Tiêu đề phần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cuộc đời này không có một thứ gì là tồn tại mãi mãi cũng với thời gian cả. Đôi khi mình cứ nghĩ mình cũng quan trong với một số người lắm. Nhưng mình lầm rồi, sau tất cả mình vẫn bị bỏ mặt ở phía sau, khoảnh khắc họ quay lưng đi bỏ mặt mình ở phía sau mình cảm thấy cả bầu trời như sụp đỗ, một cái ngoảnh mặt cũng khiến nước mắt mình dửng dưng mà rơi xuống. Vì thế, bây giờ mình đang bị bỏ rơi hay tự mình đang bỏ rơi chính mình ?

Có lẽ điều ta đau khổ nhất là sợ bị bỏ rơi trong tình yêu, khi người mình dành tình cảm, người mình yêu thương lại bỏ mình mà đi, dù cho mình hết lần này đến lần khác van xin mong họ đừng cất bước. Những đau khổ hôm nay, những kỉ niệm tươi đẹp ấy. Tất cả đã vùi sâu vào quá khứ mất rồi, thật sự tất cả đã chấm hết rồi,.....

Cũng như cơn mưa mùa hạ, chóng đến lại chóng đi, mang đến trái tim khô cằn ấy một sự dịu dàng khó tả, khiến ta như chìm đắm trong thiên đường hạnh phúc. Và đôi khi, anh như cơn nắng ấm mùa hạ sau những ngày giông bão. Có lẽ do cô đơn lâu quá, nên trái tim cũng khao khát được một lần được yêu lắm, dù chỉ một lần được trải qua cảm giác được yêu thương, che chở, và đặt biệt khi mình cũng trở nên quan trọng với một người nào đó.

Khi được yêu rồi, cuộc đời ta trải đầy hoa hồng, không còn những ngày rộng rủi khắp góc phố một mình lặng thầm nhìn từng giây trôi qua, không còn những giờ đơn côi khép mình ngồi ủ rủ trong góc phòng, mắt cứ đâm chiêu nhìn ra phía cửa sổ như chờ đợi một điều kì diệu đến với mình. Hạnh phúc lắm chứ, khi anh ngỏ lời yêu cảm xúc như vỡ oà, một người con trai đúng nghĩa sẵn sành yêu thương che chở mình, để rồi giờ đây khi mọi thứ đã là quá khứ, gương vở có lành lại được không? Mìn thật sự rất muốn, mình nhớ, nhớ tất cả mọi thứ nhớ một chiều rông rủi nẻo phố, quán xá ven đường, những cái nắm tay ấm áp ngày ấy. Đau khổ quá rồi, phải nói là đau đến tận cùng của nổi nhớ, cố chấp nhớ đến họ dù họ chưa một khắc nào nghỉ đến mình. Biết làm thế nào, đành để quá khứ ngủ yên,...

Cạn kiệt sức lực, suy nghĩ cứ như một vòng luẫn quẫn không lối thoát, mệt mỏi bất lực, thật sự không dám nghĩ đến ngày mai, ngày cô đơn không một ai bên mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro