Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính phòng trước kia là nơi ở của cha bọn nhỏ, sau khi hắn qua đời vẫn luôn để trống, Nhị Ngưu ở đông sương phòng, Cẩu Nhi  ở một phòng cùng hắn tiện cho việc chiếu cố. Miêu nhi nhỏ  không dám ngủ một mình, liền ở đông sương phòng gian ngoài đặt cái giường nhỏ. Sương phòng đều là trong ngoài hai gian thêm cái phòng rửa mặt nhỏ.
Thanh Nhụy dắt tay Miêu nhi đi vào đông sương phòng. Nhị Ngưu ngồi dựa vào đầu giường, Cẩu Nhi đang cho cái gối đầu đặt sau lưng hắn. Nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại ngọt ngào hô thẩm thẩm, còn dọn cái ghế cho nàng ngồi, chính mình mang theo muội muội bò đến trên ghế ngồi.
Thanh Nhụy ngồi xuống, nguyên chủ một lần cũng chưa đi đến phòng ở của  trượng phu, cho nên nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Nhị Ngưu. Hắn  mi thanh mục tú, hình dáng rõ ràng, người hàng năm không thấy ánh mặt trời, làn da dị thường trắng nõn, thân hình gầy cao, ánh mắt của người bệnh ảm đạm, không ánh sáng.
Thanh Nhụy thực lý giải cảm thụ của hắn, chính mình cũng đã từng nằm ở trên giường bệnh mấy năm, giống như hắn- tâm như tro tàn, cảm thấy hai người cùng là thiên nhai lưu lạc, đối với hắn nảy sinh thương tiếc, nhẹ giọng hỏi: "Nhị Ngưu, ngươi tìm ta có việc gì?"
La Nhị Ngưu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tức phụ, nhịn không được đánh giá lên.
Nàng dáng người mảnh khảnh cao gầy, làn da hơi thiên hướng tiểu mạch sắc, trứng ngỗng mặt, mắt to, mũi cao, miệng nhỏ, lớn lên thập phần xinh đẹp.
Đặc biệt là nàng hai mắt sáng ngời có thần, làm người khác nhìn có cảm giác sinh cơ bừng bừng .
Trong lòng không khỏi vui vẻ, rồi sau đó lại là chút ưu tư, cô nương tốt như vậy càng không nên ở nơi này hao phí.
Hắn hạ quyết định, nói: "Việc ở bờ sông Cẩu Nhi đã nói cho ta, ta biết ngươi gả cho ta thực ủy khuất. Kỳ thật ta chỉ nghĩ là mong có người giúp ta nuôi hai đứa nhỏ khôn lớn. Ta nghĩ kỹ rồi, bây giờ Cẩu Nhi sáu tuổi, chờ khi hắn mười tuổi hẳn là có thể nuôi sống chính mình cũng có thể chiếu cố Miêu nhi, ngươi ủy khuất chút, lại quá mấy năm, đến lúc đó ngươi có thể rời đi, ngươi chớ lại tìm chết."
Thanh Nhụy kinh ngạc, hắn nguyện ý để nàng rời La gia đi?
"Nhị thúc, ngươi nói cái gì vậy?" Miêu nhi từ trên ghế lăn lóc trượt xuống dưới, sốt ruột đi qua giữ chặt cánh tay nhị thúc hoảng hốt nói: "Thẩm thẩm sẽ không đi, thẩm thẩm thích Miêu nhi."
La Nhị Ngưu cúi đầu, không lên tiếng.
Miêu nhi thấy nhị thúc không để ý tới nàng, lại chuyển hướng ca ca: "Ca ca, ngươi nói cho nhị thúc, thẩm thẩm sẽ không đi, thẩm thẩm sẽ vẫn luôn cùng chúng ta ở bên nhau, đúng hay không?"
Tuy rằng mấy ngày nay thẩm thẩm không đáp lại nàng, nhưng trong nhà có cơm nóng  ăn, có sạch sẽ quần áo mặc, hơn nữa mới vừa rồi thẩm thẩm cười với nàng, cũng thân nàng, nàng có cảm giác mẫu thân.
"Miêu nhi không muốn thẩm thẩm đi......" Nàng nhịn không được khóc lên, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Cẩu Nhi cũng cảm thấy khổ sở lên.
La Nhị Ngưu trong lòng nghẹn muốn chết, hắn cũng không muốn làm nàng đi, hắn hy vọng trong nhà có người biết lạnh biết nóng, ngẫu nhiên bồi hắn trò chuyện, thay hắn nuôi lớn hai cái chất nhi (cháu).
Lúc trước khi Tôn lão thái tìm tới cửa, hắn không chút do dự bảo Cẩu Nhi đi lấy bạc, cảm thấy thua thiệt nhân gia cô nương, vốn dĩ Tôn lão thái đề ra bốn lượng bạc tiền biếu, hắn cho sáu lượng.
Thật vất vả ngóng trông tức phụ vào cửa, nàng ngay cả cửa phòng hắn cũng không muốn bước vào, hắn cũng không ngại, chỉ cần nàng có thể cho hài tử một bát cơm nóng ngụm nước ấm là đủ rồi, mấy năm nay hai đứa nhỏ đi theo hắn quá bị tội.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới nàng sẽ tìm chết.
Hắn biết chính mình là phế nhân, cái gì cũng không thể cho nàng, chỉ có thể chậm trễ nàng? Chỉ cần nàng nguyện ý lưu mấy năm, hắn cảm kích nàng cả đời.
Thanh Nhụy mũi lên men, đi đến trước mặt Miêu nhi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng , hống nói: "Miêu nhi ngoan, thẩm thẩm không đi, Miêu nhi không khóc."
"Thẩm thẩm, thật không?" Đôi mắt to sáng lấp lánh của Miêu nhi nhìn nàng.
Thanh Nhụy lại nhịn không được hôn hôn khuôn mặt nhỏ của nàng , ôn nhu nói: "Thẩm thẩm sẽ mãi cùng Miêu nhi ở bên nhau, sẽ không đi đâu."
"Thẩm thẩm thật tốt, Miêu nhi rất thích thẩm thẩm." Miêu nhi nhào vào lòng ngực của nàng , trên mặt hạnh phúc tươi cười.
Cẩu Nhi bước nhanh qua, vội hỏi: "Thẩm thẩm, ngươi thật sự sẽ không đi sao?"
"Thẩm thẩm không đi."
"Quá tốt rồi!" Cẩu Nhi hoan hô.
La Nhị Ngưu có chút không dám tin tưởng: "Ngươi......"
Thanh Nhụy buông Miêu nhi ra, đi đến trước giường, nói: "Lúc trước, ta cảm thấy có chút ủy khuất, nhưng hiện tại không cảm thấy, từ nay về sau, Cẩu Nhi cùng Miêu nhi ta chiếu cố (chăm sóc), ngươi...... Ta cũng chiếu cố."
La gia sự tình ở Nga Điền thôn không phải bí mật, Thanh Nhụy biết được rất rõ ràng.
La Nhị Ngưu năm nay 20 tuổi, cha mẹ chết sớm, được huynh tẩu La Dương vợ chồng nuôi lớn lên......
Được rồi, nàng thừa nhận, tên của bọn họ làm nàng cảm giác xuyên đến vườn bách thú.(😂)
Đại tẩu Triệu thị khi sinh Miêu nhi vì khó sinh mà qua đời, La Dương sinh thời công việc chủ yếu là bắt rắn , phạm vi trăm dặm chỉ cần có rắn lui tới thì chạy không được. Hắn bắt rắn bán cho tửu lâu trên trấn, thu vào thập phần khả quan. Chỉ là trong một lần không may, bắt xà bị rắn độc cắn chết, lật thuyền trong mương. Người khác nghe chỉ có thể nói một tiếng xui xẻo.
Lúc đó, Cẩu Nhi mới ba tuổi, Miêu nhi một tuổi, liền không cha không mẹ trở thành cô nhi.
Họa vô đơn chí, qua một năm, La Nhị Ngưu lại bị ngã chặt đứt hai chân, ở trên giường nằm chính là hai năm. La gia dù cho gia cảnh không tồi cũng không có cô nương nào nguyện ý gả tới.
Mà nàng, kiếp trước sau khi kiểm tra ra bệnh nan y, bạn trai liền không có xuất hiện, làm nàng lạnh thấu tâm, nàng không hề hy vọng xa vời  tình cảm, cho nên La Nhị Ngưu là cái dạng gì nàng cũng không để ý.
Hơn nữa La gia không có cha mẹ chồng huynh đệ, sẽ tương đối tự do, lại có hai hài tử đáng yêu như vậy, nàng là tuyệt đối sẽ không đi.
La Nhị Ngưu bình tĩnh nhìn nàng, câu " ngươi ta tới chiếu cố", làm hắn trong lòng nổi lên vô tận gợn sóng.
"Bất quá......"
Thúc cháu ba người đồng thời nhìn về phía nàng.
Thanh Nhụy nói: "Ta hy vọng nhà này về sau ta làm chủ."
"Không thành vấn đề." Thúc cháu ba người trăm miệng một lời đáp.
Chỉ cần nàng có thể lưu lại, bọn họ đều nghe nàng.
"Vậy hiện tại, chúng ta đi nấu cơm chứ?" Thanh Nhụy nhìn gương mặt tươi cười của hai tiểu gia hỏa hỏi.
Cẩu Nhi Miêu nhi trái phải giữ chặt tay nàng cùng nói: "Hảo a hảo a."
Thanh Nhụy đối La Nhị Ngưu mỉm cười nói: "Chúng ta đi nấu cơm." Sau đó kéo hai tiểu gia hỏa nhảy nhót đi ra ngoài.
La Nhị Ngưu nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, đôi tay gầy trắng nõn nắm chặt, cảm ơn ngươi, Nhụy Nhi.
Đi vào phòng bếp, Thanh Nhụy vén tay áo lên chuẩn bị động thủ.
Cẩu Nhi: "Ta đi nhóm lửa."
Miêu nhi: "Ta đi lấy mễ."
"Chậm một chút, đừng quăng ngã." Nhìn hai anh em nhanh nhẹn làm việc, Thanh Nhụy đi múc nước rửa nồi.
Chờ nồi rửa xong, nhóm bếp, mễ cũng lấy được, Thanh Nhụy hơi hơi xấu hổ, còn không bằng hai tiểu hài tử mau.
Hiện đại bị bệnh thời gian dài, đã thật lâu không xuống bếp, cũng may nguyên chủ đối với việc này thuần thục, nàng làm hẳn là sẽ không quá kém.
Mễ hạ nồi, Thanh Nhụy khuyên mãi  hai anh em mới đi ra ngoài chơi một lát, miễn cho bọn họ nhìn ra sơ hở.
Chỉ chốc lát sau, trong sân truyền đến vui sướng tiếng cười của hai anh em. Thanh Nhụy trên mặt lộ ra ôn nhu tươi cười, hướng bếp thêm củi, bắt đầu rửa tay nấu ăn.
Qua đông, trong nhà đồ ăn chủng loại không nhiều lắm, đại bộ phận là hàng khô, như khoai tây, đậu que khô, măng khô, còn có trên bệ bếp  thịt khô hong.
Rau xanh cũng đừng nghĩ, rau dại còn không có lớn.
Thanh Nhụy chuẩn bị làm hai đồ ăn một canh, thịt kho tàu khoai tây khối, đậu que khô xào thịt khô, canh măng.

Thịt kho tàu khoai tây khối

Đậu que cào thịt

Canh măng

Trước tiên,đem khoai tây tước da, cắt thành từng khối, để một bên đợi dùng. Tiếp theo, đem măng cùng đậu que khô ngâm, sau đó đứng lên băng ghế đem thịt khô gỡ xuống, cắt một khối nhỏ.
Khói lửa mịt mù, thịt khô đã đen tuyền. Thanh Nhụy táp lưỡi, đây là chính tông yên huân thịt khô a!
Dùng nước ấm rửa sạch mấy lần mới nhìn ra hình dáng sẵn có, thịt đã huân đến vàng, mỡ trong suốt, nhìn rất muốn ăn.
Rửa xong cắt lát, trước trần qua nước sôi, vớt ra đợi dùng.
Thanh Nhụy trước nấu khoai tây khối, trong nồi phóng dầu, nóng đến bảy tám phần, hạ ớt, tỏi khối xào thơm, phóng chút muối lại xào vài cái, cho khoai tây khối, xào đến trong suốt, thêm một chút nước tương, đến khi màu cánh gián thì thêm nước , nấu đến khi cạn, nêm nếm vừa ăn thì cho ra bát.
Tiếp theo nấu đậu que khô thịt khô, đem đậu que khô ngâm xong thì cắt đoạn ngắn, nồi cho dầu nóng chín phần, cho đậu que khô xào chín, cho ớt cay, tỏi cánh, gừng băm, phóng muối.
Lúc này muối cho vừa ăn, bởi vì thịt khô hong đã có muối, lúc sau thì không cần thêm.
Chờ xào ra mùi hương, phóng thịt khô, lại thêm chút rượu gia vị, nước tương rồi đợi chọc lắt xong cho ra đĩa.
Phía trước hai đạo đồ ăn nàng làm không quá quen tay, đến măng làm canh thời điểm liền mau hơn .
Đồ ăn ra nồi, cơm cũng chín, nàng đem đồ ăn chín đến nhà chính đặt trên bàn, lúc này mới tiếp đón hai tiểu gia hỏa rửa tay ăn cơm.
Trong phòng La Nhị Ngưu ngửi được mùi thơm của đồ ăn, nghe được tiếng cười của cháu trai cháu gái cùng tiếng la ôn nhu của Thanh Nhụy, trong lòng thỏa mãn nói không nên lời.
Hắn nhìn ngoài cửa sổ, sờ đôi chân không cảm giác, hắn nghĩ giá có thể đi ra ngoài ăn cơm...
"Ăn cơm." Thanh Nhụy bưng đồ ăn tiến vào, vừa lúc nhìn đến Nhị Ngưu ảm đạm thần sắc, tức khắc đồng cảm.
Tiểu tử tuổi trẻ như vậy, cả đời nằm ở trên giường, có bao nhiêu gian nan?
Không biết trong không gian có trị chân dược hay không?
"Thơm quá." La Nhị Ngưu thu lại cảm xúc, mỉm cười nói.
Vốn chính là thiếu niên mặt mày thanh tú, lúc cười phảng phất như gió xuân tuyết tan, làm người ta cảm thấy thoải mái.
"Ăn đi, không đủ còn có, ta làm rất nhiều." Giúp hắn đem bàn nhỏ, đặt đồ ăn bày biện hảo, Thanh Nhụy cười nói.
Nhị Ngưu nhìn nàng tươi cười ôn nhu, trong lòng nói không nên lời uất nghẹn, gật đầu.
Thanh Nhụy trở lại nhà chính, thấy hai anh em cái không có động đũa, đi qua đi ngồi xuống hỏi: "Như thế nào không ăn?"
"Chờ thẩm thẩm cùng nhau ăn." Miêu nhi ngoan ngoãn nói.
Thanh Nhụy trong lòng ấm áp, xoa đầu hai anh em: "Ăn đi, lạnh liền không thể ăn."
Chầu này, đồ ăn thấy đáy.
Miêu nhi xoa bụng nói: "Thẩm thẩm hôm nay làm đồ ăn thật ngon nga." Mấy ngày trước tuy rằng cũng ăn ngon, nhưng hôm nay đặc biệt ăn ngon.
Cẩu Nhi cũng gật đầu tán đồng, bụng nhỏ của hắn tròn vo, ngay nhị thúc thường ăn ít đều ăn hai chén cơm đâu.
"Về sau thẩm thẩm mỗi ngày đều sẽ nấu ngon như vậy cho các ngươi ăn." Bọn họ ăn ngon miệng, Thanh Nhụy thực thỏa mãn.
Thời điểm vào nhà cầm chén, nhìn đến trên mặt Nhị Ngưu có nét tươi cười thỏa mãn , Thanh Nhụy trên mặt ý cười càng đậm.
Thanh Nhụy cất chén, đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi một chút, thì lúc này nương Thanh Nhụy Tháng Nào ( tên riêng này bạn nào biết tên tiếng Trung thì sửa giúp mình với a) đi tới.
Nàng vội vã tiến vào, cầm tay Thanh Nhụy nói: "Nhụy Nhi, nương tới đón ngươi về nhà."
Tác giả có lời muốn nói: Thích văn văn thân, động động phát tài tay nhỏ cất chứa bổn văn cùng tác giả chuyên mục, nhắn lại phát bao lì xì, mau đến trong chén tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dienvan