Phần 4- end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đó cậu lại rão bước về nhà, trong đầu là một đống hỗn độn. Đã qua nửa đêm, cậu lăn ngay lên ghế sofa khi về tới nhà vì có lẽ cậu chẳng còn sức lực để tìm đến giường nữa. Đồng hồ tích tắc, giọt nước rơi xuống tạo thành âm thanh rõ mồn một trong màng đêm tỉnh lặng, trong cơn mơ cậu thấy một bóng người mở cửa bước vào nhà cậu, lấy chăn từ giường ngủ đắp cho cậu. Người đứng đó một lúc rồi quay lưng bước tới cửa, nhưng Trường Thành lại nhanh tay níu người lại.

-Sở ca? Anh về rồi sao?

-....

-Sở ca?!

-....Tiểu Quách, tôi về rồi đây.

Cậu choàng tỉnh, trong ánh trăng vàng mờ ảo, khuôn mặt người dần hiện rõ. Đôi mắt sắc lạnh, chiếc mũi cao, đôi môi cười nhẹ,... quen thuộc quá. Nước mắt cậu lăn từng hàng dài từ hốc mắt, cậu nghẹn ngào.

-Anh về rồi sao? Anh có biết trong thời gian 4 năm qua em phải chịu khó khăn như thế nào không? Sao anh lại không về sớm như anh hứa? Sao anh không ra mặt khi ta gặp nhau?

Bao nhiêu uất ức trong lòng cậu tuôn trào, người đàn ông trước mặt cậu bày ra vẻ mặt đau khổ, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt cậu.

-Trong lần đi công tác tôi vô tình bị hạ độc bởi đám người địa nhân, sau khi dọn dẹp hết đám gây chuyện đó tôi liền đi tìm thuốc giải, nhưng ông trời có vẻ như không rủ lòng thương hại, những giây phút cuối cùng tôi lại dùng để nhớ đến cậu... tôi muốn nhìn thấy cậu sống tốt,...sống nốt phần đời còn lại thay tôi... tôi không muốn cậu buồn vì sự ra đi của tôi...

Vừa nói dứt câu, Trường Thành kéo tay hắn, xoay người để hắn ngồi trên sofa còn cậu...ngồi trong lòng hắn, mặt đối mặt. Ánh trăng khiến gương mặt cậu bừng sáng, đôi mắt còn đọng nước long lanh, đôi môi đỏ căn mọng. Hắn khá bất ngờ, trong thời gian hắn đi xa thân thủ của cậu khá lên nhiều.

-Anh không cần phải trốn chạy, việc không được nhìn thấy anh thật sự khiến em đau khổ, nếu anh không thể cùng em sống hết đời này thì em sẵn sàng cùng anh sang kiếp sau.....vì.....vì....

-Vì sao?

-Vì....em yêu anh! Sở ca em yêu anh!

Đôi môi hắn nhanh nhẹn hôn lên môi cậu, chiếc lưỡi tinh nghịch dò la trong khoan miệng cậu. Mặt Trường Thành đỏ ửng, hai tay bất giác vòng ra sau cổ Sở Thứ Chi ôm thật chặt. Tay phải của hắn lần mò khắp cơ thể cậu, trườn xuống sau mông của Tiểu Quách, tay trái giữ chặt eo cậu. Hắn ấn ngón tay, cậu liền run người, không kiểm soát được hơi thở.

-Ưm...Sở ca....cảm giác lạ quá....ah...

Hắn lại tìm tới môi cậu, tay phải lại tiếp tục làm việc, ngón tay thứ hai lại đưa vào thật sâu. Cậu giật bắn người.

-Ah~ Sở ca~ chỗ đó lạ quá....hộc...hộc...

-Thì ra là ở đây sao

Hắn cười nham hiểm, tay phải không ngừng nới rộng tiểu cúc.

-Cởi áo.

Cậu ngoan ngoãn nghe theo lời ra lệnh của hắn, hai nhũ hoa hồng dựng đứng. Hắn cuối xuống hôn lên cổ cậu, hôn lên ngược, không quên để lại dấu hôn đỏ khắp nơi. Chiếc lưỡi đùa nghịch với nhũ hoa của cậu, tay trái nhanh chóng cởi khoá quần của bản thân. Vật đó cương cứng, hắn nắm lấy tay cậu đặt lên vật đó rồi duy chuyển tay, tay phải đưa tiếp ngón thứ ba vào tiểu cúc. Sau đó hắn nhấc cậu lên, đầu vật đó đã cọ nhẹ vào tiểu cúc hồng hào. Cậu lại run lên, mắt ngấn lệ.

-Sở ca à~ nó không vào được đâu~ đau lắm...hic...

Khuôn mặt mê người của cậu lại khiến tim hắn loạn nhịp.

-Tôi sẽ nhẹ nhàng với em ( đổi xưng hô cho tình cảm =]]] )

Vật đó liền tiến vào, cậu rên khẽ lên, giọng rên dâm đãng của cậu liền khiến hắn không kiềm lòng được liền tiến sâu hơn nữa.

-Sở ca~...ah...ah...

-Em cứ gọi tôi thế làm tôi không kiềm lòng được. Hôm nay tôi sẽ ăn sạch em.

Hắn cười nham hiểm, hai tay đặt lên hông cậu rồi động mạnh. Cậu thít chặt lại, hai tay ôm lấy hắn, gục đầu vào ngực hắn rồi thở dốc, lần này cậu không làm chủ giọng rên được nữa.

-ah~ ah~ ưm~

-Bên trong em ấm quá. Tiểu cúc của em nuốt trọn tôi rồi.

Hắn vòng tay ra sau ôm lấy cậu.

-Ôm tôi chặt vào.

Cậu ngoan ngoãn ôm chặt lấy hắn. Hắn nhấc cậu lên tiến tới giường trong khi vật đó của hắn vẫn còn trong cậu. Hắn đặt cậu xuống giường, nhấc hai chân cậu gác lên vai mình rồi ra sức động mạnh. Mỗi cú thúc của hắn khiến đầu óc cậu trở nên mơ hồ.

-Sở ca~... ah ah...hic

-Em có vẻ thích gọi tên tôi nhỉ.

Hắn cười nhếch mép, mặt cậu nóng ran, hai con người cứ hoà quyện với nhau. Trong đêm trăng sáng, có hai người đang chìm đắm trong biển tình yêu.

-Sở ca...hic...em không chịu nỗi nữa...em sắp ra...

-Em ra nhiều lần rồi đó, lần này ra cùng tôi đi =]]]

-ah~

Tinh dịch của cậu bắn lên ngực hắn, có thứ chất lỏng trắng cũng đang chảy trong người cậu. Hắn rút thứ đó ra, tinh dịch chảy ra khỏi cúc của cậu, cảnh tượng thật quá xuất sắc.

-Tôi sẽ bắn vào đây thật nhiều cho đến khi em có thai với tôi. =]]

-Sở ca~...em mệt quá...

-Ta chưa dừng được đâu.

Hắn xoay người cậu, cậu cong mông lên, hắn lại thúc vào, cật lực di chuyển hông.

-Sở ca~...em chịu không nổi...

-Gọi lão công tôi liền cho em nghỉ ngơi.

-ah...ah...lão công...người đừng động nữa~

Giọng nói của cậu mê hoặc hắn.

-Vợ à, chưa dừng được đâu em còn phải sinh con cho anh nữa chứ =]]]

-ah...anh không giữ lời....ah....ưm....anh gạt em....
————————————
-Sở ca!!! Anh nói dối!!! Anh không hề trúng độc!!!

-Do em quá ngốc đó chứ.

Người đàn ông kia quấn khăn ngang hông, ngồi chễm chệ trên ghế sofa làm vẻ mặt đê tiện thách thức. Cậu bày ra khuôn mặt thất vọng pha chút ngại ngùng ngồi trên giường, đứng không nổi vì đêm qua làm việc quá sức.

-Em nghĩ xem, nếu tôi không bày trò thì làm sao ăn được em =]]

-Anh...anh...đê tiện!!!

Cậu vất mền gối về phía hắn, hắn lại nhanh nhẹn tránh được hết.

-Em đừng nháo nữa, nghỉ ngơi đi.

Hắn lại gần hôn lên trán cậu rồi dịu dàng xoá đầu cậu.

-Em nghỉ ngơi đây nhé. Tôi đi làm đây.

Hắn nhanh chính thay đồ rồi hướng ra phía cửa trước khi đi vẫn không quên nói câu "tôi sẽ về sớm thôi". Cậu ngồi ngây người mặt bắt đầu đỏ lên, sao mà giống vợ chồng mới cưới quá =]]]. Có một việc mà cả thế giới đều không biết tới đó là tối hôm đó hắn đã đeo chiếc nhẫn làm bằng xương vào ngón áp út bên tay trái của cậu, liệu đó có phải là một lời cầu hôn?
————————————

Hết gòi nha :v lười mà ráng viết cho hết đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro