CHAP 40. LÍ DO KHIẾN TÔI KHÓ CHỊU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Nhân Mã thức dậy, ngái ngủ nhìn xung quanh, vò vò mái tóc rối mù của mình, sau đó lặp tức tỉnh ngủ, làm sao cô lại có thể trở về phòng của mình ngủ được?

Không lẽ Thiên Yết tốt đến vậy, đưa cô về phòng?

Oa, coi như anh còn tính người nha!!!

Nhân Mã cấp tốc sửa soạn lại bản thân, ăn mặc chỉnh tề, sau đó cầm chiếc cặp xuống tầng dưới.

Nhân Mã vừa xuống tới phòng bếp, thấy chị Dung đang loay hoay, vui vẻ nói:

-Xin chào buổi sáng!!!

Chị Dung quay sang nhìn cô, không hiểu sao lại lắc đầu, chậc lưỡi.

-Chị có thể nói, em lại làm gì sai nữa rồi?-Nhân Mã nói, chỉ có khi cô làm sai, chị Dung mới lắc đầu, sau đó liên tục chậc lưỡi

-Em có biết, tối qua em đã phá vỡ hình ảnh của một người con gái thùy mị nết na hay không?-chị Dung tắt bếp, sau đó quay sang nhìn cô lại lắc đầu

-Em đã làm gì?

-Tối qua em ngủ quên trên phòng nhị thiếu gia, thiếu gia kêu chị đưa em về phòng, chị vừa lên thật muốn đập chiếc gối vào mặt em, cho em thấy em mất mặt bao nhiêu.-chị Dung vừa xúc thức ăn vào dĩa vừa nói

-Bộ xấu hổ lắm sao?-Nhân Mã mặt méo sẹo nói

-Rất xấu hổ là khác, tối qua khi chị lên thấy em ngủ gục trên bàn, bản thân em còn nói mớ, gì mà heo đực xấu xa, heo đực chết bầm, đã vậy tay chân còn quơ qua quơ lại, chị còn phải dìu em về phòng nữa.-chị Dung nói xong chậc lưỡi tiếp

Lúc nãy cô nói anh có nhân tính, cho cô rút lại!!!

Chị Dung mới là người đưa cô về phòng a!!!

Nhân Mã lấy hai tay che mặt mình lại, sao cô lại có thể ngủ xấu như thế, mất mặt quá đi, mất mặt quá đi!!!

Nhân Mã liên tục đập đầu vào tường, thà cô chết quắc đi cho rồi, sống chỉ toàn mất mặt, xấu hổ, bao nhiêu sự xấu hổ đều dồn về một mình cô.

Nhưng mà cô không dám đập đầu chết, cô sợ đau!!!

Vậy thì thà bị anh sỉ nhục, nói cô không phải con gái, nói cô là con gà mái lắm chuyện, cô cam tâm cho anh chửi đó!!!

Thiên Yết cùng Thiên Bình từ phía trên tầng đi xuống, Thiên Bình vẫn như thế, dịu dàng, ấm áp, Thiên Yết vẫn lạnh lùng, cách xa như chúa tể đứng ở trên cao.

Nhân Mã quả thật không còn mặt mũi để nhìn mặt anh, chỉ có cách che mặt mình lại, cứ coi cô là người vô hình đi!!!

-Chào buổi sáng, Nhân Mã!!!-Thiên Bình ngồi vào ghế nhìn cô nói

-Chào buổi... sáng...-Nhân Mã quơ một tay, tay kia vẫn che mặt mình

Sau đó cô liền gục đầu xuống, thật muốn đào cái hố chui xuống cho rồi. Nhân Mã mày đúng là quá mất mặt mà!!!

-Em đến trường trước, hai anh ăn ngon miệng.

Nhân Mã nói xong cấp tốc vọt chạy ra ngoài, cuộc đời này, cô phải làm xám hối rồi.

Thiên Yết đặt bộ dụng cụ ăn xuống, ánh mắt tĩnh lặng nhìn ra phía cửa, rất khó nắm bắt tâm tư của anh.

Nhân Mã chạy một mạch đến trường, đi lên lớp, ngồi vào bàn của mình, ai có thể giúp cô giải thích câu tối qua anh nói không?

Cô không tin, bản thân mình lại đi thua một câu tiếng anh ngắn ngủn.

Nhân Mã đang suy nghĩ nghĩa của câu anh nói, điện thoại reo lên một hồi chuông dài, khỏi cần coi là ai gọi cô cũng biết là ai, ở đây trừ Ma Kết, chẳng ai gọi điện cho cô.

-Em nghe.-Nhân Mã bắt máy nói

[...Em đang làm gì vậy?...]-Ma Kết đầu dây bên kia trầm ấm hỏi

-Ở trong lớp thôi, thế còn anh?

[...Đang nhớ một người...]

Nhân Mã mở to đôi mắt, sau đó cười nhẹ, anh lại nhớ đến chị ấy, chắc anh đang buồn lắm.

-Lát mời anh ăn kem, bảo đảm hết nhớ.-Nhân Mã cười cười nói

Mỗi lúc cô buồn hay có tâm sự, cô đều ngồi một mình ăn ly kem to đùng, ly này đến ly khác, đến khi không ăn được nữa, cơ thể cũng lạnh lên, tâm trạng lại quên đi cái buồn.

[...Được, ra về anh đợi em...]-lời nói của anh rõ ràng mang theo ý cười

-Em có đem đồ thể dục cho anh, một lát xuống phòng nhạc được không?

[...Được...]

-Vậy lát gặp anh.

Nhân Mã nói xong cúp máy, đôi môi nhỏ hiện lên nụ cười, không cần biết cô yêu cầu gì, cô cần gì, muốn gặp anh khi nào, nhưng mà chỉ cần cô nói, anh lặp tức nói được.

Bản thân cô quá may mắn khi gặp được Ma Kết, đối với anh, tình cảm của cô còn cao hơn tình bạn nhưng mà vẫn còn dừng lại trước ngưỡng cửa tình yêu.

Cô vẫn không dám nghĩ tới, sẽ có một mối tình đẹp, hay là làm người khác hâm mộ chỉ cần người ấy yêu cô thật lòng, cô lặp tức toàn tâm toàn ý yêu lại.

Vào giờ giải lao, Nhân Mã đang dọn dẹp tập vở cầm bộ đồ thể dục của Ma Kết trên tay, bước chân ra khỏi lớp, từ phía sau đột nhiên truyền đến một bàn tay thô bạo đẩy cô, do bị xô bất ngờ không hề phòng bị, Nhân Mã mất đà té nhào xuống chân câu thang, bàn tay vẫn ôm chặt đồ thể dục của Ma Kết.

Dưới chân truyền đến một cơn đau đớn, Nhân Mã nhăn mặt, một tay ôm cổ chân mình mới phát hiện bị chân không những bị sảy mà còn chảy máu, tuy không nhiều nhưng cũng tí tách rơi.

Nhân Mã cắn răng nhìn lên trên, phát hiện không có ai cả, một bóng người cũng không nhưng mà rõ ràng có một bàn tay đẩy cô xuống cầu thang, bàn tay ấy như muốn giết chết cô lực đẩy rất mạnh, là ai thù hằn cô đến thế muốn đẩy cô té xuống cầu thang?

Nhân Mã khó khăn vịn tay vào tường, trán bịn rịn mồ hôi, chân cô rất đau, đau đến mức cô suýt bật khóc nhưng lại không thể khóc.

Nhân Mã vịn tay vào tường bước chân khập khiễng bước lên trở lại, phòng y tế là nơi có thể giúp cô bớt đau.

Bộ đồ thể dục bị cô bỏ quên nằm trên nền đất, phảng phất mùi hương dịu nhẹ như mùi hương trên người Ma Kết...

Từ trên cầu thang tầng trên, khóe môi của người con gái hiện lên tia hung ác lại vô cùng thỏa mãn với thành quả của mình, khẽ quay người đi, một nụ cười gian ác vẫn còn lưu lại.

Nhân Mã cực nhọc vịn hành lang đi về phía phòng y tế, nhưng mà càng đi lại càng không đến được, cứ như phòng y tế cách xa cô, cứ như cô có đi cũng sẽ không đến được.

Có rất nhiều người qua lại, cũng có rất nhiều người nhìn cô nhưng cũng có rất nhiều người vô tâm, chỉ nhìn không giúp cô.

Nhân Mã cảm thấy vô cùng cô đơn, vô cùng lạc lõng, lại không tự chủ mà rơi nước mắt, không phải vì đau ở chân mà vì sự vô tình của họ.

Bộ cô đáng ghét đến thế sao???

Nhân Mã cúi đầu cắn răng chịu đựng, nước mắt vẫn hòa lẫn vào mồ hôi mặn chát, dưới chân không ngừng truyền lên cơn đau nhói.

-Làm sao vậy?

Một giọng nói tuy rất nhẹ nhàng giống như chỉ tùy tiện hỏi, nhưng lại mang vài phần quan tâm, lời nói mang theo sự lạnh giá tột cùng, một luồn hàn khí quen thuộc nhanh chóng bao quanh cô.

Nhân Mã ngẩng đầu đôi mắt to tròn ngân ngấn nước mắt nhìn anh, cô chưa đủ thảm hại hay sao mà còn gặp anh vào lúc này chứ? Cô không muốn trước mặt anh mà khóc, trước mặt anh yếu đuối.

Thiên Yết nhìn cô sau đó di chuyển tầm mắt xuống chân cô, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại.

-Bị gì vậy?-Thiên Yết không nóng không lạnh hỏi

-Không cẩn thận nên... nên té xuống cầu thang.-Nhân Mã nhỏ giọng đáp

-Đúng là chỉ gây rắc rối.-Thiên Yết cau có

Cô cũng đâu muốn, là có người cố ý đẩy cô xuống mà, rõ ràng là có nhưng lại không thấy ai, cô nói chưa chắc anh đã nghe, cô đau lắm rồi còn la cô nữa.

Nhân Mã cúi đầu nhìn gót giày của mình, khóe mắt vẫn ươn ướt, không thể nhỏ nhẹ một chút hay sao?

Thiên Yết chậm rãi tiến về phía cô, vừa đứng cách cô hai bước thì đã có một giọng nói vang lên làm bước chân anh dừng lại.

-Nhân Mã.

Đột nhiên giữa không trung lại vang lên một giọng nói khác, giọng nói này, hời hợt đến bao nhiêu, lại trầm ấm đến nhường nào.

Nhân Mã vô thức quay đầu, đã thấy Ma Kết đứng trước mặt mình, trên tay anh còn cầm đồ thể dục của mình.

Bộ quần áo thể dục... !??

Lúc nãy, cô quên đem mất.

-Ma Kết...-Nhân Mã gọi tên anh, vết thương ở chân lại không ngừng nhói lên

-Làm sao vậy?

Rõ ràng Ma Kết gọi tên cô nhưng ánh mắt lại dừng trên người Thiên Yết, đúng năm giây Ma Kết mới bước lên gần cô.

-Không cẩn thận nên... té cầu thang.-Nhân Mã vịn tay vào thành lan can

-Sao lại bất cẩn như thế?-Ma Kết nhìn chân cô rướm máu nhíu mày nói

Ít nhất, Ma Kết quan tâm cô, tuy lời lẽ mang theo sự khó chịu, cọc cằn hỏi nhưng thật ra cô biết anh đang lo lắng, trách cô quá bất cẩn, dù sao cũng hơn Thiên Yết, không bao giờ hỏi cô có đau không, có cần giúp không, anh chỉ nói cô thật rắc rối.

-Anh đưa em đến bệnh viện.-Ma Kết tiến lên đứng gần cô trong gang tấc

Nhân Mã còn định nói mình không sao, chỉ cần vào phòng y tế sức thuốc là xong thì cả người đã nhẹ bẫng, cơ thể bị cánh tay rắn chắn đầy an toàn của Ma Kết bế lên.

-Ma Kết, bỏ em xuống đi...

Nhân Mã nhất thời hoảng loạn, ở đây, có rất nhiều người, anh lại bế cô lên, làm sao cô minh bạch bản thân mình với họ rằng mình không mơ tưởng đến anh ấy chứ!??

-Im lặng nếu không anh sẽ nói với bọn họ: Bạn trai bế bạn gái có gì lạ.-Ma Kết nói, hoàn toàn chắc nịch không hề đùa giỡn

Nhân Mã ngậm miệng nhưng vẫn không dám tin những gì mình nghe, nếu không phải vết thương ở chân đang từng đợt kéo cơn đau đến, cô sẽ nghĩ là mình đang mơ.

Ma Kết hài lòng với thái đột ngoan ngoãn của cô, ngang nhiên bế cô đi ngang qua Thiên Yết.

Nhưng mà, chỉ vừa đi ngang Thiên Yết, bàn tay buông thõng của cô, bị một bàn vô cùng lạnh giá, không hề có một độ ấm nào nắm lấy.

Bước chân Ma Kết dừng lại, nhưng vẫn bế chặt lấy cô.

-Hội trưởng, chẳng lẽ đưa học viên bị thương đến bệnh viện cũng là sai sao?-Ma Kết xoay người nở nụ cười mỉa mai

-Không sai, chỉ là học viên này, là trợ lý của tôi. Trợ lý bị thương, hội trưởng như tôi ít nhiều cũng phải chịu trách nhiệm.-Thiên Yết không để ý cười lạnh nhìn Ma Kết

-Không cần đích thân hội trưởng ra mặt, bạn của tôi, tôi tự lo được.-Ma Kết cười cợt đáp

-Như vậy thì không nên, trợ lý của tôi cứ để tôi lo.-Thiên Yết thong thả đút hai tay vào túi, nhàn nhạt nói

Không hiểu sao xung quanh dấy lên một luồn gió, vô cùng lạnh giá, cứ như cô đang ở Nam Cực vậy, xung quanh cũng nổi lên không ít tiếng xì xầm.

Đáng tiếc cô lại không có tâm trạng nghe họ nói chuyện nhảm nhí, chỉ biết hai anh, đang không ngừng khiêu khích nhau.

Đúng lúc không khí đang rất nặng nề, lạnh lẽo thì tiếng chuông báo kết thúc giờ giải lao reo lên, cô thầm cảm ơn, cũng nhờ nó, không khí mới bớt căng thẳng.

Xung quanh không vì vậy mà giải tán đi, còn kịch liệt ở lại xem.

Rốt cục một giọng nói uy nghiêm đầy quyền lực vang lên:

-Về lớp hết.

Giọng nói này, phát ra từ Ma Kết.

Nhưng mà có nhiều người không chịu về lớp ở lại xem cuộc vui.

-Cút hết cho tôi.-Ma Kết mất kiên nhẫn lặp lại, quét ánh mắt lạnh như băng qua đám nam sinh nữ sinh xung quanh

Đương nhiên một điều tất cả sợ hãi giải tán, không còn sót một ai, khắp hành lang trống trơn chỉ còn ba người.

Có ai giải thích đang xảy ra chuyện gì không? Có chiến tranh hay sao vậy? Tại sao lại ra tình trạng này chứ? Cô, nên cười hay nên khóc đây? Cô, may mắn hay xui xẻo vậy?

-Hai cậu lại cãi nhau sao?

Từ xa vang lên một giọng nói, đầy khó chịu.
Nhân Mã nhìn ba người đang bước lại, trong lòng thầm mừng, đúng là cứu tinh của cô.

-Có phải chưa đủ rắc rối hay không, bây giờ hội trưởng lẫn hội phó lại cãi nhau?-Kim Ngưu cau có nói

-Chỉ một chuyện nhỏ nhặt có cần làm lớn lên không chứ?-Thiên Bình cũng khuyên ngăn

-Nhỏ nhặt? Đúng là nhỏ nhặt nhưng lại có người muốn làm lớn.-Ma Kết bỡn cợt nói

-Hừ, là ai gây sự với ai, chắc không cần tôi nói.-Thiên Yết hừ nhạt

-Hai cậu tại sao lại phải như thế chứ?-Louisa khó chịu nói, đồng thời quét ánh mắt qua Nhân Mã đang được Ma Kết bế

Nhân Mã cảm thấy thật hối hận, thà cô không được bất kì ai quan tâm còn hơn bây giờ, bàn tay nhỏ nhắn không bị Thiên Yết nắm khẽ kéo vạt áo Ma Kết.

Ma Kết cúi người nhìn cô, lại thấy ánh mắt xin anh thả cô xuống, anh khẽ cười, nụ cười thật sáng lạng, lại ấm áp như những tia nắng sớm mai ngoài trời xanh.

-Nhóc con, đừng quậy, anh sẽ bế em đến bệnh viện.

Ma Kết thì thầm vào tai cô, không hề có ý định sẽ thả cô ra.

-Thật là nhàm chán! Các người cứ đứng đó mà nói chuyện, tôi còn phải đưa em ấy đến bệnh viện.-Ma Kết khẽ nâng môi mỏng sau đó bế cô bước đi

Bàn tay cô bị Thiên Yết nắm, lại bị tách ra, anh cũng không có ý định sẽ níu lại, không hiểu sao, cô cảm thấy trong lòng rất khó chịu, rất hụt hẫng, một nỗi mất mát ùa tới, đến cô cũng không biết bản thân mình mất gì.

Cô cũng không ngoái đầu nhìn bốn người kia, chỉ kịp nghe lời Kim Ngưu trách móc cùng giọng nói lạnh như băng của Thiên Yết trả lời trước khi Ma Kết bế cô vào thang máy.

-Cậu là hội trưởng sao lại cứ cùng hội phó cãi nhau chứ?

-Có vấn đề gì sao? Chẳng phải ba năm nay vẫn vậy, chỉ là lí do lần này làm tôi khó chịu.

Ma Kết bế cô vào thang máy, không hiểu sao lòng ngực cô như bị rút cạn oxi, ngực phập phồng, một luồn khí lạnh tràn vào lồng ngực, trong đầu vẫn nghĩ đến câu nói của Thiên Yết: Lí do lần này làm tôi khó chịu.

Cũng đúng, hai người cãi nhau lại vì cô, cũng rất vô lí.

-Thả em xuống đi.-Nhân Mã hơi cựa quậy, muốn đứng xuống

-Có phải giận anh không?-Ma Kết không thả cô xuống, ngược lại còn ôm chặt hơn

-Giận? Vì cái gì mà giận?-Nhân Mã cười nhẹ hỏi anh

Anh tốt với cô như vậy, cô nỡ lòng giận anh sao?

-Không có, em làm sao giận anh.-Nhân Mã lắc đầu nhỏ

-Nhưng biểu lộ của em không như em nói.-Ma Kết chau mày

-Là anh suy nghĩ nhiều thôi, chân em đau thế này thì mặt không nhăn mới là lạ.-Nhân Mã cười cười nói

-Em biết không, nhiều lúc anh lại rất sợ em cười.-Ma Kết khẽ thở dài

-Vì sao?

Cô lại không hiểu, vì sao anh lại sợ cô cười?

-Em quá lương thiện, quá vô ưu vô lo, cho dù có thế nào em cũng có thể mỉm cười nói rằng mình không sao để cho người khác không lo lắng nhưng chính trong lòng em đang rất đau, rất khó chịu. Anh thà những lúc em đau, em khó chịu, em cứ khóc, anh lại thấy nhẹ nhõm.

Lúc ấy cô chỉ có một cảm giác, cảm giác rất hạnh phúc, cảm giác xúc động tột cùng, lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, cứ thế mà chui rúc vào bờ vai anh khóc.

Cô mệt mỏi, rất mệt mỏi, cô thì sai gì? Hết lần này đến lần khác gây sự với cô, cô nhẫn nhịn, xỉa xối mỉa mai cô, cô im lặng, đến khi không nhịn được mới đứng lên chiến đấu lại bị nói ỷ vào người khác, trường quý tộc là một chuỗi con người giả tạo, xoay quanh lớp mặt nạ đẹp đẽ hào nhoáng là bộ mặt xem thường người khác.

Nhân Mã cứ rúc vào bờ vai Ma Kết khóc, nhưng lại không phát ra tiếng, cũng chỉ lẳng lặng rơi nước mắt làm ướt cả bờ vai anh, Ma Kết khẽ thờ phào một tay vỗ vỗ bờ vai gầy đang run lên của cô.

Ít nhất cô khóc, anh lại thấy nhẹ lòng!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro