Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, Chương 6
Tác giả: Lục đẳng tinh chi dạ
Edit: tina

Toàn bộ cánh hoa đều nở rộ, cũng chỉ lớn bằng ngón cái của Quý Tịch, run rẩy như thể nháy mắt liền bị gió bẻ gãy.

Quý Tịch giơ tay, lại cảm thấy có chút xấu hổ, có cái gì mà Linh An Quân chưa thấy qua, sao lại có thể nhìn trúng cái này.

Cậu đã nhiều ngày nghiêm túc đi học, rốt cuộc có thể đem linh khí trong cơ thể ngưng thành thực thể, đóa hoa nhỏ này, đã là cực hạn của cậu.

“Sư tôn, lần sau con lại đưa người cái đẹp hơn đi……” Quý Tịch vừa nói, một bên thu hồi tay, nửa đường lại bị người nắm lấy.

Tay thiếu niên nhỏ hơn một vòng, có thể nhẹ nhàng bao bọc lấy, ngón tay so bạn cùng lứa tuổi càng tinh tế chút, khớp xương mang cảm giác yếu ớt, bộ dáng như là yêu cầu người khác che chở sủng ái.

Lâm Từ Khanh duỗi tay đem đóa hoa nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy, ngồi dậy nhìn vào hai mắt trong veo của Quý Tịch, thấp giọng nói: “Không sao, rất đẹp.”

Quý Tịch vui mừng khôn xiết, lộ ra tươi cười đẹp mắt, Lâm Từ Khanh nhớ tới chuyện Phan Chí Bạch làm, đôi mắt trầm xuống.

Ngón tay y khẽ nhúc nhích, không biết đem đóa hoa màu tím thu vào nơi nào, Quý Tịch tò mò mà lôi kéo tay áo y tìm kiếm, Đoạn Du vừa lúc trở về.

“Sư tôn,” Đoạn Du nhìn về phía Quý Tịch, trên mặt lộ ra tươi cười xán lạn, “Đây là tiểu sư đệ đi.”

Quý Tịch hướng phía sau Lâm Từ Khanh trốn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn hắn.

Thân là vai chính của nguyên tác, bộ dáng và thân hình Đoạn Du bộ tự nhiên là đủ tư cách, trước mắt mới vừa tròn 18 tuổi không lâu, đã thu hoạch được tâm của vài nữ phụ, tính cách rộng rãi thẳng thắn, làm người chính nghĩa.

Vẻ mặt Lâm Từ Khanh hơi dịu lại, đem Quý Tịch bảo hộ ở sau lưng: “Sắc trời đã tối, hắn hôm nay đã chịu kinh hách, ngươi trước tự mình trở về nghỉ ngơi chỉnh đốn đi.”

Ngụ ý, ngày mai lại giới thiệu hai người cho nhau.

Đoạn Du mờ mịt nói: “Chính là…… Nơi này chính là sân của con mà.”

Lâm Từ Khanh lúc này mới phát giác, trước khi đi y đã quên kêu người xây thêm phòng ở Vân Phất Phong, hiện tại Quý Tịch ở, là chỗ của Đoạn Du.

Quý Tịch trong lòng vô cùng kháng cự, chẳng lẽ muốn cho cậu và Đoạn Du cùng nhau ngủ trong một phòng? Cậu tình nguyện ngủ trong rừng cây.

“Nơi này của ngươi sư đệ tạm thời ở, ngươi……” Lâm Từ Khanh hơi hơi nhíu mày, y không nghĩ sẽ để Đoạn Du và Quý Tịch ở cùng nhau, hình như không ổn lắm.

Đoạn Du dẫn đầu hiểu rõ cười, “Không sao, con liền đi Đan Hà Phong ngủ mấy đêm, đợi con đem đồ vật dọn dẹp một chút.”

Hắn nói đi vào trong phòng, lại không nhìn thấy đồ dùng lúc trước của mình: “A? Sư tôn, đồ vật của con bị thu hồi rồi sao?”

Lâm Từ Khanh giống như đang nhớ lại, sau một lúc lâu đáp: “Ném rồi.”

Lúc ấy y vội vàng thu thập, mấy thứ kia bất quá đều là một ít đồ vật, nhất thời không tìm được chỗ để, liền trực tiếp ném đi.

Đoạn Du: “……”

Trách không được thế gian đại đa số mọi người đều không muốn có đệ đệ muội muội, có người thứ hai này, lão đại liền tức khắc không được sủng ái.

Trong lòng Đoạn Du hơi khổ, trên mặt lại vân đạm phong khinh nói: “Bất quá là chút tạp vật, ném cũng tốt, vừa vặn đổi cái mới.”

“Kia…… Con đi trước,” hắn quay người vẫy vẫy tay với Quý Tịch, “Sư đệ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại gặp.”

Chờ hắn đi xa, Quý Tịch mới đi ra từ phía sau Lâm Từ Khanh, biết rõ còn hỏi: “Hắn chính là đại đồ đệ của sư tôn sao?”

“Ừ,” Lâm Từ Khanh kéo cậu vào phòng, một bên giải thích nói: “Trước đó vài ngày hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, không ở trong môn.”

“Tính cách Đoạn Du không xấu, ngươi không cần sợ hắn.”

Quý Tịch mới không sợ Đoạn Du, cậu thuận miệng lên tiếng, giữ chặt ống tay áo Lâm Từ Khanh không buông tay: “Sư tôn, con rất nhớ người.”

Lâm Từ Khanh rũ mắt, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp: “Mới có 5 ngày mà thôi.”

Đừng nói 5 ngày, Quý Tịch nửa ngày không được gặp y, liền cảm thấy thật lâu, biểu tình cậu ủy khuất, nhỏ giọng mở miệng: “Nhưng con chính là nhớ.”

Hơn nữa y là vì tìm Đoạn Du, trong nguyên tác lại bởi vì lần ra ngoài này mà bị thương, Quý Tịch trong lòng một bên lo lắng, một bên chua chua.

“Sư tôn, người có bị thương không?”

Lâm Từ Khanh đáp: “Không có bị thương.”

Sắc mặt y không có gì, hẳn là trở về sớm, còn chưa gặp phải đột phá lịch kiếp, Quý Tịch rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm.

Ngoại trừ việc Linh An Quân thu cậu làm đồ đệ, đây là lần thứ hai không giống nguyên tác, không biết về sau sẽ mang đến hiệu ứng bươm bướm như thế nào.

Tóm lại có cậu ở đây, Linh An Quân nhất định sẽ không chết!

-

Ngày thứ hai Quý Tịch đi Trừng Nhạc Phong học, nghe thấy có đệ tử nghị luận, Phan sư thúc của Đan Hà Phong đối với một vị đệ tử trong môn phái làm chuyện vô liêm sỉ, bị bắt tại trận, Nhị trưởng lão muốn đem người này nghiêm trị.

“Nghe nói hắn thích nhất thiếu niên lớn lên xinh đẹp .”

Ánh mắt Thời Tầm tràn ngập lo lắng, nhìn mặt Quý Tịch, “Không nghĩ tới trong tiên môn cũng có chuyện này…… Tiểu Quý, ngươi về sau nhất định phải chú ý an toàn.”

Quý Tịch đạm đạm cười: “Yên tâm đi, sư tôn của ta sẽ bảo hộ ta.”

Thời Tầm tự động xem nhẹ những lời này, như cũ lo lắng sốt ruột: “Tu vi ngươi không cao, ngày thường chuẩn bị pháp khí chạy trốn nhiều chút, ta thấy trong rèn luyện các có thể sử dụng điểm công trạng đổi được nhiều đồ vật, nghe tên hẳn là bảo bối rất lợi hại.”

Quý Tịch thu hồi ý cười, nghiêm túc đáp: “Được.”

Chỉ là hiện tại tu vi cậu còn thấp, không thể nhận nhiệm vụ của môn phái, trước mắt chỉ có thể dùng điểm của khóa học tích cóp từng chút một.

Cuối cùng Thời Tầm nói: “Có lẽ ngươi nên đi hỏi Linh An Quân, trên Vân Phất Phong ít đệ tử, nói không chừng Linh An Quân nguyện ý cho ngươi mấy cái pháp khí.”

Không giống như những phong khác có nhiều đệ tử, sư tôn cho đồ vật đều là khen thưởng, yêu cầu dùng biểu hiện để đoạt đồ.

Quý tịch lại lần nữa đồng ý, vỗ vai Thời Tầm: “Cảm ơn.”

Trong nghị sự đường, Phan Chí Bạch bị pháp khí chế trụ tu vi quỳ gối phía dưới, trên đài ngoại trừ chưởng môn đã bế quan, các trưởng lão đều ở đây.

Phan Chí Bạch cúi đầu, hối hận không kịp, nói với Nhậm Nguyên: “Là đệ tử bị ma quỷ ám ảnh, thỉnh cầu sư tôn trách phạt.”

Hắn thầm nghĩ mình thật xui xẻo, một thiếu niên thiên phú bình thường, như thế nào sẽ là đồ đệ mới thu của Linh An Quân, còn vừa lúc bị chính hắn gặp được.

Nhưng tóm lại hắn còn không kịp làm cái gì, hắn thân là đệ tử thân truyền của Đan Hà Phong, có tu vi thượng đẳng, Nhậm Nguyên tất nhiên sẽ không trách móc hắn quá mức nặng nề.

Nhậm Nguyên mắt lạnh nhìn hắn, quay đầu hỏi Lâm Từ Khanh: “Sư đệ ngươi tới nói, muốn xử trí hắn như thế nào?”

Phan Chí Bạch vội vàng dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn  về phía Lâm Từ Khanh, người sau lạnh nhạt nói: “Phế tu vi, trục xuất môn phái.”

Lời vừa nói ra, đến Nhậm Nguyên cũng bị dọa, chần chờ mở miệng: “Này…… Có quá nặng không?”

Phế đi tu vi, đời này hắn liền không thể lại tu tiên, lãng phí một thân thiên phú này và tuổi tác trong tiên môn.

Phan Chí Bạch hướng Lâm Từ Khanh bò vài bước, sợ hãi nói: “Ngũ trưởng lão, ta đã biết sai, ngày sau tuyệt đối không tái phạm! Bất luận trừng phạt gì đệ tử đều nguyện ý nhận, xin đừng huỷ bỏ tu vi của đệ tử……”

Lâm Từ Khanh không dao động, thấy Nhậm Nguyên còn muốn mở miệng, y tiếp tục nói: “Không phải sư huynh để ta nói sao?”

Nhậm Nguyên tự biết đuối lý, đối phương chỉ có hai đồ đệ, tự nhiên được coi là bảo bối.

Phan Chí Bạch thấy Nhậm Nguyên cũng không nói, càng thêm sợ hãi, vừa khóc vừa nói năng lộn xộn: “Là hắn, là tên đệ tử kia câu dẫn ta trước.”

“Chính hắn nói đi theo ta, sau đó lại đổi ý lấy đá đập ta…… Sư tôn! Đệ tử là bị oan uổng!”

Hàn ý trong mắt Lâm Từ Khanh càng đậm, hướng hắn chém ra một đạo linh khí.

Y thân là thủy hệ linh mạch, ra tay lại bá đạo vô cùng, trực tiếp chặt đứt đầu lưỡi Phan Chí Bạch, lại trực tiếp phế đi đan điền.

Nhất thời không ai lên tiếng, chỉ còn Phan Chí Bạch đang mơ hồ không rõ kêu đau, Lâm Từ Khanh đứng dậy muốn đi, lại hướng mấy người còn lại nói: “Tuy thiên phú Quý Tịch không cao, nhưng cũng là đệ tử thân truyền của Vân Phất Phong ta, nếu lại có chuyện như vậy phát sinh, ta không ngại thay các vị thanh lý môn hộ.”

Đợi y đi rồi, mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, bọn họ đã thật lâu không thấy Lâm Từ Khanh tức giận.

Trên mặt đất Phan Chí Bạch đã đau đến ngất xỉu, tu vi của hắn đã bị phế, không thể lưu lại môn phái, Nhậm Nguyên gọi một người đệ tử đến, đem Phan Chí Bạch bắt đi.

“Ném ra bên ngoài, để hắn tự sinh tự diệt đi.”

-

Lâm Từ Khanh trở lại trên đỉnh núi, Đoạn Du đang ngồi xổm ở cửa phong y.

Thấy y trở về, Đoạn Du chạy nhanh ra đón: “Sư tôn, tiểu sư đệ hôm nay thế nào? Con muốn đi nhìn đệ ấy, nhưng đệ ấy hình như không ở đây.”

“Hắn ở Trừng Nhạc Phong,” Lâm Từ Khanh đi vào phòng, “Ngươi tìm hắn có chuyện gì?”

Thiên phú Đoạn Du cao, lúc trước rất nhanh liền thông qua chương trình học, liền đem Trừng Nhạc Phong quên một cách sạch sẽ, Lâm Từ Khanh vừa nói hắn mới nhớ tới, đệ tử mới vô đều phải đi học.

“Lần đầu tiên con có tiểu sư đệ, thật sự kích động.”

Đoạn Du cười hì hì, rót cho Lâm Từ Khanh một ly trà, “Sư tôn, người xem như nguyện ý lại thu một đồ đệ, Vân Phất Phong chúng ta lại náo nhiệt hơn chút.”

“Quý Tịch nhát gan, ngày thường không có việc gì thì đừng làm phiền hắn.”

Đoạn Du thế mới biết tiểu sư đệ của hắn tên Quý Tịch, lại hỏi cậu là linh mạch gì, năm nay bao nhiêu tuổi, khi nào thì tới phái Vô Nhai, trong nhà có mấy người.

Lâm Từ Khanh chỉ trả lời một câu: “Hạ phẩm mộc hệ.”

Hạ phẩm? Mộc hệ?

Đoạn Du rất nghi hoặc, hai cái này đều cùng Lâm Từ Khanh không giống.

Bất quá lại nói, chính hắn thân là kim hệ linh mạch, hẳn là phải bái Tam trưởng lão làm sư, nhưng sau khi vào Vân Phất Phong, tu luyện chưa từng chậm trễ một chút nào.

Đối với việc Quý Tịch có hạ phẩm thiên phú, từ trong lòng Đoạn Du dâng lên ý muốn bảo hộ, tiểu sư đệ của hắn mảnh mai như thế, lá gan lại nhỏ, chắc là cần hắn vị sư huynh này tới bảo hộ.

Nghĩ như vậy, Đoạn Du nhìn nhìn canh giờ: “Hiện tại tiểu sư đệ hẳn là tan học rồi, con đi đón đệ ấy trở về.”

Hắn xoay người muốn đi, Lâm Từ Khanh gọi hắn lại, đầu ngón tay cọ xát mép ly, “Cũng được, ngươi thuận tiện đưa hắn đến nơi này của ta.”

Đoạn Du đồng ý một tiếng, vội vàng bay về phía Trừng Nhạc Phong.

Vì thế khi Quý Tịch vừa ra, liền thấy Đoạn Du đứng trên thềm đá bên dưới tàng cây hướng cậu phất tay: “Sư đệ! Là ta, ta là sư huynh!”

Đệ tử xung quanh sôi nổi ghé mắt, Quý Tịch không muốn gây chú ý, yên lặng cúi đầu đi đường vòng, làm bộ không nhìn thấy.

Đoạn Du đuổi theo vài bước, nhiệt tình nói: “Sư đệ, ta tới đón đệ trở về.”

Quý Tịch quả thực không thể tin được lỗ tai chính mình, hắn tới đón mình trở về?

“Không…… Không cần làm phiền, ta tự mình trở về là được.”

“Này sao được, ta nghĩ đệ tan học rồi nên cố ý lại đây,” vẻ mặt Đoạn Du đều là ta nên làm, “Sư tôn còn kêu ta mang đệ đi gặp người đây này.”

Quý Tịch nghe thấy sư tôn tức khắc vui sướng: “Thật sao? Sư tôn tìm ta có việc?”

“Đúng là vậy, đi thôi tiểu sư đệ, vừa lúc chúng ta tâm sự một chút trên đường.”

Hắn mười phần nhiệt tình, Quý Tịch chỉ thoái thác cho qua, liền cùng Đoạn Du hồi phong.

Dọc theo đường đi Đoạn Du lải nhải, hận không thể đem chuyện mấy ngày mình đổi quần áo một lần cũng nói cho Quý Tịch nghe, Quý Tịch yên lặng nghe, lời nói cực nhỏ.

Đoạn Du cũng không thèm để ý, chỉ cho rằng tính cách cậu hướng nội không nhiều lời, đợi lên đến đỉnh núi, hắn liền chuẩn bị rời đi: “Sư đệ, đệ vào đi, huynh còn phải xuống núi một chuyến, đi trước nga.”

Quý Tịch cười nhạt: “Được.”

Cậu xoay người vào đình viện, cửa lớn rộng mở, Lâm Từ Khanh liền ngồi ở trên ghế, đang chờ cậu.

Quý Tịch chạy chậm qua, cao hứng nói: “Sư tôn, con đã trở về.”

Lâm Từ Khanh buông chén trà, hướng cậu vẫy tay: “Đến đây.”

Từ trong tay áo, y lấy ra một khối ngọc bội, xuyên vào một sợi dây màu bạc, đứng dậy đến gần Quý Tịch.

“Đây là một dạng pháp khí, có thể ngăn cản ba lần độ kiếp tu vi công kích,” trên tay Lâm Từ Khanh cầm sợi dây, tự mình mang lên cho cậu, “Không nên tùy tiện gỡ xuống.”

Hơi thở ấm áp cực gần, Quý Tịch ngừng thở, động cũng không dám động.

Lâm Từ Khanh cẩn thận buộc sợi dây thật tốt, hơi hơi thối lui, chỉnh lại tóc Quý Tịch một chút.

Đầu ngón tay cọ qua làn da sau cổ, nổi lên một tầng ngứa ngáy, Quý Tịch nhìn mắt Lâm Từ Khanh, đột nhiên đỏ mặt.

Lam Tước lảo đảo lắc lư từ bên ngoài bay vào, ở ngoài cửa sổ thấy hai người trong phòng, không tự chủ được mà dừng lại.

Tiên quân xưa nay khí lạnh quanh mình đang dùng ánh mắt ôn nhu, sờ sờ tóc của tiểu đồ đệ.

Nó đứng ở bệ cửa sổ đánh giá, không biết vì sao, cảm thấy một màn trước mắt thuận mắt vô cùng.

Tác giả có lời muốn nói:

Lam Tước: Từ fan của tiên quân, xin chuyển làm fan của CP Lâm Quý.

====================================================================

Tui bị rối cách xưng hô các nàng ạ. Không biết nên để sư tôn gọi Quý Tịch là gì T_T.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro