CHAP 19. ĐI BỘ TRÊN ĐƯỜNG CAO TỐC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

___________________________________________________________
Tại quán karaoke Hunny bốn người đi vào phòng 203, ba anh chàng cứ nằng nặc đòi kêu bia uống, thành ra cô cũng chiều và uống cùng. Vừa hát vừa uống bia vừa trò chuyện không khí nhộn nhịp và vui tươi bởi tiếng cười nói của bốn con người.

Tâm trạng vốn đang rất tốt, lại bị phá vỡ khi người con trai kia bước vào.

-Là ai kêu hắn ta đến vậy?-Ma Kết có chút nóng nảy hỏi

-Là em.

Nhân Mã cố gắng trả lời, cô cũng biết anh và Ma Kết không hạp nhau nhưng mà cô vẫn kêu anh đến đây. Có quá đáng không?

-Nhóc biết anh không thích hắn ta sao nhóc còn kêu hắn ta đến.Ma Kết buồn bực hỏi

-Em, em... em chỉ muốn cảm ơn anh ấy nữa thôi.-Nhân Mã hơi sợ hãi trước thái độ của anh, nhìn anh bây giờ hung hăng, ánh mắt tàn ác nhìn cô.

-Đáng lẽ tôi không nên nghe lời cô đến đây.-Thiên Yết đứng ở cửa không bước vào, lạnh nhạt nói

-Tôi... tôi...

Nhân Mã trong nhất thời không biết trả lời thế nào với hai anh, có phải cô kêu Thiên Yết đến là sai không? Cô biết rõ Thiên Yết và Ma Kết không thích nhau vậy mà còn kêu anh đến.

-Thôi nào, hai cậu đừng cãi nhau nữa.-Kim Ngưu lên tiếng hòa giải

-Im đi.

Cùng một lúc Thiên Yết và Ma Kết la lên, ánh mắt cả hai lạnh lẽo tột cùng nhìn nhau, mọi thứ xung quanh như bị đóng băng lại.

Nhân Mã thật hối hận khi kêu Thiên Yết đến, lúc đầu anh không đến nhưng cô nài nỉ dữ lắm anh mới ừ một tiếng, khi đến đây lại có Ma Kết , nên khó trách tâm tình anh không tốt, không, phải là xấu đến cực điểm. Ma Kết cũng vậy.

-Nhân Mã, cô có một giây quyết định, một là đi theo tôi hai là cứ ở lại đây. Nhưng mà, nếu cô ở đây thì...-Thiên Yết lạnh lùng nói lấp lửng

Nhân Mã nghe qua cũng đủ hiểu hàm ý của anh, trời ơi, sao mà số cô xui dữ vậy nè. Đi hay ở lại? Không thể đi cũng không thể ở lại. Đường nào cũng chết hết, đi thì Ma Kết sẽ thế nào, ở lại thì chết sớm với Thiên Yết.

-Cứ ở đó mà suy nghĩ.

Thiên Yết cười nhạt, sau đó thong thả bước đi ra ngoài.

Nhân Mã phân vân nhin Ma Kết, biết thế sẽ không kêu Thiên Yết đến làm gì. Bây giờ lại làm mình khó xử.

-Em, em xin lỗi anh. Em... em phải đi theo anh ta.-Nhân Mã hối lỗi nhìn Ma Kết nói

-Nhóc đừng đi. Anh không muốn hôm nay đang vui lại bị phá rối.-Ma Kết níu tay cô lại

-Em, em không thể. Thiên Yết nói đúng, em chỉ có thể đi theo anh ta, bởi vì chỉ có anh ta mới giúp được em.-Nhân Mã khó xử nhìn anh nói, sau đó lấy tay mình ra, chạy theo Thiên Yết

Ma Kết nắm chặt tay thành nắm đấm, được, là hắn ép anh, làm người "bạn thân thiết" như cô cũng bỏ theo hắn, anh không tin, anh lại thua hắn lần hai.

Nhân Mã len lén đi theo phía sau Thiên Yết, trong lòng không ngừng cầu trời khẩn phật, làm ơn đừng cho anh "nổi điên" lên, nạn nhân nhất định là cô đó.

Nhân Mã cúi đầu đi, không nhìn phía trước, ai mà biết Thiên Yết đột nhiên dừng lại, làm cô đụng thẳng vào tấm lưng rộng lớn của anh.

-Ui... Xin lỗi anh...-Nhân Mã xoa xoa trán mình, ngước đầu lên

Thiên Yết không quay người lại nhìn cô, khỏi cần nhìn mặt anh bây giờ cô cũng biết rõ tâm trạng anh qua tấm lưng lạnh lùng này.

-Tôi, tôi xin lỗi mà. Ai mà biết anh sẽ... sẽ không thích Ma Kết đến mức đó.-Nhân Mã đi ra phía trước nhìn anh, vô tội nói

-Đã làm thì đừng hối hận.-Thiên Yết lãnh đạm nói, đến nhìn cô cũng không có lấy một cái

-Xin lỗi, tôi đâu cố ý.-Nhân Mã hối lỗi nói

-Có cố ý hay không chỉ có mình cô biết thôi.

Thiên Yết khẽ nhếch môi một cái, sau đó ngồi vào ghế lái chiếc BMW đen được phục vụ lái ra.

Nhân Mã đứng nhìn anh ngồi trong chiếc xe, không biết nên làm gì?

-Lên hay không?-Thiên Yết hạ cửa kính xuống, nói

-Ờ, lên ngay.-Nhân Mã vội vã ngồi lên hàng ghế phụ, thắt dây an toàn vào.

Thiên Yết nhấn ga chạy đi. Nhân Mã trong lòng không khỏi lo lắng cùng hiếu kì. Anh muốn đưa cô đi đâu? Không lẽ định giết chết cô sao? Hay là thủ tiêu đây? (Chị ơi bớt suy nghĩ ba cái này giùm em, em bó tay với chị =_=")

Nhân Mã nhìn ra cửa sổ, đây là đường cao tốc. Sao anh lại chạy đến đây? Anh định làm gì? Chiếc xe vẫn đang chạy thì đột ngột dừng lại giữa đường cao tốc. Nhân Mã không khỏi nhíu mày khó hiểu nhìn anh.

-Xuống xe.-Thiên Yết lạnh lùng phun ra hai từ

-Hả!?-Nhân Mã ngẩn ra nhìn anh.

Xuống xe??? Ý anh là sao? Không lẽ. . .

-Tôi không có thói quen lặp lại lần hai.-Thiên Yết cười lạnh nhìn cô

-Đây, đây là đường cao tốc đó.-Nhân Mã cố gắng bình tĩnh nói, anh đùa hay sao? Đây là đường cao tốc, lại ở giữa đường bắt cô xuống xe.

-Vậy thì đã sao? Xuống.-Thiên Yết lạnh lẽo nhìn cô, ánh mắt đen sâu thẳm như chứa toàn băng lạnh

-Nhưng... đây là...

-Tự xuống hay tôi giúp.-anh nhàn nhã dựa người vào ghế hỏi

Nhân Mã muốn nói nhưng rồi thôi, cô biết rõ anh không tốt lành gì mà, lại dám kêu cô ở giữa đường cao tốc đi xuống xe. Nhân Mã mở cửa xe bước xuống xe, còn chưa kịp hỏi Thiên Yết làm gì thì cửa xe đóng lại. Chiếc xe bị anh lái đi.

Nhân Mã đúng là phải khóc rồi, rất muốn kêu anh lại nhưng mà làm sao có thể chứ? Bỏ cô giữa đường cao tốc, làm sao cô về nhà được đây? Trời ạ, có cần ác với cô thế không?

Bây giờ cô phải làm sao có thể về nhà đây? Đường cao tốc làm sao bắt được taxi chứ. Thiên Yết, anh ác cũng vừa thôi.

Nhân Mã muốn gọi điện cho Ma Kết nhưng rồi thôi, cô đã khiến anh buồn như thế, làm sao dám điện thoại kêu anh đến rước mình chứ. Có trách thì trách cô thôi.

Không còn cách nào khác đành đi bộ vậy.

...

Phải mất thời gian rất lâu Nhân Mã mới mệt mỏi đến được nhà Thiên Tử, có cho cô, cô cũng không dám lên xe cùng Thiên Yết lúc anh nổi giận đâu. Một lần thôi. Sẽ không có lần hai.

-Sao về trễ vậy?-bà quản gia có chút khó chịu hỏi

-Dạ, cháu... cháu từ giữa đường cao tốc đi bộ về đây.-Nhân Mã lí nhí đáp, cầu là bà tin đi.

-Đường cao tốc? Cô đang nói dối tôi đúng không? Đi chơi quên đường về thì nói đi.-bà quản gia không tin, nghiêm khắc nói

-Cháu không có, thật sự là cháu từ giữa đường cao tốc đi về đây.-Nhân Mã vội biện bạch

-Cô giành được giải quán quân cuộc thi hát, phải đi ăn mừng chứ? Sao lại ở giữa đường cao tốc, tôi làm sao tin được?-bà quản gia vẫn không chịu tin cô, hừ một tiếng

-Cháu, cháu...-cô cho dù có giải thích khan cổ họng bà cũng không chịu tin cô, rốt cục là tại sao? Tại sao bà lại ghét cô ngay khi cô đến đây chứ? Cô đã làm gì sai chứ?

-Hừ, không hiểu sao chủ tịch lại kêu cô đến đây.-quản gia không thiện cảm nhìn cô, hừ nhạt một tiếng bước đi

Nhân Mã đứng nhìn bà quản gia đi khuất dần, không khỏi uất ức, cô không có nói dối bà mà, là Thiên Yết đưa cô đến đó rồi bắt cô xuống xe. Tại sao bà lại không tin cô? Tại sao lại ghét cô chứ?

-Đi cũng nhanh đó.

Sau lưng vang lên tiếng nói lạnh lẽo đến tận cùng, không có bất kì cảm xúc nào đan xen, khiến cô vừa lạnh thấu xương lại vừa tức giận khi biết chủ nhân giọng nói đó.

Nhân Mã quay qua nhìn Thiên Yết đứng ngay cầu thang dác vàng nhìn cô, ánh mắt hờ hững lạnh lùng không hơn không kém. Một cơn tức giận ùa tới, anh bỏ cô giữa đường cao tốc vậy mà không có chút gì là hối lỗi lại còn cho đó là điều cô nên gánh phải.

-Liên quan tới anh sao?-Nhân Mã hậm hực nhìn anh

-Đương nhiên là không liên quan đến tôi.-Thiên Yết thờ ơ đáp

-Vậy thì đừng hỏi.-Nhân Mã liếc anh một cái

-Hỏi để biết cô có vui không thôi? Thế nào?-Thiên Yết cười lại như không cười, nói

-Nhờ anh mà tôi rất vui. Vừa lòng chưa?-Nhân Mã sắp phát điên lên vì thái độ lạnh nhạt của anh, đi lên cầu thang dừng trước mặt anh

-Vẫn chưa. Thứ tôi hài lòng chính là... cô rời khỏi đây.-Thiên Yết nhấn mạnh bốn từ cuối cùng, lãnh đạm nói ra

-Vậy thì làm anh buồn rồi. Tôi-sẽ-không-đi.-Nhân Mã nói thật chậm thật lớn câu cuối, sau đó đẩy anh qua một lên đi lên phòng

Anh khẽ nhếch mép nhìn cô đi lên phòng, anh cũng muốn xem, cô chịu được bao lâu.

Sáng thức dậy, Nhân Mã vươn vai lấy tinh thần rồi đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, xuống nhà chuẩn bị bữa sáng cho Thiên Yết.
Thiên Yết từ trên phòng đi xuống, Nhân Mã phải cố lắm mới có được nụ cười trên môi, nhìn anh nói:

-Anh thức rồi thì ăn sáng đi. Hôm nay là chủ nhật chắc anh không đến trường đâu nhỉ?

Ơ, ơ hình như cô hơi hỏi dư thì phải, chủ nhật làm sao đến trường được.

-Cô quên là hôm nay có cuộc họp sao?-Thiên Yết hơi liếc nhìn cô nói

-Có sao?-Nhân Mã ngu ngơ hỏi, sao cô không nhớ là có ta?

-Trong vòng năm phút nữa, nếu tôi không thấy cô có mặt ở phòng hội trưởng thì cô tự biết số phận mình đi.-Thiên Yết bỏ lại câu đó, sau đó bước đi.

-Hở!?

-Không được đi xe, đi bộ cho tôi.-Thiên Yết trước khi đi nói một câu, sau đó đi tiếp ra ngoài

-Khoan, khoan.-Nhân Mã đuổi theo anh nhưng vừa đuổi ra tới cửa thì anh đã lên xe chạy mất dạng.

Năm phút, đi bộ đến trường!? Không phải chứ? Hôm qua chạy từ đường cao tốc về đây hai chân cô đã mềm nhũn hết rồi, đã vậy sáng sớm còn bắt cô chạy bộ đến trường. Có cần ác vậy không?

Lắc đầu một cái, Nhân Mã lao ra ngoài cửa dùng hết sức lực chạy với vận tốc nhanh nhất, cứ coi như cô xui xẻo gặp tên điên như anh, còn không thôi thì xem như cô chạy bộ buổi sáng vậy.

Nhân Mã không thể trong năm phút từ nhà Thiên Tử chạy tới trường, mất ít nhất cũng chín mười phút, chuyến này tiêu rồi, tiêu thật rồi.

Nhân Mã mở cửa phòng hội trưởng ra, phải nói ai ai cũng nhìn cô y như gặp sinh vật lạ vậy, làm cô có chút mất tự nhiên.

-Xin lỗi mọi người, xin lỗi.-Nhân Mã liên tục cúi đầu xin lỗi

-Đến trễ, ra ngoài đứng.-Thiên Yết mắt chăm chú nhìn tập hồ sơ trong tay, không nhìn cô lạnh lùng nói

Gì, gì chứ? Bắt cô chạy đến đây còn không cho cô vào, bắt cô ra ngoài đứng chờ tan họp sao? Có cần quá đáng vậy không?

Nhân Mã rất muốn đi đến giơ tay tát một bạt tay vào mặt anh nhưng mà cô không thể, chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.

-Tôi biết rồi.-Nhân Mã cắn môi dưới đáp, sau đó mở cửa ra ngoài

Trước khi đi cô có thể thấy mọi người trong phòng họp có vẻ hả hê khi cô bị như vậy, ngoại trừ Thiên Bình và Kim Ngưu.

-Chúng ta họp tiếp.-Thiên Yết vẫn giữ thái độ như cũ nói

-Cho em ấy vào đi.-Kim Ngưu nói nhỏ với Thiên Yết

-Cậu còn nói, tớ đuổi cậu ra ngoài luôn.

Thiên Yết đóng tập hồ sơ lại, lạnh lùng liếc Kim Ngưu một cái.

-Cậu đúng là đồ máu lạnh.

Thiên Yết có chút bực mình nhìn anh, nhưng không nói gì thêm, tính cách của Thiên Yết, Kim Ngưu đã quá rõ, dù anh có nói gì cũng vô ích.

Nhân Mã đứng bên ngoài không khỏi tức giận, cô thật muốn đánh chết tên Thiên Yết đó, băm dằm, mổ xẻ nói chung cách nào giết anh được thì cô sẽ làm ngay nếu giết người không bị bắt =.="

Cuộc họp kéo dài đến một tiếng đồng hồ, Nhân Mã biết rõ cuộc họp này không có gì quan trọng bắt quá ba mươi phút là xong nhưng lại đến một tiếng đồng hồ vẫn chưa ra. Khỏi nói cô cũng biết là cái tên heo đực đó cố ý rồi.

Đứng thêm năm phút nữa thì cửa phòng họp mở ra, tất cả mọi người trong hội đều đi ra,Nhân Mã đứng nép qua một bên nhường đường cho họ.

-Tưởng mình là ai? Cho chừa cái tội làm chảnh.-Junne đi ra khinh khỉnh nói với Misami.

-Lo mà giữ miệng đi Junne à, lỡ người ta nói với anh Kim Ngưu hay Thiên Bình thì coi chừng qua khu B luôn đó.-Misami khinh bỉ nói

Nhân Mã không nói gì, chỉ nhìn hai người họ, ánh mắt như mặt hồ không hề gợn sóng, lại là một sự im lặng đến đáng sợ.

-Nhìn cái gì? Tụi này đang nói mày đó.-Soward miệt thị nhìn cô nói

-Nãy giờ tôi có nhìn chị sao? Rõ ràng tôi đang nhìn không phải là người.-Nhân Mã lạnh nhạt cười, nói

-Mày, mày... con ăn mày này, mày có biết đang nói chuyện với ai không?-Misami mặt đen như cục than, tức giận đùng đùng làm mọi người trong hội đi ra có phần chú ý

-Lúc nãy đã nói rồi. Thứ tôi đang nhìn, thứ tôi đang nói, không phải con người.-Nhân Mã khẽ cười, hoàn toàn trong ánh mắt đều là yên tĩnh đến đáng sợ

-Mày, mày...

Misami cùng Junne tức đến mức mặt một mảng đỏ một mảng đen, nhìn cô như muốn giết chết cô vậy.

-Tôi không phải kẻ ác độc hại người khác cũng không phải kẻ hiền lành để các người ăn hiếp. Nhớ kĩ, không phải ai cũng sợ các người, ăn mày vẫn còn lòng tự tôn của nó, còn hơn là hạ thấp bản thân mình dưới người khác đó, đàn chị à.-Nhân Mã vẫn là thái độ như cũ nói

Câu nói của cô có sức chấn động lớn, làm cho những người nãy giờ xem có phần kiêng dè nhìn cô, không phải họ sợ cô nhưng mà cách nói của cô, cũng rất hợp tình hợp lý. Bọn họ thừa nhận, chính bọn họ cũng từng hạ thấp bản thân mình khi đối diện với kẻ lớn mạnh hơn mình, lại ức hiếp kẻ yếu hơn mình.

-Đừng ỷ bản thân có chút tiền, lại đi nói người khác là ăn mày, xem lại bản thân mình trước đi.-Nhân Mã bỏ lại câu đó, sau đó đi vào phòng hội trưởng

Misami và Junne đứng như trời trồng, trong nhất thời có chút suy yếu sức lực, lời nói của cô như có ma lực tác động đến tận lương tâm của họ. Ăn hiếp kẻ yếu hơn mình chỉ là bị kẻ mạnh hơn ức hiếp. Tức giận mà trút lên bọn họ.

Kim Ngưu nãy giờ chăm chú xem "phim" miễn phí, khóe môi cứ nâng lên vô ý thức, thú vị, thật sự rất thú vị. Lại rất có cá tính, dám nói những câu nói này với đàn chị lớp trên, chỉ có mình Nhân Mã cô.

Nhân Mã sắc mặt không tốt nhìn Thiên Yết, đến một lúc mới lên tiếng:

-Họp cũng họp xong rồi. Bây giờ tôi có chuyện muốn nói với anh.

-Nói đi.-Thiên Yết dựa hẳn vào chiếc ghế hội trưởng nhìn cô

-Tôi muốn về nhà mình.-Nhân Mã nói, có chút kì vọng

-Vì sao tôi phải đồng ý?-Thiên Yết hỏi ngược

-Đó là yêu cầu. Anh nói chỉ cần tôi thắng cuộc thi sẽ cho tôi một điều tôi muốn.-Nhân Mã khẩn trương nói, anh không được nuốt lời, cô rất muốn về gặp em trai mình

-Tôi có thể không cho sao?

-Vậy là anh đồng ý rồi. Tôi về chuẩn bị đây, tôi muốn về ngay.-Nhân Mã cực mừng rỡ nhìn anh nói, không khó nhìn thấy cô đang rất vui, rất phấn khởi.

-Đi cùng đi, dù gì tôi cũng đang định về.-Thiên Yết đứng lên, cầm chiếc áo khoác mắc trên ghế nói

Nhân Mã cảnh giác nhìn anh, bắt cô lên xe đi cùng anh sao? Không. Một lần là đủ rồi, sẽ không có lần hai.

-Yên tâm, hiện tại tâm trạng tôi rất tốt, sẽ không bỏ cô trên đường cao tốc, vả lại tôi chưa ăn sáng, nếu muốn thì đi cùng.-Thiên Yết khóe môi giựt giựt nói, sau đó đi một mạch ra ngoài

Nhân Mã đứng ngây ra, có nên tin anh lần này không? Lỡ anh lại bỏ cô lại trên đường cao tốc thì sao? Có ác đến mức đó không? Chắc không.

Nhân Mã lắc đầu, sau đó chạy theo anh, tạm tin anh lần này, dù gì anh nói cũng đúng, cô đâu có chọc anh đâu mà anh bỏ cô trên đường cao tốc.

Ngồi trong xe mà Nhân Mã cứ cười toe toét, hứng hở vô cùng, cuối cùng cũng được về nhà rồi,Nhân Tử chị về với em đây.

Chiếc xe dừng trước nhà hàng Reen sang trọng, cô nhanh chóng bước vào theo anh, ngồi vào bàn thì có một nữ phục vụ lại vẻ kính cẩn nói:

-Thiếu gia muốn dùng gì ạ?

-Hai phần seafood loại A.-Thien Yết vừa nhấp môi ít nước trắng vừa nói

-Vâng, xin thiếu gia đợi một lát.-nữ phục vụ cúi đầu cung kính đáp, sau đó lui đi

Nam phục vụ khác lại ró chai champagne vào hai chiếc ly thủy tinh chân cao, sau đó đưa trước mặt cả hai. Mỗi hành động của phục vụ ở đây đều cho thấy được huấn luyện kỹ càng, không cho phép sai phạm bất kì lỗi nào

Đợi phục vụ lui đi hết, Nhân Mã mới nhìn anh, mở miệng:

-Lúc nãy anh gọi seafood là hải sản sao?

-Đúng vậy.-Thiên Yết lắc ly rượu trong tay mình nói

-Sao anh không hỏi tôi có ăn được hay không?-Nhân Mã khó chịu nói

-Cô không ăn được hải sản?-Thiên Yết khẽ dừng động tác, nhíu mày nhìn cô

-Ừ.

Nhân Mã kịch liệt gật đầu, cô còn nhớ lúc nhỏ chỉ ăn một con tôm thôi, khắp mình liền nổi mẫn đỏ, rất ngứa rất khó chịu, không phải một mình tôm mà là hải sản, tất cả cô đều bị dị ứng

Thiên Yết búng tay một cái, lập tức có phục vụ đi lại, dùng thái độ kính cẩn nói:

-Thiếu gia cần thêm gì ạ?

-Ăn gì kêu đi.-Thiên Yết nhìn cô nói, có chút chau mày, ăn không được hải sản thì nói ngay từ đầu đi, cứ im lặng, lúc kêu nói thì không lúc cần im lặng thì nói nhiều.

-Tôi kêu gì cũng được đúng không?

-Ừ.

Nhân Mã nhìn menu một cái, muốn chắc ăn hỏi thêm:

-Anh trả tiền đúng không?

-Nếu còn không kêu thì cô nhịn đi.-Thiên Yết cau có trả lời

-Cho em ly Latte, còn thức ăn thì một pizza chicken black papper, một súp kem sữa với thịt gà và nấm, một beef steak. Đem ba món đó lên khi nào ăn xong thì đem lên kem sô-cô-la đông lạnh kèm bánh quy.

-Tiểu thư đợi một lát sẽ có ngay.

Nữ phục vụ sau khi ghi các món ăn cô gọi xong nói, sau đó lui đi.

Nhân Mã hí hửng uống ngụm nước, lại phát hiện Thiên Yết nhìn mình một cách không bình thường, y như cô là người ngoài hành tinh mới đáp xuống.

-Anh nhìn gì?-Nhân Mã không thoải mái hỏi

-Tôi đang xem, cô rốt cục là gà mái hay là heo đây? Kiếp trước cô không được ăn hay sao mà kêu lắm thế?-Thiên Yết nhàn nhạt đáp

-Tôi ăn lắm thì kệ tôi, miễn tôi ăn no là được rồi.-Nhân Mã trề môi nhìn anh, dù sao anh cũng là người trả tiền, cô lo gì chứ. Vả lại ăn như vậy vẫn chưa lấy lại vốn lẫn lời.

-Cũng đúng, dù gì cô cũng đâu phải con gái.

-Anh...

Nhân Mã biết rõ anh đang cố ý nói móc mình nhưng mà lại không thể cãi lại, chỉ có thể nhịn thôi.

Ít phút sau, phục vụ đẩy xe thức ăn ra, đặt lên bàn những món cô gọi, trong nhất thời trên bàn trải đầy thức ăn.

-Ăn thôi.-Nhân Mã cười tít cả mắt, sau đó cúi đầu ăn

Thiên Yết nhíu chặt mày nhìn người con gái trước mặt, tay trái cầm một miếng pizza, tay phải thì cầm muỗng múc một muỗng soup húp. Chưa kể ngay cả cắt thịt bò cũng vô cùng khiếm nhã.

-Anh không ăn sao?-Nhân Mã thấy anh ăn chỉ có một miếng rồi thôi, hỏi

-Cô là ma đói đầu thay hay sao?-Thiên Yết càng ngày sắc mặt càng không tốt, ăn với cô đúng là một quyết định sai lầm mà.

-Vẫn là câu nói đó, tôi ăn sao kệ tôi, miễn tôi no được rồi.

Nhân Mã không thèm chấp nhất với anh, tiếp tục ăn.

-Ngon quá.-Nhân Mã ăn xong ly kem sô-cô-la đông lạnh cùng bánh quy xong, lau lau miệng mình, nói

-Xong rồi thì về.

Thiên Yết đứng dậy bỏ đi một mạch,Nhân Mã thì lẽo đẽo theo sau, gấp gì chứ, cô còn không gấp cơ mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro