Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lục đẳng tinh chi dạ

Edit: tina

Hello 👋~~~ tui đã quay trở lại rồi đây.
<( ̄︶ ̄)>
============================================================

☆, Chương 21

Quý Tịch lần nữa dựa qua, ôm lấy tay Lâm Từ Khanh: "Sư tôn, bụng con không thoải mái."

Cậu thật sự cảm thấy no, lúc vừa xuyên đến liền cùng Thời Tầm vào Vô Nhai Phái, trong môn phái đồ ăn chuẩn bị cho các tân đệ tử chưa tích cốc có rất ít thịt, mà đồ ăn Đoạn Du chọn tối nay đều là những món tốt nhất trong khách điếm, cậu liền nhịn không được ăn nhiều thêm một ít.

Không thể không nói mặc dù khách điếm này khá nhỏ, nhưng mùi vị đồ ăn thực sự không tồi, Quý Tịch ăn đến vui vẻ, địa vị của Đoạn Du ở trong lòng Quý Tịch lại được nâng lên một bậc.

Đây là mị lực của vai chính sao? Ngay từ đầu cậu đã trầm mê Linh An Quân, chưa bao giờ để ý đến nhân vật Đoạn Du, hiện tại tiếp xúc với người thật, cậu lại không ghét nỗi.

Huống chi, Đoạn Du còn hào phóng mua rượu trái cây cho cậu.

Quý Tịch rầm rì, kéo tay Lâm Từ Khanh, muốn đặt lên bụng: "Sư tôn người sờ thử, đã phồng to như này rồi......"

Lâm Từ Khanh mãnh liệt rút tay lại, ngồi dậy.

Quý Tịch sững sờ nâng bàn tay trống rỗng lên, phản ứng đầu tiên là Lâm Từ Khanh giận cậu rồi sao?

Lúc trở về cũng vậy, đi nhanh như thế còn thiếu chút nữa không cho cậu chạm vào, hiện tại cũng không muốn giúp cậu xoa bụng.

Chẳng lẽ là cậu được một tấc lại muốn tiến một thước* sao? Nhưng ngày hôm qua Lâm Từ Khanh còn lo cậu bị dọa sợ, rất quan tâm mà dỗ cậu, không chỉ ngày hôm qua, trước kia cũng luôn như vậy.

* Được một tấc lại muốn tiến một thước: Được voi đòi tiên.

Quý Tịch cũng ngồi dậy, hỏi dò: "Sư tôn đang giận con sao?"

Có lẽ là vì lần này cậu một hai đi theo thêm phiền phức? Ma tu đã lui, hiện tại tạm thời không có uy hiếp, cho nên Lâm Từ Khanh bắt đầu tính nợ với cậu?

Lâm Từ Khanh lắc đầu, thanh âm trầm thấp: "Chưa từng giận."

Quý Tịch đang suy nghĩ miên man, căn bản không nghe lọt, sợ hãi nói: "Sư tôn con biết sai rồi, về sau con nhất định sẽ nghe lời người."

"Người bảo con làm gì con liền làm cái đó, cũng không đi theo chạy loạn nữa."

Lâm Từ Khanh bất đắc dĩ nói: "Tịch nhi, ta không có giận."

Nếu đêm nay y không thấy một màn trong ảo cảnh kia, có lẽ còn cảm thấy xoa xoa bụng cho Quý Tịch là chuyện đương nhiên, nhưng hiện tại không giống.

Chuyện thân mật này, vốn không nên phát sinh giữa quan hệ thầy trò, trước kia là y bắt đầu, bây giờ đã dưỡng cho Quý Tịch thói quen như vậy.

Hiện tại sửa lại, có lẽ cũng không muộn lắm.

Y lựa lời, nói: "Tịch nhi, trước kia con với cha mẹ, cũng ở chung như vậy?"

Thân thể quý Tịch cứng đờ, trầm mặc không nói gì, Lâm Từ Khanh tiếp tục nói: "Sư tôn có thể coi con như con ruột, nhưng có một số việc...... cần phải tránh hiểu lầm."

Y nói xong lại cảm thấy từ "tránh hiểu lầm" này không được tốt, giải thích lại: "Giống như xoa bụng, sư tôn làm cho con, có chút không thích hợp."

Quý Tịch hiểu rõ y nói là có ý gì, cậu lại không phải vị thành niên thật, chẳng qua cho đến nay Lâm Từ Khanh đối với cậu vô cùng dung túng, cậu một bên hưởng thụ, lại xem nhẹ sự thật là hai người đã thân mật quá mức.

Cậu tự nói mình là trẻ con, có thể kiêu căng tùy hứng, không cần suy xét nhiều như vậy, nhưng Lâm Từ Khanh đột nhiên không muốn.

Ánh sáng trong phòng tối tăm, Quý Tịch chỉ có thể thấy hình dáng mơ hồ của Lâm Từ Khanh, Lâm Từ Khanh lại có thể thấy rõ biểu tình trên mặt cậu, mất mát lại ủy khuất.

Vừa rồi cậu nằm xuống, sợi tóc có chút tán loạn, bàn tay Lâm Từ Khanh nắm thật chặt, xoay người xuống giường: "Đã khuya, ngủ đi."

Y tựa hồ chuẩn bị rời đi, Quý Tịch giữ chặt tay áo y, "Sư tôn người ngủ đi, đây là phòng của sư tôn."

Phải đi cũng là cậu đi.

Quý Tịch nói không rõ chính mình là tâm tình gì, Lâm Từ Khanh rõ ràng đối với cậu tốt như vậy, ngày hôm qua vẫn còn rất tốt, vì cái gì đột nhiên liền không muốn cùng cậu thân cận nữa.

Cậu nhanh chóng xuống giường, mang xong giày khoác lên áo ngoài hướng cửa phòng mà đi, Lâm Từ Khanh lên tiếng nói: "Con đi đâu?"

Quý Tịch bước nhanh, cũng không quay đầu lại: "Con đi tìm sư huynh."

Cậu kéo cửa ra, ngoài phòng gió lạnh thổi vào, nháy mắt tiếp theo phía sau có người lắc mình lại đây, bắt lấy vai cậu, cửa đóng lại.

>>

Lâm Từ Khanh một tay chống lên cửa, nghiêng người buông Quý Tịch ra: " Tịch nhi...... Hiện tại muộn rồi, trước tiên ngủ đi."

Quý Tịch đứng ở tại chỗ bất động, khoác trên người áo ngoài cúi đầu không nói, Lâm Từ Khanh thiếu chút nữa liền dao động, Quý Tịch chỉ là muốn thân cận với mình, ngủ chung giường thì có sao......

Nhưng chính mình mới là người có động cơ không trong sáng.

Lâm Từ Khanh rời mắt khỏi Quý Tịch, thúc giục nói: "Mau trở về, đừng có tùy hứng nữa."

Quý Tịch bình tĩnh mà ngẩng đầu: "Sư tôn, là người nói muốn tránh hiểu lầm."

Ngữ khí  cậu nghiêm túc nói: "Con biết đại khái là sư tôn chê con phiền, con luôn không nghe lời, còn nơi nơi thêm phiền phức cho người, về sau con sẽ không quấy rầy sư tôn nữa."

Cậu nói xong lại kéo cửa ra, nhưng cửa bị Lâm Từ Khanh ấn, căn bản mở không ra.

Vì thế Quý Tịch chuyển qua đẩy tay Lâm Từ Khanh, hô hấp Lâm Từ Khanh không ổn, duỗi tay bắt lấy tay Quý Tịch, đem cậu túm lại.

Lực đạo của Lâm Từ Khanh không nhỏ, Quý Tịch thiếu chút nữa đụng mũi, Lâm Từ Khanh hơi hơi khom lưng, đem cậu ủng vào trong lòng thở dài trấn an nói: "Tịch nhi rất ngoan, ta không cảm thấy phiền chút nào."

Y không dự đoán được Quý Tịch sẽ nghĩ như vậy, Lâm Từ Khanh có chút hối hận, vừa rồi nếu đáp ứng xoa bụng cho cậu, thì có làm sao?

Một Quý Tịch như vậy, y sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt cho được.

Quý Tịch ngoan ngoãn dựa vào trước người y, nhỏ giọng hỏi: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, ta có lừa con bao giờ chưa."

Quý Tịch ngược lại nghi hoặc, Lâm Từ Khanh đã không giận, cũng không ngại cậu quá dính người, vì sao hôm nay lại khác thường như thế.

Cậu không nghĩ ra liền không nghĩ nữa, tùy ý để Lâm Từ Khanh ôm cậu trở lại trên giường, một lần nữa nằm xuống.

Lúc này Lâm Từ Khanh chủ động hỏi: "Bây giờ có còn thấy không thoải mái không?"

Quý Tịch nhắm hai mắt: "Còn có một chút."

Cậu nghe được có một bàn tay duỗi lại đây, đè lại bụng nhỏ của cậu mềm nhẹ mát xa: "Đêm nay ăn những gì?"

Phảng phất vừa rồi cái gì cũng không có phát sinh cả, Quý Tịch hướng nguồn nhiệt bên cạnh dựa qua: "Ăn gà lá sen, cá sóc, sư tử đầu......"

"Con còn uống một ít rượu trái cây, không say đâu."

"Ừm," Lâm Từ Khanh một bên xoa bụng cho cậu, một bên đáp lời, "Nghe thấy rồi."

Ba chữ này làm Quý Tịch cảm thấy vi diệu, nhưng vẫn không nghĩ nhiều, trước lúc sắp ngủ còn nỉ non nói: "Sư tôn về sau nếu có chê con phiền, nhất định phải nói cho con biết......"

Tại dị thế này cậu là người ngoài trộm xuyên tới, người cậu thích trong sách lại sủng cậu như vậy, thân là vai chính lại trở thành sư huynh cũng đối với cậu rất tốt.

Ai biết cậu còn có thể hưởng thụ bao lâu, có thể bắt lấy, đương nhiên sẽ không buông tay.

Quý Tịch nặng nề ngủ, mơ một giấc mộng.

Cậu mơ thấy chính mình khi còn nhỏ, thực thích một món đồ chơi búp bê bằng vải của một đứa trẻ cùng viện, muốn đối phương cho mình mượn ôm một cái.

"Đây là của ta, ta mới không cho ngươi, ngươi muốn thì tự đi tìm bà đi."

Quý Tịch yên lặng tránh ra, lặng lẽ ở một bên chờ đợi, chờ đến khi đứa trẻ kia chơi đủ rồi buông thú bông chạy đi, cậu mới tiến lên thật cẩn thận bế thú bông lên.

Mềm mại, phảng phất còn giữ độ ấm cơ thể của người khác, Quý Tịch ôm trong chốc lát, nghĩ đứa trẻ sẽ rất nhanh trở lại, muốn đem thú bông trả lại chỗ cũ.

Cậu đang muốn buông, thú bông trong tay đột nhiên biến lớn, cũng không hề mềm như bông, mà lại có chút cứng, cánh tay cũng duỗi dài vòng lấy eo cậu, Quý Tịch bị một màn này làm tỉnh, lại phát hiện ra chính mình đang ở trong lòng Lâm Từ Khanh.

Sắc trời bên ngoài vừa mới sáng, cậu vừa động, Lâm Từ Khanh liền nhận ra, bất động thanh sắc mà thu hồi tay đặt ở bên hông cậu.

"Tỉnh rồi?"

Lúc ngủ Quý Tịch thật sự quá ngoan ngoãn, ôm vào vô cùng phù hợp, Lâm Từ Khanh nhịn rồi lại nhịn, vẫn là vâng theo nội tâm của mình.

Quý Tịch đánh một cái ngáp, một lần nữa nhắm mắt lại: "Còn muốn ngủ."

Cậu duỗi tay câu lấy cổ Lâm Từ Khanh, giống như ôm thú bông ngửi ngửi mùi của đối phương lại lần nữa ngủ thiếp đi.

============================================================
" Một Quý Tịch như vậy, y sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt cho được."
(¬‿¬ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro