CHAP 10. NỤ HÔN ĐẦU BỊ CƯỚP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

________________________________________________________________________
Bước tới phòng hội trưởng, Nhân Mã rẽ vào, căn phòng rộng rãi, thoáng mát, cách bày trí khá đơn điệu, chiếc bàn họp ở giữa phòng, bàn làm việc cùng chiếc laptop cạnh cửa sổ, còn có một cánh cửa khác bên trong phòng hội trưởng. Là toilet sao?

Nhìn thấy, Nhân Mã cũng chẳng khỏi thắc mắc, một thiếu gia đức cao vọng trọng như anh mà lại ở một căn phòng thế này sao? Có quá đơn điệu không? Thiên Yết bước vào thấy mặt cô ngây ra nhìn khắp phòng cũng đủ làm anh hiểu.

-Ngồi đi!-Thiên Yết bước lại chiếc bàn làm việc ngồi xuống ghế

-Nói đi, anh kêu tôi xuống đây làm chi?-Nhân Mã không muốn vòng vo nữa

-Tôi muốn cô thi hát!-Thiên Yết vào thẳng vấn đề

-Không đời nào! Miễn bàn!-Nhân Mã phản kháng kịch liệt

-Cô sợ thua à?

-Sợ gì chứ?

-Đúng vậy rồi. Hát tệ quá mà!-anh cười khỉnh

-Anh xem thường tôi quá đó!

-Vậy cược đi! Nếu cô thắng cuộc thi lần này tối sẽ cho cô một điều kiện mình muốn! Trừ chuyện bắt tôi phải đi gặp cha tôi

-Bất cứ chuyện gì sao?

-Đúng! Nhưng....

-Nhưng gì?

-Nếu cô thua thì....

-Thì sao?

-Nếu cô thua thì phải lau dọn phòng hội trưởng và phải làm luôn vệ sinh sân trường trong một năm và chạy mười vòng sân vận động!

-Anh đùa hả?-cô hét lên

-Sợ rồi.

-Ai nói sợ hả? Chỉ là tôi không thi.

-Haizz... sợ thật rồi.

-Tôi thi, chỉ cần tôi thắng là được một điều tôi muốn phải không?-Nhân Mã chịu không nổi nữa, không đắn đó đồng ý ngay

-Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ cô không có bản lĩnh đó đâu.-Thiên Yết mỉa mai

-Đừng xem thường tôi.

-Đó là sự thật, không thể phủ nhận.

Cô thề, tên đang ngồi trước mặt mình mà không phải người cô cần thuyết phục, cô lặp tức không do dự mà xé anh ra trăm mảnh, kiếp trước bộ cô và anh là kẻ thù hay sao? Hay cô phóng hỏa giết chết anh, mà cho cô gặp phải tên này, còn bị ngược đãi hết lần này đến lần khác. Bất công quá mà!!!

-Nếu không còn gì, tôi về lớp đây!-Nhân Mã không muốn bản thân kìm không được đánh anh, nên hòa hoãn nói

-Đánh bảng số liệu này rồi photo ra.-Nhân Mã không cho cô đi, quăng đống giấy qua cho cô

-Tôi không rãnh để làm, với lại hội trưởng kêu người trong hội học sinh đánh cho anh đi, tôi chỉ là một học viên bình thường thôi.-Nhân Mã ung dung nói, bắt cô làm osin tập hai sao? Không có đâu.

-Không làm, đừng hối hận.-Thiên Yết nói, nhưng có đến năm phần là cảnh cáo

-Thua anh rồi. Tránh ra chỗ khác.

NHÂN Mã liếc anh một cái, đồng thời đuổi anh ra khỏi bàn làm việc của anh, bắt tay vào việc anh giao.

Khá lâu sau Nhân Mã mới làm xong tất mọi thứ, lấy tay xoa xoa mắt mình cho đỡ mệt, mới phát hiện Thiên Yết không còn trong phòng hội trưởng, lại thấy cánh cửa trong phòng hé mở (cánh cửa chị cho là toilet á),Nhân Mã cầm bảng tài liệu mình đánh xong cùng bảng gốc, đứng lên hướng tới cánh cửa đó.

Khẽ đẩy cửa ra, Nhân Mã bị sự căn phòng này làm giật mình, bên trong phải nói rộng bằng căn phòng của Thiên Yết, cách trang trì hoàn toàn giống nhau nhưng khác một chỗ là bên cạnh cánh cửa sổ rộng lớn ấy, là một bộ bàn ghế hai người, điểm hướng ra của cửa sổ là vườn hoa hướng dương.

Thiên Yết đang ngồi ở chiếc bàn đó, ánh mắt đen thâm thúy nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn những đóa hướng dương tràn đầy sức sống dưới ánh mặt trời rực rỡ ánh nắng.

Cô thì ngồi bên ngoài đánh một xấp văn bản mệt mỏi, còn anh thì ngồi đây hưởng thụ, đúng là quá bất công mà.

-Anh được lắm, bắt tôi đánh một đống giấy tờ còn anh thì ngồi đây ngắm hoa.-Nhân Mã hậm hực quăng hai sấp giấy lên bàn

Thiên Yết quay sang nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, ngay sau đó cầm tài liệu cô vừa đánh xong.

_Rẹt.

Nhân Mã nghe âm thanh lạnh lẽo đó vang lên, cô trợn mắt nhìn hành động vừa rồi của anh, hai tay siết chặt lại cũng run lên vì tức giận.

Cô ngồi suốt nửa tiếng để đánh lại bản tư liệu anh đưa, vậy mà chỉ trong một giây anh đã xé nát nó ra, anh càng ngày càng quá đáng, cô không nhịn được nữa.

-Xong rồi,về đây!-cô hậm hực quăng sắp hồ sơ trước mặt anh còn mình cầm sắp giấy mới đánh

-Xong rồi hả?-anh tháo chiếc headphone ra.-Xé đi!

-Cái gì?-cô chẳng nghe rõ lời anh nói,xé sao?Anh đùa à,phải lâu lắm cô mới hoàn thành xong vậy mà một câu xé là xé sao?

-Nghe chưa rõ hả?Tôi nói là xé bản cô mới đánh đi!

-Tại sao?Anh vô lý quá!

-Giữ lại cũng đâu có làm gì,xé đi!

-Anh đùa chắc!Bắt tôi làm cái này rồi bảo giữ cũng chẵng làm gì,anh đang bày trò gì thế?

-Cô hiểu ý tôi mà còn hỏi gì nữa!

-Ý anh là.......

Cô đứng ngây ra,nếu theo anh nói thì anh bắt cô đến đây,bắt cô đánh sắp tài liệu đó cũng chỉ là đùa,là đùa sao?Qúa đáng

-Anh....cho dù thế nào anh cũng không cần làm thế đâu,ghét tôi đến thế sao?Anh ghét tôi vậy à,nếu đã ghét tôi thì tôi cũng chẳng cần nhường gì anh cả,tên xấu xa!

_Chát

Nhân Mã giơ tay tát anh một cái, ánh mắt căm phẫn nhìn anh, anh lại dám đem cô ra đùa.

Bị ăn tát bất ngờ, lại là bị con gái tát, trong nhất thời sắc mặt anh đen lại, cô gái này dựa vào tư cách gì mà đánh anh, ngoài cô gái đó ra, không ai có thể cư xử hành động với anh như vậy.

-Hôm nay, cô ăn gan báo rồi.

Thiên Yết sắc mặt không tốt đứng lên, ánh mắt đen tản ra một luồn sát khí nhìn cô, Nhân Mã sợ hãi vô thức lùi về sau vài bước.

-Chính anh ép tôi đánh tôi thôi. Ai kêu anh quá đáng trước.-Nhân Mã cố nén sợ hãi mạnh dạng nói

-Dám tát tôi, cô cũng rất to gan.-Thiên Yết không hề có thái độ tức giận, khóe môi nâng lên một đường rõ rệt, nhưng mà đối với cô lại là một niềm báo không lành.

Nhân Mã thật hối hận về hành động vừa rồi của mình, dù gì anh cũng là người mình cần thuyết phục, nếu làm anh giận cô không biết mình sẽ thế nào nữa?

Nếu cô bây giờ ở lại đây, chắc chắn sẽ bị anh trừng trị, cho nên cô vội vàng quay người bỏ chạy, nhưng không ngờ bị vấp chân té ngửa ra sao, lại xui xẻo hơn chính là anh vì muốn túm bắt cô không ngờ cô té nên bản thân mất đà.

Thế là tình trạng hiện tại là anh đè lên người cô lại còn có thêm chi tiết "mắt đối mắt, môi chạm môi", cô trợn tròn mắt nhìn anh, sau ít phút lấy lại tinh thần cô vội đẩy người anh ra, mình đứng dậy, khuôn mặt nóng bừng đỏ gay cả lên, tức giận xen lẫn xấu hổ ngượng ngùng. Cô vội lau lau miệng mình.

Đó là nụ hôn đầu của cô, nụ hôn đầu của cô đó. Trời ơi, sao lại bị cái tên này cướp mắt chứ? Suốt mấy năm gìn giữ lại bị cướp đi một cách lãng xẹt, lại còn là người cô ghét nhất nữa chứ.

-Nếu muốn hôn tôi cứ nói chứ đừng làm thế!-Thiên Yết khóe môi giần giựt nói

-Tôi cấm anh nhắc đến chuyện này nha!Câm ngay!-Nhân Mã liếc anh một cái

-Miệng của tôi, cô không cho tôi nói, cô có tư cách bảo tôi câm sao?

-Anh.... xấu xa, bỉ ổi, đê tiện, vô liêm sĩ....

-Cứ chửi thoải mái, đến khi nào mệt thì thôi! Dù gì tôi cũng không bị thiệt gì.

-Anh...

Đấu võ mồm với anh, cô chẳng bào giờ thắng được, đã thế người chịu thiệt lại là mình, tức thật, cô muốn động đến một sợi tóc của anh còn không được huống chi là đánh trút giận.

-Tôi không thèm nói với anh nữa!

Cô bực bội phớt lờ anh đi, vừa bước ra khỏi cửa cô thấy Kim Ngưu đang đứng đó, tên này đứng ở đây từ bao giờ vậy, có thấy cảnh lúc nãy không? Mong rằng là không!

-Chào anh,em đi trước!

-Ừm!

Kim Ngưu bước vào phòng hội trưởng đi vào phòng nghỉ của Thiên Yết.

-Đến đây chi vậy!-Thiên Yết ngồi xuống chiếc ghế cạnh ô cửa sổ không nhìn Kim Ngưu lấy một cái, lạnh giọng hỏi

-Không cho mình đến sao?-Kim Ngưu ngồi vào chiếc ghế đối diện anh

-Không, chỉ là hỏi cho có lệ thôi!-anh nhún vai

-Ừm, có vẻ cậu thành công hơn mình rồi!

-Ý cậu là sao?-Thiên Yết chau mày hỏi

-Thì lúc nãy đó!

-À.... Sao? Sợ tớ không nhường cho cậu à! Yên tâm đi!

-Không có! Nói thế thôi!

-Đừng nói cậu ghen nha!

-Ghen gì chứ?

-Vậy thì tốt, coi như Kim Ngưu chưa cần đi khám!

-Cậu... đừng chọc tớ nha!-Kim Ngưu dọa quơ nắm đấm

-Ok, ok!-anh giơ hai tay lên hàng

Kim Ngưu hướng ánh mắt về phía cửa sổ, thoáng suy nghĩ trong đầu vài chuyện vặt, bỗng chốc cảm thấy nực cười.

Anh chỉ mới quen cô mấy ngày, làm sao anh thích cô? Chắc không đâu! Anh mà thích cô sao? Làm sao có thể xảy ra chứ, Kim Ngưu mau tỉnh lại đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.
________________________________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro