Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mày không làm được cái gì cả!
- Con cái gì mà quá vô tích sự.
- Sao lúc nào con cũng để cha mắng hết vậy?
- Mày không phải con tao!!!
Mở đôi mắt thôi cũng thấy nặng nề, tôi với tay dập tắt báo thức rồi nhìn trần nhà một lát cho tỉnh ngủ.
Hôm nay đúng là sẽ kiểm tra toán.
Mang tâm trạng mệt mỏi chuẩn bị đi học, lúc tôi đang đeo giày thì ti vi phát thời sự buổi sáng như thường lệ, hầu như ngày nào cũng là về thời tiết, thực phẩm, kinh tế, tiền tệ... Nhưng hôm nay lại bất ngờ đưa tin về bắt cóc, nghe đâu đối tượng là những bạn gái tầm tuổi tôi.
Mẹ tôi vừa nghe vừa uống trà xanh, giọng khàn khàn nói:
- Thời buổi nay ghê thật. Mà mình này, hay mình chở nó đi học đi, em sợ...
- Kệ nó, bà lo xa quá.
Chỉnh lại dây giày đôi chút cho gọn gàng, tôi dắt chiếc xe đạp màu xanh có dán sticker con mèo của mình ra chuẩn bị xuất phát.
Cuối thu rồi, cây hai bên đường cũng trụi hẳn đi, xả đầy trên đường một đống lá khô không người dọn, lại gặp gió chúng càng phát ra tiếng xào xạc.
Trời hôm nay một màu xám trắng, không một tia nắng khiến cho cảnh vật thêm phần ảm đạm.
Nhìn cái ví tiền mà tôi muốn nản, cũng chỉ còn vài ba đồng lẻ đủ cho một hộp sữa. Nhưng đành mua thôi, tôi không muốn ngược đãi cơ thể của mình.
- Nay kiểm tra toán nhé các em.
Một trận rên rỉ vang lên đập tan cái không khí vốn phải nghiêm túc của lớp học, vài ba hàng bàn đầu thay nhau năn nỉ thầy dời sang tiết khác, nhưng chẳng tác dụng mấy.
Hồi nãy có xem sơ qua nên tôi làm bài cũng không tệ, đủ để đạt điểm trung bình trở lên. Các tiết học còn lại chầm chậm trôi qua, thầy cô và học sinh ai nấy đều mệt mỏi, chỉ muốn về nhà ngả lưng lên giường nằm nghỉ.
Bầu trời vẫn không có một tia nắng, nhưng lại mát mát, đúng kiểu thời tiết yêu thích của tôi.
Tôi phì cười bởi chính cái suy nghĩ sến súa của mình, sau đó đưa đầu óc mình trở lại hiện thực nghe thầy giảng bài.
Giờ tan học, cổng trường nay bỗng nhiên có hàng tá phụ huynh và ô tô đứng chờ ngoài cổng, có lẽ là do tin tức sáng nay. Nhưng không sao, tôi có xe đạp mà.
Đang dắt đến cổng trường, tôi và thầy dạy lí gặp nhau. Thầy ấy rất nổi tiếng với các nữ sinh trường tôi không những ngoại hình điển trai tốt bụng mà còn vì bài giảng của thầy ấy rất hay.
Thầy ngỏ ý chở tôi về nhà còn xe đạp nhờ bác bảo vệ trông coi, tôi lịch sự từ chối rồi chào tạm biệt thầy ra về, thầy cũng cười đáp lại.
Thầy ấy là người rất tốt, ngay cả tôi cũng có thiện cảm với thầy.
Hôm nay chỉ có hai đứa nhóc con ở nhà, mẹ chắc phải trực ca đến chiều tối mới về, còn cha thì tôi không biết. Gia đình sợ lúc không có ai em tôi sẽ xảy ra chuyện nên đã nhờ một bà lão hàng xóm 60 tuổi sang trông một buổi sáng.
Bà không có cháu, con và chồng bà đã qua đời trong một vụ tai nạn, giờ bà chỉ còn lại một mình nên khi nhà tôi ngỏ ý, bà đã rất vui vẻ nhận lời, còn không lấy tiền.
Đang trên đường về thì tôi sực nhớ ra, hình như băng cá nhân với băng quấn hết rồi, cả chai oxi già nữa.
Mà tôi không còn đồng cắc gì trong người, nếu biết vậy thì sáng nay đã không mua hộp sữa.
Tôi vừa chửi thầm vừa loay hoay đạp xe, mong là bà hàng xóm vẫn còn một ít.
Bình thường nếu về nhà tôi sẽ đi ngang qua một con hẻm nhỏ ngay bên cạnh nơi làm việc của cha, đương nhiên là sáng nay tôi cũng sẽ đi đường đó.
Nhưng tôi không ngờ được rằng lúc này trong con hẻm xuất hiện một bóng người khổng lồ túm lấy tôi lúc tôi đi ngang qua mà không hề để ý, hắn làm vô cùng nhẹ nhàng như chỉ lấy một con tàu đồ chơi ra khỏi đường ray. Tôi hét lên và chống cự nhiều lần nhưng tổ sư cái thể chất yếu ớt bẩm sinh này, tôi không thể làm hắn động tay dù chỉ một giây.
Trong con hẻm ẩm ướt, có một toà nhà cao tầng ngay bên tay phải, đó là nơi làm việc của cha, tôi chỉ muốn lấy một cục đá ném vào mấy cái cửa sổ để thu hút sự chú ý nhưng không thể.
Hắn kẹp lấy bụng của tôi ở ngay bên hông, tay chân đều bị một tay bên kia của hắn khống chế. Tôi không ngờ được con người cũng có thể cao lớn đến mức này, ngay cả cánh tay hắn đã to hơn hai cái đùi tôi cộng lại rồi.
Tôi cố hết sức vung vẩy nhưng đổi lại cũng chỉ là những cái kiềm chặt hơn nữa.
Chết tiệt, tôi không muốn như thế này!
Tôi cần phải thoát ra.

Sau đó.

Cái khoảng khắc ấy.

Tôi đã tin rằng ông trời ít nhất cũng không bỏ rơi tôi.
Tôi thấy bóng dáng cha đang đứng ở cửa sổ tầng bốn, tôi không thể bỏ lỡ cái cơ hội này nên ngay lập tức hét lên và khua chân tay loạn xạ để thu hút sự chú ý.
Và ông nhìn thấy rồi.
Lúc đó tôi vẫn còn nhớ rõ cái cảm xúc vui mừng đến muốn khóc của tôi tràn ra nhiều đến chừng nào.
Tôi liên tục la to "Cha ơi", "Cha ơi" nhiều hơn cả số lần tôi gọi ông trong một năm.
Thế nhưng.
Tôi thấy ông chỉ đứng im, lẳng lặng nhìn bất chấp tôi la hét đến muốn đứt dây thanh quản.
Hình như có người gọi, ông liền đứng yên nhìn tôi lần cuối rồi kéo rèm che cửa sổ lại.
.
.
.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Hay tôi đang nhìn nhầm người?
Nhưng nếu như có nhầm đi chăng nữa thì ít nhất cũng phải gọi người chứ?
Ngay trước hẻm là một con đường rất ít người qua lại, toà nhà hai bên đều sử dụng tường cách âm nhằm đảm bảo tính bảo mật của công ti. Nên việc cha nhìn thấy tôi chính là niềm hy vọng lớn nhất trong cuộc đời của tôi từ trước đến nay, nhưng ông ta bỏ lơ như vậy chẳng khác nào...
.
.
Không.
Đây không phải sự thật.
Chắc là ông đang đi cầu cứu.
Đúng, chắc chắn là vậy.
Không có chuyện một người cha lại bỏ rơi con gái của mình như thế.
Không có chuyện-
Một mùi gay gắt xông thẳng vào mũi, quang cảnh bỗng chốc mờ hẳn đi, hai mí mắt của tôi dần nặng trĩu, chúng như chỉ muốn cụp xuống và định sẽ không bao giờ mở ra lần nào nữa.
Cái mùi này... là ketamine.
Liều lượng... cao quá... rồi.
.
.
.
Vừa mở mắt thì một trận đau đầu ập tới khiến tôi choáng váng mà ôm đầu một lúc lâu. Đợi đến khi tỉnh táo lại, tôi mới phát hiện ra chính mình đang ở trong một căn phòng gỗ cũ kĩ chỉ có một chiếc giường tôi đang nằm và một bộ bàn ghế, cộng thêm một cái tủ đồ.
Bỗng tôi ngửi thấy một mùi thịt nướng với những làn khói nghi ngút trên bàn cùng một ly nước bên cạnh. Đi đến cạnh bàn, tôi nhìn đĩa thịt mà lặng người một lúc lâu.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định sẽ không ăn, ai biết rằng ngoài thịt nướng ra thì còn có cái gì trong đó.
Nhưng tôi không e ngại điều đó, điều tôi sợ nhất chính là căn phòng này không hề có cửa sổ, chỉ một cánh cửa ra vào duy nhất.
Nó đã bị khoá.
Cảm giác sợ hãi trỗi dậy, nhưng sau đó nó dần bị áp chế xuống, khi tôi nghĩ đến một sự việc còn tệ hơn nữa.
Ông ta.
Ông ta đã bỏ rơi tôi.
Một người cha, không phải là họ hàng hay người lạ gì, chính là cha.
Tôi giờ đây bỗng chốc giận dữ tột độ, tôi không hiểu tại sao ông ta lại làm như vậy. Tôi chính là con gái của ông ta, là con đẻ của ông ta.
Tôi đã từng cố gắng thu lại cảm xúc của bản thân, đã từng ngược đãi cơ thể của chính mình chỉ để làm ông ta bớt giận.
Tôi làm nô lệ và vật trút giận cho ông ta suốt hơn mười năm trời, rồi cuối cùng thì sao? Ông ta bỏ rơi tôi, để tôi bị bắt đi mà không một chút động tay, không một cảm xúc, không một cái nhăn mặt.
Cái thứ đê tiện, chết tiệt!
Làm một con rối, một con thú nô lệ, rồi đổi lại thì tôi được cái này! Cái hoàn cảnh này!
Ông ta... ông ta...!
Đồ khốn!
Tôi lật tung cả căn phòng, đập nát hết dĩa đồ ăn và ly nước, mọi thứ dường như không còn giá trị gì với tôi nữa, đâu đâu tôi cũng thấy mặt ông ta, cái gương mặt khinh bỉ sau khi đánh tôi một trận hả hê, cái biểu cảm mà tôi ghét nhất.
Tôi ghét ông ta, tôi hận ông ta.
Mãi đến khi hầu như thoả mãn được cơn tức, căn phòng đã trở thành một mớ hỗn độn không còn nguyên vẹn thứ gì ngoại trừ bốn bức tường và sàn nhà gỗ.
Tôi ngồi bịch xuống giường, hai tay che mặt đi, những cảm xúc mà tôi kiềm nén trong lòng từ trước tới nay trào ra từng đợt, theo dòng nước mắt chảy xuống, lồng ngực cũng nhờ thế mà không còn khó chịu nữa.
Dù biết rằng trong căn phòng này chỉ có một mình tôi nhưng đã là một thói quen, sao có thể dễ dàng bỏ được.
Một phần trong tôi không muốn bất kì ai thấy bộ dạng xấu xí nhất của mình.
Người cha mà tôi đã dõi theo phía sau hằng ngày, dù cho thể chất có bị loang lỗ đến mức nào, tôi vẫn tiếp tục cất bước bám theo, thế mà mới đây đã không còn thấy bóng dáng của ông đâu nữa.
Ông thật sự, thật sự, thật sự đã quên mất tôi.
Tôi... đã làm gì sai à?
Tại sao... ai cũng xem tôi là đồ thừa hết vậy?
.
.
.
Tôi nhận ra mình ngủ quên từ lúc nào không hay, đôi mắt sưng đỏ làm tôi thấy thật khó chịu khi cử động mi mắt.
Không biết bây giờ là khi nào.
Ngồi một lúc không có gì làm, tôi đành ngồi dậy dọn dẹp mớ hỗn độn do mình gây ra, cũng giúp lơ đi được cơn đói phần nào.
Tôi không biết hiện giờ tôi đang nghĩ gì nữa.
Vừa mới hoàn thành xong thì một tiếng gõ cửa chợt vang lên làm tim tôi muốn rớt ra ngoài, theo sau là tiếng mở khoá 'cạch'.
Tôi mon men lại gần nhìn qua ổ khoá nhưng không thấy bóng dáng một ai, thật sự có chút đáng sợ. Tôi xoay nắm đấm cửa và ngạc nhiên là nó thật sự mở ra cùng với tiếng 'kẽo kẹt' rét lạnh.
Khi cửa mở, chỉ có một lối đi nhỏ nối phòng tôi với một cánh cửa khác, ánh sáng mập mờ từ hai cây đèn ở chỗ tôi và ở phía cánh cửa kia khiến cho lối đi ở giữa tối đến sởn gai ốc.
Tôi sải từng bước nhỏ tiến về phía bên kia, vừa đi tôi vừa sợ vừa lo lắng.
Cuối cùng cũng bước đến trước cánh cửa, cái màu sơn đỏ thật chói mắt so với bức tường màu xám sẫm.
Tôi hít sâu một hơi rồi mở cánh cửa ra. Bên trong là một căn bếp rất bình thường, có thêm một cái bàn ở giữa và bốn chiếc ghế đặt xung quanh.
Chỉ là trên 2 chiếc ghế đó, có hai cô gái đang ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro