Chương 1: Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, ở trường mẫu giáo Miêu Miêu, các bạn nhỏ vừa mới tan học.

"Cô giáo Trần, tạm biệt. "

"Cô giáo Trần, hẹn gặp lại vào ngày mai. "

Giọng trẻ con lần lượt vang lên, các bạn nhỏ vẫy tay chào tạm biệt Trần Quả.

"Tạm biệt, ở nhà ngoan ngoãn nhé. "

Trần Quả ngồi xổm xuống, lần lượt chạm vào mái tóc mềm mại của các bạn nhỏ, nhìn chúng được bố mẹ bế lên rời đi.

Cô có mái tóc đen thẳng và bóng loáng, không uốn hoặc nhuộm, rất thuần khiết.

Mỗi ngày đi làm cô đều mặc một chiếc váy trắng, mặc dù trông cô không già, nhưng khiến người ta cảm thấy nặng nề, không phù hợp với độ tuổi của cô.

Nhà của Trần Quả cách trường mẫu giáo bảy trạm dừng, mỗi khi xuống xe buýt, cô phải đi bộ qua một công trường xây dựng mới có thể về đến nhà.

Một ngày nọ, trên đường về nhà, cô phát hiện ra một bí mật.

Bí mật này đã khuấy động trong lòng cô từ lâu và cuối cùng bén rễ nảy mầm.

Cô đã gặp một người đàn ông.

Nói thế nào nhỉ? Là một người đàn ông rất đàn ông.

Cô vẫn còn nhớ buổi tối hôm đó, khi đi ngang qua công trường, nhìn thấy một người đàn ông cởi trần di chuyển gạch, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, các đặc điểm trên khuôn mặt của anh bị bao phủ trong khói, không thể nhìn rõ.

Nhưng chẳng biết tại sao, đôi mắt cô ngay lập tức bị thu hút bởi cơ bắp nhô ra và lồng ngực mạnh mẽ trên cơ thể anh.

Đây là một cảm giác rất kỳ quái, cô thậm chí còn không nhìn rõ diện mạo của người đó, nhưng có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ toả ra từ người anh, đây được gọi là nam tính.

"Cô gái kia, nhìn gì đó, chưa từng thấy đàn ông à?"

Người đàn ông huýt sáo với cô, trong miệng không ngừng nói lời thô tục, trêu chọc cô: "Có phải bạn trai cô trên giường không thể thỏa mãn được cô không? Dương vật ông đây không nhỏ, sẽ cố gắng."

Mặt Trần Quả đột nhiên đỏ lên, biết mình không nên để ý, nhưng vẫn không nhịn được phản bác lại: "Tôi đã kết hôn rồi."

Vì thế cô không có bạn trai, chỉ có chồng.

"Phụ nữ đã có chồng à?" Người đàn ông hít một hơi thuốc, từ từ đến gần cô, cúi người nhìn bộ ngực đầy đặn của cô: "Thật khéo, ông đây thích nhất là phụ nữ có chồng."

Phụ nữ có chồng rất thú vị, chơi rồi sẽ biết có mùi vị.

Đây là kinh nghiệm của Dương Dược.

Trái tim Trần Quả đập nhanh, giống như trúng tà, phản bác lại anh: "Tôi không phải là phụ nữ có chồng, tôi vẫn chưa sinh con."

Cuối cùng, lúc anh đi tới, Trần Quả đã nhìn thấy rõ tướng mạo của anh.

Ngũ quan lập thể rõ nét, thân hình cao lớn rắn chắc, mặc dù lôi thôi lếch thếch, nhưng có một nền tảng tốt và trông rất đẹp trai.

"Ha.." Người đàn ông cười, dáng vẻ hạ lưu phóng đãng: "Vậy chưa đủ sức lẳng lơ rồi, tôi sẽ không làm với cô."

Nghe anh nói như vậy, Trần Quả không phục lắm.

Không phải chỉ là lẳng lơ thôi sao, nếu anh muốn, cô cũng có thể.

Đương nhiên, trong lòng cô chỉ nghĩ như vậy chứ không nói ra.

Sau khi Trần Quả rời đi, một công nhân xây dựng khác ở cùng công trường bước đến trêu ghẹo: "Aida, anh Dược, trêu chọc gái có chồng à? Sao, khi nào định ra tay đây?

Dương Dược lại hít một hơi thuốc lá, cười tủm tỉm: "Mới nói hai cậu, chưa định làm gì cô ấy, đây không phải là loại tôi thích."

"Thiệt hay giả vậy?" Người đàn ông hiển nhiên không tin, dáng vẻ chảy nước dãi: "Người phụ nữ đó trông khá đẹp, trắng trẻo, ngực to mông vểnh, vừa nhìn liền biết là rất dễ gạ gẫm, anh không làm thật đáng tiếc mà."

Dương Dược hút xong điếu thuốc còn lại, ném tàn thuốc xuống đất rồi đưa chân giẫm nát, thờ ơ cười: "Nếu thích thì cậu tới đi."

Đó không phải là vợ anh, anh không xen vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro