Xóm nghèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cenoro phu nhân là một nữ nhân xuất thân từ xóm nghèo,  nơi nghèo đói,  bần hàn,  hắc ám,  âm u, tựa như một vùng đất bị thần quên lãng,  một cái cống ngầm mà người người chán ghét.

Mật đạo nhà Cenoro đi thông thẳng đến một căn phòng của xóm nghèo,  một ngôi nhà xập xệ phủ đầy bụi bặm cùng với những vật dụng thô sơ cũ kĩ.  Đây là nơi ở năm xưa của Cenoro phu nhân,  cũng là chốn về duy nhất mà cô có thể quay lại. Và giờ,  nó trở thành nơi trú ngụ của hai đứa nhóc năm tuổi.

Sau trận đào vong không ngừng nghỉ,  cuối cùng hai anh em Vipon cũng đến được đây.  Hai đứa nhóc mệt mỏi cực kì,  cũng không quan tâm bụi bẩn,  trực tiếp ngả người nằm lên giường, một chút sức lực cũng không có.

Viper ôm lấy đệ đệ,  trong đầu không ngừng suy nghĩ về lời dặn của mẫu thân cùng những tiếng kêu la thảm thiết trong màn lửa lớn. Hắn nhịn không được ôm chặt lấy người bên cạnh,  nức nở mấy tiếng.

Vipon, ca ca chỉ còn có ngươi...

Cho nên, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì.

Nếu không, ca ca nhất định sẽ điên mất!

Hắn ôm chặt lấy đệ đệ, đôi mắt đỏ ngầu. Chuyện đêm nay là một cú sốc vô cùng lớn, cũng làm cho Viper cảm nhận rõ ràng hơn về cái thế giới mafia tối tăm này. 

Người bên cạnh bây giờ là tất cả những gì hắn có, hắn nhất định sẽ biến cường, tuyệt đối không thể để đệ đệ bảo bối của mình chịu một chút thương tổn!

Nhất định!


Xóm nghèo là một nơi không hề an toàn chút nào, mọi việc xấu xa đều diễn ra ở đây hàng ngày. 

Cướp bóc, giết người, cưỡng dâm... một thế giới hỗn loạn không có một trật tự nào, những đứa trẻ sinh sống mà không có người bảo hộ là chuyện vô cùng nguy hiểm, may mắn là Viper từ nhỏ đã được dạy dỗ cơ bản về ảo thuật, tuy không mạnh mẽ đến mức có thể giết người như mẫu thân của mình, nhưng cũng đủ sức tạo ra một ảo thuật bao quanh ngôi nhà, mặc dù ảo thuật không được ổn định, nếu như gặp phải người có tinh thần lực cao rất dễ bị nhìn thấu, nhưng cũng đủ để hai đứa nhóc yên ổn một thời gian. 

Trước khi đi, Cenoro phu nhân đã đưa cho Viper và Vipon hai cái túi, bên trong đựng một ít lương khô, hai bộ quần áo và tiền, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để hai người cầm cự qua mấy ngày. Ngoài ra, bên trong còn có mấy quyển sổ tay nhỏ, là bút kí về ảo thuật của nàng, dường như trước ngày tràng tai nạn xảy ra, nàng đã có dự cảm không lành về ngày này nên mới chuẩn bị kĩ lưỡng như vậy. Viper cũng không để tấm lòng của mẫu thân mình bị uổng phí, nhanh chóng thoát ra khỏi bóng ma của việc không còn cha mẹ, chuyên tâm học ảo thuật. Hắn từ nhỏ đã có thiên phú ảo thuật cực cao, tự tìm tòi học hỏi cũng không khó khăn lắm. 

Nếu nói có gì ngoài ý muốn xảy ra thì đó chính là việc cả hai anh em tình cờ thức tỉnh được siêu năng lực. 

Đó là một lần cả hai đi ra ngoài kiếm ăn khi lương khô đã dùng xong, bởi vì không quen thuộc nơi này mà bước nhầm vào địa bàn của một tên biến thái luyến đồng, cả hai suýt chút đã bị bắt lại, may mắn khi ấy siêu năng lực bùng nổ, mới tránh được một kiếp. 

Viper sờ lấy vết bớt tam giác ngược ở má, nghĩ lại cảnh hôm đó mà rét run người. 

Khi thức tỉnh siêu năng lực, vết bớt này cũng xuất hiện, đương nhiên Vipon cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên Viper đến giờ vẫn không rõ đệ đệ nhà mình rốt cuộc thức tỉnh siêu năng lực gì. 

Hắn im lặng nghe bên ngoài truyền đến âm thanh, có điểm tò mò không biết Vipon lại làm cái gì, lập tức cả người bay lên, chậm rãi bay ra ngoài phòng.

(Trái thơm: Trong KHR Viper có khả năng bay, ta không biết đó là năng lực bẩm sinh hay sau này thức tỉnh, đành lấy bối cảnh là thức tỉnh)

Đối phương ngồi dưới đất mân mê một đống kim loại, lâu lâu lại vặn chỗ này tháo chỗ kia, Viper ở trên không nhìn xuống, không nhịn được hỏi: "Vipon, cái đó là gì?" 

Vipon đưa tay chỉnh lại kính thợ máy trên đầu không biết lấy từ đâu, động tác trên tay cũng không ngừng lại, nhanh chóng tháo lắp một đống linh kiện kì quái lại với nhau, lẩm bẩm nói: "Thần đại nhân đang sáng tạo kì tích, lát nữa sẽ cho ngươi xem." 

Hắn cũng không để cho Viper đợi lâu, nhanh chóng lắp ghép, đem một đống linh kiện bừa bãi hợp thành một quả bóng tròn với vẻ ngoài không được đẹp mắt lắm. Vipon tiếc hận nói: "Chậc, nếu như không phải không đủ nguyên liệu, đội trưởng nhện tình báo của thần đại nhân mới không xấu xí như thế này." 

"Đội trưởng nhện tình báo...?" Viper tò mò hỏi lại. 

"Đương nhiên." Vipon cười đắc ý nói: "Xem đây." Nói xong liền ném quả bóng trên tay xuống đất, sau đó trước mắt Viper liền xuất hiện một màn không thể tin. Quả bóng chạm đất liền xuất hiện mấy cái chân, sau đó bắt đầu cử động, xứng với bề ngoài xấu xí, nếu không nhìn kĩ cũng sẽ nhầm lẫn mà bỏ qua nó. 

Vipon hừ hừ cười, chống nạnh nói: "Tới, đội trưởng nhện tình báo, mau tới chỗ thần đại nhân." 

Nhện máy dưới đất giống như nghe hiểu lời hắn nói, vốn đang bò lộn xộn liền hướng đến chỗ Vipon. Viper bay trên không cũng cảm thấy thứ này thú vị, hỏi: "Đây là dùng để thu thập tình báo?" 

"Đương nhiên." Vipon cầm nhện máy lên, đắc ý giới thiệu: "Nó sẽ tự động tìm kiếm chỗ thích hợp để ẩn mình, không cần phải điều khiển, sau đó thông tin sẽ được gửi về đây." Hắn vừa nói vừa đưa tay vào trong túi da đựng dụng cụ bên hông, mãi mới lôi ra một màn hình nhỏ chừng một phần tư giấy A4, ấn nhẹ vài cái liền thấy màn hình nổi lên, trước mắt xuất hiện cảnh tượng mà nhện máy đang thấy. 

"Thật thần kì." Viper vui vẻ nói, sau đó mới hỏi: "Vipon, lần trước ngươi thức tỉnh siêu năng lực gì? Có liên quan đến máy móc sao?" 

"Siêu năng lực?" Vipon vuốt cằm, mới ý thức được ca ca nhà mình nói là thứ gì: "A, Viper ngươi nói là năng lực của thần đại nhân? Cái thứ này?" Hắn nói xong đưa tay sờ sờ vào không khí trước mặt, sau đó tay của hắn bị một lỗ đen nuốt lấy. Vipon cũng không kinh ngạc, theo thói quen sờ bên trong một lát, liền lôi ra một gói mì. 

Cũng vừa lúc đang đói bụng, hắn đem nhện máy cùng màn hình buông xuống, xé gói ra cắn một ngụm, còn có lòng tốt chia Viper một nửa.

Viper cũng không từ chối, bay đến bên hắn cầm lấy. Hắn nhận ra thứ này, là hôm qua đánh cướp được. Không ngờ Vipon thức tỉnh ra một cái không gian, cũng tiện cho hai anh em chứa đồ. 

Vipon ăn một lát, bỗng nhiên ánh mắt liền dán lên người Viper, nhìn chăm chú. Chậc, hắn cũng muốn được bay lên, lúc đó chắc chắn sẽ vô cùng soái, cũng dễ dàng cho hắn thu dụng tín đồ, sau đó trở thành thần sama danh xứng với thực. 

Viper bị hắn nhìn cả người đều không tự nhiên, hỏi: "Trên mặt ta dính gì sao?" 

Vipon không trả lời, hỏi ngược lại hắn: "Bay có cảm giác như thế nào?"

"......." Viper cũng không biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng chỉ nói được mấy chữ: "Cái kia... cũng không tệ...?" 

Rất tiện dụng trong việc chạy trốn và né tránh. 

Vipon nghe hắn nói xong liền lộ ra ánh mắt tiếc hận cùng hâm mộ. 

Viper gãi má, hỏi: "Vipon ngươi cũng muốn bay?" 

"Đương nhiên." Vipon thẳng thắn thành thật gật đầu: "Là một thần đại nhân tương lai sẽ làm cả thế giới cúi đầu, không biết bay làm sao được!" 

"......" Không, đệ đệ ngươi cũng không phải thần a! Còn nữa, làm cả thế giới cúi đầu cũng không liên quan gì đến việc ngươi có bay được hay không a! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro