CHAP 28. Anh YÊU EM, NHÂN MÃ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhân Mã không quậy nữa nằm yên cho anh bế đi lên phòng nghỉ của anh, anh đặt nhẹ cô lên giường, tay vén mái tóc của cô lên xem vết thương ngay trán, lúc anh mới chạm vào cô khẽ nhăn mặt rít lên vì đau nhưng cô im bật để anh xem vì bây giờ đây cô cần lắm một người quan tâm mình dù đó là ai chăng nữa.

-Sao em ngốc thế không nói cho anh biết sớm nếu không mọi chuyện không thế này rồi.-Kim Ngưu hơi khó chịu khẽ trách cô, tay thì dán miếng băng dán lên trán cho cô

-Em thấy cũng không quan trọng lắm.-Nhân Mã cười trừ

-Không quan trọng là sao, em có biết khi anh nghe em ba ngày nay bị dọa vì xác chết chuột lại thêm hồi nãy anh vào trường nghe thấy em bị Liz tóm, em có biết anh lo lắm không? Anh lo muốn tức điên lên vậy, nếu em có chuyện gì thì sao anh sống chứ?-Kim Ngưu đột nhiên xoay hướng 180 độ quay qua gắt

-Ơ anh nói thế là sao, em làm gì chứ?-Nhân Mã hơi ngờ nghệch đáp

-Em... không có gì, em ngủ lấy lại sức đi.-anh đỡ cô nằm xuống nhẹ nhàng vén chăn cho cô, ân cần chu đáo từng li từng tí như thế cũng làm cô ấm lòng

Chỉ ít phút sao cô chìm dần vào giấc ngủ sâu, anh ngồi bên cạnh giường nhìn cô ngủ mà tim đau nhói hẳn lên, cô không biết rằng khi biết cô bị bắt đi anh đã lo lắng và sợ hãi đến nào, sợ cô sẽ gặp chuyện, sợ cô sẽ không bên anh nữa.

Anh chạy như một thằng điên lùng sục khắp nơi, chạy quanh khu A chẳng thấy nên liều mạng chạy nhanh đến khu B, nếu chậm một lát có lẽ anh đã hối hận cả đời.

Tất cả tại anh, anh nói sẽ bảo vệ cô, chăm sóc cô nhưng giờ lại là hại cô. Lúc ấy tim anh đau thắt lại, cái cảm giác lo âu sợ hãi xâm chiếm cơ thể anh, anh đau đến mức như ngộp thở vì tim cứ đau nhói lên từng đợt.

-Nhân Mã, anh nghĩ anh yêu em mất rồi!?? Em nói xem anh nên làm thế nào bây giờ?-Kim Ngưu nhìn cô đang ngủ say khẽ nói

-Anh không thể quên em được không thể thôi nhớ mong em muốn thấy em cười, muốn em giận khi anh ghẹo vì lúc đó anh rất hạnh phúc.

-Em là cô gái đầu tiên anh yêu, là người đầu tiên khiến anh chú ý, làm anh đau nhói, làm anh nhớ nhung.-Kim Ngưu vẫn tiếp tục cuộc độc thoại.

Lặng đi một lát Kim Ngưu mới mở lời nói câu bấy lâu nay thầm giữ trong tim.

-Anh yêu em, Nhân Mã!!!

Rồi nhẹ đặt lên trán cô một nụ hôn, chỉ thế thôi cũng đủ làm anh vui và hạnh phúc.

Anh khẽ khàng bước đi ra khỏi phòng tránh cô thức giấc, vừa bước ra Kim Ngưu bắt gặp ngay Thiên Yết, lúc đầu hơi sững người nhưng nhanh chóng anh lấy lại bình tĩnh và nét mặt vẫn cười nói như xưa.

-Có chuyện gì mà hôm nay hội trưởng đại nhân ghé thăm vậy?

-Đừng giỡn mặt với tớ, cậu cũng biết là tớ biết rõ chuyện của cậu, Liz và Nhân Mã, giải quyết ổn thõa rồi chứ?-Thiên Yết vẫn không chút biểu cảm nói

-Cũng được, nhưng tớ chưa muốn bỏ qua, nếu có thể cứ để tớ giải quyết.-Kim Ngưu nghiêm túc nói.

-Cứ làm theo ý cậu tớ không can đâu.-Thiên Yết thuận theo ý Kim Ngưu, dù anh không đồng ý thì Kim Ngưu cũng tự giải quyết, tên này một khi nóng cũng có thể như anh nhưng chưa lần nào anh thấy Kim Ngưu lại nóng giận như thế, chẳng lẽ...

-Có phải cậu yêu Nhân Mã không?-Thiên Yết vẻ đa nghi hỏi

-...

Kim Ngưu có chút bối rối, anh có nên thừa nhận không? Lúc đầu Thiên Yết kêu anh tiếp cận Nhân Mã là vì cậu ta muốn anh giúp đuổi cô đi khỏi nơi này, không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng mà anh lại chưa ra tay đã bị cô "ra tay" trước, lại đi yêu ngược lại cô, Kim Ngưu, anh sao lại thất bại vậy chứ? ( Là do anh cả thôi )

-Không ngờ, con gà mái như cô ta lại lọt vào mắt xanh của cậu. Nên chúc mừng hay chia buồn với cậu đây?-Thiên Yết lại có ý mỉa mai, vỗ vai Kim Ngưu.

-Đừng tưởng là bạn tớ thì tớ không dám làm gì cậu, hội trưởng tớ cũng không nể.-Kim Ngưu giơ nắm đấm dọa

-Được rồi, chuyện của cậu giải quyết ổn thõa đi, tối nay...

-Tiếp tục ở quán bar Down, biết rồi, biết rồi, khỏi nhắc.

-Vậy thì tốt.

Sau khi thừa nhận tình cảm của mình, Kim Ngưu đi ngay đến nhà Liz kiếm cô nhằm xử lí chuyện cũ lẫn chuyện mới. Bước vào trong nhà anh nhẹ người đi lên phòng Liz, tâm trạng khá không ổn nếu lát nữa Liz cứ kích động thêm thì anh chẳng chắc mình làm gì nữa.

Không cần gõ cửa Kim Ngưu mở luôn cửa phòng của Liz bước vào, cô đang khóc nức nở trên giường, vừa nhìn thấy anh liền chạy nhanh tới miệng thì toe toét cười vì nghĩ rằng mình được tha thứ.

-Có phải anh đã tha lỗi cho em không? Em biết anh yêu em mà.-Liz cười tươi nói liên hồi

-Im đi, tôi có nói tha cho cô sao?

Cười chưa được bao lâu nụ cười trên môi Liz tắt hẳn khi nghe anh nói thế, hơi nhăn mặt nhưng sau đó cô cố giữ bình tĩnh nói:

-Anh yêu em mới đến đây gặp em đúng không?

-Từ trước tới giờ tôi chưa từng nói yêu cô, tôi đến đây chỉ vì chuyện của cô gây ra thôi.-Kim Ngưu hừ nhạt đáp lại

-Anh... xin anh, em chỉ vì anh thôi... em thật sự rất yêu anh mà.-Liz lại òa khóc nấc lên

-Yêu tôi mà cô làm thế sao? Tôi nói cho cô biết nhanh chóng biến mất khỏi mắt tôi, từ nay mà tôi thấy cô thì đừng trách.-Kim Ngưu hâm dọa

-Không. Em không thể để anh đến bên con nhỏ đó, em thật sự không chịu nổi.-Liz không cam lòng phản kháng lại

-Câm mồm cho tôi, cô làm em ấy ra thế mà giờ con dám nói thế sao? Tôi chưa đánh cô là may lắm rồi.-Kim Ngưu căm giận quát lớn

-Dù anh có chán ghét em, có yêu ai đi nữa thì xin anh đừng xua đuổi em đi, em thật sự không thể sống thiếu anh được mà.-Liz tiếp tục khóc lóc nài nỉ anh

-Nhưng xin lỗi tôi không hề yêu cô.

-Nhưng em yêu anh mà.

-Cút xéo khỏi mắt tôi, tốt nhất là cô hãy đi ra nước ngoài nếu không đừng trách tôi ác.-Kim Ngưu giận dữ cảnh cáo

-Anh không yêu em nữa có phải vì con nhỏ đó không? -Liz không khóc nữa hỏi ngược lại anh

Hơi sững người trước câu hỏi của Liz nhưng nhanh chóng Kim Ngưu lấy lại sự bình tĩnh ban đầu anh đáp lại.

-Phải thì sao mà không phải thì sao?Tôi không có nghĩa vụ nói cho cô biết.

-Anh thật sự đã yêu nó.-Liz nói xong lại cười phá lên

-Tôi yêu em ấy. Bây giờ cô hài lòng rồi chứ? Nhanh chóng cút khỏi đây nếu không tôi nhất định sẽ làm cô phải hối hận.

-Lâm Nhân Mã, tao hận mày, tao hận mày.
Liz như người điên đập phá đồ đạc, điên cuồng hét lên.

Kim Ngưu đi khỏi phòng của Liz, chạy xe về trường nhưng nghĩ cô cũng thức rồi nên thuận đường mua cho cô chiếc bánh ngọt rồi mới quay xe về trường.

Bước nhanh lên phòng nghỉ của mình, Kim Ngưu mở cửa ra thấy cô vẫn còn chìm trong giấc ngủ say. Trông cô ngủ cũng thật đáng yêu làm trái tim anh đập mãi. Kéo chiếc ghế gần đó lại kế bên cô, ngắm nhìn cô ngủ mà anh cũng thấy vui.

Khẽ động đậy mi mắt, Nhân Mã từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô đầu tiên là Kim Ngưu đang gục đầu bên giường ngủ ngon lành, hơi ngạc nhiên khi anh nằm cạnh mình nhưng thoáng nghĩ lại chắc vì mệt thôi, không muốn làm phiền anh nên cô khẽ động đậy làm anh cũng thức giấc theo. Anh ngóc đầu dậy thấy cô thức nên mỉm cười hỏi:

-Em thức rồi hả? Có đói không? Anh có mua bánh cho em nè.-anh quơ tay cầm lấy hộp bánh ngọt đưa trước mặt cô

-A bánh ngọt, cảm ơn anh.-vừa nghe hai từ "bánh ngọt" Nhân Mã lập tức nhận lấy hộp bánh, mắt sáng rỡ quên cả việc mình mới trải qua.

Anh phì cười trước thái độ của cô, lúc nãy đợi gần tiếng đồng hồ mà cô vẫn không tỉnh nên anh thiếp đi, không ngờ cô lại thức. Qúa lơ đãng mà.

-Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu.-anh lau nhẹ vệt bánh kem trên khóe môi của cô nhẹ nhàng nói

-Có anh mà, lỡ anh cũng giành với em sao?-cô ngây thơ đáp miệng vẫn ăn miếng bánh.

-Ngốc, nếu anh muốn anh mua cho anh có cần mua cho em không đâu.-anh vỗ nhẹ trán cô cho thông

-Ừ hen em quên mất hihi mà cũng phải đề phòng.-cô vẫn phòng ngừa sợ anh tranh phần bánh với cô

-Ừ mà Nhân Mã anh hỏi em câu này nhé.-Kim Ngưu hơi nghiêm túc hỏi

-Anh cứ nói.-cô vừa ăn vừa nhìn anh nói

-Nếu anh nói anh yêu em thì em sẽ thế nào?-Kim Ngưu nghiêm túc hỏi và phần kì vọng câu trả lời

Cô hơi bất ngờ trước câu hỏi của anh, suýt mất nghẹn.

Sao lại hỏi cô có yêu anh không chứ? Dù sao thì cô cũng xem anh là một người bạn tri kỉ, một người anh trai, ngoài ra làm sao có tình cảm đặc biệt được chứ?

Nhưng suy nghĩ lại chắc anh đùa nên cũng muốn đùa theo.

-Nếu anh yêu em thì em cũng yêu anh.-cô cười tươi đáp lại

-Thật sao?-anh nở nụ cười nhưng đa nghi hỏi.

-Thật, anh hỏi em nếu anh yêu em thì em sẽ thế nào, thì em sẽ nói em sẽ yêu anh.

Cô ngây thơ đáp lại, nhưng lời nói đùa của cô lại làm cho anh thêm kì vọng hơn nữa, thật trớ trêu liệu điều này có làm anh hạnh phúc hay sẽ làm anh tăng thêm đau khổ?

-Ngon quá cảm ơn anh.-Nhân Mã lau miệng mình cười tươi nói

-Không cần cảm ơn miễn em vui là được.-Kim Ngưu đáp thầm

-Anh nói sao?-cô nghe không rõ cho mấy thắc mắc hỏi

-Không có gì cả.-anh cười đáp

-Hì, tạm biệt anh em về trước nha bye bye.-cô vẫy tay tạm biệt anh chạy ra khỏi phòng

Anh còn định chở cô về, nhưng cô lại chạy mất.

Anh cười khổ mặc dù lúc nãy cô nói sẽ yêu anh nhưng anh biết đó chỉ là lời nói đùa, cô không biết anh nói thật sao mà đùa chứ, nhiều lúc anh rất ghét tính của cô đôi lúc ngây thơ quá lại làm đau người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro