★ Chương 46 - Hoàng đế là trúc mã của tui ★

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


★ Chương 46 – Hoàng đế là trúc mã của tui ★

"Hứa cho ngươi thanh danh một đời"

Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, Tề phu nhân xách hộp cơm mang vào, ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Minh đang quỳ dưới mặt đất, bà dừng lại một chút rồi mới nhấc bước đi tới.

Vẻ mặt Diệp Minh vô cùng căng thẳng, tim y đập rất nhanh, y cố gắng không để bản thân lộ ra sự khác thường, áy náy nhìn Tề phu nhân, "Nương..."

Đôi mắt Tề phu nhân vừa hoen đỏ lại còn sưng lên, hiển nhiên đã khóc một trận rồi, lúc này đây bà nhìn Diệp Minh mà không nén nổi nỗi bi thương thất vọng trong lòng, bà lại nghẹn ngào cất tiếng: "Con... vậy là sao chứ..."

Diệp Minh cúi đầu, áy náy đến mức gần như không thể cất tiếng: "Con xin lỗi..."

Tề phu nhân nhìn nhi tử của mình, hài tử này từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, vừa hiểu chuyện lại rất hiếu thuận, không như đệ đệ muội muội của nó, chưa làm điều gì khiến bà phải bận lòng, là đứa con trưởng mà bà tự hào nhất, vậy mà nó lại phạm lỗi tày đình như vậy!

Đến giờ bà vẫn không thể tin điều này, bà thà cho rằng con trai bà là bị ép buộc, cũng không muốn tin nó lại thật sự cùng hoàng thượng làm ra chuyện hoang đường như vậy, Tề phu nhân giãy giụa một chút, giọng nói mang theo hy vọng xa vời, run rẩy cất tiếng: "Con, con tự nguyện sao?"

Sao nhi tử của bà lại có thể tự nguyện tiến cung hầu hạ chứ? Đây là chuyện hạ tiện tới mức nào! Nhất định nó bị cưỡng ép!

Tề phu nhân nghĩ rằng có lẽ mình đã tìm ra được chân tướng, bà bình tĩnh nhìn Diệp Minh, cắn răng hỏi: "Có phải hoàng thượng ép buộc con không? Con không tự nguyện đâu đúng không?"

Trong đôi mắt Diệp Minh thoáng hiện lên nỗi cay đắng, đương nhiên không phải y tự nguyện rồi.

Tề phu nhân đỏ mắt lên nói: "Con chịu uất ức gì thì nói với chúng ta, dù chúng ta có phải rời kinh thành, cũng không thể để tên cẩu hoàng đế kia tiếp tục làm nhục con! Dù có chết chúng ta cũng không để một người vô tội bị bêu danh! Dù hắn ta có là hoàng đế thì sao chứ? Có giỏi thì giết cả nhà chúng ta đi!"

Diệp Minh bình tĩnh nhìn Tề phu nhân, tuy rằng thân thể lạnh lẽo, nhưng trong lồng ngực vẫn ấm nóng, đây là mẫu thân của y... Bà yêu y tới vậy, dù y có phạm sai lầm tày đình như thế, bà vẫn nguyện tin tưởng y, suy nghĩ vì y mà chẳng tiếc điều gì.

Y nên biết thỏa mãn.

Đột nhiên Diệp Minh nở nụ cười nhàn nhạt, đây là lần đầu tiên y cười trong suốt mấy ngày qua.

Y nên cảm ơn vì đã có những người thân như vậy, chỉ có điều, có những việc phải chôn sâu xuống lòng đất.. Nếu y thực sự nói ra bản thân bị ép buộc, như vậy phụ thân ngay thẳng, mẫu thân cương trực nhất định sẽ làm loạn một trận sống còn với Lý Trạch Sâm.

Dù cho Lý Trạch Sâm có yêu y đến đâu, khoan dung cho phụ thân tới cỡ nào, thì Tề phủ cũng không thể gánh nổi hậu quả này, dù có thắng cũng không có gì là quang vinh cả, chỉ trở thành trò cười mà thôi.

Mà như vậy danh tiếng của Lý Trạch Sâm cũng sẽ bị ảnh hưởng, tất cả mọi người sẽ biết hắn là một tên hôn quân ép buộc thần tử, chuyện này sẽ trở thành vết nhơ không thể xóa bỏ của hắn.

Nếu đã vậy, không bằng để y một mình chịu đựng tất cả những chuyện này đi.

Chuyện này nên chấm dứt ở đây thôi.

Như vậy Tề phủ vẫn là Tề phủ đoan đoan chính chính, hoàng thượng vẫn là hoàng thượng anh minh thần võ.

Diệp Minh cụp mi mắt, nói rành rọt từng từ: "Hoàng thượng không ép buộc con, là con có lỗi với hai người, có thẹn với liệt tổ liệt tông."

Tia hy vọng trong đôi mắt Tề phu nhân dần lụi tắt, đôi tay cũng buông lỏng ra, hộp cơm rơi lạch cạch xuống mặt đất, đồ ăn văng tung tóe ra ngoài.. Ánh mắt thất vọng kia khiến trái tim Diệp Minh đau nhói.

Qua hồi lâu, Tề phu nhân từ từ đi tới, giơ tay lên tát Diệp Minh một cái thật mạnh.

Diệp Minh bị tát lệch mặt hẳn sang một bên, khóe miệng rịn máu, cơ thể chao đảo, sau đó y quỳ xuống đất.

Tề phu nhân đau lòng nói: "Con... thực sự thích hoàng thượng sao?"

Diệp Minh chỉ mím chặt môi không lên tiếng.

Lý Trạch Sâm nấp sau cửa, nghe thấy tất cả mọi chuyện.

Móng tay hắn găm sâu vào lòng bàn tay, hắn phải dùng hết khí lực, mới kiềm chế không kích động mà lao ra ngoài.

Cái tát kia của Tề phu nhân, không chỉ tát lên mặt Diệp Minh, mà dường như mang theo roi sắt, đánh vào trong lòng hắn, mang đi từng mảng từng mảng huyết nhục.

Bên trong từ đường vô cùng yên tĩnh, bầu không khí lạnh như băng kia như chèn ép lồng ngực hắn, khiến hắn gần như không thở nổi.

Tề phu nhân kinh ngạc nhìn Diệp Minh hồi lâu, dường như muốn tiến lên, nhưng cuối cùng bà vẫn không nói lời nào mà xoay người rời đi, lúc ra khỏi cửa bà chỉ cách Lý Trạch Sâm một cánh cửa.

Theo tiếng cánh cửa đóng lại, thứ che khuất tầm mắt Lý Trạch Sâm biến mất, ánh mắt hắn chạm thẳng vào Diệp Minh.

Khoảnh khắc này, hai người không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Thời gian chỉ tựa như một chốc, lại tựa như đã qua cả một thế kỷ.

Lý Trạch Sâm lại một lần nữa nhấc chân lên, cất từng bước một tới trước mặt Diệp Minh, bàn tay hắn run run, nhẹ nhàng xoa lên gương mặt Diệp Minh, trên đó còn in dấu tay đỏ.

Người mà hắn chỉ muốn nâng niu che chở trong lòng bàn tay, đến mức không nỡ chạm vào, lại bị chính mẫu thân thân sinh thất vọng ghét bỏ như vậy.

Chỉ vì hắn.

"Ngươi, tại sao lại không nói?" Đôi mắt Lý Trạch Sâm cay cay.

Hắn không dám hỏi có phải vì ngươi cũng thích ta dù chỉ một chút hay không, hắn không có tư cách hỏi câu này, nhưng hắn cảm thấy... có lẽ Diệp Minh cũng quan tâm tới hắn. Những gì y làm kia, đâu thể nói là không để ý một chút nào.

Bằng không sao y không nói ra hết? Nói cho thiên hạ biết hắn mới là người làm sai, để mặc hắn mất hết thể diện.

Diệp Minh không trả lời câu hỏi này, chỉ cung kính cúi đầu trước mặt Lý Trạch Sâm, từ tốn nói: "Hoàng thượng nên đi thì hơn."

Ánh mắt Lý Trạch Sâm trở nên hốt hoảng.

Đúng vậy, hắn nên đi thì hơn.

Giờ hắn đã biết, hóa ra thứ Diệp Minh quan tâm nhất không phải danh tiếng của mình, mà y càng quan tâm tới thanh danh của hắn hơn, y mong muốn hắn trở thành một bậc hoàng đế tốt, ước muốn này từ đầu chí cuối đều chưa từng thay đổi.

Mặc dù hai người họ không thể ở bên nhau, nhưng y quan tâm tới hắn, nên không tiếc mà gánh gồng tai tiếng về mình

Lý Trạch Sâm từ từ đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, cuối cùng hắn liếc nhìn người trước mặt, từ từ mà kiên định xoay người rời đi.

Ta sẽ làm theo như ý muốn của ngươi, trở thành tấm gương cho thiên hạ, làm một vị hoàng đế tốt.

【Bíp, giá trị hắc hóa của Lý Trạch Sâm -1, giá trị hắc hóa hiện tại là 1】

Diệp Minh nhìn Lý Trạch Sâm rời đi, cánh cửa lại một lần nữa đóng lại, cuối cùng y cũng không gắng gượng được nữa, hai mắt tối sầm lại rồi rơi vào hôn mê bất tỉnh.

...

Lúc tỉnh lại, Diệp Minh đang nằm trên giường của mình.

【Diệp Minh: Quào, đúng là hoài niệm giường ghê gớm, cái nơi từ đường kia quỷ khí âm trầm không đùa được đâu.】

【888: Thật á?】

【Diệp Minh: Vầng, đáng sợ thiệt đấy, em hỏi thật thế giới này có quỷ không dạ? Đến mấy chuyện như xuyên không cũng có thể xảy ra được, có ma em thấy cũng chẳng ngạc nhiên đâu... Em thấy nếu mấy cụ còn sống chắc oán khí ngút trời luôn ấy chứ... nổi cả da gà luôn rồi nè.】

【888: Thế giới này không có, đó chỉ là một nơi thấp kém không có bất cứ sức mạnh siêu nhiên nào, cậu yên tâm đi.】

【Diệp Minh: Thế ý anh là những thế giới khác có à? Ngạc-nhiên-đến-ngây-ra.jpg】

【888: Giả vờ đủ chưa? Cậu qua hết mấy thế giới tu tiên các thứ rồi còn hỏi câu ấu trĩ như vậy à?】

Diệp Minh cười ruồi một tiếng.

Diệp Minh mở mắt ra, phát hiện người hầu hạ mình vẫn là Tử Châu, đôi mắt Tử Châu hoen đỏ, dường như cũng đã khóc, nàng lo lắng nói: "Công tử đã tỉnh rồi."

Vẻ mặt Diệp Minh trầm mặc, y cử động mình muốn xuống giường, nhưng đầu gối đau nhức, gương mặt không khỏi trắng bệch.

Tử Châu vội vã đỡ lấy tay y để y nằm xuống, lo lắng nói: "Công tử đừng cử động, đầu gối công tử bị thương, cần phải tĩnh dưỡng, nếu để lại bệnh sẽ không hay."

Giọng Diệp Minh khàn khàn: "Mẫu thân, phụ thân.... ta muốn đi gặp họ."

Sắc mặt Tử Châu càng trở nên khó coi, nàng do dự một lúc, thấp giọng nói: "Công tử bị cấm túc, lão gia không cho phép người xuất môn, cũng không cho phép người khác tới gặp công tử, chỉ có nô tì yêu cầu ở lại hầu hạ người, lão gia mới đồng ý."

Diệp Minh sững ra, sau đó liền vô lực nằm xuống, cười khổ một tiếng, "Vất vả cho ngươi rồi."

Tử Châu liền nói: "Hầu hạ công tử là bổn phận của nô tỳ."

Diệp Minh khựng lại một chút, đoạn nói: "Giờ ta không thể ra ngoài... nếu ngươi biết tin gì, thì hãy nói cho ta biết được không?"

Lần này Tử Châu không trả lời ngay, sứ mệnh của nàng là bảo vệ Diệp Minh, mà những lời đồn đại bên ngoài kia là chuyện nàng không muốn nói cho y nghe nhất, nếu Diệp Minh bị kích thích thì làm sao đây?"

Diệp Minh vươn đôi tay gầy yếu ra, nắm chặt tay Tử Châu, nhìn vào đôi mắt nàng: "Ngươi đã ở bên ta bảy năm, dù cho sau này ta biết ngươi là người của hoàng thượng, cũng vẫn giữ ngươi lại, giờ ta chỉ hy vọng ngươi sẽ không gạt ta nữa, điều này ngươi có thể làm được không?"

Tử Châu cắn răng, cuối cùng cũng quỳ xuống nói: "Nô tỳ sẽ không lừa gạt người."

Lúc bấy giờ Diệp Minh mới nở nụ cười, y nghiêm túc nói: "Cảm ơn ngươi."

Tử Châu thở dài trong lòng, kính cẩn nói: "Nô tỳ đi chuẩn bị đồ ăn cho công tử, công tử hãy nghỉ ngơi đi."

Diệp Minh ăn xong lại quay trở lại nằm xuống, cả người dường như vô lực, cũng không vực được tinh thần, cả ngày ngẩn người ngồi trong gian phòng của mình, chớ nói tới cửa viện, ngay cả cửa phòng y cũng không bước ra lấy một bước.

Nhìn vẻ ngoài dường như anh không để ý chút nào, nhưng 888 vẫn luôn chú ý động thái bên ngoài giúp anh.

Kể từ lần Tề thái phó bị thủ phụ công kích, chuyện này cuối cùng cũng bị khơi lên, càng ngày càng có nhiều người đàm luận, chưa nói tới quan lại thế gia, mà ngay cả những người bình thường cũng thi thoảng đàm tiếu, hạ nhân trong Tề phủ cũng bắt đầu âm thầm nghị luận, ai nấy đều lo lắng.

Lúc này không thể ra ngoài âu cũng là chuyện tốt, bằng không Diệp Minh đi đến đâu cũng sẽ gặp phải những ánh nhìn dò xét từ người ngoài, đây không phải chuyện tốt lành gì.

Cả ngày Diệp Minh không nói lời nào, y vô cùng trầm mặc, ngay cả với Tử Châu cũng chẳng nói được mấy lời.

Mọi hành động của y đều được hồi báo cho Lý Trạch Sâm.

Lý Trạch Sâm đau lòng khôn tả, nhưng hắn không thể đi gặp y, hắn không thể lại đẩy Diệp Minh vào cảnh bất nghĩa.

Thực sự quan tâm một người, là nên để người ấy được sống với đúng ý nguyện, chứ không phải áp đặt những ước muốn của bản thân lên người đó, dù hắn có thể cho y nhiều hơn nữa, thì hắn cũng không phải Diệp Minh, sao có thể thay Diệp Minh quyết định mọi chuyện cơ chứ?

Điều mà hắn cho rằng là tốt, thì chưa chắc người khác cũng đã cảm thấy như vậy.

Giờ hắn đã phải nếm trải hậu quả tệ hại ấy.

Cả ngày Diệp Minh không nói câu nào khiến anh nghẹn đến phát hoảng, bảo anh giả bộ trầm mặc ít nói đúng là làm khó anh rồi, cũng may mà còn có 888 để trút muộn phiền tán gẫu, bằng không ca diễn này độ khó quá cao rồi.

【Diệp Minh: Haizz... Lại là một buổi sáng rực rỡ, vạn dặm không mây, mặt trời chói lòa..】

【888: Tôi nói thiệt... có phải vốn từ vựng của cậu quá thiếu thốn không? Đây là trình độ học sinh tiểu học trong truyền thuyết à?】

【Diệp Minh: .....】Học sinh tiểu học thì làm sao? Anh kỳ thị học sinh tiểu học à??

【888: Thân là tài tử hiển hách nổi danh kinh thành, sao cậu lăn lộn nhiều năm như vậy mà chẳng học hỏi được gì thế? Lại để lộ bản chất không biết tiến bộ một chút nào như vậy là sao? Chắc cũng không khó bằng khoanh trắc nghiệm sai hết sạch như ở nhân loại chứ?】

【Diệp Minh: ............】

Anh sai rồi, chọn 888 để tám cùng đúng là lựa chọn tồi.

Ngày nào Diệp Minh cũng ngồi trong viện, vết thương ở đầu gối cũng đã lành lại, ngày ngày anh đọc sách nhìn trời, dáng vẻ như bi xuân thương thu như vậy.

Hôm ấy Tử Châu hầu hạ y dùng bữa muộn, đứng bên cạnh y ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, cũng không ra ngoài luôn như bình thường.

Diệp Minh để ý tới, bèn lo lắng nói: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?"

Tử Châu suy nghĩ một chút, đoạn nói: "Lão gia xin từ chức với hoàng thượng, nói muốn cáo lão về quê. Hoàng thượng đã bác bỏ từ trình của lão gia, giữ lão gia lại, nhưng lão gia vẫn kiên trì muốn đi.. Phu nhân đã thu dọn đồ đạc, xem chừng đều quyết tâm muốn rời khỏi kinh thành."

Ánh mắt Diệp Minh bi thương, lạnh nhạt nói: "Vậy sao..."

Tề gia thuộc dòng dõi thế gia trăm năm, ở kinh thành 'chi phồn diệp mậu' như vậy, nhưng bởi vì chuyện của y mà bị bức ép tới mức này, muốn vứt bỏ tất cả mà đi. (Chi phồn diệp mậu: cành lá xum xuê, ý chỉ sự phát triển mạnh mẽ)

Tử Châu thấy tâm tình Diệp Minh không được tốt, cúi đầu chuẩn bị lui ra, lúc bấy giờ Diệp Minh lại gọi nàng lại, đoạn nói: "Ngươi đi nói với hoàng thượng, ta muốn gặp người một lần."

Tử Châu còn tưởng rằng mình nghe lầm, nàng biết rõ chuyện của Diệp Minh và hoàng thượng, cũng biết công tử là người quật cường tới nhường nào, chỉ e cả đời này thà chết cũng không muốn gặp lại hoàng thượng, chuyện này.. tình hình bây giờ là sao chứ?

Nhưng dù sao nàng cũng đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhanh chóng thu thần sắc kia lại, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói một tiếng rồi lui ra.

【888: Cậu muốn gặp Lý Trạch Sâm à??】

【Diệp Minh: Vầng, đã đến lúc rồi, cứ tiếp tục như vậy cũng vô nghĩa, nên chuẩn bị đi thôi.】

【Diệp Minh: Em vẫn luôn đợi đến thời cơ thích hợp.】

Diệp Minh không lên giường nghỉ ngơi, y phục cũng không thay, liền đứng trong sân chờ.

Lý Trạch Sâm tới rất nhanh, chưa đầy nửa canh giờ hắn đã tới, có thể thấy được hắn rất vội vàng. Vẻ mặt hắn kích động mừng rỡ, còn có chút áy náy hổ thẹn, giọng nói như lạc đi, trong bóng đêm lại càng thêm trầm thấp: "Ngươi tìm trẫm sao?"

Ngược lại Diệp Minh có vẻ rất bình tĩnh tự nhiên, thể như đã nhìn ra tất cả, y cười cười: "Đúng vậy."

Đương nhiên Lý Trạch Sâm không cho rằng Diệp Minh vì nhớ nhung nên mới muốn gặp mình, hắn đã nghe Tử Châu báo cáo, trong lòng hiểu rõ, tự trách bản thân: "Vì chuyện của lão sư sao."

Diệp Minh gật đầu: "Thần nghe nói cha đã đệ đơn từ chức với người, nhưng người vẫn không đồng ý."

Vẻ mặt Lý Trạch Sâm có chút khó xử và bất an, tuy rằng sâu trong nội tâm hắn có chút tâm tư không muốn Diệp Minh rời khỏi kinh thành, nhưng lúc này, hắn vẫn nghĩ cho danh dự của Tề phủ, nếu hắn thực sự đồng ý chuyện này, chẳng phải là âm thầm chấp nhận giữa hắn và Diệp Minh có quan hệ không thể nói hay sao?

Trước giờ hắn vẫn luôn coi trọng Tề thái phó, lúc này đây hắn không đồng ý giữ ông lại, làm như mình vốn không biết những lời đồn đại kia, đây cũng là cách để giữ gìn Tề phủ.

Suy cho cùng, có những việc không thể nhìn bề ngoài để đánh giá.

Khóe môi Diệp Minh cong lên, nở nụ cười bất đắc dĩ, "Nhất định phụ thân sẽ cảm thấy người vì nể tình thần nên mới coi trọng ông ấy như vậy, có lẽ phụ thân đã bị chọc tức rồi."

Lý Trạch Sâm vội vàng nói: "Năng lực của lão sư đáng được tôn trọng, trẫm cũng không phải vì vậy nên mới xem trọng lão sư."

Diệp Minh nói, "Thần tin lời người nói."

Lý Trạch Sâm liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Diệp Minh cũng nghĩ như vậy, như vậy chẳng phải đã làm tổn thương lòng tự ái của y, càng khiến y phải lúng túng hơn sao? Nhưng Lý Trạch Sâm lại thấy bối rối, hôm nay Diệp Minh tới đây, chẳng lẽ vì muốn khuyên bảo hắn hãy đồng ý đơn từ chức của Tề thái phó sao?

Chỉ là như vậy... với Tề gia mà nói không phải chuyện tốt.

Ngay lúc Lý Trạch Sâm còn đang thấp thỏm trong lòng, lại nghe thấy Diệp Minh nói: "Xin hoàng thượng đừng chấp nhận yêu cầu của phụ thân thần, phụ thân vẫn luôn một lòng vì bá tánh quốc gia, người có hoạch đồ báo phục, nếu bởi vì chuyện của thần mà không thể không rời đi, còn phải chịu lời nhạo báng của dân chúng, thần sẽ thấy bất an trong lòng."

Lúc bấy giờ Lý Trạch Sâm mới vuốt cằm nói: "Ngươi yên tâm, trẫm sẽ giữ thái phó lại."

Diệp Minh thành khẩn nói: "Đa tạ hoàng thượng."

Ánh mắt Lý Trạch Sâm bi thương, "Đây vốn là chuyện trẫm nợ ngươi, giờ có làm bao nhiêu cũng không thể bù đắp được một phần một vạn sai lầm trước kia."

Diệp Minh lắc đầu, "Hoàng thượng 'tri thác năng cải thiện mạc đại yên', thần thấy vậy là đủ rồi."

(Tri thác năng cải thiện mạc đại yên: Chỉ một người sau khi phạm sai lầm, có thể nhận thức được và sửa sai là điều tốt nhất.)

Lý Trạch Sâm cười khổ một tiếng, Diệp Minh không trách hắn, chung quy cũng chỉ vì y coi hắn là hoàng thượng, cho rằng bản thân cần phải tận tâm tận lực với bậc đế vương mà thôi. Dù y có thể vì hắn mà làm tất cả, âu cũng bởi y hy vọng hắn có thể làm một vị hoàng đế tốt...

Nếu ngươi yêu ta, thì nên ích kỷ một chút, chứ không phải dễ dàng tha thứ cho ta như vậy.

Trong lòng Lý Trạch Sâm thấy thống khổ khôn nguôi, nhưng hắn biết mình cần phải đi, chỉ là dù có không muốn, có không cam lòng, thì kiếp này hắn cũng không dám ôm hy vọng xa vời rằng Diệp Minh sẽ có tình ý với mình, nhưng kiếp sau thì sao...?

Vốn là Lý Trạch Sâm đã toan xoay người rời đi, nhưng hắn lại đột nhiên cất tiếng hỏi: "Văn Thanh, nếu như ta không phải hoàng thượng, không sinh ra trong hoàng gia, chúng ta... liệu có thể không?"

Diệp Minh ngẩn ra, y không ngờ Lý Trạch Sâm lại đặt câu hỏi như vậy.

Y nhìn nam nhân trước mặt, nhìn nam nhân cường đại thoạt nhìn 'vô kiên bất tồi' như vậy, lúc này đây lại nhìn y bằng ánh mắt yếu ớt thế kia, trong đôi mắt là tia hy vọng mong manh thể như chạm vào sẽ vỡ, khiến hắn trở nên cô đơn lại đáng thương như vậy.

(Vô kiên bất tồi: không có gì vững chắc mà không phá nổi, chỉ sức mạnh vô địch)

Đột nhiên Diệp Minh cảm thấy thật đau lòng.

Vì sao trước đây y lại muốn đối tốt với người này nhỉ? Có lẽ cũng bởi vì lơ đãng trông thấy dáng vẻ bi thương và cô đơn của hắn.. Một hài tử nho nhã, nhưng dường như lại bị cả thế giới cô lập.

Y gieo cho hắn hy vọng, để hắn kiên trì chống đỡ, nhưng rồi lại muốn vứt bỏ hắn, nhưng lần này sẽ không ai kéo hắn ra khỏi vũng bùn nhơ, lại một lần nữa gieo hy vọng cho hắn nữa.

Dù ta không thể nào đáp lại tình yêu của người, nhưng ta còn hy vọng, người có thể giữ hy vọng đó để sống tiếp.

Ngày hôm đó, người khắc ghi ta trong lòng, sao ta có thể không khắc ghi người?

Tiếc rằng, con đường đôi ta đi lại khác biệt tới vậy.

Diệp Minh nhẹ nhàng tiến lên một bước, y ngẩng đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi Lý Trạch Sâm một nụ hôn.

Nghiêm túc mà nói, đây thậm chí còn không thể coi là một nụ hôn, chỉ là một cái chạm lướt nhẹ mà thôi, gần như không kịp cho người ta có thời gian phản ứng.

Hành động này của Diệp Minh, dường như đã vứt bỏ toàn bộ kiên trì thủ lễ suốt kiếp này của mình, vành tai y đỏ rực lên, y nghiêng đầu, đoạn nói: "Hoàng thượng nên đi rồi."

Nhưng Lý Trạch Sâm vẫn đứng ngẩn ra tại chỗ không nhúc nhích, thể như trúng thuật định thân.

Hắn vốn không ôm hy vọng gì, nhưng người này lại nhân từ cho hắn hy vọng.

Lý Trạch Sâm đột nhiên nở nụ cười, có đáp án này rồi, cho dù kiếp này không thể gần y thêm chút nữa cũng không sao.

Bởi vì ta biết, còn có kiếp sau, kiếp sau nữa.. Sẽ có một kiếp, khi đó ta không còn là hoàng đế, giữa chúng ta không có trở ngại thế tục, khi đó chúng ta có 'khả năng'.

Chỉ cần có 'khả năng' nhỏ bé này, kiếp này của ta không còn bất cứ tiếc nuối nào nữa.

【Bíp, giá trị hắc hóa của Lý Trạch Sâm -1, giá trị hắc hóa hiện tại là 0】

Diệp Minh nhìn Lý Trạch Sâm rời đi, sau đó quay đầu trở lại gian phòng của mình.

Ngày hôm sau y sửa sang chỉnh tề, thay một bộ y phục sạch sẽ giản dị, nói với Tử Châu: "Ngươi nói cho cha ta biết, nói ta muốn gặp người, nếu người vẫn không muốn gặp ta, thì hãy nói ta có chuyện quan trọng nhất định phải nói với người."

Tử Châu liền đi ngay, một lúc sau quay trở về nói với Diệp Minh, lão gia nói y hãy ra gặp ông.

Diệp Minh lại một lần nữa đi ra.

Tề thái phó và Tề phu nhân cùng xuất hiện, chỉ trong thời gian ngắn không gặp, trông hai người già đi nhiều, ánh mắt nhìn Diệp Minh vừa thất vọng lại vừa đau lòng. Cuối cùng vẫn là Tề phu nhân cất lời trước: "Con có lời gì cứ nói đi."

Diệp Minh nhìn phụ mẫu vốn yêu thương mình nhất, giờ lại xa cách lạnh lùng như vậy, trong lòng thống khổ không thôi, y ra quyết định của bản thân, càng thêm phần áy náy với công ơn dưỡng dục của hai người.

Chỉ là đây là lựa chọn tốt nhất mà y có thể nghĩ ra.

Diệp Minh quỳ xuống cung kinh nói: "Nhi tử biết mình đã phạm phải sai lầm lớn, không dám khẩn cầu hai người tha thứ, nhưng nhi tử hy vọng phụ thân đừng từ chức rời đi, nếu không chẳng khác nào tự nhận lời bên ngoài là sự thực, càng khiến người của Tề gia ta chịu liên lụy, nhi tử cảm thấy rất áy náy trong lòng."

Tề thái phó lạnh lùng nói: "Giờ chuyện của ngươi có ai mà không biết đâu, ở lại để cho người ta giễu cợt chắc."

Ánh mắt Diệp Minh kiên định trước nay chưa từng có, "Chuyện này do một mình nhi tử gây nên, không liên quan gì tới Tề gia, dù có phải gánh chịu hậu quả, thì cũng là một mình nhi tử gánh chịu."

Tề thái phó nghe vậy thì tức giận, suýt chút nữa lại muốn ra tay, nhưng bị Tề phu nhân kéo lại, ông tức giận nói: "Ngươi gánh chịu? Ngươi có thể gánh chịu thế nào đây?!"

Diệp Minh dập mạnh đầu xuống đất lạy ba cái, trong đôi mắt hằn lên tia quyết tuyệt, "Nhi tử sẽ gánh vác."

Tề thái phó tức đến mức cười gằn, ông vung tay lên nói: "Cút đi cho ta!"

Diệp Minh từ từ đứng lên, xin lỗi vì đã để người phải thất vọng.. Là nhi tử bất hiếu. Y nhìn Tề thái phó và Tề phu nhân hồi lâu, rồi kiên định xoay người đi ra ngoài.

Tử Châu nói: "Công tử đừng buồn, lão gia tức giận vậy thôi, thực chất lão gia vẫn rất quan tâm tới công tử, bằng không đã không muốn rời khỏi kinh thành vì công tử, chỉ là ngài ấy mạnh miệng nhẹ dạ mà thôi."

Diệp Minh nở nụ cười tự giễu: "Vậy sao..."

Tử Châu nói: "Đúng vậy."

Diệp Minh lắc đầu, đoạn nói: "Đã lâu rồi ta không ra ngoài, hôm nay ta muốn ra ngoài giải sầu, ngươi không cần phải đi theo ta."

Tử Châu lo lắng nói, "Như vậy sao được, để nô tỳ đi cùng công tử thì hơn."

Diệp Minh nở nụ cười, "Ngươi ấy, tiểu nha hoàn này, ta ra ngoài mang ngươi sao được? Người đừng lo lắng, ta không sao đâu."

Tử Châu ngăn cản cũng vô ích, chỉ biết nhìn Diệp Minh rời đi.

Diệp Minh ra khỏi Tề phủ, liền đi về phía cầu Yến Hà.

【Diệp Minh: Có người của Lý Trạch Sâm theo em không?】

【888: Có hai người.】

【Diệp Minh: Anh, anh giúp em một chuyện, em muốn cắt đuôi họ.】

【888: Được rồi.】

Diệp Minh nghe theo lời 888 chỉ, không quay đầu nhìn lại tới một lần, đi dọc theo hẻm mà quẹo trái quẹo phải, vất vả lắm mới có thể cắt đuôi hai người họ.

Cầu Yến Hà tấp nập kẻ qua người lại, phong cảnh nơi đây nức tiếng kinh thành, nước sông bên dưới chảy xiết, Diệp Minh vừa đi tới, liền gặp hai người đồng liêu trước kia.

Những người đồng liêu từng có quan hệ tốt là vậy, lúc bấy giờ lại nhìn y bằng ánh mắt hiếu kỳ pha lẫn khinh bỉ, ý vị thâm trường hỏi: "Văn Thanh à, đúng là đã lâu rồi không được gặp huynh, sao dạo này không thấy huynh ra ngoài?"

Diệp Minh chau mày nhìn đối phương: "Đường đường là nam tử hán, có chuyện gì sao không nói thẳng ra, lại đi học theo phụ nhân ba hoa nhiều chuyện? Nhạt nhẽo vô vị! Nực cười!"

Gã đồng liêu kia tức giận, ngươi gây chuyện bê bối như vậy, bản thân còn không biết xấu hổ, lại còn dám châm chọc chúng ta sao?

Đột nhiên Diệp Minh bật cười ha hả, "Ai thèm đi làm cái kẻ ton hót mị hoặc người khác chứ?"

Dứt lời liền nhảy xuống cầu.

Gã đồng liêu kia còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bóng bạch y lao qua trước mặt, thân ảnh Diệp Minh biến mất trong dòng nước chảy xiết!

Lại qua mấy giây, lúc bấy giờ mọi người mới lấy lại phản ứng, ầm ĩ la lên: "Có người rơi xuống sông! Có người rơi xuống sông! Mau cứu người!"

...

Lý Trạch Sâm nghe theo yêu cầu của Diệp Minh, bác bỏ đơn từ chức của Tề thái phó, nhưng không biết vì sao hôm nay trong lòng hắn cứ mãi thấp thỏm không yên, có giọt mực nhỏ xuống tấu chương, giọt mực loang trên trang giấy.

Hắn đặt bút xuống, hít sâu một hơi, nhớ lại chiếc hôn nhẹ nhàng của Diệp Minh vào đêm qua, trong đôi mắt đong đầy tình ý ôn nhu lưu luyến.

Đúng lúc này, thái giám bên ngoài vội lao vào, run rẩy nói: "Hoàng, hoàng thượng... không xong rồi..."

Lý Trạch Sâm trầm giọng nói: "Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy, cứ từ từ nói."

Thái giám quỳ xuống nói: "Tề công tử gieo mình xuống sông tự vẫn, vừa mới tìm được thi thể!" Ông nói xong liền nằm xuống đất run lẩy bẩy, sợ Lý Trạch Sâm dưới cơn tức giận sẽ giết mình!

Lý Trạch Sâm khựng người, đồng tử mắt co lại, thậm chí đại não còn trống rỗng trong thoáng chốc, lẩm bẩm nói: "Ngươi nói gì cơ? Trẫm không nghe rõ..."

Thái giám run giọng nói: "Tề công tử gieo mình xuống sông tự vẫn!"

Thân thể Lý Trạch Sâm hơi lảo đảo, đôi tay phải chống xuống bàn mới có thể giữ vững thân thể. Hắn không hề nghĩ ngợi muốn lao ra ngoài, nhưng vừa mới đi được hai bước đột nhiên như bị điểm huyệt mà dừng lại.

Qua hồi lâu, Lý Trạch Sâm từ từ quay người lại, một lần nữa quay trở lại bên bàn, bắt đầu phê tấu chương.

Thái giám quỳ dưới mặt đất không hiểu gì nhìn Lý Trạch Sâm, vẻ mặt ngơ ngác.

Hoàng thượng thích Tề công tử nhất, trước đây vì y mà đã làm bao nhiêu chuyện hoang đường như vậy, nhưng sao bây giờ y chết đi lại thờ ơ không động lòng như vậy chứ? Chẳng lẽ quả nhiên là đế vương bạc tình? Nhưng thái giám nhanh chóng phát hiện ra, Lý Trạch Sâm hoàn toàn không phải không có chút phản ứng nào, bàn tay hắn như đang run lên, ngay cả bút lông cũng không nắm chắc.

Lý Trạch Sâm muốn cố gắng nhìn thấy chữ trên tấu chương, nhưng dường như làm thế nào cũng không thể nhìn rõ, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ.

Hắn cố dùng hết sức lực, cũng không thể nào tập trung đường nhìn, văn tự trước mắt dường như có hơi thở, vặn vẹo như những lá rong dưới đáy sông mà quấn vòng quanh hắn, hắn muốn tránh thoát, nhưng làm thế nào cũng không tránh được, chỉ cảm thấy nghẹt thở.

Lúc ngươi chết, có phải rất đau đớn? Rất tuyệt vọng hay không?

So với ta bây giờ còn đau đớn gấp ngàn vạn lần.

Bởi vì ngươi đã chịu đau khổ như vậy, nên ta không thể để ngươi uổng phí tâm huyết, ngươi thà rằng tự vẫn cũng muốn rửa sạch ô danh, vì sao ta có thể nỡ lòng không phối hợp cùng ngươi?

Bởi vậy nên ta không những không thể đi nhìn ngươi, mà thậm chí còn không thể để lộ mình quan tâm tới ngươi..

Ngay cả ngươi đã chết đi rồi, ta cũng phải vờ như đôi ta không có quan hệ.

Đến gặp mặt ngươi lần cuối cũng không thể được.

Lý Trạch Sâm nhắm nghiền mắt lại, giọt nước mắt rơi xuống vết mực bị nhỏ ban nãy, hòa cùng sắc mực đen tuyền, chẳng thể nào nhìn rõ.

Nếu như ta yêu ngươi, thì không thể để mọi người biết ta quan tâm ngươi tới nhường nào.

Lại qua mấy ngày, Lý Trạch Sâm lại một lần nữa bác bỏ đơn từ chức của Tề thái phó trên triều, đồng thời biểu thị nỗi tiếc nuối trước cái chết của Tề Minh Ngạn, mắng nhiếc những lời đồn đại bên ngoài kia, vì nó mà đã bức tử một người tốt! Hắn thân là hoàng đế, nếu không phải vì cái chết của Tề Minh Ngạn thì hắn không hề biết bên ngoài lại có những lời đồn đại nực cười như vậy, hắn cảm thấy vô cùng áy náy trước sự việc lần này, phẫn nộ quát mắng những kẻ "trợ Trụ vi nghiệt" kia, thân là đại thần trong triều, nhưng lại làm cái chuyện "chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt", khiến hắn vô cùng thất vọng!

(Chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt: Miệng người ta nung chảy kim loại, lời gièm pha làm tan xương (nát thịt))

Các đại thần thấy dường như Lý Trạch Sâm thật sự không hay biết gì chuyện này, lại thêm dáng vẻ trong sạch của Tề Minh Ngạn, trong lòng bắt đầu hoài nghi tính chân thực của những lời đồn đại bên ngoài kia, đó vốn chỉ là mấy lời đồn trong hậu viện, lại không có bất cứ bằng chứng gì, mấy lời đồn miệng như vậy mà có thể tin được sao?

Nhìn biểu hiện của hoàng thượng, có lẽ thực sự không có quan hệ gì với Tề Minh Ngạn.

Đế vương tức giận như vậy, mọi người nhất thời thần hồn nát thần tính, không còn dám nói nhăng cuội nữa.

Dần dà, bắt đầu có những ý kiến bất đồng, có người bắt đầu thấy đồng cảm với Tề Minh Ngạn, một quân tử khiêm tốn "quang phong tễ nguyệt" như vậy, lại bị bức tử bởi một lời đồn đại nực cười, bọn họ dần nhớ lại Tề Minh Ngạn trước đó chính trực thiện lương tới nhường nào, lại chính trực thủ lễ ra sao.

(Quang phong tễ nguyệt: trời cao trăng sáng, ở đây chỉ, ở đây chỉ người có phẩm cách cao thượng)

Có người lấy những bài thơ trước đó Tề Minh Ngạn làm ra, nói y cương trực vậy, một người có thể viết ra những ý thơ này, sao có thể là kẻ mị thượng ham sủng được?

Nhớ tới những lời y nói trước khi gieo mình tự vẫn, nhất định y không chịu được những lời sỉ nhục này, nên mới lấy cái chết ra để làm sáng tỏ!

Lý Trạch Sâm chỉ tức giận đúng một lần trong buổi triều đó, sau này cũng không có bất cứ biểu hiện để ý nào tới Tề Minh Ngạn, thể như chỉ là một người không liên quan.

Cuối cùng Tề thái phó vẫn ở lại, mọi chuyện đều lắng lại theo cái chết của Tề Minh Ngạn, ít nhất bề ngoài là như vậy.

....

Ba năm thấm thoát trôi qua, có một nam nhân đội nón che đi tới trước mộ của Tề Minh Ngạn, nam nhân đứng đó một mình trong nỗi cô đơn, thân ảnh cô tịnh, hắn cũng không tháo nón xuống, khuôn mặt ẩn dưới vành nón rộng.

Lý Trạch Sâm ngưng mắt nhìn bia mộ, trong đôi mắt mang theo nỗi quyến luyến hoài niệm, dường như có phần cảm khái, thấp giọng nói: "Ta chỉ dám lén lút tới thăm ngươi một chút."

"Ngươi đừng lo, ta rất cẩn thận, không để người ta phát hiện đâu."

Giọng hắn rất nhẹ, mang theo nỗi bi thương không thể truyền lời.

Không thể sinh cùng nhau, cũng chẳng thể chết cùng huyệt, điều duy nhất ta có thể làm vì ngươi, là giữ thanh danh cho ngươi mà thôi.

Ta vì ngươi mà làm một hoàng đế tốt không mắc sai lầm, là tấm gương sáng cho thiên hạ suốt ba năm qua, cẩn trọng như vậy, mất ăn mất ngủ như vậy, giờ thiên hạ thái bình ngươi có thấy không?

Chỉ là, ta cảm thấy thật vô vị.

Hoàng đế gì chứ, thiên hạ gì chứ, chẳng có chút thú vị nào.

Ta chỉ muốn ở bên ngươi mà thôi, nhưng chuyện này còn khó hơn cả làm hoàng đế.

Lý Trạch Sâm đứng lại một lúc lâu, mới lưu luyến rời đi.

Một năm sau, Lý Trạch Sâm lâm bệnh nặng không thể chữa trị, bởi vì không có hoàng nhi nối dõi, truyền ngôi cho Thất vương gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hethong