CHAP 83. NỤ HÔN NHỚ NHUNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua ba tháng, Nhân Mã cứ nghĩ mình đã quên anh, nhưng mà là không phải, ngay giây phút này, cô mới biết, một giây vẫn còn lưu luyến anh.

Nhân Mã qua anh có phần điềm tĩnh hơn trước, đôi mắt đen hun hút lại càng thâm sâu khó đoán.

Nhân Mã nhìn Ân Di đứng bên cạnh Thiên Yết, trong lòng cười tự giễu, hai người họ giống như trời sinh một cặp.

Không nên trốn tránh!!! Không nên trốn tránh!!!

Nhân Mã bình thản đẩy xe đi về phía trước, cũng không nhìn Thiên Yết một cái, bước ngang qua Thiên Yết và Ân Di như gặp người xa lạ không quen biết.

Thiên Yết cũng không ngoảnh mặt lại nhìn cô, trong lòng một hồi tê tái.

-Ma Kết, anh thích bánh kem trang trí cherry hay việt quất?

-Cherry đi, em cũng thích ăn cherry mà.

-Hay là cả hai đi? Mẹ rất thích việt quất.

-Được, mua cả hai thứ đi.

Nhân Mã như bình thường chọn trái cây. Ai mà biết trong lòng cô bây giờ đang thế nào? Trải qua ba tháng, cuối cùng vẫn quay lại điểm xuất phát, lại rơi vào quỹ đạo.

Nhân Mã không nghĩ tới bọn họ lại gặp nhau ở đây, trốn nhau ba tháng, giống như chưa từng tồn tại, vậy mà lại vô tình gặp nhau trong cái siêu thị nhỏ bé này.

-Thiên Yết...

Ân Di khẽ gọi Thiên Yết. Ba tháng Nhân Mã như biến mất khỏi cái thành phố này, vậy mà bây giờ cô gái này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.

-Em muốn mua trái cây gì thì lựa đi, xong chúng ta về.

-Em không mua nữa.-Ân Di mím môi

-Vậy chúng ta về thôi.

Nói rồi, Thiên Yết đẩy xe đi. Ân Di quay đầu lại nhìn Nhân Mã đang lựa trái cây, mãi một lúc mới chạy theo Thiên Yết.

Nhân Mã tay đang cầm quả cherry thì bỏ xuống, nhìn Ma Kết nói: "Chúng ta về thôi."

Nói xong, cô cùng Ma Kết quay người bỏ đi.

Cả hai quay lưng về phía nhau, không ngoáy đầu nhìn nhau, cứ như hai người xa lạ, vô tình lướt qua nhau.

Nhưng chắc chắn cảm giác của cả hai khi đó là đồng nhất, cảm giác như hàng vạn con dao đâm thủng trái tim!!! Đau đớn không thể gào thét chỉ im lặng tỏ vẻ không sao.

Có một điều mà họ chẳng thể ngờ rằng, hoá ra, đã trải qua một khoảng thời gian kia, cuối cùng họ vẫn không thể nào quên được nhau. Dù là chỉ trong một giây phút mỏng manh, cũng không thể.

Ma Kết đưa Nhân Mã trở về nhà, Ma Kết thì ở phòng khách nói chuyện với Thế Nhật, Ming Khang thì có show diễn ở Singapo nên không ở nhà để làm quen và tán gẫu với Ma Kết.

Nhân Mã đem những thứ mua được vào bếp, xắn tay áo đeo tạp dề bắt đầu làm.

Cả quá trình đều im lặng, chú tâm vào việc làm bánh, không khí im lặng lại nặng nề đè nén cảm xúc thật của con người.

Thế Nhật nhâm nhi tách trà cùng Ma Kết, thỉnh thoảng nhìn Ma Kết, như ngầm đánh giá.

-Cậu có thể tìm được Nhân Mã, quả thật rất tài, tôi "giấu" Nhân Mã kĩ như thế vẫn tìm được.-Thế Nhật lời nói có mang tán thưởng

-Lâm lão gia quá khen, cháu chỉ may mắn thôi, nếu không phải tình cờ nghe bạn Nhân Mã nói chuyện cháu cũng không biết cô ấy vẫn còn trong thành phố.-Ma Kết từ tốn uống một ngụm trà nói

-Nhưng mà ta thấy, Nhân Mã, con bé không ổn!?-Thế Nhật nhạy bén nhận ra sự khác thường của cô

Từ lúc về nhà đến giờ, cô không nói một tiếng nào, cứ im lặng làm bánh.

-Hôm nay đi siêu thị, cô ấy đã gặp lại, Thiên Yết.-Ma Kết thanh âm nặng nề

Thế Nhật sững sờ nhìn vào trong bếp, hèn gì, cô không nói một từ nào.

Nhân Mã lấy bánh từ trong lò nướng ra, dùng kem tươi phết lên bánh, nhưng mà lại cứ làm kem rơi rớt ra ngoài. Nhân Mã bực dọc để bịch kem xuống, khi trong lòng con người ta rối ren bức bách thì làm gì cũng không được, dù là một chuyện nhỏ nhặt.

-Chị ơi, giúp em phết kem rồi trang trí lên.

Nhân Mã nói với chị giúp việc, sau đó tháo tạp dề ra, đi ra phòng khách.

Thấy cha cùng Ma Kết nhìn mình chăm chú, Nhân Mã cũng hiểu ra, Ma Kết lại bép xép với ba mình.

Nhân Mã đi đến ngồi cạnh Ma Kết, khóe môi hơi hé: "Anh lại nói gì với ba em rồi?"

-Anh bảo, ba em nên cẩn thận khi ăn bánh của em làm.-Ma Kết trêu

-A, một lát không cho anh ăn.-Nhân Mã đánh anh

-Em đã mời anh, anh làm sao phụ em được.

-Em thèm vào, một lát em đem bánh qua cho mẹ, không cho anh.-Nhân Mã bĩu môi

-Không cho anh cũng ăn.

-Anh đúng là người không biết xấu hổ nha.

-Xấu hổ làm sao sống lâu được?

Nhân Mã bị anh làm cho cứng họng, đúng là không biết xấu hổ mà.

-Nhân Mã, đem bánh nhiều một chút để cho Trần lão gia ăn cùng.

-Vâng, con biết rồi ba.

Nhân Mã đáp, nói sao thì nói ba cô vẫn còn rất yêu mẹ cô, điểm cô khâm phục ông chính là sự bao dung trong lòng ông, ông có thể buông tay nhìn mẹ cô bên Trần lão gia.

Cô, đến khi nào mới được thế đây? Khi đã yêu một người bằng cả tấm chân tình, thì sao có thể nói quên là quên được chứ?

--- Nhà Thiên Tử ---

Phòng khách tối om, đèn đều bị tắt hết, Thiên Yết ngồi trên chiếc ghế sô pha dài, khuôn mặt rơi vào trầm tư, tay kẹp điếu thuốc, miệng nhả ra làn khói dài. Trong bóng tối, anh trở nên cô độc dưới ngọn khói trắng xóa kia.

Từ lúc cô rời đi đến nay đã là ba tháng, anh cứ tưởng cô đã biến mất, hoàn toàn không tồn tại nữa. Lúc gặp lại cô, thì chỉ còn cảm giác đau đớn.

Ân Di từ trên cầu thang đi xuống, trên vai là chiếc áo khoác mỏng, nhìn Thiên Yết ngồi trong bóng đêm hút thuốc, biết rõ anh đang rất ưu phiền.

Từ lúc Nhân Mã bỏ anh, anh hút thuốc nhiều hơn, anh thường xuyên vào phòng Nhân Mã có khi còn ngủ trong phòng đó.

Ân Di nhiều lúc không cam tâm, dù sao cô và anh cũng đã đính hôn, sau tốt nghiệp một tháng bọn họ sẽ kết hôn, tức là còn hai tháng nữa, sao anh lại có thể lưu luyến người con gái khác?

Ân Di đi đến góc tường, bật đèn lên, chiếc đèn chùm nhanh chóng phát sáng, hắt ánh sáng màu vàng nhạt bao trùm cả căn phòng, bóng tối lặng lẽ rút đi.

Thiên Yết nheo mắt, sau đó gạt điếu thuốc vào gạt tàn, ngẩng đầu nhìn Ân Di.

Trong đó có bao nhiêu là thống khổ!!!

-Sao anh vẫn chưa ngủ?-Ân Di đi đến cạnh anh

-Anh chuẩn bị đi ngủ đây. Em cũng về phòng đi.-Thiên Yết cất giọng khàn khàn

-Thiên Yết, từ lúc gặp lại... em ấy, anh trở thành như vậy. Rốt cục chúng ta đã đính hôn hay chưa?

Nếu không, Ân Di thực sự không tin là bọn họ đã đính hôn với nhau.

-Hai tháng nữa là kết hôn, em lo lắng làm gì.-Thiên Yết khoé môi cứng ngắc

-Bởi vì còn hai tháng nữa kết hôn, mà em sợ, lúc đó anh sẽ bỏ đi.

Ân Di trong lòng thấp thỏm lo âu, đêm nào cũng nghĩ đến anh sẽ rời xa mình bất cứ lúc nào, Ân Di lại càng lo sợ.

-Đừng suy nghĩ lung tung nữa, quay về phòng ngủ đi, trễ lắm rồi.-Thiên Yết vươn tay xoa đầu Ân Di, đơn thuần như anh trai xoa đầu em gái mình

Thiên Yết cũng không ở lại làm gì, xoa đầu Ân Di xong liền bỏ lên tầng trên.

Ân Di lúc này liếc sang nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.

Thiên Yết không trở về phòng mình, mà đi đến phòng của Nhân Mã, anh mở cửa ra, căn phòng vẫn trống trơn.

Thiên Yết đi đến chiếc bàn ở giữa phòng, ngồi xuống chiếc ghế dựa, nhìn chậu hoa oải hương đang tỏa mùi thơm.

Màu tím, thật là tươi, thật là rực rỡ, đến mức chói mắt.

-Anh không tin, oải hương sắp héo anh còn làm nó có thể tươi tốt, mà tình cảm giữa chúng ta không thể bắt đầu lại.

Ngày đó, anh không đuổi theo cô hay đi tìm cô, bởi vì anh biết, cho dù anh có nói thế nào, cô cũng sẽ rời đi, ba tháng, có lẽ giúp bọn họ trưởng thành hơn.

-Ba giờ sáng rồi, anh về phòng mình đi.-Ân Di mở cửa đi vào, liếc sang bàn tay anh đang chạm vào cảnh oải hương

-Anh sẽ ngủ ở đây.

-Thiên Yết, em và anh đã đính hôn.-Ân Di như muốn anh nhớ rằng, hai người họ trên danh nghĩa cũng đã gần là vợ chồng

-Ân Di, hai tháng sau, chúng ta kết hôn, không lẽ thời gian này, anh không được tự do?-Thiên Yết trầm thấp quét ánh mắt đen băng lãnh qua người Ân Di

-Tối nào anh cũng ngủ ở căn phòng này, em cũng là con gái, em cũng biết ghen. Còn nữa, chậu hoa này, vứt nó đi.-Ân Di hoàn toàn mất khống chế với bản thân

-Em thử vứt xem. Em chỉ cần đợi hai tháng nữa là chúng ta kết hôn, nhưng mà Nhân Mã, không bao giờ đợi được.-Thiên Yết ánh mắt hằn hộc

-Thiên Yết...

-Ân Di, so với Nhân Mã, em rất may mắn, đến cuối người kết hôn với anh vẫn là em. Mà Nhân Mã đã hi sinh rất nhiều, nói sao thì cái chết của Nhân Tử cũng là do anh gián tiếp gây ra, cô ấy mất đi người thân nhất, lúc ấy chỉ còn duy nhất mình anh, nhưng rồi anh cũng ruồng bỏ cô ấy, em có biết, cô ấy từng nói, Nhân Tử đã chết, cô ấy càng không thể mất anh.

Thiên Yết dừng một chút, lại tiếp tục nói, thanh âm chua xót.

-Khi ấy Nhân Tử là mạng sống của cô ấy, mất đi Nhân Tử , cô ấy như cái xác không hồn, khó lắm mới như trước, vậy mà anh lại tiếp tục làm cô ấy đau lòng, nói cho cùng, kẻ đáng thương nhất là Nhân Mã. Nhân Mã đã mất rất nhiều chỉ vì ở bên cạnh anh. Cô ấy biết là sai lầm nhưng vẫn tiếp tục. Kẻ như anh, yêu còn không có tư cách, làm gì nói đến đem lại hạnh phúc cho ai.

Câu cuối, anh cười cay đắng.

-Anh không phải từng yêu em sao?-Ân Di không tin anh đã quên mình

-Đã từng. Anh cũng đã vì em ba năm sống trong thế giới riêng do mình tạo ra, chính Nhân Mã giúp anh hòa nhập với mọi người, đem lại bầu trời mới cho anh. Ân Di, em hẳn rõ, anh với em chỉ còn trách nhiệm.

-Trách nhiệm...

-Đến lúc này, anh đã làm tốt trách nhiệm của mình rồi. Chia tay Nhân Mã, kết hôn với em, đã là trả giá quá lớn với anh.

-Em...Thiên Yết, em sẽ xem là anh đang mộng du, em sẽ không xem lời anh nói nãy giờ là thật.-Ân Di mở to mắt ngửa mặt lên, để không cho nước mắt rơi ra

Thiên Yết lặng thinh, không nói gì. Tính tình của Ân Di, anh đã quá rõ.

Ân Di quay người đi về phòng mình, không hiểu sao lòng lại rất đau, một hồi chua xót, nước mắt cũng đã chảy ra. Nhìn vào, cuộc cá cược này là Ân Di thắng, nhưng mà bên trong, Ân Di lại thua, thua một cách thảm hại, Nhân Mã đã thắng.

.

Sáng chủ nhật, Nhân Mã cầm hộp bánh hôm qua mình vừa làm xong bước dọc trên con đường, cô mặc chiếc áo sơ mi tay dài sọc carô đỏ đen, chiếc quần jeans dài xanh nhạt, quải thêm chiếc cặp nhỏ bên hông, mái tóc đen thả một bên. Không yếu mềm mà nhẹ nhàng thanh thoát, lại rất nữ tính.

Nhân Mã lấy điện thoại đang reo từng hồi dài của mình ra khỏi chiếc cặp, sau đó kéo một cái lên màn hình nghe.

-Vâng mẹ.

[...]

-Con đang trên đường đến đây. Mẹ có cần mua gì không?

[...]

-Vâng, con sẽ ghé qua siêu thị mua, một lát gặp mẹ.

Nhân Mã cất điện thoại vào, nhìn đèn xanh từ từ chuyển sang đỏ, bước ra vạch dành cho người đi bộ.

Cuộc sống của cô, mỗi ngày đều trải qua như thế, không có anh, cô vẫn sống vui vẻ.

Nhân Mã cô, không muốn như trước, nhu nhược yêu anh nhận lại chỉ là đau đớn.

Nhân Mã rẽ vào siêu thị, gửi bánh kem ở quầy thu ngân sau đó đi đến quầy thực phẩm, mua trứng và thịt bò. Mẹ cô lúc nãy dặn mua hai thứ đó bà sẽ làm một món beef steak cho cô ăn còn nói không khác gì nhà hàng.

-Nên mua bao nhiêu trứng đây? Thịt bò thì bao nhiêu mới đủ? Lúc nãy quên hỏi mẹ rồi.

Nhân Mã nhìn từng miếng thịt bò được đóng gói xếp dài thành hàng, lẩm bẩm một mình.

Khi cô đang lưỡng lự đang mua bao nhiêu kí thịt bò thì kế bên đã có người đứng cạnh, chỉ là cô không để ý đến.

-Chị ơi, lấy em nửa ký thịt bò đi.

-Vâng, em đợi chị một lát.

Nhân Mã không để ý đến người kế bên, lại lấy điện thoại từ trong cặp ra, gọi cho Ma Kết.

-Alo, em đang đến chỗ mẹ.

[...]

-Nếu được mua kem đến ăn đi, sau khi ăn bữa xong thì dùng bánh kem trái cây, có kem càng tốt.-Nhân Mã nói rất vui vẻ

[...]

-Ba nuôi và mẹ chắc chắn không ăn kem rồi, mà nè, định lấy lòng mẹ em sao?

[...]

-Anh muốn lấy em, em cũng không cho.

-Cô ơi, thịt bò của cô.

Chị bán hàng đưa chiếc túi đựng thịt bò cho cô.

-Không nói nữa, em phải đi mua trứng, một lát gặp anh sau.

Nói xong, cô cúp máy bỏ điện thoại vào cặp, cầm túi thịt bò chị bán hàng đi, đi sang quầy bán trứng.

Sắc mặt Thiên Yết nãy giờ đen thui, anh đứng bên cô gần nửa ngày trời, mà cô, không hề chú ý đến, còn vui vẻ nói chuyện điện thoại với Ma Kết. Nhân Mã, em rời xa anh cũng không lưu luyến sao? Hay là đó là điều em vốn muốn?

Thiên Yết hai tay đút vào túi, đi theo phía sau Nhân Mã.

Nhân Mã đang đứng trước quầy trứng, lấy từng quả một để vào một túi nhựa, miệng đếm từng quả.

Dù sao mua dư còn hơn thiếu, nếu dư có thể làm bánh plan ăn, cũng không tệ.

-Làm bánh cần bao nhiêu quả trứng?

Bên cạnh lại vang lên giọng nói trầm ấm, Nhân Mã không để ý gì mấy, liền tốt bụng chỉ: "Từ ba đến năm quả, tùy lượng bột."

Nói xong, Nhân Mã giật mình. Giọng nói này...

Nhân Mã kinh hoảng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Ngay cả phản ứng nên làm gì cũng quên.

Lần trước gặp anh, cũng không gần thế này. Có nên bình thản nói một câu: "Xin chào, anh vẫn khỏe chứ?" sau đó hiên ngang bỏ đi, để cho anh thấy mình vẫn tốt không?

Nhưng mà đáng tiếc, Nhân Mã như bị điểm huyệt, đứng yên tại chỗ, Nhân Mã khinh thường bản thân mình, chỉ vừa nhìn gương mặt kia, tim lại đập mạnh.

Thiên Yết cúi xuống nhìn cô, ánh mắt khẽ động, con ngươi đen láy xẹt qua tia nhu tình, chỉ là rất nhanh, không thể phát hiện.

Anh còn nhớ, lúc ở bệnh viện, cô từng nói, cô nắm bàn tay anh, chẳng khác nào là đang cầm lưỡi dao nhọn, tự mình làm bản thân đau, cô cũng không muốn giữ lại bất cứ thứ gì liên quan tới anh, kỉ niệm lẫn con người.

-Vẫn, khỏe chứ?

Trải qua cả ngày trời, Nhân Mã mới có thể ổn định nhịp tim đang đập loạn xạ của mình, nhàn nhạt mở miệng.

-Cũng... tốt.

Từ tốt được Thiên Yết nói khá nhỏ, thật ra anh muốn nói, ba tháng không có em bên cạnh, anh thực sự rất tệ.

Cả hai im lặng, dường như có điều muốn nói nhưng lại không thể mở lời, từng nhịp thở đều đặn, rõ ràng có rối loạn nhưng lại che giấu không cho đối phương biết, thời gian như đứng yên, mọi thứ ngưng đọng, từng người bước qua cả hai cứ như xẹt qua ngay, lại nặng nề áp lực đè nén con người.

-Trứng của em.-đúng lúc nhân viên bán hàng đưa trứng đã được gói kĩ cho cô

-Cảm ơn.-Nhân Mã như thấy cứu tinh, cầm vội bịch trứng sau đó quay sang nói với Thiên Yết.

-Chị ấy đang đợi anh ở nhà, đừng để chị ấy đợi.

Nói xong, cầm bịch trứng bước ra quầy thu ngân tính tiền, cũng không nhìn anh một cái.

Tim Thiên Yết như bị ai bóp chặt, cả người anh cứng đờ, khóe môi vốn cong lên nay cứng ngắc. Thực sự, chấm dứt rồi sao?

Anh nhìn theo bóng lưng của cô, vừa khe khẽ lắc đầu vừa cười, có lẽ do khổ tâm đến nỗi không còn đau lòng, không khóc được, nên anh phải cười vậy thôi.

Nhân Mã quay người đi, khóe môi giần giật, lại không hiểu vì sao tim lại nhói đau, câu nói lúc nãy vừa thốt ra, tưởng như không thể thở được.

Ước gì, cô chưa từng gặp anh. Ước gì, không hề có bản hợp đồng kia. Thì bây giờ, tốt biết bao!!!

Thiên Yết trở về nhà Thiên Tử, bước vào cửa thì ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, nếu anh đoán không lầm, là cơm rang trứng.

-Anh về rồi sao? Em có làm cơm rang trứng, món anh thích nhất.

Ân Di từ trong bếp thấy anh về liền đi đến khoác tay anh, nụ cười thật rực rỡ.

-Anh vẫn chưa đói.-Thiên Yết mệt mỏi nói

-Không được, bữa sáng là bữa ăn quan trọng, vả lại em sắp làm vợ anh nên em muốn mỗi sáng nấu những món ngon cho anh.-chỉ vừa nghĩ đến thôi, Ân Di đã cười híp cả mắt

-Đó là chuyện của hai tháng sau.

-Anh...

Ân Di không hiểu, mình thì có gì không bằng Nhân Mã

-Em cứ ăn trước đi, một lát anh ăn.

Nói xong gạt tay Ân Di ra bỏ lên phòng, chỉ để lại bóng lưng rộng lớn đầy cô đơn của mình.

Ân Di khẽ nắm chặt vạt áo, mím chặt môi. Không được, hai tháng nữa bọn họ sẽ kết hôn, anh không được phép quay lại với Nhân Mã, nhất định.

.

Nhân Mã ở nhà của Sư Tử, đem bánh kem do mình làm đến cho bà Khuê cùng Trần lão gia nếm thử tay nghề của cô.

-Thế nào ạ?-Nhân Mã hai tay chắp trước mặt, mắt long lanh hỏi

-Hm... cũng không tệ.-bà Khuê bỏ miếng bánh vào miệng, gật gù nói

-Hay quá!!! Con cứ tưởng lại không ngon.-Nhân Mã vui mừng nói

-Nhân Mã, con càng ngay càng giống một cô gái đảm đang giống mẹ con rồi.-Trần lão gia cũng khen ngợi

-Ba nuôi quá lời rồi. Mà anh Sư Tử ra ngoài rồi sao?-Nhân Mã đến nãy giờ vẫn không gặp Sư Tử, hỏi

-Nhân Mã, chủ nhật mà nó không có ở nhà thì cháu phải biết nó đi đâu chứ?

-À, cháu biết rồi.

Nhân Mã xoa đầu mình, chắc chắn Sư Tử đã đi chơi cùng Song Tử, nếu không chủ nhật sao lại không ở nhà làm đứa con hiếu thảo mà chạy ra ngoài?

Đúng lúc điện thoại trong cặp cô reo lên, Nhân Mã vội lấy ra, trên màn hình một dãy số lạ. Từ lúc đổi số đến nay, trong danh bạ của cô đã hoàn toàn không có cái tên Thiên Yết kia, vậy mà nực cười ở chỗ, dãy số đó cô vẫn thuộc nằm lòng. Còn dãy số lạ này, không biết là của ai.

-Alo, xin hỏi, là ai vậy?

[...]

Nhân Mã nghe người bên kia đáp, thoáng chút đứng người, mãi một lúc mới bình tĩnh.

-Có việc gì sao chị?

[...]

-Em sẽ đến.

Cô nói xong thì người bên kia cũng đã cúp máy, Nhân Mã tay cầm chặt điện thoại, dường như suy nghĩ gì đó rất lâu.

Gặp cô? Là vì cái gì chứ?

Trong Cake World, Nhân Mã tay khuấy đều ly nước ép táo trước mặt mình, uống một ngụm nhỏ sau đó đặt ly xuống nhìn người con gái trước mặt.

Hôm nay, người con gái mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, vô cùng thanh nhã đơn thuần.

-Hôm trước gặp ở siêu thị, vẫn chưa kịp chào hỏi em.-Ân Di đặt ly cam ép xuống bàn, hai tay đặt lên bàn nhìn Nhân Mã nói

-Đúng vậy.-thanh âm hơi nhỏ, hai tay vốn đặt dưới gầm bàn bỗng giác nắm chặt

-Ba tháng nay, em vẫn khỏe chứ?-Ân Di khóe môi là nụ cười thanh thuần

-Em vẫn khỏe. Chị, cũng thế?

-Chị vẫn tốt.

Nói đến đây, cả hai lại im lặng, là do Nhân Mã không có gì để nói, để hỏi. Mà Ân Di như muốn mở miệng nhưng mãi không nói. Đến cuối cùng, Nhân Mã nhướng mắt lên mở miệng trước: "Chị muốn gặp em, có chuyện gì sao?"

-Ba tháng nay, em đột nhiên mất tích. Chị cứ nghĩ em sẽ không xuất hiện nữa.

-Em không định sẽ xuất hiện, chỉ là vô ý.-Nhân Mã giương ánh mắt trong veo của mình lên nhìn Ân Di

-Hai tháng nữa, chị và Thiên Yết sẽ kết hôn.-Ân Di trên mặt vừa có mang hạnh phúc, lại vừa mang lo sợ

Nhân Mã như bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, cảm giác lúc ấy, chỉ có thể mỉm cười không thể khóc lóc la hét um sùm.

Bởi vì đã khóc quá nhiều, đến khóc cũng không thể nữa, chỉ đành cười mà thôi.

-Đến khi ấy, em nhất định sẽ đi dự.

Nhân Mã hít một hơi thật sâu vào lòng ngực, như người vừa bị bóp cổ được thả ra liền hít một hơi dài để lấy lại oxi.

Lí trí, đến cuối vẫn thua con tim. Giống như câu chuyện của anh kể cô nghe, một khi trái tim đã lên tiếng thì lí trí phải im lặng nghe theo.

-Chị thật sự rất chào đón em. Nhưng mà... nếu có thể, từ nay đến lúc tổ chức hôn lễ, em đừng xuất hiện trước mặt Thiên Yết có được không?

Nhân Mã ngây người, lại không ngờ Ân Di lại yêu cầu mình làm vậy?

-Chị biết chị bắt em làm vậy là rất ích kỉ, nhưng mà em cũng là con gái, em cũng hiểu tâm trạng của chị lúc này, chị không muốn chỉ còn hai tháng nữa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhân Mã, xem như chị cầu xin em.-Ân Di đưa tay đến kéo bàn tay đang đặt dưới gầm bàn của cô, sau đó nắm chặt

-Chị từng tuyên bố, sẽ giành lại Thiên Yết từ em, cuối cùng chị vẫn thắng. Vậy thì chị sợ em giành lại Thiên Yết gì chứ?-Nhân Mã ngước ánh mắt tĩnh lặng của mình nhìn Ân Di

Ân Di bất ngờ lại kinh hoảng đầy cảnh giác nhìn Nhân Mã, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Không phải, người chiến thắng không phải Ân Di cô, mà là Nhân Mã em. Muốn nói ra câu đó nhưng mà bản thân không thể, bởi vì khi yêu, ai mà không ích kỉ.

Nhân Mã cười cười, rút tay mình về, cô nói: "Chị yên tâm, em đã thua, chắc chắn không quay lại níu kéo. Em thật lòng chúc phúc anh chị!!! Em còn có việc, em xin phép"

Nói xong, cũng chỉ để lại khuôn mặt tươi tắn nụ cười, không ưu buồn gì, cầm cặp đứng lên đi khỏi Cake World.

Ân Di cũng chỉ ngồi nhìn chằm chằm Nhân Mã rời đi, nghe Nhân Mã nói như thế, trong lòng cũng nhẹ nhõm.

. . .

Tối đến, khi mặt trời lặng lẽ lặn xuống, màn đêm bao trùm cả bầu trời vốn trong xanh lúc đầu, Nhân Mã bước dọc trên con đường dài, hai tay cầm chiếc cặp thật chặt, rõ ràng là khó chịu trong lòng, đau đớn trong tim, nhưng lại không dám thừa nhận.

Trong lòng không ngừng chửi mắng một cách vô cớ, không biết là chửi ai, chỉ biết người bị chửi vô hình vô dạng, không rõ là ai hoặc là biết cũng không dám nói ra.

Một chiếc Ferrari đen chạy tới dừng ngay bên cạnh Nhân Mã, Nhân Mã nhìn chiếc xe, không hiểu sao trong lòng lại thấp thỏm. Dường như sợ, người trong xe là anh...

Cánh cửa mở ra, một đôi chân thon dài đặt xuống mặt đường, sau đó là cả dáng người cao lớn hiện ra trước mặt Nhân Mã. Nhân Mã chỉ mở to mắt nhìn, ngay sau đó liền vô cớ bỏ chạy.

Nhưng mà Thiên Yết liệu trước cô sẽ bỏ đi, liền nhanh chóng sải bước dài túm cô lại, không nói nhiều liền đẩy cô lên xe.

Nhân Mã không muốn đối diện với anh lúc này, vừa lên xe liền mở cửa nhưng mà cửa bị khóa lại.

-Thả tôi ra.

Nhân Mã quay sang trừng Thiên Yết đang ngồi vào ghế lái.

-Im lặng, anh sẽ không làm hại em đâu.

Thiên Yết gắt nhẹ, sau đó nhấn ga chạy đi.

Trên đỉnh núi, bên trong xe có thể nhìn rõ bao quát toàn cảnh thành phố về đêm, những ánh đèn rực rỡ, những ngôi nhà cao tầng nằm san sát nhau.

Nhưng mà Nhân Mã không có tâm trạng ngắm cảnh, quay sang gắt gao nhìn anh: "Anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi muốn về."

-Ba tháng nay không gặp nhau, em không nhớ anh sao?-Thiên Yết giọng khàn khàn hỏi

-Chúng ta thì có gì mà nhớ. Quên được anh, là điều tôi mong muốn lúc này.-Nhân Mã trước sau như một, lạnh nhạt nhìn anh nói

-Vậy thì hãy xem như, chúng ta là bạn bè lâu ngày gặp mặt. Gặp lại bạn cũ, dù thích hay ghét vẫn phải chào hỏi.

Thiên Yết biết rõ cô ương ngạnh, sẽ không dễ dàng chịu nói chuyện đường hoàng với anh.

-Anh vẫn khỏe chứ? Tôi đã thấy việc đính hôn của anh, hai tháng nữa anh kết hôn, chúc mừng. Tôi hỏi xong rồi, bây giờ tôi có thể về chưa?

Nhân Mã bề ngoài cứng cỏi nói, nhưng mà trong lòng lại run rẩy kịch liệt vì mọi kỉ niệm kia cứ như làn gió ùa về, cô sợ, mình lại mềm lòng, một lần nữa yêu anh, sa vào lòng anh.

-Không thể nói chuyện cùng anh được hay sao? Ba tháng nay, em thay đổi nhiều quá.

Thiên Yết định vươn tay ra chạm vào mặt cô, thì ngay lặp tức cô theo quán tính né đi, kết quả tay anh rơi vào không trung.

-Nếu không, chẳng lẽ theo anh, tôi phải khóc lóc, cầu xin anh đừng lo lắng cho Ân Di, bảo anh đừng đồng ý rời xa tôi sao?-Nhân Mã khinh thường nhìn anh

-Nhưng mà anh rất nhớ em.

Mặc kệ lời cô nói như nhát dao cứa thẳng vào tim anh, Thiên Yết vẫn nhu tình nói ra câu này, ba tháng nay anh chỉ có câu này muốn nói với cô, bàn tay lại một lần nữa vươn ra xoa má cô.

-Xin lỗi, tôi không nhớ anh, tôi phải về rồi.

Nhân Mã hất tay anh ra sau đó quay người mở cửa xe.

Nhưng mà vừa chạm vào cửa thì cả người cô đã bị anh kéo quay ngược lại, bất ngờ bị kéo nên nhào thẳng vào lòng anh, đang lúc cô định ngồi dậy mắng anh thì một nụ hôn rơi xuống đôi môi anh đào của cô.

Nhân Mã trợn to mắt nhìn Thiên Yết, sau đó liền giãy giụa. Cô không muốn, không muốn lại tiếp tục mối quan hệ sai lầm, không muốn lại ngu ngốc yêu anh.

Mọi nhung nhớ đều chất chứa trong nụ hôn này, không hề dịu dàng mà là ngang ngược chiếm đoạt.

Anh rất nhớ cô, nhớ cô đến sắp phát điên, mùi hương trên người cô vẫn dễ chịu như thế, đôi môi của cô vẫn ngọt ngào là thế. Mà sao anh ngửi được mùi hương ấy, hôn được đôi môi ấy, mà cứ như là ảo giác, cứ như đang ở rất xa có chạm cũng không thể chạm vào.

Nhân Mã cắn chặt môi không cho anh cơ hội tiến sâu vào, Thiên Yết nhận ra được liền dùng tay bóp nhẹ cằm cô, Nhân Mã bị đau lại bất ngờ liền la một tiếng, lại tạo cơ hội để chiếc lưỡi nóng bỏng của anh chui vào khoang miệng cô, tùy ý hút hết mọi sự ngọt ngào của cô.

Nhân Mã không ngừng dùng tay đánh vào người anh, lại bị anh ép sát vào ghế, bản thân không thể động đậy.

Đúng lúc cô định bỏ cuộc, thì một thứ gì đó nóng hổi chạm vào má cô, Nhân Mã còn tưởng mình lầm tưởng, đưa tay lên chạm vào thứ đó, hóa ra là nước mắt.

Nhân Mã hoàn toàn ngây người, ánh mắt dại ra, kinh hoảng nhìn người con trai đang hôn mình.

Anh đang khóc!?? Thiên Yết đang khóc!?? Một người luôn cao ngạo như Thiên Yết, lại khóc!??

Thiên Yết lại không bá đạo chiếm môi cô nữa, anh dừng lại nhưng môi anh vẫn dán chặt vào môi cô. Nhân Mã không khó nhận ra sự run rẩy đầy bất lực của anh.

-Nhân Mã... vì sao lại thành thế này?-Thiên Yết vẫn duy trì tư thế như cũ, giọng nói vô lực

Hóa ra, con người dù ngạo mạn lãnh đạm đến đâu, cũng có lúc yếu mềm, bất lực.

-Lúc đầu, chúng ta đã là không nên.-Nhân Mã bị anh làm lay động

-Nhiều lúc... anh muốn được ở cùng em một nơi, chỉ có duy nhất hai chúng ta, không có ai khác. Mỗi sáng thức dậy đều sẽ nhìn thấy em, mỗi buổi tối đều chúc em ngủ ngon, ôm em ngủ. Không ai quấy rầy, không hề lo âu, đau buồn. Nhưng mà, có lẽ quá khó.

Thiên Yết bờ môi run run, đến cả Nhân Mã cũng nhận ra, chỉ là, một lần đã quá đủ, vả lại hồi sáng cô đã hứa với Ân Di.

-Nhân Mã... chúng ta, ra nước ngoài đi. Chỉ có hai chúng ta.

Thiên Yết hơi đẩy cô ra, hai tay đặt lên bờ vai của cô lại đưa ra một quyết định, làm Nhân Mã bàng hoàng nhìn anh.

-Không cần lo lắng gì cả, cùng anh đi có được không?-Thiên Yết gắt gao nắm chặt bờ vai cô

Nhân Mã cảm nhận được lời nói của anh rất chân thành, tim cô liên tục đập thình thịch. Nhưng sau một khắc, cô liền cứng rắn nói: "Hai tháng nữa anh sẽ kết hôn."

Một câu nói, dập tắt ngọn lửa hi vọng của Thiên Yết, anh cười cay đắng buông tay xuống.

Tim Nhân Mã từ ba tháng trước đã không còn đau, đến hôm nay, lại một lần đau đớn, tưởng chừng là tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro