Phần 2: Triết Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 2 – Triết Dương

p/s: phần này rất ngắn, chủ yếu nói về tâm tư của anh Triết Dương thôi.

Tôi tên là Triết Dương.

Năm tôi 25 tuổi, mẹ tôi bỗng nhiên đưa về một cô gái và nói:

“Đây là vợ tương lai của con!”

Tôi quan sát rất kĩ và thấy em gái này rất đáng yêu, tôi vô cùng thích con bé nhưng nó quá nhỏ, chỉ mới 15 thôi, bé nhỏ hơn tôi đến tận 10 tuổi. Dường như nhóc này cũng thích tôi hay sao ấy, cứ bám theo sau tôi mãi, tôi cũng không có cảm thấy khó chịu mấy khi em bám tôi như vậy. Nhưng em còn quá nhỏ để tôi nói lời yêu, vì vậy tôi chờ em đủ 18.

Thật không may năm đó tôi xảy ra một tai nạn, bị kẻ thù trên thương trường bắn vào sau gáy. Hắn bị bắt, còn tôi nhập viện. Bác sĩ nói nếu muốn phẫu thuật để lấy đạn ra khỏi đầu tôi, tỉ số thành công chỉ có 10%, tôi không nên mạo hiểm. Ít ra cứ để tạm nó trong đầu sẽ sống được chừng vài năm nữa, mặc dù sẽ chịu những cơn đau đến chết đi sống lại, có khi còn chảy rất nhiều máu cam và bị xuất huyết não nữa. Nhưng vì em, tôi không dám chỉ tin vào 10% đó mà phẫu thuật, tôi sợ không thành công sẽ không có cơ hội nào nhìn thấy em nữa.

Tôi nghĩ rằng mình sắp chết rồi, chỉ sống được vài năm thôi không thể lo lắng được cho em cả đời nên tìm cách để xa lánh em.

Tôi thường làm ngơ những lúc em tỏ tình với tôi, muốn em quên tôi đi, tôi không phải là người đàn ông tốt bên cạnh em, chăm sóc cho em mãi mãi.

Nhưng em vẫn lì lọm tìm mọi cách lấy lòng tôi. Mặc dù có lúc cảm động đến mức muốn ôm em thật chặt và nói “anh thích em từ 3 năm trước rồi”, nhưng tôi không thể. Vì vậy đẩy em ra xa mình một chút. Tôi muốn tìm một cô gái khác để trêu tức em, muốn em bỏ cuộc. Tôi biết em hay vào phòng tôi một cách bất ngờ nên đã dàn ra một cảnh tượng mình đang quan hệ với một cô gái khác, chỉ mong em thấy được và từ bỏ việc theo đuổi tôi. Nhưng em nào đâu bỏ cuộc như tôi nghĩ?

Em năn nỉ và cầu xin tôi yêu em, mà tôi thì cố ý làm ngơ mặc dù trong lòng xúc động vô cùng. Tôi muốn em mệt mỏi việc đó, nên đã bắt em làm mọi thứ, từ chà rửa toilet đến lau nhà cửa. Cứ tưởng được vài ngày em sẽ chán và lùi bước. Nhưng không, em kiên trì đến một tuần lễ. Tôi bắt em hạ mình xin lỗi cô thư kí của tôi, em cũng làm. Thật sự lúc đó tôi muốn ôm em và nói: “Em vô cùng ngốc nghếch!”, mà tôi không có dũng khí để làm.

Cuối cùng, tôi làm đau em bằng cách khác. Đó chính là chuốc rượu em, sau đó bỏ tiền ra nhờ hai người đàn ông dắt em vào một căn phòng tối om. Tôi cố tình làm thế vì chỉ mong em hận tôi thật sâu. Nhưng người ngủ với em là tôi, chứ không phải hai gã kia. Tôi nghe được tiếng em gào khóc rất đau khổ, tôi cũng đau cả ngàn lần. Vì, sau đêm nay tôi sẽ đánh cược với tử thần, dùng 10% đó để qua Mỹ phẫu thuật lấy đạn ra khỏi đầu.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm hơn em, kêu hai người đàn ông kia cởi trần rồi nằm bên cạnh em, làm em tưởng đêm qua người cưỡng bức em là họ. Khiến em rơi nước mắt thật nhiều.

Tôi qua Mỹ, nhờ Angella – một người bạn ngoại quốc tôi quen trên biết trên mạng cách đây rất lâu để tìm chỗ ở tạm sau đó đến bệnh viện phẫu thuật. Bác sĩ ở đây cũng cho rằng tôi quyết định như vậy là quá mạo hiểm, tôi căn bản không nghe lời khuyên.

Ông trời đã rất ưu đãi tôi – cuộc phẫu thuật được tiến hành rất thành công. Nhưng để lại di chứng cho tôi làm người thực vật 5 năm. Angella đã chăm sóc cho tôi suốt 5 năm đó. Sau khi tỉnh dậy, tôi nghĩ rằng Tử Tâm cũng đã kiếm được một tấm chồng tốt rồi nên mới quyết định kết hôn với Angella.

Nhưng khi tôi cùng Angella trở về nước thì biết được em sống độc thân 5 năm trời để nuôi con – tôi bèn xét nghiệm ADN thì biết chắc chắn nó là con của tôi. Còn Angella thì đã phải lòng một người đàn ông khác – đó là bạn trên thương trường của tôi. Vì vậy Angella khuyên tôi hãy quay trở về bên em, để cho em một cuộc sống hạnh phúc, sau đó tôi và Angella sẽ ly hôn.

Tôi dùng mọi cách để ép buộc Tử Tâm trở về bên tôi

Tôi chưa từng xem em là một con điếm bao giờ, mà em hết lần này đến lần khác chọc tôi điên tiếc. Còn có cả ý định bỏ trốn. Lúc ấy tôi mất hết kiểm soát nên đã một lần nữa vô tình tổn thương em.

Tôi bắt em xăm tên tôi ngay lưng, nhưng lại nói với em rằng tôi xăm chữ ‘điếm’ để hả giận.

Thật không ngờ em quá kích động mà quyết định tự tử. Tử thần không có bắt em rời xa tôi, may mắn là em vẫn bình an vượt qua cơn nguy kịch. Do chấn thương ở vùng đầu khá nặng, em bị mất trí nhớ.

Và tôi lừa em, nói rằng tôi là chồng của em. Chỉ có cách đó, tôi mới có thể chăm sóc cho em được. Nhưng tôi rất sợ, sợ một ngày nào đó khi em nhớ ra, em sẽ lại hận tôi thêm lần nữa…

-Hết-

                                                                                                                                                             

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro