Chap 15:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào trong nhà, tôi thật sự choáng ngợp trước một không gian quá đẹp mắt. Những bức tượng , đôi ngà voi hay những bức tứ quý trên tường cho thấy chủ nhà không những có tiền mà còn rất có mắt thẩm mỹ. Nhìn thấy vẻ ngưỡng mộ trong mắt tôi, ông Phát có vẻ rất hài lòng. Khẽ nắm vai tôi,ông bảo :

– Nào chàng trai trẻ,ngồi xuống mâm đi chứ.
Vào bàn ăn ngoài tôi,lão Thuần và ông Phát ra thì còn có một cô gái nữa,có lẽ cũng trạc tuổi tôi,đang ngồi sẵn ở bàn rồi. Ông Phát rót mỗi người một ly rượu,chúng tôi cạn hết . Sau đó là đến màn giới thiệu,cô gái đó là con ông Phát,tên là Hoa,bằng tuổi tôi và đang học đại học kinh tế ở SG. Câu chuyện dần dần trở nên xôm hơn,tôi được biết trước kia ông Phát là người Hải Phòng sau đó chuyển vào Nam sống cũng được gần 5 năm nay. Nói chung cảm nhận của tôi ban đầu là ông Phát là người khá dễ chịu,ăn nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát,điển hình của dân làm ăn kinh tế lớn. Sau cùng ông hỏi tôi :
– Thế chàng trai trẻ là người HN à ?
– Dạ không ạ, cháu học đại học ở HN thôi,còn cháu là người QN ạ .
– À thế à,chú cũng có mấy người bạn ở QN,thế cháu ở vùng nào ?
– Dạ cháu ở X ạ .
– Thế à ? thế ở đó có biết ai tên là Hải mà làm than ấy ?
– Có phải Hải có vợ tên là Thảo không ạ ?
– Uh đúng rồi,?
– Có phải ông Hải đó có số điện thoại là 09xxxxxxxx không ạ ?
– Uh,chuẩn luôn,có quen à ?
– Dạ,cậu Hải là cậu ruột cháu ạ.
– Hả ? thật à ? thế để chú gọi cho cậu mày luôn,báo tin mày đang ở đây
Nói xong chú Phát rút điện thoại gọi :
– ..............
– Uh ông Hải à ? có phải ông có thằng cháu tên là Thắng đang học đại học ở HN ko >?
– ...............
– Nó đang ở nhà tôi trong SG đây.
– ...............
– Nó đi với một người anh em của tôi vào. Vừa đến chiều nay.
– ................
Chú Phát đưa điện thoại về phía tôi :" cậu mày gặp này"
– A lô cậu ạ ?
– Uh, thế mày đang ở chỗ chú Phát à ?
– Vâng,cháu đi theo anh Thuần vào đây. Chú Phát là người quen anh ấy.
– Thế mày quá rồi,tao cũng đang định gọi cho mày bảo là có gì thì đến chỗ chú ấy,thôi thế được rồi,mày đưa máy cho chú ấy.
Tôi trả máy cho chú Phát,tôi thấy chú đưa lên nghe một lúc lâu rồi mới cúp máy. Quay sang 2 thằng tôi,chú bảo :
– 2 thằng vào đây trốn nã à ?
– Đâu anh,đã bị nã đâu. Bọn em chỉ đề phòng nên biến đi vài ngày thôi. Tiện em có việc trong này nên vào đây thôi
– Uh anh cũng chỉ hỏi thế thôi. 2 thằng cứ ở đây,chơi trong này chán thì về,việc ngoài kia cứ để bọn anh lo cho. Mà thằng Thắng cũng có duyên với chú đấy,đúng là quả đất hẹp nhỉ,đi đâu cũng gặp người quen. Nào , uống !!!
Bữa tối hôm đấy tôi chẳng ăn uống được mấy,phần vì đi xa mệt,phần vì lo lắng linh tinh. Tôi ở nhà chú Phát,nhà rộng nên tôi với lão Thuần mỗi người một phòng. Đêm hôm đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được,tôi hết ra ban công hút thuốc rồi lại vào xem ti vi,mãi đến gần 4h thì tôi thiếp đi.
Sáng hôm sau mở mắt ra thì đã gần 10h,tôi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi đi xuống dưới nhà. Xuống đến tầng 1 thì thấy ông anh hôm qua đến đón bọn tôi ở quán café đang ngồi bàn uống nước,tôi lại gần bảo :
– Em chào anh !
– A,dậy rồi à ? ngồi đi.
Tôi ngồi xuống,hắn rót cho tôi chén nước chè. Tôi vừa cầm lên vừa bảo :
– Em mời anh uống nước .
– Uh,uống đi. Anh Phát với lại Phương đi từ sáng có việc,chú cần gì cứ nói với anh. Anh tên Nam,số điện thoại là 09xxxxxxxx. Bây giờ chú muốn đi đâu chơi không anh đưa đi ?
– Dạ thôi anh ạ,anh bận việc gì thì cứ đi đi ạ, em ở nhà được rồi,nếu có gì em gọi anh sau vậy.
– Uh – hắn quay vào trong nhà gọi – Hoa ơi , Hoa.
Hoa con gái chú Phát chạy ra. Ông Nam bảo :
– Thắng nó ở đây,trưa mày bảo giúp việc nấu cơm cả nó nữa. Ba mày với ông Thuần đi có việc trưa không về đâu. Ở nhà tiếp thằng Thắng,đừng có đi đâu chơi đấy. Có gì thì gọi cho anh nhé,ba mày có việc nên đừng gọi,biết chưa ?
– Em biết rồi,thế trưa anh có ăn cơm đây ko ?
– Ko, giờ anh đi có việc đã. Tý về anh ăn ngoài cũng được.
– Thế em cứ bảo nấu cơm anh rồi để phần,lúc nào anh về thì ăn nhé.
– Uh thế cũng được,thôi anh đi đây,2 đứa ở nhà nhé .
Qua cuộc nói chuyện tôi cũng hiểu là ông Nam này là đệ tử ruột của chú Phát,cũng y như Kul với cậu Hải nhà tôi. Còn cô bạn Hoa này có vẻ là một cô tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng cũng khá ngoan ngoãn và biết quan tâm người khác,không phải là thứ tiểu thư chảnh chọe và lấc cấc. Cô tiểu thư này cao ráo,trắng trẻo,nét cũng xinh nhưng phải tội mặt có ít tàn nhang.
Bữa cơm trưa hôm đó chỉ có tôi với Hoa ngồi ăn,cô bạn mới gắp thức ăn cho tôi liên tục. Hoa bảo rất vui vì lâu lắm mới có người ăn cùng buổi trưa. Mặc dù vậy tôi ăn rất ít vì không hợp thức ăn,trong này nấu gì cũng cho đường vào vậy,ăn lợ lợ nên tôi không thích. Cơm nước xong xuôi , tôi ra bàn ngồi uống nước thì thấy Hoa bê một đĩa hoa quả ra gọt. Càng lúc tôi càng bất ngờ về cô tiểu thư này. Vừa ăn hoa quả chúng tôi vừa nói chuyện linh tinh :
– Thắng đang học trường gì ngoài đấy vậy ?
– Tôi học XD,bạn học KT hả ?
– Uh, thế trường bạn thi xong chưa ?
Tôi hơi chột dạ,nhưng cũng đáp cho qua chuyện :
– Trường mình thi rồi, thế Hoa thi xong chưa ?
– Mình cũng vừa thi xong được mấy hôm. Mấy hôm ở nhà đang chán không có việc gì làm,bạn bè thì về quê hết,may quá có ông đến chơi.
– Người yêu đâu sao ko goi ? lại còn kêu ca gì ?
– Tôi làm gì đã có người yêu đâu.
– Eo,điêu thế,xinh xắn dễ thương như bà mà không có người yêu ? chắc lại kén quá chứ gì ?
Phàm là người ai cũng thích được khen, kể cả khi biết đó chỉ là những lời khen mang tính xã giao vậy, hay thật. Nghe tôi nói vậy Hoa khẽ cười,rồi bảo :
– Thật mà , thế ông chắc có rồi chứ gì ?
– Chưa,xấu trai như tôi ai người ta yêu.
– Hi hi.
Nói chuyện một lúc thì Hoa bảo tôi :
– Hay là tôi với ông đi café đi.
– Sao ra quán làm gì ? ngồi nhà cũng được chứ sao ?
– Ra quán cho nó có không khí chứ sao ? với lại cho ông đi bát phố SG cho biết. Hay là ngại không có tiền hả ? yên tâm đi,ông là khách,để tôi trả. Ok ?
Tôi phì cười vì lí do của cô bạn mới. Trước khi vào đây tôi còn hơn 3 triệu,chưa kể hôm qua trước lúc đi ngủ lão Thuần đưa cho tôi 5 triệu nữa,dặn dò mấy ngày tới anh đi lo công việc,cầm tiền có gì thì tiêu.
Ly chạy lên nhà thay quần áo, tôi thì cứ áo phông quần sooc thôi. Châm điếu thuốc mèo,được 2-3 khói thì Hoa từ trên nhà chạy xuống. Nàng mặc một chiếc váy trắng,trông rất quý phái. Tôi nhăn nhó :
– Eo,hay bà đi xe máy một mình nhé,để tôi đi taxi.
– Sao thế ?
– Vì bà đẹp thế này,tôi mà lai người ta nghĩ tôi xe ôm quá.
– Ha ha. Cái ông này,thôi đi đi.
Tôi lấy cái mũ lưỡi trai úp lên đầu. Ra ngoài thì vừa đúng lúc ông Nam về. Hắn hỏi :
– 2 đứa đi đâu đấy ?
– Em đưa Thắng đi bát phố ấy mà,tiện đi café luôn.- Hoa nhanh nhảu trả lời
– Hay anh bận gì không đi luôn bọn em cho vui – Tôi nói
– Thôi 2 đứa đi đi,Thắng ra anh bảo
Lão Nam kéo tôi ra 1 góc :
– Đã có tiền đi chơi chưa ?
– Hì ,em rồi. Hôm qua anh Thuần cho em một nắm rồi.
– Uh,anh hỏi vì đi chơi với tiểu thư con nhà giàu là tốn kém lắm. Cứ đi đi nhé,về hết bao nhiêu bảo anh anh đưa cho. Chú là khách của anh Phát,làm chú tốn kém sao được ?
– Thôi quan trọng gì anh. Thế anh không đi cùng à ?
– Thôi chú đi đi,à mà anh bảo này,trong này không như ngoài kia,nếu có gì thì cố gắng nhịn đi một tý nhé.
– Vâng em biết rồi anh,em đi đây.
Quay ra thì đã thấy Hoa đang dắt con Dylan ra, tôi chạy ra đỡ,ngồi lên,nàng khẽ ôm eo tôi,tôi hơi bất ngờ,nhưng rồi cũng đi luôn. Tôi đi theo sự chỉ dẫn của nàng. Tôi chỉ biết là chúng tôi lên quận 1,vào một quán café khá lớn, tên thì tôi không nhớ,nhưng quán đó có 2 tầng và rất nhiều hoa. Trên tường có bố trí những bức thư pháp rồi bình gốm khá đẹp mắt. Chúng tôi vào và chọn một bàn ở góc phòng, tôi gọi một cốc cacao còn Ly gọi một cốc nước cam. Chúng tôi ngồi nói đủ chuyện trên trời dưới bể. Nói chung thì Hoa và tôi khá hợp nhau. Đang ngồi nói chuyện thì tôi có điện thoại,lấy ra thì là em gọi.
– A lô em à .
– Anh đang ở đâu đấy ? – Giọng em thoáng có chút lo lắng.
– Anh đang ở chỗ bạn ,có chuyện gì không em ?
– An nó vừa sang đây,nó bảo anh có việc phải đi xa mấy hôm. Em gọi hỏi thôi,mà anh đi thế này thì thi cử làm sao ?
– Anh bảo này,anh đang có việc quan trọng nên phải đi,khi nào về anh sẽ giải thích với em. Bây giờ qua điện thoại 1-2 câu khó nói hết được,nhé. Bây giờ anh cúp máy đây,về HN anh sẽ điện cho em ngay.
– Vâng,thế anh nhé. Anh giữ gìn sức khỏe đấy.
– Uh,rồi.
Tôi cúp máy,ngồi thần người ra. Hoa hỏi :
– Sao thế ? người yêu gọi à ?
– À không,đứa em nó cùng lớp ấy mà. Thôi về đi.
Chúng tôi đứng dậy ,ra đến cổng tôi hỏi Hoa:
– À mà bà biết chỗ nào bán đồ nam không ? tôi mua ít đồ mặc.
Như gãi đúng chỗ ngứa,mắt cô bạn mới sáng rực lên :
– Biết chứ,ông đi với tôi,đảm bảo đẹp long lanh luôn.
Tôi lại chở nàng đi,vừa đi tôi vừa bảo :
– Tôi bảo nhé,tôi rất ngại đi mua đồ rồi chọn linh tinh. Bây giờ bà dẫn tôi vào shop nào đấy mà theo bà là đẹp đẹp và giá phải chăng rồi mua luôn ở đó. Chứ tôi ngại đi lang thang lắm.
– Èo,phải đi thì mới chọn được chứ.
– Thôi thôi,mua ở 1 chỗ thôi. Tôi ngại đi lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro