Chap 23:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thở phào, thế là đỡ phải đi tìm nhà, mà mấy hôm nữa cái Hoa ra, lại có osin đi cùng, đời tươi rồi.

Cả tuần hôm đó tôi khá vui vẻ, việc sắp được gặp cô bạn tiểu thư làm tôi vui lên nhiều, hơn nữa lại sắp có người về ở cùng, nhà cũng có hơi người, bớt lạnh hơn ( tôi thời gian trước toàn ở quán là chính, vì về nhà cũng buồn)
Tôi dọn dẹp lại nhà cửa, gọi thợ sửa lại điện nước. Rồi tôi cũng mua thêm ít bát đũa xoong nồi, cắm lại tủ lạnh. Đm, thời gian trước mang tiếng có người mà như cái nhà hoang.
Rồi ngày mà chú Phát và Hoa ra cũng đến. Hôm đó lão Thuần đi đón, còn tôi ra chỗ nhà hàng, đặt chỗ chuẩn bị tiệc liên hoan.
Vừa chuẩn bị xong xuôi thì lão Thuần cũng về đến. Nàng từ trên xe bước xuống, vẫn cái phong thái tiểu thư đó, nhưng kiểu tóc mới làm nàng trông xinh hơn nhiều. Chú Phát tiến tới, tôi đưa 2 tay ra nắm tay chú :
– Cháu chào chú ạ.
– Chào chàng trai trẻ, dạo này nhìn phong độ gớm nhỉ.
– Dạ, cháu cám ơn chú. Thôi chú với mọi người vào đi ạ.
Tất cả bước vào, nàng đi qua, nháy mắt với tôi. Vào bàn tiệc, nàng chạy lại nhận chỗ ngồi cạnh tôi. Tất cả nâng ly chúc mừng buổi gặp mặt. Được một lúc, chú Phát bảo :
– Đợt này cái Hoa ra đây học, phải nhờ thằng Thắng nhiều đấy.
– Dạ chú quá lời, đợt trước chú đã giúp anh em cháu nhiều quá rồi, cháu giúp Hoa có tý chút ăn thua gì ạ. Hơn nữa chú lại là bạn cậu Hải, hôm nọ mẹ cũng gọi cho cháu ạ.
– Uh thế được rồi, chú uống với mày một ly.
Uống xong ly rượu, lão Thuần quay sang bảo chú Phát :
– Anh à, nhìn 2 đứa cũng đẹp đôi quá còn gì.
– Uh, lần này ra kiểu gì cũng phải kiếm con rể, nếu mà được thằng Thắng thì tốt quá.
– Ba này, trêu con – nàng phụng phịu.
– Thôi đi cô ạ, thích bỏ mẹ đi còn sĩ – lão Thuần chen vào
Tất cả phá lên cười, tôi cũng cười, quay sang nhìn nàng mặt đang đỏ ửng lên vì ngượng.

Ăn uống xong xuôi tất cả đi về nhà tôi, thu xếp chỗ ở cho Hoa. Nàng với bác osin ở tầng 3, tôi thì ở tầng 2. Dọn dẹp xong đâu đấy, thì cũng gần tối, nhưng chú Phát vẫn bảo lão Thuần đánh xe đưa về HP luôn, vì có cái hẹn tối dưới đấy. Còn lại tôi với nàng, tôi bảo :
– Thôi cũng muộn muộn rồi, hay hôm nay ăn cơm ngoài nhé
– Thôi, chợ ngay đây, bảo bác Duyên đi chợ ù cái là xong, cơm nhà, trưa nay ăn tiệc tôi chẳng ăn được gì cả.
– Uh thế cũng được
– Mà dạo trước ông tự nấu cơm ăn hả ?
– Không, trước một là tôi lên quán ăn với bọn nhân viên, nhưng đa phần là tôi ăn ngoài.
– Thế từ giờ tôi ở đây rồi, ông về ăn cơm rồi tối đi làm, đỡ phải ăn ngoài hại sức khỏe lắm.
– Ok
Tối hôm đó bữa cơm quả thật là ngon. Ăn xong tôi bảo :
– Thôi giờ tôi phải lên quán một lúc, bà ở nhà nghỉ sớm đi cho đỡ mệt. Mà bao giờ đi làm thủ tục nhập học thế ?
– Trong ngày mai, cũng chẳng có gì, chỉ cần lên trường gặp ông bạn ba tôi thôi, còn lại ông ấy làm nốt cho.
– Thế bà hẹn ông ấy đầu giờ chiều mai đi, vì sáng mai tôi có tiết học. Chiều tôi nghỉ tôi đưa đi. Tý nữa 2 bác cháu cứ khóa cửa ngủ trước đi, tôi về tôi ngủ sau.
...
Trưa hôm sau đang ngồi uống nước ở cổng trường với mấy thằng bạn thì nàng gọi :
– A lô
– Ông học xong chưa ? về ăn cơm nhanh, tôi đói quá rồi
– ờ ờ chờ tý, tôi về ngay đây
Thật sự tôi quên béng việc bây giờ trưa phải về nhà ăn cơm, chứ không phải cứ lang thang bạ đâu ăn đấy như trước. Phi về nhà, vào bàn tôi bảo :
– Lần sau đói cứ ăn trước đi, đợi tôi làm gì khổ ra.
– Nhà có 2 người, về được thì về ăn cơm cho vui, người ăn trước người ăn sau là sao ?
Giọng điệu của nàng làm tôi phì cười. Chính cái giọng điệu đó làm tôi một thời gian dài sau, ngoại trừ việc chẳng đặng đừng, bận mấy thì bận trưa vẫn đảo về nhà ăn cơm.
Chiều hôm đó tôi đưa nàng lên trường làm thủ tục, thực ra cũng chỉ cầm hồ sơ lên đưa cho cái ông bạn ông già nàng, rồi chào hỏi mấy câu thôi.
Xong xuôi tôi đưa nàng đi chơi. Nàng đòi đi ăn kem Trang Tiền, thú thật đến tận lúc đó là lần đầu tiên đi ăn kem. Tôi đưa nàng đi ăn kem, rồi đưa nàng ra hồ Gươm hóng gió. Ngồi chán chê tôi đưa nàng vào phố cổ. Thời gian đó tôi có thằng bạn làm café ở Đào Duy Từ nên cũng hay lên đó chơi. Tôi dẫn nàng đi lang thang, đi ăn bún chả ở Hàng Mành, rồi quay về Hàng Giầy, vào quán của Phạm Bằng ăn chí mà phù. Nàng có vẻ rất thích thú, lúc nào cũng cười làm tôi cũng thấy vui. Đi qua Hàng Bạc, nàng bắt tôi dừng lại. Đi qua mấy quán, nàng chọn mua cho tôi một chiếc vòng bạc, bảo:
– Ông hay đi đêm, đeo vào còn tránh gió.
Vừa nói nàng vừa quàng chiếc vòng qua cổ tôi, hương thơm nhè nhẹ trên người nàng làm tôi bỗng làm tôi thoáng chút xoa xuyến. Nàng áp sát vào tôi là tôi ngại ngùng quay mặt ra ngoài. Cài xong nàng lùi ra ngắm nghía rồi bảo
– Đẹp lắm
Tôi phì cười, sự vô tư dễ thương của nàng đã như thổi một luồng gió mới tươi mát vào cái tâm hồn chai sạn của tôi suốt thời gian trước đó. Lâu lắm tôi mới lại đi chơi như thế này, cũng lâu lắm rồi tôi mới lại cười nhiều như hôm nay. Cười một cách rạng rỡ thoải mái chứ không phải một cách xã giao như bình thường. Tôi cũng mua cho nàng một đôi khuyên tai rồi rủ nàng ra Phó Đức Chính ăn đồ nướng. Ăn xong tôi định chở nàng về thì nàng cứ nằng nặc đòi đi theo tôi lên quán, tôi cũng bảo là lên đó tôi cũng chạy suốt ko có ai nói chuyện đâu, nhưng nàng cứ nhất quyết đòi đi bằng được.
Chẳng biết làm thế nào tôi đành cho nàng đi cùng lên quán, dặn là ngồi im một chỗ chứ đừng có chạy lăng xăng. Dẫn nàng đến quán, bọn nhân viên xúm vào trêu tôi:
– Eo, bạn gái anh Thắng đây à, xinh thế.
– Cô này xinh hơn cô lần trước là cái chắc.
– Nhưng cái cô lần trước nữa mới là xinh nhất.
Tôi và nàng đều cười trước sự trêu chọc của mấy đứa nhân viên, tôi bảo :
– Chúng mày chỉ vớ vẩn, đây là chị Hoa, là bạn của anh với anh Thuần ở trong Sài Gòn mới ra.
Dẫn nàng vào quán, rồi tôi cũng chạy đi xem giấy tờ sổ sách, rồi công việc cứ cuốn tôi vào, làm tôi cũng không để ý đến nàng nữa.
Tầm khoảng tiếng sau tôi đang ngồi đó thì có thằng cu em hớt hải chạy vào :
– Anh ơi, có thằng nào trêu chị Ly khóc ở ngoài kia kìa.
Mẹ ơi, sao cái bà này đi đâu cũng bị trêu vậy, tôi chạy theo thằng em ra ngoài cửa quán thì thấy nàng đang đứng đó, mắt rơm rớm, xung quanh là mấy thằng em ở quán với một thằng cha trông dáng công sở, áo sơ mi quần âu đeo kính đang đứng đó. Tôi chạy lại gần:
– Sao thế ?
– Vừa có mấy thằng nó trêu tôi,may có anh này anh ấy giúp- vừa nói nàng vừa chỉ tay vào anh chàng công sở kia.
Thằng em đứng cạnh tôi chen vào :
– Mấy thằng hát ở quán mình ra phê phê, thấy chị ấy đứng một mình mới trêu, kéo tay rủ đi chơi, anh này lúc đó đứng đó nhận là người yêu nên bọn nó mới bỏ đi.
Tôi quay sang phía ông anh kia, chìa bàn tay ra :
– Dạ em cám ơn anh quá, không có anh hôm nay không biết có chuyện gì xảy ra nữa, anh vào quán em mời anh một ly.
– Thôi, mình có việc phải đi bây giờ, cũng vừa hát xong mà
– Dạ thế cho em cám ơn anh lần nữa, nếu lần sau anh đến hát ủng hộ quán, anh điện cho em, em sẽ ưu đãi hết mức có thể cho anh.- vừa nói tôi vừa rút danh thiếp đưa cho hắn.
Xong xuôi quay sang nhìn nàng, tôi bật cười, nàng gắt :
– Cười cái gì mà cười, người ta đang sợ gần chết nè
– Ai bảo xinh quá làm cái gì. Thôi đi vào.
Lúc tôi vào thì quán cũng gần hết khách, tôi bảo nàng :
– Có đi uống trà đá không ?
– Bây giờ hả ?
– Uh, đêm HN đẹp lắm.
Tôi chở nàng cùng mấy thằng em ở quán ra ngã tư Đại Cồ Việt uống trà đá. Thời gian đó có ông Mạnh trọc bán trà đá, trà đặc, bỏ đá vào trà chuyển màu trắng như sữa. Bọn tôi thời gian đó là khách quen của hắn, hơn nữa hoa quả ở hàng hắn ăn rất ngon. Lần đầu tiên được đi kiểu này, nàng tí toét cười suốt, đúng là con gái, vừa khóc vậy mà gờ đã cười ngay được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro