tiệt! cậu lại ngang nhiên gặp gỡ Hứa Cần Dương. Chẳng lẽ cậu không biết hắn là một tên khốn kiếp tội ác tày trời trao? Lần trước ở Thắng Thiên, nếu không nhờ Xán Liệt  chạy tới kịp thời, chỉ sợ cậu đã mất đi sự trong sạch.

Đang tức giận nhìn hai người thì Hứa Cần Dương xi nhan rẽ trái, mà anh đang ở làn đường đi thẳng không biết phải làm sao đành quay đầu.

Anh bám theo xe Hứa Cần Dương, nhưng lại không may mất dấu.

“Chết tiệt!” Ngô Thế Huân  dừng xe bên đường, tức giận nện một quả đấm xuống tay lái.

……………….

Khi anh về nhà, Thiên Mộng Tuyết đang nằm ngủ trên sofa. Sợ đánh thức cô, anh nhẹ nhàng đóng cửa, đến bên sofa, cởi áo khoác đắp lên cho cô, xem ra sắc mặt cậu không tốt, có vẻ như rất mệt mỏi.

“Anh về rồi à?” cậu cảm nhận được Ngô Thế Huân  khóa áo lên mình, mở mắt cười nhạt.

Anh ngồi bên ghế đối diện, thấy Thiên Mộng Tuyết tỉnh, anh vuốt mặt một cái nói “ừ”

Giữa bọn họ chẳng lẽ đã đến mức không còn lời gì để nói? Tại sao Ngô Thế Huân  luôn lãnh đạm với mình như vậy. Nghĩ mình vì anh mà hi sinh rất nhiều, không phải người phụ nữ nào cũng làm được như thế.

Thiên Mộng Tuyết thấy mình thật đáng thương, đã bỏ ra nhiều như vậy nhưng so với Lộc Hàm  cậu vẫn không có một chút giá trị, thật không cam lòng.

Trì hoãn cảm xúc, cậu ngồi dậy vào phòng bếp bưng một ly café đặt trước mặt Ngô Thế Huân : “Trông anh rất mệt mỏi? Có chuyện gì sao?” Biết rõ người đàn ông này vì Lộc Hàm  mà phiền muộn, nhưng cậu vẫn không nhịn được muốn hỏi,

“Không có gì, cơm nước xong rồi sao?” Ngô Thế Huân  lắc đầu, bưng ly café lên vừa uống vừa nhìn cô.

“Em chưa nấu, chúng mình ra ngoài ăn được không? Em muốn ăn đồ Ý, trước đây anh cũng không chịu đi cùng em.” Thiên Mộng Tuyết đến ngồi bên cạnh Ngô Thế Huân , kéo kéo cánh tay rồi dựa vào ngực anh làm nũng.

Em muốn đi ăn lẩu….

Ở phố ăn vặt mùi vị không tệ nha…………..

Lời nói này nghe thật quen, anh nhớ Lộc Hàm  đã từng muốn anh dẫn đi ăn lẩu ở phố quà vặt, nhưng anh chưa bao giờ tới ăn ở mấy cái quán lụp xụp đó, anh cảm thấy mấy chỗ đó không được vệ sinh nên không đáp ứng cô.

Đột nhiên! Anh nhớ ra Hứa Cần Dương rẽ về hướng phố ăn vặt đó. Chẳng lẽ bọn họ đến đấy?

Không để ý đến Thiên Mộng Tuyết, anh thoát khỏi tay cô, cầm áo khoác chạy ra ngoài.

“Thế Huân!” Thiên Mộng Tuyết bất lực lẩm bẩm, cắn môi bật cả máu, buồn bã nhìn bóng lưng đã biết mất khỏi cửa.

Suốt dọc đường đi, Ngô Thế Huân  gọi điện cho Lộc Hàm  nhưng cậu không bắt máy, cuối cùng còn ngang nhiên tắt nguồn. “Chết tiệt!” Ngô Thế Huân  thấy Lộc Hàm  không nhận điện thoại của mình vô cùng tức giận, đạp chân ga gầm rú lao về phía phố ăn vặt.

Chương 104: Hai người đàn ông tranh đấu

Khi anh lái xe tiến dần đến phố ăn vặt, trong bãi xe đúng là thấy xe của Hứa Cần Dương! Họ quả thật tới đây, nhưng con phố này dài như vậy, quán lẩu cũng có mấy cái, rốt cuộc là chỗ nào?

Anh cố lục tìm trong trí nhớ xem có dấu vết nào không, một hồi lâu, suy nghĩ của anh vẻn vẹn dừng lại ở khoảnh khắc anh phẩy tay áo bỏ đi, khi đó anh cũng không thèm hỏi Lộc Hàm  cửa tiệm kia tên là gì.

Vì vậy, anh quyết định chờ! Anh sẽ chờ đến khi hai người xuất hiện.

Lúc này, mưa đã tạnh, Ngô Thế Huân  xuống xe, đứng tựa vào cửa hút thuốc chờ đợi.

Rốt cuộc, sau khi dập tàn điếu thuốc thứ 5, thì đằng xa xuất hiện bóng dáng quen thuộc, con mắt lạnh lùng của Ngô Thế Huân  nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm  đang vừa cười vừa nói với Hứa Cần Dương, cho đến khi Lộc Hàm  nhìn thấy anh kinh ngạc đứng lại.

Anh không thể chịu được cảnh cậu xị mặt khi nhìn thấy anh, tại sao có thể cười cười nói nói với hắn còn với mình lại như thấy kẻ địch.

Lúc này Ngô Thế Huân  sải bước dài đi đến trước mặt hai người, nắm lấy tay Lộc Hàm  không nói gì lôi về hướng xe mình.

Lúc này, Lộc Hàm  chưa kịp định thần tình huống này là thế nào thì tay còn lại đã bị Hứa Cần Dương nắm chặt.

Hai người đàn ông giằng co một chàng trai , ánh mắt đối phương nhìn nhau căm thù. Cảnh này thu hút không ít ánh mắt của người đi đường, mọi người đều xì xầm suy đoán, dĩ nhiên cũng có người hết sức ghen tị với Lộc Hàm , bởi vì hai người đàn ông đều ưu tú phi phàm.

“Buông tay ra!” Hứa Cần Dương gắt gao nhìn Ngô Thế Huân , khuôn mặt tức giận trở nên trầm lặng lạnh lùng.

“Lời này phải là tôi nói mới đúng!” Ngô Thế Huân  cũng không kém trướng Hứa Cần Dương. Nếu Hứa Cần Dương nhìn rất đáng sợ, thì Ngô Thế Huân  chẳng khác gì ma quỷ, cả người toát ra sự nguy hiểm khiến người xung quanh không rét mà run.

Lộc Hàm  bị hai người nắm hai cổ tay cũng chết lặng, bọn họ đang làm gì đây? Chẳng lẽ không biết lực tay mình rất mạnh hay sao? Vì vậy, cậu dùng toàn bộ hơi sức hét lên giận dữ: “Các người đều bỏ tay tôi ra!” Đây là lần đầu tiên trong đời cậu tức giận đến vậy.

Lúc này, người xung quanh đều dừng lại, đứng nhìn từ xa.

Lộc Hàm  cũng không để ý đến sự tranh chấp của hai người đàn ông, xoay xoay cổ tay rồi bỏ đi.

Tại sao Ngô Thế Huân  còn xuất hiện, vì sao vẫn còn chưa bỏ qua mình? Giờ này anh nên dồn mọi tâm tư vào Thiên Mộng Tuyết mới đúng chứ? Tại sao cứ lúc ẩn lúc hiện như vậy?

“Lộc Hàm” Ngô Thế Huân  hung hăng trợn mắt nhìn Hứa Cần Dương rồi vội vàng đuổi theo.

Mà Hứa Cần Dương cũng không chịu yếu thế ngăn cản Ngô Thế Huân  đến gần Lộc Hàm , anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói với Ngô Thế Huân : “Anh còn không buông tha cho cậu ấy? Không phải anh đã quên rồi đấy chứ? cậu ấy đã không còn con quan hệ gì với anh!”

Phải, Hứa Cần Dương nói không sai, cậu với Ngô Thế Huân  không còn quan hệ gì. Nghe thấy những lời ấy, Lộc Hàm  vừa đi vừa cắn môi rơi nước mắt.

Bụp! Đột nhiên, Lộc Hàm  nghe thấy một tiếng động vội dừng bước quay đâu lại, cậu sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ đến tình cảnh này, nhìn thấy hình ảnh trước mặt, cậu trợn tròn mắt…

Chương 105: Ăn sống nuốt tươi

Đây là nơi công cộng đấy, hai người đàn ông đánh nhau thu hút một đoàn người, Lộc Hàm  không biết phải làm sao, người xung quanh không ngừng nói muốn báo cảnh sát, lúc này cậu biết phải bênh ai?

Dừng lại hồi lâu, Lộc Hàm  mới sực ý thức được tình huống, vội vàng chạy tới: “Đừng đánh, đừng đánh nữa!” Không biết tiếng động vừa rồi là ai đánh ai, cũng không biết ai là người động thủ trước, Lộc Hàm  chỉ biết cần phải lập tức ngăn cản, vì cậu biết, một khi cảnh sát tới, đường đường hai “tổng giám đốc” cùng bị bắt vào đồn thì lỗi của cậu rất lớn.

“Tôi nói đừng đánh nữa!” Hứa Cần Dương đang định vung một quyền thì Lộc Hàm  đã quên mình chắn trước người Ngô Thế Huân .

“Em…” Ngay từ đầu, Lộc Hàm  đã che chở cho Ngô Thế Huân , anh và Ngô Thế Huân  thân thủ không phân biệt, vừa rồi không phải cậu đột nhiên xuất hiện kéo thì sao Ngô Thế Huân  có thể vung một đấm vào mặt anh. Thế mà bây giờ cậu ấy lại ngang nhiên quên mình chắn trước mặt Ngô Thế Huân  , chẳng lẽ cậu không biết, nếu cú đấm này không kịp thời dừng lại, thì cậu sẽ lĩnh đủ hay không?

Hứa Cần Dương biết mình đã hoàn toàn thua trước Ngô Thế Huân , nhưng anh không cam lòng, tại sao tên đó lại được Lộc Hàm  che chở như vậy, cho dù thương tích đầy người, cậu vẫn yêu Ngô Thế Huân  sâu đậm như thế.

“Hứa Cần Dương, xin anh đừng đánh!”

“Em tránh ra!” Ngô Thế Huân  từ lúc nào lại cần một người con gái xin tha cho mình? Vừa rồi nếu không phải anh đang dồn mọi tâm trí vào cậu thì Hứa Cần Dương sao có thể đẩy anh xuống đất, lúc này Lộc Hàm  lại xin tha cho anh? Chẳng phải là quá buồn cười rồi?

Ngô Thế Huân  đẩy Lộc Hàm  ra, không nghĩ rằng lực lại quá lớn, cậu ngã trên mặt đất.

Anh liền vội vàng tiến lên: “Em không sao chứ?” Anh ngồi chồm hỗm trên mặt đấy kiểm tra Lộc Hàm , đảm bảo cậu không bị thương tích gì mới thôi.

“Mày thật không phải đàn ông! A” Lúc này, hỏa khí của Hứa Cần Dương càng lớn, một sải bước đến túm cổ áo, đấm một phát vào mặt Ngô Thế Huân .

“Đủ rồi! Tôi nói đủ rồi!” Lộc Hàm  thấy hai người không hề có ý định dừng lại, cậu ngồi dưới đất gào lên, còn chưa đủ xấu hổ hay sao? Xung quanh nhiều người đang nhìn như vậy, chẳng lẽ bọn họ phải đến đồn cảnh sát mới cam tâm?

Hứa Cần Dương biết Lộc Hàm  để ý ánh mắt người xung quanh, anh nhổ một bãi nước bọt mang theo cả máu, hung tợn nhìn một lượt xung quanh rồi chống nạnh: “Tất cả cút đi cho tao! Nhìn cái gì!” Giọng nói kia, ánh mắt kia khiến những người xung quanh hốt hoảng tản ra.

Ngô Thế Huân  không nói lời nào, ôm lấy Lộc Hàm  đang ngồi khóc dưới đất bế về hướng xe.

Khi Hứa Cần Dương quay đầu lại thì Ngô Thế Huân  đã bế Lộc Hàm  lên xe, anh đứng tại chỗ nhìn xe đi xa dần cũng không đuổi theo mà đôi con ngươi nổi lên sắc lạnh.

Dọc đường đi, Lộc Hàm  vùi đầu không nói gì, Ngô Thế Huân  má trái sưng đỏ, khỏe miệng còn dính vết máu, xe lao ngày cành nhanh về phía nhà Lộc Hàm .

Ngô Thế Huân  ôm Lộc Hàm  từ trên xe xuống, anh không nói chuyện, cậu cũng không giãy giụa, chỉ cúi đầu không nhìn anh. Mở cửa bật đèn, đặt cậu lên ghế salon, tự nhiên cởi áo khoác dính đầy bụi đất.

Anh ta lại tới, lại ngang nhiên đến nhà của mình, Lộc Hàm  từ từ ngẩng đầu lên, tính đuổi anh đi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt bị thương của Ngô Thế Huân , cậu kêu lên: “Anh là kẻ ngu ngốc à? Sao anh lại làm thế? Anh cho rằng mình là ai? Lại có thể như thằng côn đồ đánh nhau trên đường!” cậu vừa khóc vừa đến trước mặt Ngô Thế Huân , đấm thùm thụp lên người anh: “Anh đi đi, đi đi, cái tên đần độn này, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, tôi không cần anh!” cậu khóc không thành tiếng, nói xong câu cuối cùng liền nức nở.

Ngô Thế Huân  nhìn bộ dạng mất khống chế của Lộc Hàm  vô cùng đau lòng, vừa rồi anh đã sai, anh không chịu nổi cảnh Hứa Cần Dương tự cho mình là đúng, vì vậy đã động thủ, hung hăng quăng một đấm vào gò má hắn.

Cô gái trước mặt mặc dù ngoài miệng đang chửi rủa kháng cự mình, nhưng Ngô Thế Huân  cảm thấy thật ra cậu ấy đang đau lòng vì mình.

Một tay kéo Lộc Hàm  vào ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu.

“Tại sao còn tới làm phiền tôi? Tôi thật vất vả mới buông được anh, thật vất vả mới không suy nghĩ về anh thêm nữa, tại sao anh lại còn đến trêu chọc tôi?” Lộc Hàm  giãy giụa khóc thút thít trong lòng anh, cậu không thể chịu nổi, rõ ràng khong thể ở cùng nhau, tại sao còn muốn cậu khổ sở như thế.

“Tại sao lại muốn bỏ anh? Tại sao không muốn nhớ anh? Không! Anh muốn em không bỏ được, muốn em nghĩ đến anh! Không cho người đàn ông nào khác đụng vào em” Anh ôm cậu chặt hơn, anh lại có lỗi rồi ư? Sáng hôm đó về đến nhà thấy bộ dạng tự làm khổ mình của Thiên Mộng Tuyết, lúc anh phát hiện cùng nằm trên giường với cậu anh cũng nghĩ sẽ buông tha Lộc Hàm , cứ như thế mà cưới Thiên Mộng Tuyết, thế nhưng ngày nào anh cũng từng giây từng phút nhớ đến Lộc Hàm , anh không thể nào quên, không thể tặng cậu cho người nào khác.

Anh đã nợ một người con gái, đã bỏ lỡ một lần, nhưng với Lộc Hàm , anh không muốn buông tha, cũng không muốn rời xa cậu nữa.

“Hu hu hu! Anh là tên khốn kiếp! Ngô Thế Huân , anh không phải là người” Miệng không ngừng chửi mắng nhưng đôi tay phản bội đã ôm chặt lưng Ngô Thế Huân , cảm nhận sự ấm áp của anh.

“Phải! Anh biết rồi, anh biết rồi!” Anh chỉ có thể đồng ý với cô, bởi vì anh biết rõ tính cô, nếu lúc này phản bác lại, nhất định sẽ bị cậu nhẫn tâm đuổi ra ngoài.

Tình đã sâu đậm không cần quá nhiều ngôn ngữ cũng cảm nhận được đối phương muốn gì.

Lộc Hàm  cảm thấy ngực Ngô Thế Huân  bắt đầu nóng lên, đầu tiên cậu ngẩn người sau đó ngước nhìn ánh mắt mê hoặc của Ngô Thế Huân .

“Lộc Hàm” Cổ họng anh khô lại, hô hấp cũng ngày càng dồn dập, ân cần nhìn những giọt nước mắt cùng vẻ oan ức của Lộc Hàm , chàng trai  này không biết cậu bây giờ mê hoặc đến cỡ nào sao? Nuốt nước miếng một cái, Ngô Thế Huân  khàn khàn gọi tên cậu.

“Hả?”

Chết tiệt! chàng trai này quả thật hay là… đùa với lửa! cậu lại ngang nhiên vuốt ve sau lưng anh, Ngô Thế Huân  thực sự không khống chế nổi, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cậu.

Nụ hôn triền miên kéo dài cho đến khi anh cảm thấy người trong ngực mềm nhũn ra mới thôi.

Chưa xong, anh kéo Lộc Hàm  ra nhìn cậu không chớp mắt: “Cả đời này, anh sẽ không để em rời bỏ ai, vĩnh viễn không cho!” Nói xong, bế bổng cậu đi về hướng phòng ngủ”

Lộc Hàm  như chàng trai  chưa biết mùi đời cuộn tròn trong ngực anh. cậu biết lúc này Ngô Thế Huân  muốn làm gì, cậu cũng muốn, đối mặt với người đàn ông mình yêu, có người phụ nữ nào giữ được vẻ thờ ơ.

Thế là đủ, chỉ cần anh yêu cậu là đủ rồi.

Cảm thấy Ngô Thế Huân  yêu mình sâu đậm. Cảm giác bứt rứt quăng hết cả đi! cậu lúc này chẳng quan tâm đến Thiên Mộng Tuyết nào hết, tình yêu trước mắt cậu không thể nhường nhịn, không thể rộng rãi đẩy Ngô Thế Huân  ra khỏi cửa.

Lúc này cậu rất hạnh phúc, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

“Đừng động đậy!” Ngô Thế Huân  đặt cậu lên giường sau đó đè lên, Lộc Hàm  đẩy anh ra, nghiêm túc nói: “Trước hết em bôi thuốc cho anh, trông anh bây giờ xấu lắm.” Nói xong cậu cười.

Ngô Thế Huân  cũng cười, phải rồi, mặt anh còn đang sưng, khóe miệng hình như còn dính cái gì, anh đứng dậy ngoan ngoãn ngồi ở bên giường, nhìn Lộc Hàm  vội vàng tìm thuốc, anh thấy thật hạnh phúc.

Anh nghĩ nếu anh gặp Lộc Hàm  sớm hơn một chút, trước Thiên Mộng Tuyết, có phải anh sẽ không phải gánh cái trách nhiệm chết tiệt kia?

Ban đầu Lộc Hàm  xuất hiện như một cơn hồng thủy, khi đó anh còn rất tức bà nội, nhưng bây giờ, anh rất cảm ơn bà nội đang ở nước ngoài đã dẫn Lộc Hàm  đến bên anh, khiến cho một người trước nay không có cảm giác phải thay đổi rất nhiều.

“Anh đang nghĩ gì, cười ngốc như vậy” Lộc Hàm  cầm tăm bông dính đầy cồn, đang định lau vết máu trên miệng Ngô Thế Huân  thì nhìn thấy anh cười ngây ngô.

“Không có gì, anh thấy hạnh phúc quá”. Ngô Thế Huân  cầm tay Lộc Hàm .

Cô cười, cậu cũng thấy rất hạnh phúc, cậu hi vọng thời gian sẽ dừng lại ở khoảnh khắc này, bởi vì cậu sợ hạnh phúc này quá ngắn ngủi, y như lúc Thiên Mộng Tuyết đột nhiên xuất hiện.

“Được rồi, bỏ tay ra, để em bôi thuốc.” Lộc Hàm  đánh vào tay Ngô Thế Huân , bắt đầu lau vết máu cho anh.

Xử lý từng chút từng chút vết thương, còn đem đá bọc vào khăn mặt trườm lên gò má sưng đỏ của anh, nhìn anh nhíu mày, cậu dừng lại, quan tâm hỏi: “Em làm đau anh à? Có phải đau lắm không?”

Ngô Thế Huân  kéo tay cậu ra, vừa hôn lên mu bàn tay vừa nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đau, chỉ có điều… anh không nhịn được” Anh cười xấu xa rồi lấy khăn bông trên tay Lộc Hàm  ném đi, lấy môi phủ lên miệng cô.

“Anh! Đáng ghét chết đi”. Lộc Hàm  không nghĩ Ngô Thế Huân  lại nói được những lời mắc cỡ như vậy, cậu đỏ mặt quay mặt không cho Ngô Thế Huân  hôn.

“Ừ, vẫn luôn đáng ghét.” Nói xong cưỡng chế quay mặt cậu lại mà hôn.

Lần này, cậu không phản kháng nữa, cánh tay vòng qua cổ, đáp lại nụ hôn của anh.

Thấy cậu đáp lại, tay anh bắt đầu không an phận, theo sợi tóc trượt xuống cổ rồi xương quai xanh, môi cũng từ từ trượt xuống, một đường đến đôi gò bồng đảo mềm mại.

“Ư…” Lộc Hàm  nhắm mắt, cắn môi, đã lâu không quan hệ, cậu có vẻ gượng gạo, thân thể cũng đang căng thẳng run lên.

Cúc áo cô, từng chiếc từng chiếc bị anh thuần thục cởi ra, ngọn đồi trắng nõn trong nháy mắt hiện ra trước mắt, Ngô Thế Huân  ngày càng mất kiềm chế, trong thân thể cực nhanh vụt lên một cây nóng bỏng, anh thuần thục ném áo sơ mi của cậu đi, nhìn dáng vẻ hưởng thụ và xấu hổ của Lộc Hàm , anh cười ấm áp: “Giúp anh”

“Hử?” cậu mơ hồ không biết Ngô Thế Huân  có ý gì.

“Cởi cho anh”. Nụ cười Ngô Thế Huân  càng thêm hấp dẫn, giọng nói trầm ấm lộ rõ cảm giác không kiềm chế được, kéo tay cậu đặt trên ngực mình.

Lộc Hàm  cảm thấy đầu óc trống rỗng, cảm giác quen thuộc trên cơ thể lại ùa về, cái cảm giác trống rỗng khiến cậu không cách nào suy nghĩ, theo bản năng từ từ cởi áo Ngô Thế Huân .

Anh đặt tay trái trên gáy cô, âu yếm nhìn ánh mắt mê hoặc của cậu đang vụng về giúp mình cởi cúc áo, anh thực sự không nhịn nổi, theo đà này, cậu định làm đến sáng mai sao?

Nắm lấy tay Lộc Hàm , anh thuần thục tự cởi áo mình ném đi.

Không đầy nửa phút, hai người đã không còn mảnh vải che thân.

Ngòi nổ trướng to khiến hô hấp của anh ngày càng gấp rút, ghé vào tai cậu thì thầm: “Em cũng đang nghĩ thế, phải không?” Thuận thế cắn vành tai cô.

Một cảm giác tê dại như kiến cắn tỏa trên người cậu “Ưm…”. Lý trí sớm đã đảo lộn, giờ phút này hoàn toàn sụp đổ, cậu ôm thân hình nóng bỏng của Ngô Thế Huân  thật chặt, đầu khẽ nâng lên, khuôn mặt ửng đỏ mê người.

“Em thật đẹp” Ngô Thế Huân  biết cậu đang mời gọi, vì vậy khi đụng tay vào đầm nước kia, anh nhìn Lộc Hàm  cười ấm áp, sau đó xâm nhập sâu vào cô.

“A…” Sự thỏa mãn đột ngột này khiến cậu không thích ứng kịp, thân thể trở nên căng thẳng, lông mày chau lại.

Ngô Thế Huân  cũng cảm thấy nơi đó chặt đến nỗi anh có cảm giác ngất đi, anh biết thân thể Lộc Hàm  nhất thời vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nạp mình, dừng lại một chút, thưởng thức đôi môi đang cắn chặt run rẩy của cô.

“Em…” Lộc Hàm  biết mình hơi thất bại, ai bảo Ngô Thế Huân  lại lợi hại như thế, cậu căn bản không chịu đựng được anh đột nhiên lại to cứng như vậy.

“Không cần nói, anh sẽ yêu em thật nồng nàn”. Anh mỉm cười, ánh mắt yêu thương nhìn Lộc Hàm  đang cố nén rơi lệ.

“Ừm… vâng” Lộc Hàm  không dám nhìn anh, khẽ nâng đầu hôn lên miệng anh như chuồn chuồn lướt nước, đang định nằm xuống không ngờ bị anh khống chế đầu, ngấu nghiến hôn.

Triền miên ân ái, Ngô Thế Huân  cũng không còn khống chế nổi, được cậu cho phép, anh bắt đầu điên cuồng đoạt lấy.

Đôi tay Lộc Hàm  túm chặt gối, chiếc giường lớn cũng phụ trợ phát ra những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt

“Ưm… Lộc Hàm , đồng ý với anh! Em vĩnh viễn là của anh!” Ngô Thế Huân  đang say mê hết sức vẫn không quên xác định lãnh địa của mình, anh không cho cậu rời khỏi anh, vĩnh viễn không cho. Anh đột nhiên dừng động tác, chịu đựng xung động, nghiêm túc nhìn cô.

“Thế Huân… em yêu anh”. Đột nhiên dừng lại khiến Lộc Hàm  ngại ngùng, nhẹ nhàng cựa thân thể, miệng hổn hển, khó khăn nói ra.

Ngô Thế Huân  lúc này mới hài lòng tiếp tục, càng lúc càng mãnh liệt.

Một câu em yêu anh đủ để nói lên tất cả.

Trên giường, hai người yêu nhau cam kết với nhau, chiếc giường vẫn không ngừng phụ họa những tiếng kẽo cà kẽo kẹt.

Lúc này ngoài cửa sổ, sau cơn mưa mây đen đã tan dần, lộ ra ánh trăng sáng ngời, sao lấp lánh đầy trời, có vẻ sáng hơn mọi ngày.

Trong phòng, đang diễn ra một việc nguyên thủy của con người, một sự hài hòa, một cảnh tuyệt đẹp.

Một lần rồi lại một lần vui vẻ kết thúc, Ngô Thế Huân  thỏa mãn ôm Lộc Hàm  trầm lặng tiến vào giấc ngủ.

Cả đêm, hai người đều say sưa ngủ đến khi tiếng chuông điện thoại phá tan hình ảnh hài hòa này.

Nghe thấy tiếng chuông, Ngô Thế Huân  xoay người trả lời điện thoại “Alo”

“Thế Huân, anh ở đâu? Tại sao chưa về?”

Là Thiên Mộng Tuyết, cô dường như đang khóc, giọng nghẹn ngào, Ngô Thế Huân  nhíu mày. Nghe thấy giọng Thiên Mộng Tuyết, theo bản năng anh liếc nhìn Lộc Hàm  vẫn đang say sưa ngủ, nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta ra ngoài gặp nhau đi”.

“Được…” Thiên Mộng Tuyết dường như có một linh cảm xấu, Ngô Thế Huân  hẹn cô ra ngoài gặp mặt mà không phải ở nhà, rốt cuộc là có ý gì? Nhưng trốn tránh không phải là biện pháp, cần phải đối mặt. cậu khổ sở cười một tiếng.

“Anh về đi”. Quay lưng về phía Ngô Thế Huân , Lộc Hàm  đã tỉnh từ lâu, cậu nghe thấy giọng phụ nữ trong điện thoại là biết giấc mộng đẹp này cuối cùng cũng sẽ tan tành, Ngô Thế Huân  sẽ rời bỏ cậu, đôi tay cậu siết chặt gối, những giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống.

Ngô Thế Huân  đầu tiên ngẩn ra, sau đó để điện thoại xuống, từ từ ôm lấy lưng Lộc Hàm , dịu dàng nói: “Em tỉnh rồi ư?”. Môi anh vuốt ve lưng cậu, lưu luyến hương vị của cậu.

“Ngô Thế Huân , anh có thể đi rồi.” cậu không để ý đến lời nói của Ngô Thế Huân , giọng nói lần này có chút cứng rắn, như mang theo ghen tức.

Ngô Thế Huân  đã hiểu, anh xoay người Lộc Hàm  lại, thấy khóe mắt đầy nước của cậu mà đau lòng.

Cậu nhóc đáng ghét, rõ ràng không muốn anh đi vẫn giả bộ không quan tâm đẩy anh đi, rốt cuộc Lộc Hàm  đang nghĩ gì? Ngô Thế Huân  không đoán ra, anh hơi tức giận nhìn cô, hôn lên khóe mắt đầy nước, lạnh lùng nói: “Anh nói rồi, không cho em đuổi anh đi nữa”

Nhưng mà, nhưng mà anh chẳng phải sẽ đi hay sao?

Lộc Hàm  bất lực nhìn Ngô Thế Huân , nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.

“Đừng nhìn anh như vậy, hãy tin anh, anh sẽ giải quyết tốt mọi chuyện, sau đó đón em về nhà” Ngô Thế Huân  khẽ mỉm cười, ôm cậu thật chặt vào lòng.

Lúc này im lặng thắng nhiều lời, Lộc Hàm  tin tưởng anh, anh là người đã nói sẽ làm, trong lòng đầy yên ổn, cậu cũng ôm lại anh, chủ động ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Một ngọn lửa thiêu đốt cơ thể Ngô Thế Huân , cậu chủ động hôn anh, bụi cây đang ngủ say của anh lập tức phản ứng, anh hôn lại cô, thuận thế đè lên thân thể cô.

“Cậu nhóc đáng ghét! Em…” Lộc Hàm  quấn lấy, rõ ràng ngăn cản anh đi, lúc này đã hoàn toàn bị kích thích, cậu thực sự làm anh khổ sở, ngẩng đầu không hề chớp mắt nói với cô.

“Anh mau dậy đi, đừng làm cậu ấy đợi quá lâu.” Lộc Hàm  lúc này vẫn thử dò xét.

Ngô Thế Huân  mạnh mẽ dùng chân cưỡng chế tách hai chân Lộc Hàm  đang vắt chéo ra, lúc chạm vào cái mềm mại kia, anh cười tà mị, thản nhiên nói: “Lúc này, không cho em nói về người phụ nữ khác trước mặt người đàn ông của mình.”

Một giây kế tiếp, mang theo sự trừng phạt mạnh mẽ đâm thẳng vào.

Chương 106: Người bí ẩn

Trong quán café, trước hàng ghế dài trong góc, một chàng trai  mặc váy trắng, tóc dài xõa đến eo rất dễ nhận thấy.

Cô như có điều suy nghĩ nhìn dòng người cùng xe cộ không ngừng qua lại bên ngoài cửa kính.

Ngô Thế Huân  vừa bước vào liền nhìn thấy Thiên Mộng Tuyết, cậu vẫn thế, thích màu trắng, vẫn dịu dàng xinh đẹp, anh mang theo tí ti áy náy đứng tại chỗ hồi lâu, cho đến khi nhân viên cửa hàng hỏi thăm.

“Tiên sinh? Anh có hẹn trước không?” Nhân viên tiếp đón cung kính bên cạnh Ngô Thế Huân , mặt ửng đỏ hỏi anh. Người đàn ông này thật đẹp trai khiến cho cậu tim đập chân run.

Ngô Thế Huân  nhạt nhẽo liếc cậu một cái: “Có” Sau đó đi về phía Thiên Mộng Tuyết.

Sau khi Ngô Thế Huân  ngồi xuống, Thiên Mộng Tuyết mới thu hồi tầm mắt, cười nhạt, nụ cười khổ sở vẫn giả bộ vui vẻ: “Anh đến rồi à?”. cậu có vẻ khác lạ so với ngày thường, bình thường nếu Ngô Thế Huân  cả đêm không về, cậu đã khóc ầm lên rồi, nhưng hôm nay cậu lại không hề, mỗi câu chữ nói ra đều bình thản.

Điều này khiến Ngô Thế Huân  nghi hoặc, anh nhìn Thiên mộng Tuyết khẽ mỉn cười: ‘Ừ”. Anh không biết nên nói thế nào, cũng không biết cậu sẽ phản ứng ra sao.

Hai người không ai chủ động nói chuyện, gọi café rồi chờ café được bưng lên, Ngô Thế Huân  quyết định phá vỡ không khí lúng túng, anh mở miệng trước: “Mộng Tuyết, anh tìm em…”

“Em biết rồi, anh rất bận phải không. Không quan trọng, về sau em sẽ ngoan ngoãn chờ anh, sẽ không làm loạn nữa, được chưa? Cũng không quấy nhiễu anh bằng điện thoại nữa?” Thiên Mộng Tuyết hơi kích động cắt lời Ngô Thế Huân .

Nhìn bộ dạng kích động của Thiên Mộng Tuyết, Ngô Thế Huân  có vẻ lo lắng, anh biết, cậu không thể nào bình thản ngồi đợi như thế, chắc chắn cậu đã nhìn ra cái gì? Như thế cũng tốt, đỡ cho anh đột nhiên nói ra Thiên Mộng Tuyết không tiếp thu nổi.

“Mộng Tuyết, có phải em biết anh vì sao không về nhà?” Tay phải Ngô Thế Huân  cầm tay Thiên Mộng Tuyết đặt lên tay trái mình thử hỏi.

Thiên Mộng Tuyết lắc đầu, trong đôi mắt lóe lên một tia khổ sở.

“Em biết, phải không? Buổi sáng lúc em gọi điện, Lộc Hàm đang ở bên anh”

Anh nói rồi, anh rốt cuộc vẫn nói ra, mặc dù Thiên Mộng Tuyết đoán được, nhưng từ chính miệng anh nói ra tựa như đột nhiên có sấm sét, khiến cậu run rẩy.

“Đúng rồi, chúng ta đi xem lễ phục đi được không? Ngày đính hôn anh định sớm đi. Em không thể chờ lâu hơn được nữa.” Thiên Mộng Tuyết đang giả bộ, trong mắt cậu có tia đỏ tươi, nhưng cậu không muốn tiếp tục đề tài này.

Nhìn vẻ trốn tránh của Thiên Mộng Tuyết, rõ ràng đã rất khổ sở còn mang bộ mặt bàng quan, Ngô Thế Huân  thực sự nhức đầu, nhưng anh đã quyết định không đổi ý, lần này hẹn cậu ra ngoài, chính là để nói rõ sự tình, tránh cho ba người cùng đau khổ.

Ngô Thế Huân  nắm tay Thiên Mộng Tuyết chặt hơn, âm giọng tăng lên, lần nữa mở miệng: “Em rốt cuộc có nghe thấy anh nói gì không? Sẽ không có đính hôn nào cả, người anh yêu là Lộc Hàm”

Độc ác, Thiên Mộng Tuyết chỉ cảm thấy Ngô Thế Huân  thật sự rất độc ác, cậu đều đã thể hiện bất cần, tại sao còn phải tiếp tục làm tổn thương cô.

Cô im lặng, rụt tay lại, cúi đầu, mái tóc dài che khuôn mặt, im lặng nức nở mấy cái, cậu ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân : “ Anh đồng ý với em, anh sẽ lấy em, tại sao? Tại sao người đàn bà kia vừa xuất hiện anh đã thay đổi! Tình cảm của chúng ta đã bao nhiêu năm? Chẳng lẽ còn không bằng cậu ấy?” cậu không cam tâm, thật không đành lòng.

“Mộng Tuyết, anh hi vọng em hiểu, khoảng thời gian em biến mất, thực sự anh đã từng rất thương tâm khổ sở, nhưng sự xuất hiện của Lộc Hàm  đã phá vỡ tất cả.” Ngô Thế Huân  không hề chớp mắt nhìn Thiên Mộng Tuyết thương tâm rơi lệ, nói đến Lộc Hàm  anh tạm ngừng, thở dài, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn, đứng dậy nói tiếp: “Sự xuất hiện của cậu ấy không nằm trong kế hoạch của anh, nhưng cũng chính vì như vậy, cậu ấy lại ngay lập tức bước vào cuộc sống ngổn ngang điên cuống của anh, cho đến khi cậu ấy rời đi 5 năm trước, anh cũng không biết cảm giác của mình như thế nào, nhưng 5 năm qua, anh lúc nào cũng nghĩ đến cậu ấy.”

“Đừng nói nữa!” Thiên Mộng Tuyết hét lên, cậu không muốn nghe, không muốn nghe.

Buổi sáng, quán café căn bản không có khách, trừ nhân viên phục vụ nhìn một cái, còn lại không ai chú ý.

“Lần này cậu ấy trở về, lòng anh bị dao động mạnh, anh không thể mất đi cậu ấy, anh cũng thấy rất có lỗi với em, nếu cứ tiếp tục thế này, cả ba người đều sẽ bị tổn thương, em hiểu không?” Ngô Thế Huân  không dừng lại, tiếp tục nói hết lời.

“Ha ha ha! Ngô Thế Huân , 8 năm trước, anh chưa biết em sống chết ra sao, sau 3 năm, em mang theo bao nhiêu thương nhớ xuất hiện trước mặt anh, khi đó em biết anh đã thay đổi, nhưng em không muốn thừa nhận, sau khi Lộc Hàm  đi, 5 năm qua, anh trốn tránh thế nào em cũng nhẫn nhịn, em chỉ muốn giữ anh bên cạnh, em yêu anh bao nhiêu chẳng lẽ anh không biết? Tại sao anh lại tàn nhẫn như thế. Tại sao chúng ta không thể trở lại như ngày xưa?” Thiên Mộng Tuyết mất khống chế vừa khóc vừa nói, cậu khổ sở ôm đầu bày tỏ, đây là những lời từ sâu tận đáy lòng cậu trong suốt mấy năm qua.

Những ngón tay Ngô Thế Huân  đan chặt vào nhau, nói thật, anh không đủ độc ác để không quan tâm đến sự đau đớn của Thiên Mộng Tuyết, nhưng lúc này anh không thể vứt bỏ mục đích chính, sự áy náy với Thiên Mộng Tuyết anh có thể dùng cách khác đền đáp, trừ hôn nhân, đời này người làm vợ anh chỉ có Lộc Hàm , trước kia cũng thế, sau này cũng vậy.

“Thật xin lỗi, chỉ cần em nói ra điều kiện, ta nhất định sẽ cố gắng đáp ứng em”. Lời nói của Ngô Thế Huân  như một kẻ bạc tình, mọi thứ trong đầu Thiên Mộng Tuyết sụp đổ, cậu khốn khổ cầu khẩn, đến tự ái cũng không cần, cậu nhẫn nhịn đến như vậy tại sao vẫn không tránh nổi tổn thương.

“Điều kiện? Trừ cưới em ra, những thứ khác em đều không cần” Thiên Mộng Tuyết nói xong, đột nhiên đứng lên, nhìn Ngô Thế Huân  bằng ánh mắt thù hận, xách túi chạy như bay ra khỏi quán café.

Ngô Thế Huân  thở dài thườn thượt, không nghĩ chuyện lại trở thành thế này, không thể không thừa nhận, trong thương trường anh oai phong lẫm liệt, nhưng lại gặp phải vấn đề tình cảm nan giải như thế.

Cùng lúc đó, từ bên ngoài quán café, một người đàn ông đi tới, anh ta đeo một đôi kính mát to, áo sơ mi đen, phóng khoáng mở hai cúc cổ, bên ngoài mặc vest trắng, vừa vào cửa đã nói nhỏ với nữ nhân viên phục vụ.

Hắn đi tới trước quầy rượu, gọi một ly café mang đi, trong lúc chờ đợi, hắn lơ đãng chứng kiến cảnh một chàng trai  mặc váy trắng thở phì phò quát tháo người đàn ông đối diện sau đó xách túi bỏ chạy.

Đang cười hắn đột nhiên cảm thấy chàng trai  này trông rất quen, nhìn lại thì người đàn ông kia cũng thế, vì vậy, hắn nói với phục vụ vài câu rồi đi về phía Ngô Thế Huân .

Đang trong lúc Ngô Thế Huân  vô cùng khổ sở, một bóng đen bao phủ lấy anh, theo bản năng ngẩng đầu, anh giật mình.

“Sao cậu  lại tới đây?” Ngô Thế Huân  như gặp ma, thấy người đàn ông đứng sau giật mình gặng hỏi.

“Sao mình lại không thể tới?” Kim Chung Nhân  sau khi ngồi xuống, bỏ kính nhíu mày có chút đùa giỡn nhìn vẻ chán chường của Ngô Thế Huân , lười biếng tựa vào ghế salon vắt chân cười tà mị.

Ngô Thế Huân  gượng cười, đấm một phát vào Kim Chung Nhân .

“Thế nào? Tình cảm có vấn đề à? chàng trai  kia là ai? Vợ cậu  đâu?” Kim Chung Nhân  như pháo liên tiếp oanh tạc.

“Cậu  thấy rồi à?” Ngô Thế Huân  vừa tốt lên một chút, nghe thấy Kim Chung Nhân  nói lại sa sầm, Kim Chung Nhân  biết Thiên Mộng Tuyết, khoảng thời gian đó anh chán chường, Kim Chung Nhân  còn đánh anh bắt dừng lại.

“Không phải chứ, là cậu ấy sao?” Kim Chung Nhân  gật đầu thừa nhận, bưng ly café lên uống chờ câu trả lời của Ngô Thế Huân .

“Ừ.” Ngô Thế Huân  không hề giấu giếm, lúc này anh cũng muốn có người bày tỏ.

“Phụt” Ngô Thế Huân  vừa nói, Kim Chung Nhân  ở tại chỗ khiếp sợ, một người đã chết sao có thể sống lại? Nhất thời không hiểu, ngụm café vừa uống phụt một cái phun hết ra ngoài, còn ho sặc sụa.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, anh đi 5 năm, 5 năm qua cố thử quên Lộc Hàm , anh không liên lạc với Ngô Thế Huân  không phải vì hận mà là vì sợ sẽ nhớ tới cô. Đến hôm nay, anh biết mình đã có thể từ bỏ, đúng lúc có một show trình diễn thời trang trong nước, nên mới trở về, thuận đường qua thăm lại nơi này, không ngờ lại đụng phải một chuyện tình oái oăm như vậy.

“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Lộc Hàm  đâu? cậu ấy đang ở đâu?” Kim Chung Nhân  lúc này nghiêm túc, nói như vậy, Ngô Thế Huân  hẹn hò với người yêu cũ, vậy Lộc Hàm  thì ở đâu? cậu có biết chuyện này không, cậu ấy có đau khổ không?

“Đừng kích động, cậu  không cần kích động như thế” Nghe Kim Chung Nhân  quan tâm đến Lộc Hàm , anh nổi cơn ghen, trợn mắt nhìn Kim Chung Nhân  rồi tựa vào ghế nói một cách thản nhiên.

“Cậu  nói luôn đi! Cho cậu  biết, nếu cậu  làm tổn thương Lộc Hàm , mình sẽ không bỏ qua.” Kim Chung Nhân  không thua kém gì Ngô Thế Huân , ai cũng sợ anh, trừ Kim Chung Nhân .

“Lộn xộn quá” Ngô Thế Huân  lạnh lùng nhìn anh.

“Cảm ơn!” Kim Chung Nhân  nói, đúng lúc café được bưng lên, anh nhìn Ngô Thế Huân  , không biết là cảm ơn người phục vụ hay cảm ơn Ngô Thế Huân  “khích lệ”

Cô phục vụ đỏ mặt, vội vàng cầm khay chạy ra ngoài.

“Cậu  mặt ngày càng dày, trở về cũng không thèm nói câu nào” Ngô Thế Huân  tâm tình có vẻ tốt hơn một chút, liếc nhìn Kim Chung Nhân .

Kim Chung Nhân  nhún vai bĩu môi: “Cậu  cần gì vội, chui ra chui vào bụi hoa như vậy, không sợ bị gai đâm, nào dám thông báo cho cậu .” Thật ra anh không muốn thông báo với Ngô Thế Huân , nghĩ đến bộ dạng ngọt ngào của Lộc Hàm  bên cạnh Ngô Thế Huân , anh thấy đau khổ. Không nghĩ được đi ngang đường mua một cốc café cũng đụng phải Ngô Thế Huân , càng không thể tưởng tượng người bên cạnh hắn lại là Thiên Mộng Tuyết, chẳng phải 8 năm trước cậu ta chết rồi sao? Tại sao còn sống lại? Chẳng lẽ lại có người giống cậu ta đến thế?

Ngô Thế Huân  nghe Kim Chung Nhân  nói trở nên mất tự nhiên, một người luôn trầm ổn như anh cũng biểu hiện ra vẻ khổ sở, không nhìn cũng biết Kim Chung Nhân  đang nghĩ gì, những lời này chẳng phải đang khiêu khích anh. Ngô Thế Huân  cầm cốc café khuấy nhẹ, mặc dù café đã nguội lạnh, một người luôn uống café nóng như anh cũng cầm lên uống một hớp.

“Chậc chậc! Xem ra lúc này cậu  đang bối rối, café lạnh cũng có thể uống được rồi?” Ngô Thế Huân  luôn nhạy cảm với café, tan nhanh quá không uống, … ngọt không uống, lạnh càng không thèm liếc mắt nhìn, nhưng Kim Chung Nhân  lại thấy anh uống café lạnh, đủ biết lúc này anh đang có tâm sự. Kim Chung Nhân  tưa vào ghế salon lắc đầu cười nhạo báng.

“Là người đều có thể thay đổi, lúc này mình thấy café lạnh mùi vị cũng không đến nỗi, sao? Không được à?” Ý thức được hành động của mình quá mức lộ liễu, anh cười nhạt nhìn Kim Chung Nhân .

Ngoài cửa kính, mặt trời đã lên cao, đang tỏa sáng rực rỡ, lúc này tâm tình con người đáng ra phải tốt, nhưng hai người đàn ông ngồi trong quán café này tâm trạng đều rối bời.

Ngô Thế Huân  đương nhiên bất mãn với Kim Chung Nhân  vừa về tới đã để ý đến Lộc Hàm , đó là người phụ nữ của anh, tại sao có thể chấp nhận việc thằng bạn tốt lại cứ nhớ thương.

Kim Chung Nhân  thấy Ngô Thế Huân  hẹn hò bên ngoài với bạn gái cũ bất bình thay cho Lộc Hàm , ban đầu anh chủ động rút lui không phải vì đối thủ là Ngô Thế Huân , mà vì anh muốn Lộc Hàm  hạnh phúc, nhưng nhìn lại, mấy năm qua có lẽ cậu không tốt như vậy.

“Được rồi, mình đi trước, có thời gian sẽ gọi điện cho cậu .” Kim Chung Nhân  đột nhiên cáo từ phá vỡ không khí lúng túng, anh nhìn Ngô Thế Huân  cười cười, đeo kính vào rồi rời đi.

Hai người đã từng là bạn bè vô cùng thân thiết, nhưng bây giờ đã lạnh nhạt đi nhiều, rốt cuộc là vì sao? Đáp án không thể nghi ngờ chính là Lộc Hàm .

Ngô Thế Huân  nhìn chút café còn sót lại trong tách, mím môi lại, sự chấp nhặt của Thiên Mộng Tuyết khiến anh nhức đầu, nếu không giải quyết nhanh chuyện này, Kim Chung Nhân  đã quay về chẳng mấy chốc sẽ biết sự thật mấy năm vừa qua, lúc đó chắc chắn sẽ muốn giành Lộc Hàm  từ tay anh. Không phải anh không tin cậu mà sự tồn tại của Thiên Mộng Tuyết làm anh mất lòng tin.

Kim Chung Nhân  trở về công ty, ngồi trong phòng của người đại diện dáng vẻ đăm chiêu, vừa bấm số điện thoại của Lộc Hàm , hiển nhiên cậu đã đổi số. Đột nhiên anh có cảm giác những năm qua đã xảy ra chuyện gì, một linh cảm xấu rất mãnh liệt khiến anh như ngồi trên đống lửa.

“Kevin, cậu  sao vậy? Đang trong thời kỳ nguy cấp, cậu  đừng có gây họa đấy.” Đại diện Dương Tả Khán nhìn Kim Chung Nhân  trầm tư như thế không tiêu thụ nổi, bình thường anh mồm mép xông xáo, mỗi lần thấy cậu đều bá vai bá cổ chuyện trò rối rít, thế mà sáng ra đi mua một cốc café về lại buồn rầu không thèm nói chuyện, cứ ngồi như thế hơn nửa tiếng rồi, một người bình thường không thích nói chuyện như cậu cũng không thể chịu nổi nữa. Huống chi, ngày kia đã là ngày trình diễn, chủ đề còn là Tắt ánh mặt trời, trạng thái của Kim Chung Nhân  khiến cậu lo lắng.

Kim Chung Nhân  không nói gì, lắc đầu, người đổ về đằng trước, một cánh tay chống lên đùi, những ngón tay mân mê làn môi mỏng như đang nung nấu suy nghĩ.

Chị Dương ngày càng thấy anh bất bình thường, bất đắc dĩ lắc đầu không hỏi han gì thêm, nếu hắn muốn nói chắc chắn sẽ tự nói.

Lúc này, có tiếng gõ ngoài cửa, chị Dương để bút xuống hướng ra phía cửa nói một tiếng.

Một nữ sinh gầy nhom xách theo vài bộ đồng phục đi vào, thấy chị Dương khẽ mỉm cười: “Chào chị, em là phụ tá Tiểu Kim của công ty LOVER, đây là trang phục trình diễn của Bạch tiên sinh, chị cho anh ấy mặc thử, nếu có chỗ nào không ổn chúng ta cùng chỉnh sửa.”

“Được, cậu vất vả rồi. Cảm ơn”. Chị Dương nhận bộ y phục giơ ra trước mặt Kim Chung Nhân : “Cậu  mặc thử xem”. Giọng như mệnh lệnh không cho phép anh từ chối.

“Không thử đâu!” Kim Chung Nhân  tâm tình không được tót, lúc này mà phải thử trang phục anh thấy không có tâm trạng, càng không muốn cử động. Lúc này anh chỉ muốn ngay lập tức liên lạc với Lộc Hàm , nhưng lại không thể đột nhiên chạy đến nhà Ngô Thế Huân , như vậy sẽ bị người khác hiểu nhầm. Tất cả đầu mối liên lạc với cậu đều mất khiến anh đau khổ muốn chết.

“Cậu  nói cái gì đấy! Công ty LOVER tự cho người mang y phục đến đưa cho cậu , cậu  có biết lẽ ra cậu  phải tự đến đó mà mặc thử không?” Chị Dương nhìn Kim Chung Nhân  đùa bỡn như đứa trẻ vô cùng tức giận, vốn đã hẹn 10h30 sáng đến LOVER mặc thử đồ, Kim Chung Nhân  lại đi mua café tới tận 12 rưỡi mới thèm quay lại, gọi điện thoại bao nhiêu lần cũng không nhận, cuối cùng còn tắt máy.

Sau khi Kim Chung Nhân  về cậu cũng không trách móc, thế nhưng giờ người ta mang đồ tới, hắn lại đùa giỡn như thế?

“Ngại quá, Kim tiểu thư có thể đến phòng khách ngồi chờ một chút được không? Cậu  ấy mặc thử xong, tôi sẽ gọi cậu tới xem.” Chị Dương lúng túng nhìn Tiểu Kim đang đứng sững sờ, lập tức mỉm cười xin lỗi.

“Không sao, không sao, em đợi được. Đây là thư mời của tổng giám đốc bên em, cảm ơn anh Kevin nhận lờ diễn trang phục của chị ấy.” Tiểu Kim liếc Hiên Dật choáng váng, bị chị Dương nhìn tới liền đỏ mặt khoát tay, đem thư mời đưa vào tay chị Dương rồi vội vã ra khỏi phòng làm việc cua cô.

Chị Dương lúc này đứng ở cửa không giữ nổi bình tĩnh, chống nạnh ném thư mời đến trước mặt Kim Chung Nhân  quát lên: “Kevin! Tôi luôn coi cậu  như em trai, có nhiều việc không cần nói tôi cũng đứng về phía cậu ! Nhưng lần này thật là quá đáng! Cậu  đã 28 tuổi rồi, cũng chỉ ở trong giới người mẫu được vài năm nữa, lần này công ty LOVER có lòng tốt mời cậu  là cơ hội hiếm có, cậu  không phải không biết thực lực của LOVER chứ? Mặc dù mới phát triển ở thị trường trong nước, nhưng sức ảnh hưởng không thể coi thường.” Chị Dương lảm nhảm dạy dỗ Kim Chung Nhân  một trận, cậu đi qua đi lại giảng giải, không phát hiện ánh mắt trống rỗng trên bộ mặt sa sầm của Kim Chung Nhân  tựa như một chữ cũng nghe không lọt.

“Này, lời tôi nói cậu  có nghe không đấy?” Chị Dương nói xong mới quay lại nhìn thái độ của Kim Chung Nhân  không một chút phản ứng như đàn gảy tai trâu, cậu không thể duy trì hình tượng thục nữ, đi lên hung hăng nắm cổ áo Kim Chung Nhân .

“Câu cuối cùng”. Kim Chung Nhân  lúc này vẫn có thể đùa giỡn, thật khiến chị Dương vừa bực vừa buồn cười.

“Đừng làm loạn nữa! Xem thư mời đi, nhà thiết kế này cũng không thường đâu, cậu ấy cũng là tổng giám đốc chi nhánh trung quốc, 2 năm đạt được rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ, mới về nước nhận chức chưa đầy một tháng, lần này cậu ấy nể mặt cậu  lắm đấy.” Chị Dương nói xong mở thư mời ra.

Kim Chung Nhân  bị ép buộc đọc nội dung thư mời, liếc mắt dửng dưng, nhìn đến một chỗ khiến ánh mắt anh kinh ngạc.

“Chị Dương! Cảm ơn chị! Moah” Kim Chung Nhân  kích động đứng dậy ôm chầm lấy chị Dương, sau đó hôn lên mặt cô, cầm thư mời chạy như bay ra khỏi phòng làm việc của đại diện.

“Này, tên tiểu tử! Trang phục còn chưa thử, đi đâu thế? Quay lại đây cho tôi!” Chị Dương lúc đầu ngẩn người, lúc Kim Chung Nhân  chạy đi mới phục hồi tinh thần, nhìn theo bóng lưng gào thét, nhưng Kim Chung Nhân  đã sớm chạy mất.

Lần này cậu thảm rồi, buổi trưa mới gọi điện xin lỗi LOVER, may sao người ta dễ tính còn sai người mang trang phục đến tận nơi. Thế mà giờ đã ngồi chờ bao lâu trong phòng khách, Kim Chung Nhân  lại bỏ chạy, xem ra cậu lại phải nói dối rồi.

Chị Dương cảm thấy làm người đại diện của Kim Chung Nhân  đúng là nghiệp chướng từ kiếp trước, thở dài lắc đầu ra khỏi phòng làm việc định đi giải thích với người của công ty LOVER.

Kim Chung Nhân  lên xe, nhanh chóng biến mất khỏi cửa công ty, cầm tờ thư mời màu tím trong tay, nhìn phần tên tuổi ‘Lộc Hàm ’, không biết thế nào anh đinh ninh cái cậu Lộc Hàm  này chính là người anh muốn tìm, anh luôn nghĩ đến cô, rất muốn có được cô, dù đã cố gắng quên cậu bằng mọi cách, nhưng cứ nghĩ đến cậu những năm vừa qua phải chịu uất ức, nghĩ đến người con gái cuộn tròn trong ngực mình khóc thút thít ở bệnh viện, Kim Chung Nhân  lại cảm thấy đau lòng.

Anh rất nỗ lực, từng tự nói với mình chỉ cần cậu hạnh phúc là được, 5 năm qua, bên cạnh anh cũng không thiếu phụ nữ, nhưng cũng chỉ như phù du, đều bị anh bỏ rơi.

Anh không thiếu phụ nữ, nhưng người duy nhất anh nhớ thương lại chỉ có vợ thằng bạn, mặc dù biết thế chẳng ra thể thống gì, nhưng vừa nghĩ tới Ngô Thế Huân  đối xử không tốt với Lộc Hàm , anh lại có cảm giác muốn giết chết anh ta.

Đúng thế, nếu anh xác nhận được những năm qua Lộc Hàm  sống khổ sở, anh nhất định sẽ hung hăng đánh cho Ngô Thế Huân  một trận rồi mang Lộc Hàm  đi.

Xe dừng ở cửa LOVER, không để ý người trông xe đang gào thét, cứ thế đi lên tầng.

“Phòng làm việc của Cố tổng ở đâu?” cậu bây giờ đã thành đạt, nghĩ tới những lời Chị Dương nói, cậu mới từ nước ngoài trở về không lâu, vậy chẳng lẽ những năm qua cậu ở nước ngoài? Anh không thể chờ đợi để gặp được Lộc Hàm , đeo kính đen thật to đến bàn lễ tân dò hỏi.

“Xin chào, anh có hẹn trước không?” cậu lễ tân lễ phép cười ngọt ngào.

“Cứ nói là Kevin”. Xem ra Lộc Hàm  cũng không biết anh là Kim Chung Nhân , vẫn như ngày xưa, cậu chẳng quan tâm đến những minh tinh như anh, không hiểu sao cậu có thể ngồi lên ghế nhà thiết kế? Điểm này anh rất nghi ngờ.

“Thưa anh, Lộc tổng nói anh có thể lên, tầng 26 ạ”. Vừa nghe thấy tên Kevin, cậu lễ tân cười như hoa, vội vàng gọi điện xác nhận.

Lộc Hàm ! Anh tới đây! Kim Chung Nhân  gật đầu với cậu lễ tân, sau đó bước dài về phía thang máy, khóe miệng nở một nụ cười bí hiểm.

Chương 107: Tình nhân bí mật

Lộc Hàm  đang bận túi bụi trong phòng làm việc, ngày kia là buổi trình diễn thời trang đầu tiên của cậu ở trong nước, chủ đề lần này là Bộ trang phục dạo phố phong cách châu Âu của các cặp tình nhân. Bên phía Châu Âu đã gửi hình người mẫu chính sang, buổi sáng cậu đi họp chưa kịp nhìn, chỉ biết người mẫu nam là Kevin, nữ là Josie Josie.

Lúc này đã tạm xong việc, cậu mới lấy ảnh ra xem lại phát hiện sao người mẫu nam này nhìn quen thế, mặc dù trong hình trang điểm rất đậm, nhưng cậu vẫn nhận ra, đây không phải là Kim Chung Nhân  sao? Kim Chung Nhân  là Kevin?

Đang suy nghĩ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Lộc Hàm  thu mấy cải ảnh lại, tư thế ngồi đoan chính nhìn ra cửa nói: “Mời vào”. cậu nghĩ là thư ký hoặc nhân viên nào đó, nhưng người đang đi vào khiến cậu kinh ngạc.

Kim Chung Nhân  vội vã muốn gặp Lộc Hàm  cho nên động tác gõ cửa cũng có phần thô lỗ, nhưng khi nghe âm thanh phát ra có vẻ xa lạ, anh hơi sợ, chẳng lẽ không phải cậu ấy? Do dự mấy giây, anh vẫn quyết định vào nhìn xem.

Đẩy cửa ra, anh thấy Lộc Hàm  đang ngồi sau bàn làm việc cười vui vẻ, là cậu ấy, thực sự là cậu ấy.

“Sao anh lại tới đây?” Lộc Hàm  không biết nói gì, đã nhiều năm không gặp, dù sao lúc Kim Chung Nhân  thích cậu,cậu cũng biết cho nên lúc gặp lại anh cậu có vẻ hơi xấu hổ.

Thật ra, việc này ngoài dự tính của cô, nếu nhìn ảnh sớm hơn một chút, có lẽ cậu còn chuẩn bị một chút xem phải làm gì, nói gì, bây giờ cậu mới hối hận sao mình lại không thèm quan tâm tới mấy tạp chí lá cải.

“Em nói thử xem. Tôt quá, đổi số điện thoại cũng không cho anh biết một tiếng, quên anh thật rồi à?” Kim Chung Nhân  cười tiến đến, ngồi trên ghế salon làm tư thế anh yêu thích nhất lười biếng tựa vào lưng ghế nhíu mày nhìn về phía Lộc Hàm . “Em thật lợi hại, ngày trước anh lại không nhật ra em lại có tiềm năng thế này.” Anh chỉ vào tủ kính phía sau bày đầy các loại huy chương, cúp lớn nhỏ mà cảm thán.

“Anh cũng thấy rồi đấy, em chẳng có gì mới.” Sau 5 năm gặp lại, lúc cậu lúng túng nhìn thấy hành động tự nhiên như thế của Kim Chung Nhân  cũng thoáng thích ứng, có lẽ anh cũng đã từ bỏ.

“Thật là… nếu sớm biết em là nhà thiết kế, anh đã không chút do dự chạy đến, chậc chậc, mất di một khoảng thời gian gặp mặt”

Lộc Hàm  lần này cười rất tự nhiên, Kim Chung Nhân  vẫn tưng tửng như thế, điển hình là một công tử phong lưu, nời nói của anh khiến cậu rất buồn cười.

“Em cũng vậy, nếu sớm biết người mẫu là anh, em sẽ không do dự đi đón” Lộc Hàm  cũng cười đùa với Kim Chung Nhân .

Anh vẫn thích mặc áo khoác trắng như xưa, mà thiết kế của cậu lần này hầu hết đều là màu trắng, hai người như không hẹn mà gặp, nhưng Kim Chung Nhân  nhận thấy, trong lòng Lộc Hàm  vẫn chưa hoàn toàn lãng quên an.

Kẻ háo sắc mặc một chiếc áo sơ mi đen để hở hai cúc ngực làm lộ ra làn da lúa mì, như một hoàng tử lo lắng bất ổn cười bí hiểm từ từ tiến về phía Lộc Hàm .

“Nhóc này! Mấy năm nay ổn không?”

Oạch… cứ tưởng Kim Chung Nhân  lại đang có ý đồ gì xấu, nhưng anh lại tới trước mặt mình nghiêm túc hỏi một câu như vậy, chẳng lẽ… anh biết chuyện giữa cậu và Ngô Thế Huân  rồi?

“Rất tốt… Anh không thấy em lúc này rất ổn sao?” Lộc Hàm  né tránh tầm mắt của anh, tránh ra bên cạnh, vòng qua Kim Chung Nhân  ấn một số trên điện thoại nội bộ: “Cho tôi hai cốc café, một cốc thêm hai thìa đường và một viên kẹo.” Sau đó cậu đi thẳng ra ghế sofa ngồi xuống.

“Hóa ra em vẫn nhớ.” Nụ cười của Kim Chung Nhân  sâu hơn, Lộc Hàm  vẫn nhớ rõ thói quen uống café của anh, điều này khiến anh bất ngờ.

“Dĩ nhiên, trí nhớ của em rất tốt”. Lộc Hàm  nhún nhún vai chờ đợi café, vì câu hỏi của Kim Chung Nhân  khiến cậu mất tự nhiên, cầm đại một quyển tạp chí lên liếc nhìn.

Kim Chung Nhân  mỉm cười, đến ngồi bên cạnh, vòng tay để lên thành ghế sau lưng cậu, cảm giác này như thể Lộc Hàm  tựa vào ngực khiến anh thích thú dù hiện tại anh không thể làm thế.

“Bây giờ đã nói với anh được chưa?”

Quả nhiên, cậu vẫn không thể tránh được, sau khi thư ký bưng café vào, Kim Chung Nhân  phá vỡ không khí yên lặng, tiếp tục hỏi.

“Em đã trả lời rồi còn gì.”

“Anh muốn hỏi cuộc sống hôn nhân của em”

Anh nói cuộc sống hôn nhân, xem ra là anh chưa biết.

Đợi một lúc lâu không thấy Lộc Hàm  trả lời, Kim Chung Nhân  nghiêng người áp đảo Lộc Hàm , anh vây cậu trong hai cánh tay, chống người nhìn cô: “Em giấu giếm anh phải không? Em không nói anh cũng biết, em không vui vẻ! Rất buồn bã!” Anh như phát khùng, hung hăng nhìn chằm chằm Lộc Hàm , trong đáy mắt hiện lên tia lo lắng, đau lòng.

Nếu hôm đó thấy Ngô Thế Huân  ở cùng với Thiên Mộng Tuyết, anh thấy lo lắng cho Lộc Hàm , thì hôm nay, vẻ giấu giếm của Lộc Hàm , rõ ràng trên mặt viết đầy chữ tổn thương vẫn giả bộ rất tốt khiến anh tức giận.

Thấy biểu hiện kích động của Kim Chung Nhân , Lộc Hàm  biết anh đang lo lắng cho mình.

Ban đầu cậu tưởng rằng Kim Chung Nhân  chỉ là nhất thời hứng khởi, nhưng bây giờ nhìn lại thì không phải, Kim Chung Nhân  thật sự rất quan tâm đến mình.

Một người đàn ông rõ ràng bị từ chối, sau 5 năm vẫn quan tâm đến cậu trước sau như một, vậy mà Ngô Thế Huân  mang đến cho cậu những gì? Chỉ toàn là đau khổ.

Trong tình cảnh này, mọi sự ngụy trang đều biến mất, cậu không phản kháng, cũng không giận dữ mắng mỏ Kim Chung Nhân  xen vào việc của người khác, ngược lại cậu bật khóc, rất thương tâm.

Kim Chung Nhân  trong nháy mắt ngây người, lần đầu tiên thấy cậu khóc là lúc mẹ gặp nguy kịch, khi đó anh yên lặng khóc cùng cậu; lần thứ hai là trong lễ tang mẹ cậu, anh núp trong một góc nắm chặt quả đấm nhìn, có cảm giác muốn xông đến ôm chặt cậu vào lòng nhưng Ngô Thế Huân  đang ở bên cậu, một người ngoài như anh có thân phận gì mà xuất hiện? Bây giờ, cậu lại lần nữa khóc thút thít trước mặt mình, vì Ngô Thế Huân , vì thằng bạn tốt của anh.

Có câu nói vợ bạn không thể cướp, nhưng lúc này anh không quan tâm.

Anh ôm chặt Lộc Hàm  vào ngực, y như lần đầu tiên, anh nguyện ý làm bến đỗ của cô, chữa trị lúc cậu bị thương, anh dừng một lúc, nhẹ nhàng nghịch ngợm mái tóc của cô, nói dịu dàng: “Em biết anh sợ nhất gì không?”

Lộc Hàm  đang khóc thút thít trong ngực anh lắc đầu một cái.

Kim Chung Nhân  đặt cằm lên đỉnh đầu Lộc Hàm , lưu luyến chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cười: “Em sợ nhất là thấy em khóc, cả đời anh ghét nhất là thấy người mình yêu khóc, chỉ có em, anh không chịu nổi, không phải ghét mà tan nát cõi lòng.” Những lời anh nói là thật lòng, ngay từ lần đầu tiên gặp anh đã thích chàng trai  liều lĩnh này, anh thích sự hồn nhiên của cô, như thế không gì đánh đổ nổi cô. Nhưng lần đầu tiên thấy cậu khóc, anh đã biết anh yêu cậu rồi, không thể tự kiềm chế được.

“Kim Chung Nhân ”. Lộc Hàm  nghe thấy anh nói vậy, trong lòng áy náy, một công tử vốn lì lợm bướng bỉnh, lúc này lại dịu dàng khiến người ta kinh ngạc. cậu khóc nức nở rúc vào ngực khẽ kêu tên anh.

“Ừ?” Kim Chung Nhân  khẽ mở mắt, không buông cậu ra, anh biết cậu chỉ là cảm kích, cho nên anh tự cười giễu cợt mình: “Anh ngốc không? 5 năm, anh nghĩ đã có thể từ bỏ em, nhưng khi nhìn thấy Thế Huân ở cùng với Thiên Mộng Tuyết, anh lại cảm thấy vui mừng.” Cảm thấy người trong ngực đột nhiên cứng đờ, anh nói tiếp: “Em không phải kinh ngạc, anh tức giận vì thằng nhóc kia không quý trọng em, anh vui mừng vì sẽ lại có cơ hội. Nhưng bây giờ anh biết rõ, bất kể anh làm gì, vị trí trong trái tim em đều không dành cho anh.” Nói xong, khóe mắt anh cũng lặng lẽ nhỏ một giọt lệ, anh sợ cậu nhìn thấy, liền ngẩng đầu lên, mang mấy thứ nước mắt bất lực kia nuốt lại.

“Kim Chung Nhân … Chúng ta mãi mãi là bạn phải không? Tình bạn là bền vững nhất, em không muốn mất anh, vì vậy cả đời này chúng ta làm bạn của nhau được không?” Nghe anh nói Ngô Thế Huân  và Thiên Mộng Tuyết ở cùng nhau cậu không hề ngạc nhiên, chỉ có một chút thất thần, với sự thẳng thắn của Kim Chung Nhân , cậu thấy bất lực, cả cuộc đời này, nếu có một người bạn tri kỷ như anh là cậu thỏa mãn rồi, mất mát quá nhiều khiến cậu lo sợ, để không gặp lại cảm giác này, cậu đành lựa chọn làm bạn Kim Chung Nhân , mặc dù cậu không biết anh có chấp nhận hay không.

“Anh không còn lựa chọn không phải sao?” Ngầm đồng ý với lời Lộc Hàm , lời nói của Kim Chung Nhân  có chút đùa cợt.

Cuối cùng tảng đá trong lòng Lộc Hàm  đã được gỡ xuống, cậu đẩy Kim Chung Nhân  ra, lấy một mảnh khăn giấy trên bàn trà lau nước mắt.’

Lúc Lộc Hàm  đứng dậy, Kim Chung Nhân  cũng vội vàng buông tay xoa xoa mặt, anh không muốn cậu thấy bộ mặt buồn cười của mình, không muốn cậu thương hại.

“Em mời anh ăn cơm nhé?” Lộc Hàm  cảm thấy không khí này thật ảm đạm, cho mình một ít thời gian lắng đọng, sau đó tươi cười nói: “Coi như ăn mừng trước cho sự thành công của buổi trình diễn! Cũng coi đón tiếp anh trở về, còn muốn cảm ơn anh vì có thể làm mẫu nam chính cho em.”

“Oa oa, em keo kiệt quá đi, gộp mấy bữa làm một thế à?” Không hổ danh là giới nghệ sĩ, Kim Chung Nhân  ngụy trang khiến Lộc Hàm  không thể nhận ra, lúc này nghiễm nhiên là một bộ dạng lưu manh, cười cợt lắc đầu.

“ha ha ha, em vốn keo kiệt thế, anh giờ mới biết à?”

“Được rồi, được rồi, đi đâu đây?”

“Phải rồi… Ở nhà hàng lần đầu tiên anh mời em đi”

“Hả?”

“Đi thôi đi thôi”

Hai người giống như quên đi hiện tại, trở về thời điểm ngày xưa cãi nhau ầm ĩ, hihi ha ha rời khỏi trụ sở LOVER.

Lên xe của Kim Chung Nhân , Lộc Hàm  còn nghe anh kể chuyện cười bậy, liền tức giận đám một cái vào bả vai anh, Kim Chung Nhân  giả vờ đau đớn xoa vai, sau đó ôm lấy cậu sàm sỡ.

“Buông ra! Đồ quỷ háo sắc” Lộc Hàm  đẩy Kim Chung Nhân , cậu biết anh đùa giỡn, cho nên cũng không tức giận, chỉ cố ý kéo dài thanh âm mắng anh.

“Được rồi, được rồi, dưới hoa mẫu đơn, quỷ cũng đa tình! Anh làm quỷ cũng được, nhưng là quỷ đẹp trai” Kim Chung Nhân  thì thào bên tai Lộc Hàm .

“Lái xe đi” cậu lập tức liếc anh một cái.

Kim Chung Nhân  cười cười, nổ máy xe.

Cảnh này đều rơi vào mắt một người ngồi trong một chiếc xe màu đen thời thượng cách đó không xa.

Ngô Thế Huân  không nghe thấy họ nói gì, nhưng nhìn hai người công khai thân mật, giữa đường giữa chợ liếc mắt đưa tình trong lòng ghen tức, tay nắm chặt tay lái, răng cũng cắn hặt, ánh mắt hung ác như lang sói nhìn hai người ngồi trong xe cách đó không xa.

…………………………………………..

Trong căn phòng u ám

Thiên Mộng Tuyết bò từ trên giường xuống đất, nhặt quần áo mặc vào, làn da trắng nõn dưới ánh đèn lờ mờ làm nổi bật màu phấn, không khó nhận ra, cậu vừa trải qua việc gì.

Thiên Mộng Tuyết mặc nốt chiếc quần dài trên đống quần áo đàn ông mặc lên người.

Trên giường, người đàn ông kia tựa vào đầu giường đốt một điếu thuốc, nhìn bóng lưng lạnh lùng của Thiên Mộng Tuyết đùa giỡn: “Sao phải về gấp vậy?”

Thiên Mộng Tuyết căn bản không muốn quan tâm đến người đàn ông kia, chỉ dừng lại một chút sửa sang tóc tai rồi lại tiếp tục.

“Chậc chậc, nếu Ngô Thế Huân  biết vài ngày nay cậu làm những gì, không biết cậu còn lãnh đạm được như thế không.” Người đàn ông kia khinh thường nhìn cô.

Thiên Mộng Tuyết sửng sốt sau đó xoay người nhìn bộ mặt cười gian tà của người đàn ông, khuôn mặt vốn dịu dàng trở nên ác độc, giọng nói lạnh lùng: “Tôi cảnh cáo anh! Giữa chúng ta có hợp đồng! Nếu anh dám làm gì, hãy coi chừng” Trong tay cậu cũng có chuôi của người đàn ông này, giữa hai người chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, một khi kẻ nào phá vỡ luật chơi, sẽ trả giá nặng nề!

Người đàn ông đột nhiên cười thành tiếng, sau đó di điếu thuốc, xuống giường đến trước mặt, ôm hông Thiên Mộng Tuyết: “Anh cũng chỉ đùa một chút, nhìn em sợ chưa kìa, Ngô Thế Huân  sao lại tốt số như vậy? Em lại một lòng một dạ với hắn”. Nói đến đây, trên mặt hắn rõ ràng có tia ác độc, dường như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu cuối cùng.

“Hư! Anh vĩnh viễn không thể so sánh với anh ấy” Thiên Mộng Tuyết khinh thường liếc nhìn người đàn ông, cười một tiếng khinh miệt rồi quay đầu đi. cậu căm ghét người đàn ông này, nhưng bây giờ lại cần anh ta, cậu không thể không thừa nhận, người này trên giường khiến cậu vui vẻ, nhưng xuống khỏi giường lập tức thấy ngứa mắt.

Người đàn ông vươn tay nắm cằm Thiên Mộng Tuyết, hung hăng cắn lên miệng cô, Thiên Mộng Tuyết rên lên một tiếng, đôi lông mày đen rậm nhíu chặt quật cường ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đừng cố tình chọc giận anh! Em sẽ phải trả giá cao đấy” Hắn vỗ vỗ vào mặt Thiên Mộng Tuyết, nói xong đẩy cậu ra, xoay người mặc quần áo lạnh lùng nói: “Cút”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro