★ Chương 53 ★

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


★ Chương 53 ★

"Vẫn là chiến trường Tu La"

Rõ ràng đoạn đường vốn không bao xa, nhưng Lê Hủ An lại cảm thấy con đường trước mặt dài dằng dặc, điện thoại anh đặt bên ghế phó lái, bên trong vọng ra tiếng thở đứt quãng, tiếng rên rỉ ẫn nhẫn dần lớn hơn, dường như đã đến một giới hạn nào đó..

Trán Lê Hủ An nổi gân xanh, bàn tay siết chặt tay lái, đến phóng cũng không phóng lên.

...

Mới đầu Diệp Minh còn gắng gượng kiềm chế, nhưng Giang Từ cố ý muốn ép y phát ra âm thanh.

Y như con cá mắc cạn chỉ biết há miệng, ánh mắt đờ đẫn nhìn chiếc điện thoại dưới nền đất, tầm nhìn trở nên méo mó.. Rõ ràng không cách bao xa, nhưng làm thế nào cũng không thể bắt lấy, không thể đập tan xiềng xích trước mặt.

Lúc bấy giờ y như trở lại ngày xưa.

Y căm hận người kia tới vậy, không tiếc tính mạng mình mà muốn đồng quy vu tận với gã, nhưng vô ích... Trước sự chênh lệch quá khác biệt của quyền lực, mọi nỗ lực của y đều trở nên nực cười.

Y muốn hỏi công đạo ở đâu? Trên đời này còn có công đạo không? Ai có thể cứu rỗi y đây?

Diệp Minh cắn mu bàn tay mình, mùi máu tanh nồng như biến thế giới của y thành một biển máu mênh mông, khiến y chỉ muốn cứ tiếp tục trầm luân trong đó.

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng đập dồn dập.

Tiếng cửa đập uỳnh uỳnh mỗi lúc một thêm lớn, tỏ rõ sự phẫn nộ của người bên ngoài.

Lê Hủ An lạnh lùng nói: "Trần Chiêu, em có đó không? Ra mở cửa!"

Diệp Minh từ từ quay đầu, nhìn về phía cửa ra vào, tiếng gọi của Lê Hủ An như kéo y ra khỏi ảo cảnh tuyệt vọng, một lần nữa phải quay về đối mặt với hiện thực.

Nhưng hiện thực cũng chẳng tốt đẹp hơn ảo cảnh kia, mà ngược lại còn là một vũng lầy tăm tối.

Y lại một lần nữa chật vật trong đau khổ đối mặt với sự lựa chọn.

Giang Từ lui ra khỏi thân thể y, ôm y vào lòng mình, khẽ cười: "Lê Hủ An tới tìm người, nhanh như vậy đã tới rồi, xem ra thực sự rất yêu thương người. Người muốn gặp anh ta không?"

Diệp Minh từ từ rời đường nhìn, cất giọng hờ hững khàn khàn: "Tôi có quyền lựa chọn sao?"

Giang Từ bình tĩnh nhìn Diệp Minh, hắn thấy nỗi bi thương tuyệt vọng hằn sâu trong đôi mắt y, trong thoáng chốc hắn đã mềm lòng, nhưng lập tức cảm thấy cảm xúc của mình thật nực cười, hắn hờ hững đáp lại: "Xem ra người cũng tự biết thân biết phận, đây là một chuyện tốt."

Hắn lấy áo khoác ra quấn quanh người Diệp Minh, đặt y xuống sofa, sau đó đứng dậy bước về phía cửa ra vào.

Lê Hủ An ra sức đập cửa, anh có thể nghe thấy động tĩnh bên trong, nhất định có người ở nhà, nếu như bên trong không mở cửa ra, dù có phải báo cảnh sát anh cũng muốn ngăn tất cả những chuyện này lại! Anh tin Diệp Minh không phải người như vậy, hơn nữa liên tưởng tới những biểu hiện bất thường của y trong thời gian này, nhất định y bị ép buộc!

Nghĩ tới trong lúc mình không hay biết, có lẽ đây không phải lần đầu tiên Diệp Minh chịu sự xâm phạm này, Lê Hủ An không tài nào kiềm chế được nỗi đố kị và phẫn nộ trong lòng mình.

Mỗi giây mỗi phút trôi qua, Lê Hủ An càng thêm nôn nóng và bất an, ngay khi anh nghĩ mình không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, cuối cùng một tiếng răng rắc vang lên, cánh cửa được mở ra từ bên trong.

Nhưng người xuất hiện trước mặt anh không phải Diệp Minh, mà là một người anh vốn không ngờ tới.

Giang Từ.

Đôi mắt Lê Hủ An liền đỏ vằn lên, không dám tin nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là, cậu."

Giang Từ nhún vai, nhẹ giọng nở nụ cười, nhìn hắn mỉa mai: "Giám đốc Lê tới nhanh thật."

Mi mắt Lê Hủ An như muốn nứt ra, "Cậu cố ý!"

Giang Từ hơi nghiêng đầu, ánh mắt cười mà như không cười, "Có êm tai không? Có phải rất hâm mộ, hy vọng người được làm chuyện ấy là mình không."

Lê Hủ An không nghĩ ngợi liền nắm tay đấm tới! Phẫn nộ quát to: "Cậu nghĩ tôi giống cậu ư? Tôi sẽ không ép buộc em ấy!"

Giang Từ đã chuẩn bị từ trước, ánh mắt ngưng lại, thoát cái nghiêng người tránh khỏi đòn tấn công của Lê Hủ An, bắt lấy tay anh, lạnh lùng nói: "Giám đốc Lê thật không biết đạo làm khách, tới nhà người ta còn động thủ đánh người có phải không được hay cho lắm không? Hơn nữa sao anh biết là tôi ép buộc người ấy? Nói không chừng là người ta tự nguyện đó."

Lê Hủ An bẻ tay, túm lấy cổ áo Giang Từ mà đè vào ván cửa, lạnh lùng nói: "Trần Chiêu đâu?"

Anh không tin là em ấy tự nguyện.

Giang Từ nhếch môi, ý vị thâm trường liếc nhìn bàn tay Lê Hủ An đang túm chặt mình, cũng không phản kháng lại, hờ hững nói: "Anh ta đang ở bên trong, anh muốn đi vào không?"

Lê Hủ An siết tay thành nắm đấm, tiếng khớp xương vang lên răng rắc, nhưng anh vẫn chưa bị phẫn nộ che mờ lý trí, Giang Từ không phải người mà anh có thể tùy tiện động vào, hơn nữa trước khi mọi chuyện được sáng tỏ ang không nên manh động, nhưng có một điều có thể khẳng định — nhất định anh sẽ không để Diệp Minh phải tiếp tục chịu sự cưỡng bức của Giang Từ!

Lê Hủ An buông tay ra, bỏ qua Giang Từ mà rảo bước vào trong phòng.

Vừa vào liền có thể thấy Diệp Minh nằm sõng soài trên sofa, trên người Diệp Minh chỉ đắp một chiếc áo choàng đơn bạc, xem chừng vừa mới trải qua một hồi kịch liệt, trên cổ và bắp chân lộ ra ngoài loang lổ vết tích, y nhắm hờ đôi mắt, trông thấy Lê Hủ An bước vào, trên gương mặt hiện lên nỗi thống khổ và phức tạp, lập tức xấu hổ tránh ánh nhìn của Lê Hủ An, mím môi không nói lời nào.

Lê Hủ An nhìn mà trái tim như muốn vụn vỡ, đây là người mà anh dè dặt yêu thương, nhưng lúc này đây lại mang bộ dạng chịu nhục, Diệp Minh vẫn luôn bất lực trước sự xâm phạm của người khác, mà bản thân anh lại không hề hay biết.

Anh nên phát hiện ra sớm hơn mới phải.. Nếu như anh để ý tới mối quan hệ bất thường của Giang Từ và Diệp Minh từ trước, thì đã không để xảy ra tình huống như vậy.

Lê Hủ An lao tới muốn đỡ Diệp Minh dậy, nhưng lại bị người ta cản lại.

Giang Từ từ phía sau đi tới, hắn giữ lấy tay Lê Hủ An, cười lạnh một tiếng: "Đây là người của tôi, giám đốc Lê trực tiếp ra tay như vậy không hay cho lắm thì phải."

"Người của cậu?" Lê Hủ An cười gằn.

Giang Từ nhướn mi, cười nói: "Đúng vậy, chúng tôi đã quen nhau lâu rồi. Những gì tôi hiểu về anh ta vượt quá sự tưởng tượng của anh, anh biết quá khứ ba năm trước của anh ta không? Không biết chứ gì, nhưng tôi biết hết.."

Cơ thể Diệp Minh khẽ run lên, y cắn chặt bờ môi.

Lê Hủ An nghe vậy sắc mặt hết sức khó coi, đúng là anh không biết về quá khứ của Diệp Minh, bởi vì Diệp Minh không muốn nói, mà bản thân anh cũng không cố hết sức tìm hiểu, nếu như anh biết trước y có quan hệ với Giang Từ, sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhất định anh sẽ không bất cẩn như thế!

Giang Từ nhìn vẻ mặt khó coi của Lê Hủ An, trên mặt mang theo nụ cười tươi rói, giống như dã thú giành được địa bàn của mình.

Hắn chau mày lại: "Quan hệ giữa chúng tôi vẫn rất thân thiết, anh ấy cũng tự nguyệt có quan hệ với tôi, chẳng qua thấy anh không thân quen lắm nên mới không nói với anh, lại xấu hổ muốn tôi giữ bí mật. Tôi thích anh ấy như vậy đương nhiên chỉ có thể đồng ý.. Nhưng tiền đề là không ai được lợi dụng lúc anh ấy không phòng bị mà có ý đồ với anh ấy, nếu không tôi không thể làm gì hơn là để người khác nhìn rõ rốt cuộc anh ấy thuộc về ai. Giám đốc Lê, đừng động vào người không nên động vào, anh cũng lớn tuổi rồi, hẳn là không cần tôi dạy cho điều này chứ nhỉ."

Lê Hủ An nhìn bộ dạng thê thảm của Diệp Minh, lạnh lùng nói: "Cậu tưởng tôi sẽ tin lời cậu ư? Tuy rằng tôi không biết vì sao hai người quen biết nhau, đã xảy ra những chuyện gì, nhưng em ấy không thể tự nguyện được! Tôi muốn dẫn em ấy đi."

Ánh mắt Giang Từ gian xảo, đột nhiên buông tay lùi về phía sau, nhún vai nói: "Chuyện có giống như tôi nói không, anh tự hỏi anh ấy là biết thôi."

Hắn đứng ở đó, bộ dạng Diệp Minh lựa chọn thế nào cũng không can thiệp, quay đầu khẽ mỉm cười với Diệp Minh, ý vị thâm trường nói: "Người nói với anh ấy đi, có phải chúng ta đã quen nhau từ lâu, người tự nguyện hay không?"

Diệp Minh từ từ nâng mí mắt lên, đối mặt với ánh nhìn của Giang Từ, dường như có thể nhìn thấu sự lạnh lẽo sâu trong đôi mắt ấy.

Nếu hôm nay y nói bản thân mình bị ép buộc, nhất định Lê Hủ An sẽ không tiếc điều gì mà cố gắng đưa y đi, nhưng Giang Từ không thể buông tha y, bọn họ sẽ lại đấu đá thua thiệt.

Y cũng không thể che giấu những sai lầm của mình trong quá khứ, Lê Hủ An sẽ biết những chuyện y đã làm, có lẽ đến khi anh biết rồi, sẽ không nghĩ cách giúp y nữa.

Những chuyện này không quan trọng, chuyện đến nước này rồi, Lê Hủ An quyết định thế nào đã không còn quan trọng nữa.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ là không thể để Lê Hủ An liên lụy vào chuyện này.

Ân oán giữa y và cha con Giang Thịnh đến nay đã hơn hai mươi năm rồi, chuyện này từ đầu tới cuối đều không liên quan gì tới Lê Hủ An.

Diệp Minh nhìn về phía Lê Hủ An, y biết những điều mình nói tiếp theo đây sẽ khiến Lê Hủ An phải thất vọng, thậm chí còn ghét bỏ mình, nếu có phải chia tay, tuy rằng kết cục thật chật vật, nhưng cũng tốt hơn mọi chuyện bết bát hết cả.

Diệp Minh hơi hé môi, cất giọng khản đặc: "Là em tự nguyện, xin lỗi.. em đã lừa anh, anh đừng xen vào chuyện của em nữa."

Giọng y nhẹ bẫng, theo câu nói ấy, y đã vô tình đẩy một người thật lòng quan tâm mình ra thật xa, nhưng y không còn lựa chọn nào khác.

Lê Hủ An nghe thấy câu trả lời này, đôi chân như hóa đá tại chỗ, dường như không thể tin mình lại nghe được đáp án như vậy, rõ ràng Diệp Minh bị ép buộc, sao y lại nói như vậy?

Lê Hủ An có phần lo lắng nói: "Em không cần phải sợ cậu ta, chỉ cần em bị cưỡng ép, anh có thể giúp em! Dẫu Giang Thịnh có tự ra mặt cũng không thể đối xử với em như vậy, anh sẽ bảo vệ em!"

Lê Hủ An nói rành rọt từng chữ: "Em cũng không cần phải lo sẽ gây phiền phức cho anh, trên đời này vẫn còn luật pháp, Trần Chiêu, em nói thật với anh được không?"

Lúc anh nói câu này, lại nghiêm túc như vậy.

Diệp Minh thất thần trong thoáng chốc, đột nhiên y trở nên yếu đuối, muốn kiếm tìm sự giúp đỡ của Lê Hủ An, dẫu có bị từ chối thì vẫn nguyện tin tưởng anh.. Có lẽ anh thực sự có thể giúp mình..

Nhưng một giây sau trong lòng anh lại vọng ra một âm thanh, sao mi lại ích kỷ như vậy, cừu hận giữa mi và nhà họ Giang đến chết cũng không chấm dứt được, chẳng lẽ mi muốn Lê Hủ An cùng mi đồng quy vu tận với Giang Thịnh hay sao? Khi đó vì ích kỷ mà mi đã làm tổn thương một sinh mệnh vô tội, đến giờ mi lại nhu nhược muốn giẫm lên vết xe đổ tiếp sao?

Chuyện này Lê Hủ An không giúp được cho mi, dù anh có tình có nghĩa với mi, thì cũng không gánh nổi cừu hận sâu đậm như vậy, các người đến cùng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.

Đôi mắt Diệp Minh ngân ngấn lệ, y nhắm nghiền mắt lại, đoạn nói: "Em nói thật."

Xin lỗi, đã để anh phải thất vọng rồi.

Lê Hủ An nghe thấy câu nói này, cuối cùng ánh mắt cũng tối xuống, những tia nhìn thống khổ và tuyệt vọng thoáng hiện lên trong đôi mắt, câu nói này của Diệp Minh biến mọi sự phẫn nộ và kích động của anh thành trò cười, khiến anh mất hết lý do để đối đầu với Giang Từ.

Anh không tin Diệp Minh là người như vậy, nhưng tại sao y không chịu nói thật với anh? Rõ ràng anh có thể bảo vệ y...

Khóe môi Giang Từ nhếch lên, nở nụ cười đắc thắng, nói với Lê Hủ An: "Nếu anh đã nhận được câu trả lời rồi, thì đi đi, nơi này không chào đón anh."

Lê Hủ An từ từ quay đầu lại, nhìn chòng chọc Giang Từ: "Cậu cảm thấy chơi như vậy vui lắm sao?"

Ánh mắt Giang Từ khiêu khích: "Thế phải xem giám đốc Lê có biết thức thời không nữa."

Lê Hủ An nhìn hắn một lát, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, xoay người lững thững rời đi.

Diệp Minh nhìn bóng lưng Lê Hủ An rời đi, nước mắt lặng lẽ chảy dài xuống, thể như y chỉ biết trơ mắt nhìn ánh sáng chợt lóe lên trong thế giới tăm tối của mình, rồi lập tức vụt mất, giống như thứ tốt đẹp như vậy, rốt cuộc không thể thuộc về mình.

Y những tưởng bản thân có thể thoát khỏi thế giới hắc ám kia, nhưng thực chất chỉ là ước vọng xa vời.

Giang Từ thong thả đi tới, chần chừ trong thoáng chốc, vươn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt của Diệp Minh, trong lòng vừa ganh ghét lại vừa ân hận, đan vào đó là cảm giác đau lòng vốn không nên có, hắn nói: "Sao lại khóc? Người quan tâm anh ta đến vậy sao?"

Vậy người có từng quan tâm tới tôi không? Lúc người rời bỏ tôi, liệu có đổ lệ sầu?

Diệp Minh không nói gì, y nhắm nghiền mắt lại.

Trong lòng y lại một lần nữa nhóm nhen suy nghĩ muốn chạy trốn khỏi tất cả những chuyện này.

Có lẽ dù ta có làm gì, cũng không thể bù đắp sai lầm trước kia của ta, có lẽ chính ta đã biến con thành người như vậy.. Nhưng mà.. Con cũng đã cướp tất cả mọi thứ bên ta đi rồi, lấy đi hết những hy vọng ấm áp con từng mang đến cho ta.

Khởi đầu sai lầm thì sẽ gây ra kết quả sai lầm, ta vốn không nên ôm hy vọng trong lòng, vậy cứ kết thúc như vậy đi.

Con trai của ta.

Đến khi xuống dưới tầng, Lê Hủ An đấm mạnh vào mặt tường! Trong mắt hằn lên sự phẫn nộ lạnh căm, anh vốn không tin Giang Từ, nhất định Diệp Minh có nỗi khổ trong lòng.

Mà nhất định anh phải tra rõ những chuyện này!

..

Sau hôm đó, Giang Từ dịu dàng với Diệp Minh hơn nhiều, chỉ cần Diệp Minh không gặp lại Lê Hủ An, không cố gắng bỏ chạy, hắn nguyện sẽ nhẫn nại hơn với y.

【Diệp Minh: Ầy, chán như con gián.】

【888: Cậu yên tâm nghỉ việc, bởi vì chẳng phải làm gì, mỗi ngày chơi đến là vui vẻ lại có cuộc sống về đêm "rực rỡ" nên thấy chán à?】

【Diệp Minh: .....】

【Diệp Minh: Sao lại không có việc gì? Em vẫn chuyên tâm làm việc mà! Em chuẩn bị bỏ chạy nè!】

【888: Haha.】

Diệp Minh ngó lơ 888 nhạo báng mình, cân nhắc xem chạy trốn thế nào mới hợp lý, sau một hồi cân nhắc quyết định cứ kệ đi, dù sao anh có trốn cũng không thoát được mà.. Làm bộ một chút là được.

Nếu như anh lại bỏ trốn một lần nữa, nhất định sẽ khiến Giang Từ hắc hóa, nhưng vẫn phải đi bước này.

Mới đầu Giang Thịnh thu dọn mọi chuyện rất sạch sẽ, không để lại chút bằng chứng nào, nếu không phải có người nặc danh nói cho Trần Chiêu biết những chuyện đã xảy ra, hơn nữa Giang Thịnh xem thường mà thừa nhận ngay trước mặt Trần Chiêu, có lẽ chuyện này sẽ bị chôn vùi mãi mãi.

Thế nhưng bây giờ nhất định Giang Thịnh sẽ không thừa nhận, chuyện đã qua hai mươi tư năm rồi, vốn không còn lại chút bằng chứng nào, điều này dù là Giang Từ hay Lê Hủ An cũng không thể cố gắng làm được gì, chỉ còn lại nhân chúng mà thôi.

Nhưng Giang Thịnh không hề nghĩ tới điểm này, đã qua lâu như vậy rồi, muốn tìm một nhân chứng chịu mở miệng cũng rất khó.

Nhưng vẫn chưa phải là khó nhất...

Khó nhất là không ai nghĩ tới điểm này, làm gì có ai lại nghĩ tới Giang Thịnh mới chính là người gây họa năm đó? Ông dọn sạch sẽ mọi bằng chứng chĩa về mình, không thể chỉ trích.. Đây cũng chính là nguyên nhân dù trong lòng Giang Từ không muốn tin, nhưng vẫn bị Giang Thịnh đầu độc, thực sự bằng chứng của Giang Thịnh quá sắt đá, khiến người ta không thể không tin, mà chỗ dựa duy nhất của anh chỉ là sự để ý của Giang Từ dành cho mình.

Bởi vậy nên anh phải nhắc nhở Giang Từ một chút, nhất định phải khiến Giang Từ một lần nữa nảy sinh nghi ngờ với chuyện này.

...

Vì Diệp Minh mà Giang Từ đã nán lại đây rất lâu, có một ngày không ngờ nhận được điện thoại từ mẹ mình.

Giang phu nhân là một người phụ nữ hiền lành thiện lương, trước đó vì mất đi đứa con nên bà đã rất đau lòng, suýt chút nữa không thể vượt qua, cũng bởi chuyện của Giang Từ mà tình cảm vợ chồng giữa bà và Giang Thịnh một lần nữa bị đẩy tới ranh giới tan vỡ, cũng may mà cuối cùng Giang Từ cũng trở về.

Giang phu nhân dành hết tình yêu thương cho đứa con mất mà trở về, hận không thể một ngày 24 giờ đều được thấy hắn, ở bên bầu bạn cùng hắn, nhưng bà biết mình không nên tạo gánh nặng cho con trai, bởi vậy nên vẫn bà vẫn kiềm chế để hắn làm chuyện của mình.

Chỉ là lần này Giang Từ đi công tác quá lâu, cuối cùng Giang phu nhân vẫn nhớ nhung con trai, gọi điện thoại hỏi hắn bao giờ mới trở lại, bà cũng không có ý ép buộc hắn, hỏi một cách khéo léo, cẩn thận từng li từng tí.

Nhưng càng như vậy, lại càng khiến Giang Từ áy náy.

Giang Từ nhớ khi mình mới về nhà, làm rất nhiều chuyện ấu trĩ khiến mẹ phải đau lòng, khi đó hắn cũng không hiểu nỗi khổ tâm của cha mẹ, chỉ chăm chăm nghĩ tới người đã vứt bỏ mình.. Thế nhưng tám năm trôi qua, tình thương bao la từ mẹ của Giang phu nhân cũng ít nhiều làm hắn cảm động, hóa ra đây chính là cảm giác khi có mẹ, dù là ai cũng không thể thay thế được.

Hắn có cha mẹ ruột của mình, hơn nữa họ hết mực yêu thương hắn, dẫu đã mười sáu năm trôi qua, cũng không hề từ bỏ hắn, càng không vứt bỏ hắn —— đây mới là nhà của hắn.

Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn nhớ nhung người đã cướp hắn đi, vẫn luôn bị kìm kẹp trong nỗi thống khổ.

Mỗi một lần do dự, dường như đều là một lần dằn vặt lương tâm.

Giang Từ biết mình nên quay trở lại, hắn nên buông tha cho Diệp Minh, cũng nên buông tha cho bản thân mình, quay trở về bên người thân mới là hành động chính xác.

Hắn đã mất đi người mình yêu thương tha thiết, cũng không còn cách để cứu vãn, không nên để cha mẹ vẫn luôn yêu thương mình hết mực phải thất vọng, làm một người con bất hiếu, khiến họ phải đau lòng khổ sở.

Nhưng như vậy thì hắn phải thực sự rời Diệp Minh.. cứ như vậy buông y hay sao?

Giang Từ vừa nghĩ tới điều này, trái tim đau đớn không thở nổi, thể như thời gian ngược về đêm mưa tám năm trước, cả thế giới hóa thành bóng đêm tăm tối tuyệt vọng.

Đến cuối cùng hắn chỉ nói với Giang phu nhân, hắn vẫn chưa hết việc ở đây, cần một thời gian nữa mới có thể quay trở lại.

Đúng là hắn cần thời gian, để biết rõ con đường mình sẽ bước trong tương lai.

Tối hôm đó Giang Từ ôm Diệp Minh, hắn cũng không làm gì, chỉ ôm lấy y.

Diệp Minh để mặc Giang Từ ôm mình, biểu hiện vô cùng thuận theo, nhưng Giang Từ biết y hận mình, dù sao mình cũng làm tổn thương y như vậy. Bỗng nhiên Giang Từ thấy hối hận.. hắn cảm thấy hành động của mình thật buồn cười, nhưng lại không thể khống chế được bản thân.

Nếu tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra thì thật tốt biết bao nhiêu, như vậy tôi sẽ không phải do dự vì người, người cũng không phải chịu đựng sự dằn vặt trả thù từ tôi, chúng ta qua đường cũng chỉ là người dưng ngược lối, dẫu có một ngày gặp lại, cũng chỉ gặp thoáng qua.

Nếu được như vậy thật, dường như không có gì là xấu cả.

【Bíp, giá trị hắc hóa của Giang Từ -10, giá trị hắc hóa hiện tại là 60.】

Giang Từ nói bên tai Diệp Minh: "Ngày mai tôi phải ra ngoài có việc, sẽ không về nhà dùng bữa, người ở một mình nhớ phải ăn đó biết chưa?"

Bờ mi Diệp Minh run run, không trả lời.

Nhưng Giang Từ biết y nghe thấy, cũng không nói lại một lần nữa, chỉ nhẹ nhàng hôn y, bờ môi người đàn ông như có hơi mát lành, khiến hắn mê muội, tình cảm của hắn với người lại một lần nữa méo mó biến chất, tới cuối cùng trở thành một tội ác.

Nhưng hắn vẫn mặc sức phóng túng vì cái đê mê thỏa mãn kia mang lại.

Ngày hôm sau, quả nhiên Giang Từ đi từ rất sớm.

Lúc Diệp Minh tỉnh lại đã không còn ai bên cạnh, y đi khắp nhà một vòng, xem ra đã đến lúc phải đi rồi.

Diệp Minh không mang theo thứ gì cả, chỉ cầm một chút tiền mặt ra ngoài, y lẩn trốn nhiều năm nên cũng có kinh nghiệm với việc này, nhất định những thứ như chứng minh thư không thể dùng được, y gọi một chiếc taxi dù rồi xuất phát.

Chuyến này nói đi liền đi!

Lúc y rời khỏi thành phố này, hẳn Giang Từ cũng đã nhận được tin tức.

Thế nhưng khiến Diệp Minh bất ngờ là, Giang Từ không lập tức sai người bắt y lại, mà mặc kệ y đào tẩu, đến khi Diệp Minh đã tìm được một nơi để ở.

【Diệp Minh: Sao con trai ngoan của em lại có thể giữ bình tĩnh được như vậy...】Khiến trong lòng anh thấy hơi mơ hồ, đây là bình yên trước giông bão sao..

【888: Haha, thế trước khi đi cậu chưa tính tới cái này à?】

【Diệp Minh: Đương nhiên là em có tính rồi, nhưng em thấy chắc ẻm không để em trốn lâu như vậy đâu O(∩_∩)O~】

【888: Để cậu trốn lâu một chút chẳng không sướng à? Quay về rồi không còn được tiêu dao tự tại như thế nữa, không làm thì không chết, cậu nên quý trọng cuộc sống thoải mái ở hiện tại đi.】

【Diệp Minh: .......】

Trên người Diệp Minh cũng không mang theo nhiều tiền mặt, bởi trốn tránh như vậy phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu, nên nhất thời cũng không thể tìm được công việc phù hợp, chỉ có thể ngồi dưng ăn hoang.

Ngay khi anh chán chường, một ngày nọ quay trở về nhà trọ, trong bóng tối đột nhiên có người dùng khăn tay bịt miệng anh lại, kéo anh vào trong một chiếc xe.

Ý nghĩ cuối cùng trước khi anh ngất đi là, cuối cùng cũng không phải lo chuyện cơm ăn nữa rồi.

【888: Chúc mừng cậu, về nhà rồi.】

【Diệp Minh: (⊙v⊙)】

...

Diệp Minh cảm thấy nặng đầu, cứ đờ đờ đẫn đẫn, vất vả lắm mới có thể mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng phau.

Mình đang ở đâu đây? Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Diệp Minh chống giường ngồi dậy, mở mắt nhìn bốn phía xung quanh, sau một hồi sửng sốt, đây là một căn phòng không mấy lớn, chỉ có một chiếc giường và tủ treo quần áo, trên cửa sổ là tấm rèm cửa màu xám với họa tiết kẻ sọc, mơ hồ có tia sáng chiếu vào, trên tủ đầu giường là một chiếc đồng hồ cũ kỹ.

Giống như bản thân quay trở về thời xưa cũ, đây không phải nhà trọ của anh, đây là đâu?

Diệp Minh ngơ ngác nhìn tủ quần áo trước mặt, chiếc tủ này có vẻ rất quen mắt, nhất định y đã từng thấy ở đâu đó, nhưng lại không nhớ rõ là đâu.. Nơi đây giống như một nơi trong hồi ức của y, nhưng có lẽ đã bị lãng quên đi, bởi vậy nên nhất thời không thể nhớ được.

Tầm mắt y di chuyển xuống dưới, trông thấy chiếc chăn hoa cũ kỹ mình đang đắp trên người, hoa văn xoắn ốc quen thuộc đột nhiên như xoay tròn trước mắt y, xoay vần tất cả trước mắt hòa làm một thể, ký ức đã bị phong bế sâu trong lòng đột nhiên bị phá tan phong ấn hiện lên trong đầu y.

Đây chính là —— căn nhà y từng ở cùng Giang Từ!

Trán Diệp Minh đột nhiên rịn mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, đại não dường như không thể suy nghĩ, sao y lại quay trở lại đây?

Theo bản năng y muốn xuống giường rời khỏi nơi này, chạy xa nơi đây, nhưng bởi vì đi quá vội mà ngã xuống đất, đến khi quay đầu nhìn mới nhận ra có thứ gì đó quấn lấy chân mình.

Đó là một dây xích đen, một đầu cố định ở chân giường, mà đầu còn lại thì xích lấy chân y!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hethong