So, who was the killer?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên tác phẩm: So, who was the killer?

Tác giả: Sonder.K

Tình trạng: Đã hoàn thành

Thể loại: Oneshot

_____

"Tôi mù mờ nghe thấy những âm thanh kì lạ chân vang lên ở ngoài hành lang. Từng âm thanh não nề, kinh dị như đang muốn xé nát tâm can vậy"

_______


Từ hôm Jung Aeri chết đi rồi, hầu như đêm nào tôi cũng lại gặp ác mộng. Từng đêm trôi qua như thể kéo dài đến vô tận, và cái giấc mơ kinh hoàng ấy, chân thực tới mức khiến cho tôi cảm thấy mỗi lần nghĩ đến đều vô cùng kinh hãi

Tôi đặc biệt sợ giấc ngủ, nhất là khi về đêm từ khi cái chuyện ám ảnh đó xảy ra. Căn hộ của tôi năm ở tầng cao nhất, tầng thứ 12. Càng về khuya, trời sẽ càng thêm lạnh, khu nhà mà tôi đang ở cũng vì thế mà trở nên đáng sợ và lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Buổi sáng thì không sao, tôi vẫn có thể vô tư thoải mái mà trò chuyện cùng với những người hàng xóm, thư giãn dưới cái nắng sớm của mặt trời. Thế nhưng cứ khi đồng hồ điểm đúng 0:00 đêm, tôi lại mơ hồ thức giấc như một loại phản xạ trong tiềm thức vậy. Khi ấy đối với tôi quả thật là một khoảng thời gian vô cùng kinh khủng, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng gió đang dồn dập va chạm vào lớp cửa sổ mỏng manh, tiếng móng tay cào mạnh vào mặt tường, tiếng kêu gào, la hét vô cùng đau đớn và khủng khiếp. Kỳ lạ là ngay khi tôi choàng tỉnh mà mở mắt thật to ra, tất cả mọi thứ đều trở lại yêu lặng đúng với ban đầu và trật tự của nó, chỉ còn lại là một khoảng không tĩnh lặng pha lẫn một chút tiếng rò rè của máy điều hoà.

Jung Aeri đối với tôi cũng chẳng phải là mối quan hệ quá thân thiết hay gắn bó gì cho cam, đơn giản chỉ là cô ấy là đồng nghiệp cùng với tiệm hoa nhỏ mà tôi đang làm, lâu lâu cũng chỉ chào hỏi hay nhiều nhất là hỏi thăm nhau một vài câu xã giao bông đùa mà thôi. Hà cớ gì mà đêm nào cô ấy cũng cứ "ghé thăm" tôi như thế này cơ chứ?

Đêm nay cũng không phải là ngoại lệ, tôi lại giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, dây thần kinh căng ra tột độ sau khi vừa vùng vẫy thoát khỏi cái cơn ác mộng tai ương ấy. Mồ hôi trên trán tôi ướt một mảng lớn, sau lưng cũng nhễ nhại, lồng ngực tôi phập phồng lên xuống không ngừng nghỉ như thể chỉ hận không thể rút hết toàn bộ không khí trong căn phòng vậy. Tôi đưa mắt liếc nhìn lên đồng hồ với một vẻ dè chừng, sau đó nhẹ nhàng lê cái thân thể đang đau nhức đến tột độ kia bước ra bên ngoài phòng khách, nơi vẫn còn đang đọng lại một chút ánh đèn heo hắt từ phía đèn để bàn

"Hm?Jimin? Chị lại mơ thấy gì rồi ạ?"

Min Jeong đang ngồi ngoan ngoãn ở ghế sofa, trên tay em cầm một cốc sữa nhỏ hoạ tiết vô cùng đáng yêu. Không biết em đã ngồi ở đó được bao lâu rồi, tôi không chắc có phải là từ khi tôi bắt đầu đi ngủ hay không. Có vẻ là Min Jeong thấy đói, tôi nheo mắt lại một chút, dễ dàng thấy được phía trước mặt em là màn hình máy tính đang hiển thị một bộ phim dài tập, kèm theo một dĩa nhỏ các loại kẹo và một ly sữa hẵng còn đang nghi ngút khói. Em rời khỏi ghế, tiến lại gần tôi rồi vòng tay qua ôm lấy nửa người tôi do chiều cao có giới hạn, bàn tay nhỏ nhắn xoa dọc sống lưng tôi như một lời an ủi

Tôi và Min Jeong không sống chung với nhau. Chỉ là từ khi những đêm kinh hoàng đó diễn ra, không tài nào mà tôi có thể ngủ được yên ổn. Những chuyện kì lạ cứ thế liên tục xảy ra trong chung cư nơi mà tôi sống, thế nên em mới miễn cưỡng dọn đến đây sống chung với tôi, một phần là vì để cho tôi có thể cảm thấy an toàn, một phần là do em cũng chẳng hề tin rằng lí nào lại có những truyện kì cục như thế. Gọi là miễn cưỡng, thế nhưng hai đứa tôi sống với nhau cũng đã được hơn một tuần rồi

"Chị sợ lắm" Tôi ôm lấy cơ thể nhỏ bé của em, thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi gục đầu xuống dưới mái tóc mềm mại mà hít lấy cái hương thơm thoang thoảng

"Chị lại tự doạ bản thân mình rồi, Jiminie" Con bé cười khúc khích, vẫn đang ôm chặt lấy tôi khư khư: "Em đã thức tới bây giờ, thế nhưng có gì đâu nào? Chắc là do chị quá ám ảnh mà thôi"

Min Jeong nói đúng, một phần có lẽ cũng là do tôi đã nghĩ quá nhiều về vấn đề này. Thế nhưng những chuyện kinh hoàng và kì lạ cứ thế diễn ra, không phải chỉ mỗi chuyện của Jung Aeri, tôi phát hoảng cũng là điều đương nhiên

Một tháng trước, tại ngay toà chung cư mà tôi đang sống, một anh trai trồng hoa lan ở tầng dưới cũng chết một cách vô cùng đau đớn và bí ẩn cùng với con chim bồ câu tội nghiệp của mình. Nghe đồn đâu đó anh ta tên là Choi Mingyu. Cả chung cư cũng vì thế mà trở nên bấn loạn cả lên, mấy đêm dài cứ thế mà trở nên hỗn loạn và kinh sợ hơn, thế nhưng cũng chỉ được tầm một vài này rồi lại lắng xuống. Đến ngay cả tôi cũng bất thình lình bị cảnh sát triệu tập đến cục để hỏi chuyện. Ban đầu tôi hoảng sợ vô cùng, lí do là vì tôi không biết bản thân liệu có làm gì mắc lỗi hay sai lầm hay không, thế nhưng về sau tôi được biết là bất cứ người nào liên quan hay có tiếp xúc tới anh ta đều bị triệu tập như tôi vậy. Chẳng qua hôm đó là một ngày trời đẹp, tôi đang vui vẻ mà đi dạo quanh khu phố, vung vẩy trên tay một bó hoa tigon hồng rực vừa mới mua, tôi chợt nhìn thấy Mingyu đang thong thả cho chú chim bồ câu xám ngoan ngoãn của mình ăn một vài loại hạt. Lúc đó tôi cũng chỉ buột miệng mà chào hỏi anh ta một vài câu cho có lệ vì danh nghĩa hàng xóm. Ai ngờ đâu chỉ một đêm sau đó cả chung cư đã xôn xao lên bởi cảnh tượng kinh hoàng hiện rõ ra ở ngoài cửa sổ lan can phòng anh ta

Choi Mingyu chết vô cùng đau đớn và thảm hại. Khắp cơ thể anh ta đâu đâu cũng toàn là vết dao chém nham nhở, có những nơi còn rách nát da thịt trông vô cùng thê thảm, từng ngũ quan trên gương mặt anh ta biến dạng đến không còn có thể nhận diện, Choi Mingyu chết trong một tư thế kì lạ vô cùng, anh ta bị treo hai cánh tay lên phía lan can, buông thõng cả cơ thể ra phía ngoài, đầu anh ta gục xuống, lộ ra một gương mặt kì dị đến đáng sợ. Máu của Choi Mingyu chảy tong tong xuống nhà bên dưới, mãi đến khi trời rạng sáng mới có người phát hiện ra anh đã tử vong, vội vội vàng vàng báo đến cảnh sát. Chú chim bồ câu đáng thương của anh ta bị vặt trụi lông, cũng tương tự như anh, nó bị đâm bằng chì sắt đến nát te tua cơ thể, rồi cuối cùng bị quăng xuống dưới tầng một cách thô lỗ. Căn phòng của anh ta khi ấy thấm đẫm máu, đâu đâu cũng chỉ toàn là hung khí gây án và đồ đạc bị đập phá tứ tung khắp nơi

Tuy rằng không trực tiệp chứng kiến cảnh tượng đấy, nhưng khi nghe qua cảnh sát giám định thông báo cho toàn bộ những người có mặt tại cục cảnh sát, tôi đã phải kinh hãi mà đưa tay lên che miệng lại. Một cảm giác ghê tởm và buồn nôn lan rộng ra tới từng mạch máu như chỉ chực chờ thiêu đốt dạ dày vậy

Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Mãi đến hơn hai tuần lễ sau, cái chết của Jung Aeri lại một lần nữa làm chấn động cả một toà chung cư. Tôi còn nhớ rõ ràng, chỉ mới tối hôm đó tôi vẫn còn thấy cô ấy lững thững đạp xe qua các dãy phố khi vừa tan làm, Jung Aeri đạp ngang qua tôi, tôi cũng tiện hé môi cười với cô ấy một cái rồi cũng quay đầu bước lên xe bus. Thế mà chỉ một giờ đồng hồ sau khi tôi đang dần chìm vào giấc ngủ, tiếng hét đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên giữa cái đêm tĩnh mịch ấy. Và tôi dường như chết cứng sau khi biết được nạn nhân lần này là ai

Jung Aeri chết thảm trong phòng bếp, cô ấy bị một con dao hai lưỡi vô cùng nhọn chém te tua toàn bộ phần thân trên, phía thân dưới thì bị trói chặt lại bởi một cuộn dây thừng có vẻ như đã cũ. Phần đầu của Aeri có chỗ sưng đỏ, chỗ thì tứa máu, tựa hồ như đã bị đập liên tiếp rất nhiều lần bởi một vật thể cứng vậy. Jung Aeri chết vì mất máu, đến khi cảnh sát chạy đến hiện trường thì cô ấy đã không còn hơi thở, thế nhưng biểu cảm trên gương mặt lại vô cùng thoảng thốt, có chút sững sờ và uất ức. Cô ấy chết không thể nhắm mắt, cũng vì điều đó mà khiến cho tôi càng thêm kinh sợ hơn về tất thảy mọi thứ xung quanh, bao gồm cả chính những người mà tôi có thể biết

Cảnh sát cũng đã điều tra ngọn ngành tất cả các camera ở trong căn hộ của cô ấy, kèm theo toàn bộ camera có trong toà chung cư nữa, cả quá trình tiêu tốn mất tất thảy là 2 ngày 1 đêm. Thế nhưng kì lạ là cả cục cảnh sát lại không thể phát hiện ra bất cứ ai có mặt trong căn hộ của Aeri ngoài chính bản thân cô ấy cả, chỉ thấy cô ấy bước vào trong căn phòng ngủ, sau khoảng tầm hơn nửa tiếng sau đó thì thê thảm cố gắng lết ra bên ngoài phòng khách, với đôi chân bị trói chặt nên Aeri chỉ có thể vừa chịu đau đớn vừa gắng gượng trốn vào 1 góc, thế nhưng chỉ một lúc sau đó thì cô ấy chết. Bên phía bác sĩ pháp y cũng không tài nào mà phát hiện ra được bất cứ điều gì bất thường trên cơ thể cả ngoại và nội của Aeri, cho đến tận bây giờ nó vẫn là một điều gì đó vô cùng bí ẩn. Cái chết của Choi Mingyu và Jung Aeri cho đến nay vẫn luôn là một ẩn số còn chưa thể nào lí giải được, bên phía công tố viên và giám định cũng không tài nào phát hiện ra manh mối. Thật ra, theo tôi thấy thì bên phía cảnh sát kia đều là vô dụng cả, làm sao mà có thể xuất hiện một kẻ sát nhân lại không để lại chút vết tích nào cơ chứ? Trừ phi đó không phải là một người, mà là một thực thể vô định hình không tồn tại nào đó mà thôi

Ngày hôm ấy, tôi báo tin cho Kim Min Jeong với một tâm lý vô cùng hoảng loạn. Câu từ của tôi rối loạn hết cả vào với nhau, lắp ba lắp bắp không nói ra thành lời được. Trước khi ngất đi do quá kích động và sợ hãi, tôi cố gắng nép mình vào một góc tường, khó khăn hít thở một cách chật vật, cả cơ thể tôi đang run lên bần bật nhưng vẫn cố giữ thật chặt di động bên người mình

"Min Jeong à, chị sợ quá, chị rất sợ....." Tôi không màng quan tâm đến vẻ lạnh lùng và điềm đạm của bản thân thường ngày nữa, trực tiếp bộc lộ hết tất cả những sợ hãi và hỉ nộ ái ố ra cho em: "Chắc chị chết mất thôi....đáng sợ quá....."

"Jimin? Chị đừng đi đâu cả, ở yên đó, em đang ở rất gần chung cư, em sẽ đến ngay lập tức" Tôi còn mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng gió thổi qua điện thoại, tiếng chân chạy gấp gáp đan xen lẫn tiếng lẩm bẩm nhỏ của em: "Sao lại thành ra như thế này cơ chứ....."

Em ở cách tôi khá xa, hầu như chỉ khoảng 2 tuần em mới có thể ghé đến đây cùng với tôi chỉ được 1 ngày. Em bận đi làm thêm, bận xử lý công việc của một người kế toán, về phần này thì đương nhiên là tôi có thể hiểu được. Ngay khi em vừa mới nghe tôi kể rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, em thất thần lẫn đăm chiêu vô cùng. Min Jeong gan dạ và mạnh mẽ hơn tôi, em không tin vào những chuyện ma xui quỷ khiến đầy bí ẩn, nhưng tôi khác, tôi lại vô cùng sợ. Em cho rằng khả năng cao là cả hai nạn nhân xui xẻo kia đều là do bị giết để cướp của, còn sốt sắng nhắc tôi rằng phải đóng cửa nẻo, ép chặt an ninh đến mức cao nhất có thể, thậm chí nếu nguy hiểm quá thì dọn đến sống chung với em. Tôi biết rằng con bé đang lo lắng cho tôi, thế nhưng nghe em nói mà tôi phát sợ. Tôi nhìn chung thì cũng có kha khá tiền, thế nhưng chẳng bao giờ mà tôi khoe khoang hay biểu hiện ra bên ngoài cả, Min Jeong là người yêu của tôi, em ấy biết thừa là điều tất nhiên, thế nhưng cả hai đứa tôi vẫn cứ nơm nớp lo sợ

Sau vụ việc của Jung Aeri, vô số kể những lời đồn đại cứ thế tiếp diễn, nối đuôi nhau được thêu dệt nên vô vàn những lời đồn đầy kinh dị và ám ảnh đối với toà chung cư này, báo hại tôi ám ảnh đến mức gặp ác mộng mấy đêm chầu trực mấy đêm liền. Thế là tôi bèn bám chân Min Jeong, năn nỉ em ở lại đây với tôi. Có lẽ Min Jeong cũng vì thương tôi nên đã quyết định xin nghỉ việc tại công ty nơi mà em đang làm, con bé chuyển qua đây sống cùng tôi, nhờ năng lực mà đã rất nhanh tìm được một công việc khác ngay sát nơi tôi đang ở. Hằng ngày, chỉ cần không tới tiệm hoa, tôi cứ thế lẽo đẽo bám sau lưng em hệt như một cây cao su di động vậy. Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy ngại lắm chứ, bởi lẽ, người nên bộc lộ cái tính cách trẻ con và ương bướng kia phải là em chứ không phải tôi. Min Jeong cũng không hẳn là không sợ, em chỉ là đang không muốn nhắc lại để khiến tôi thêm sợ hãi mà thôi. Tôi nhận ra dạo gần đây em đã vô cùng cẩn trọng, thậm chí còn cẩn trọng hơn cả tôi. Môi buổi chiều Min Jeong sẽ đều lái xe đến trước tiệm hoa hộ tống tôi về nhà, sau khi về thì liền lập tức đi một vòng kiểm tra, em cứ thế cảnh giác 24/7, khiến cho tôi ngày càng có một cảm giác tin tưởng và dựa dẫm vào em hơn. Chưa cần biết những tên cướp lộng hành và hung ác kia tàn nhẫn đến mức độ nào, thế nhưng chỉ cần có một Min Jeong đầy mạnh mẽ và cẩn thận này đi bên cạnh, tôi liền không còn cảm thấy sợ nữa

Giống như mọi chuyện đã trở lại một vẻ bình yên đúng với nó của trước đây vậy. Hai hôm nay tôi đã thôi mơ mộng linh tinh về những điều kì lạ kia nữa, thay vào đó, có em lúc nào cũng kè kè bên cạnh, tôi ngủ vô cùng ngon. Tất cả các thể loại âm thanh hay hình ảnh mà tôi gặp phải lúc trước đều hoá hư vô trong nháy mắt, tôi an tâm vô cùng. Cho đến ngày hôm nay, tôi và em đang ung dung tay trong tay đi về nhà, điều đầu tiên mà hai đứa chúng tôi được biết từ những người dân sống trong chung cư đang tụ tập lại ở 1 góc là: Chung cư nơi chúng tôi đang sống lại có người chết

Tôi nghe qua liền run rẩy cả cơ thể, dây thần kinh căng ra đến đau nhức, toàn bộ các giác quan trên người đều trở nên tê dại và ê ẩm. Lần này thì đến Min Jeong cũng phải mặt mày xám xịt, ánh mắt em vô cùng sa sầm và kinh hãi, chẳng thua gì tôi. Không ai nói gì với ai, nhưng em và tôi cũng tự động im lặng mà hiểu ý được nhau, trở về khu chung cư trong trạng thái lo sợ và bần thần. Không ngoài dự đoán, trước cổng chung cư và trong đại sảnh lại có vô vàn những xe cảnh sát đang inh ỏi réo chuông, xe cứu thương, công tố viên và bác sĩ giám định cũng đều đang có mặt tại đây. Chỉ là mấy vụ án lặp đi lặp lại ở cùng một nơi như thế, nhưng lại không tìm được bất kỳ một manh mối nào, đến việc tự sát cũng không có đủ căn cứ để kết luận. Tôi nghĩ qua lại càng cảm thấy tức thêm.

 "Chuyện gì vậy ạ? Lại là ai chết nữa vậy?"

 Lúc tôi hoàn hồn trở lại cũng là lúc nghe thấy tiếng Min Jeong dò hỏi một người quen làm cảnh sát của em. Người kia có vẻ vừa từ bên trong hiện trường trở ra, ngao ngán trả lời :

"Họ Kang tên Jaehoon, chết do đuối nước, nghi bị nhấn đầu vào bồn tắm đến ngạt thở. Hung thủ còn đập đầu cậu ta, đánh đập đến toàn thân tím tái, nhìn muốn không ra hình người. Một cô gái sống chung nhà tên Kang Mikyung cũng bị đập đầu nhiều phát vào thành bồn tắm, nhưng lúc kiểm tra thì thấy vẫn còn hơi thở, được mang đi cấp cứu rồi"

Sau khi nghe xong, cả tôi và em đều đứng hình. Mọi người xung quanh có thể sẽ không biết hai người họ là ai, thế nhưng tôi và em lại biết. Người đàn ông kia đã từng là khách quen của cửa hàng hoa nơi tôi đang bán, anh ta thường xuyên lui đến để ngắm và cũng như là để mua hoa, lâu dần tôi cũng đã quen mặt, ngay cả Min Jeong cũng biết. Còn cô gái kia thì là em gái của anh ta, không biết kẻ tàn ác nào đã nỡ tâm ra tay tàn độc với hai anh em như vậy nữa. Nếu như tôi không lầm, mới sáng sớm hôm qua hai anh em còn đang vui vẻ tới tiệm hoa của tôi kia mà, sao bây giờ lại.....?

Min Jeong vòng tay qua ôm lấy tôi thật chặt, em cũng đã không giữ bình tĩnh như ban đầu được nữa rồi. Đi đâu em cũng kè kè bên cạnh tôi, cẩn thận ngó trước ngó sau còn hơn cả lúc trước nữa. Căn hộ đang bị phong toả trên kia, bây giờ nói đến nhìn tôi còn chẳng dám liếc lấy một cái. Tôi nhắm tịt hai mắt lại, như gà mù chạy loạn mà cắn răng chịu đựng cái mùi tanh nồng khủng khiếp, để cho Min Jeong đưa tôi về căn hộ

Chiều hôm đó, phía bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng chuông. Min Jeong đang đứng trong bếp, không tiện trả lời bèn nói với tôi rằng đợi em một chút, thế nhưng có vẻ như lúc đó tôi đột nhiên nghĩ rằng sẽ rất phiền nếu như người bên ngoài phải chờ đợi lâu, tôi cầm theo ly sữa hẵng còn âm ấm của mình ra mở cửa. Một bóng dáng cao lớn sừng sững, đen ngòm liền lập tức bao phủ toàn bộ tầm nhìn của tôi khiến cho tôi phải giật mình mà hét toáng lên. Ly sữa trên tay không cầm chắc được bèn rơi xuống đất, vỡ tan tành

"Áaaa!!!!!!" 

May thay, người đứng trước cửa hiện tại là một công tố viên có mặt trong vụ án vừa rồi đang đi lấy lời khai và thông tin của từng hộ gia đình, bằng không nếu như là một ai khác, chắc tôi chỉ còn có nước bay vào trong nhà bếp đu thẳng lên người của Min Jeong. Hồi nãy tiếng hét của tôi cũng khá to, cơ đồ trong bếp cũng vang lên tiếng loảng choảng của đồ đạc bị rơi vỡ. Min Jeong hớt hải chạy ra ngoài, trên tay em còn cầm theo một cây gậy đánh bóng chày của tôi, cuối cùng lại trông thấy người trước mặt thế mà lại chỉ là một người công tố viên

Công tố viên nọ lọ Lê, trông thấy dáng vẻ nhát như thỏ đế, phải dựa dẫm vào một cô nhóc như tôi thì khẽ bật cười. Tôi không rõ cái biểu cảm khinh khỉnh đó có phải là do anh ta cố tình hù dọa tôi hay không. Nhưng tôi thấy em bật lại anh ta không chút khách khí, tay cầm gậy còn khua qua khua lại tỏ vẻ hung dữ

"Anh có bị điên không? Đứng lù lù trước mặt người ta như vậy sẽ doạ cho người ta giật mình đấy"

"Ồ, tôi không biết, thật xin lỗi"

Đến giờ hắn ta mới giới thiệu họ tên cùng chức vụ gì đấy của mình, lúc này thì còn nghĩa lý gì nữa. Với cả mọi thứ đang rầm rộ như thế, tôi lại còn sống ở căn hộ bên cạnh, nhìn qua cũng thừa biết hắn là ai. Rất nhanh, hắn ta nói:

"Cô là Yu Jimin có đúng không? Tôi đang phụ trách điều tra vụ việc một người chết và một người bị thương nặng trong phòng tắm ở căn hộ kế bên. Thật sự rất cần một chút hợp tác của người sống bên cạnh là cô Kim đây, vì mọi thứ đang dần đi vào ngõ cụt mất rồi."

Tôi còn chưa trả lời, Kim Min Jeong ở phía sau đã nắm lấy tay tôi kéo lại, dáng vẻ vô cùng dè chừng người trước mặt:

"Xin lỗi anh, nhưng chúng tôi không hề biết gì cả, không có khả năng và cũng không có thời gian."

Nói xong, em liền một phát đóng sầm cửa. Đúng là em nói không sai, chúng tôi đi làm cả ngày, nên thật sự không biết gì để hợp tác với điều tra. Nhưng cũng không nên nói với thái độ cộc lốc như thế chứ, dù sao đi nữa, họ Lee đấy cũng là công tố viên.

Em thông qua ánh mắt đã hiểu ra ý tôi, liền trả lời:

"Không phải em nói anh ta là giả mạo. Nhưng rõ ràng biết em cũng có ở trong nhà, lại chỉ mời một mình chị hợp tác, hơn hết anh ta cũng chỉ đi có một mình, không có trợ lý hay cảnh sát đi theo. Cẩn thận vẫn hơn, chị tốt nhất đừng nên mở cửa khi không có em ở cạnh."

Tôi trầm tư không trả lời em, vì đột nhiên trong lòng cũng cảm thấy em nói không sai. Đúng là vừa rồi, tôi có cảm giác ánh mắt của công tố Lee đối với tôi không được bình thường. Chỉ là không bình thường ở chỗ nào, tôi lại không thể giải thích được.

Thế là tôi nghe theo Min Jeong, đám cảnh sát, công tố hay luật sư có mặt ở căn hộ bên cạnh, tôi đều không tiếp chuyện. Một phần là vì cảnh giác cho chắc, một phần là vì tôi thật sự không thể giúp ít được gì cho vụ án này cả. Chỉ có điều tôi rất thường trông thấy công tố Lee, hắn ta thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt ấy nhìn tôi. Tôi không hiểu ý tứ đấy là gì, chỉ biết bản thân mình xen một chút sợ hãi lẫn không thoải mái. Tôi đem kể cho em nghe, tiếng trước tiếng sau vừa nói ra em đã đòi đi đấm người ta một cái. Tôi cật lực khuyên lắm, cuối cùng em mới chịu ngồi im trong nhà, luôn miệng dặn tôi phải bám sát theo em từng chút một. Theo như dự định, cuối tháng chúng tôi sẽ dọn khỏi cái chỗ kinh hoàng này, Min Jeong không dám cho tôi sống một mình và sống ở đây nữa.

Phải rồi, Kang Mikyung hôm đó được đưa vào bệnh viện cũng thật may là chưa chết. Chỉ là cậu ấy hôn mê nhiều ngày, gần đây bệnh viện mới báo cậu ấy đã tỉnh lại. Tôi và em biết chuyện liền thu xếp hết công việc đi đến thăm. Dẫu có được y tá cảnh báo trước là tình trạng không được bình thường cho lắm, nhưng tôi cũng không ngờ Kang Mikyung lại trở nên điên khùng đến như vậy.

Lúc chúng tôi đến phòng riêng của bệnh viện, không dễ dàng gì mà được vào thăm. Công tố Lee cùng cảnh sát cũng có mặt, nhưng dường như là không hỏi được gì từ Kang Mikyung. Bọn họ mang vẻ mặt bất lực từ bên trong trở ra, công tố Lee sắc mặt hơi cau có. Tôi và Min Jeong cũng không mấy để tâm, tiến đến mở cửa phòng bệnh để vào trong. Nhưng vừa bước chân vào, cửa còn chưa kịp đóng lại thì cái gối ôm đã bay thẳng về hướng chúng tôi, đập lên đầu tôi một cái. Không có đau, nhưng thật sự khiến cho tôi giật cả mình. Nhìn quanh, dưới đất ngoài gối ôm, gối nằm thì còn có chăn, điều khiển tivi, tách trà, ấm trà. Mọi thứ trong phòng bể đổ lộn xộn, hỗn độn như một bãi chiến trường. Giờ thì tôi hiểu tại sao vừa rồi sắc mặt công tố Lee lại cau có rồi.

"Biến đi, chết tiệt. Tất cả bọn mày, tao đã bảo tránh xa tao ra, đừng có đặt chân vào đây nữa!"

Bộ dạng này của Kang Mikyung, tôi thề là chưa từng thấy qua bao giờ. Cậu ấy là giáo viên, thường ngày mỗi lời thốt ra đều là nhỏ nhẹ cẩn trọng, thế nên dáng vẻ hung hăng này làm cho cả tôi và em đều tròn mắt đứng hình. Chưa dừng lại, Kang Mikyung tựa như không nhớ ra bất kỳ một ai:

"Khốn nạn, con mẹ nó! Biến, biến hết đi!!"

Tôi còn đang ngỡ ngàng chưa kịp định thần, Min Jeong đã nhanh như chớp nắm tay kéo tôi về phía em. Chiếc bình hoa Kang Mikyung vừa thẳng tay chọi vào tường vỡ nát, chính là vị trí mà tôi vừa đứng. Tôi sửng sốt, em thì vì điều này mà bắt đầu nóng lòng tức giận:

"Kang Mikyung, bọn em tới thăm chị, chị nổi điên cái gì vậy?"

Kang Mikyung vẫn không ngừng gào thét, kết quả là chúng tôi không thể nào chịu được, cũng không thể nói gì với cậu ấy, đành phải kéo nhau ra khỏi phòng. Cửa vừa đóng lại liền cảm thấy yên tĩnh hơn. Nhìn quanh, tôi giật thót mình khi phát hiện bên ngoài đầy rẫy cảnh sát lẫn bác sĩ, còn có công tố Lee. Bọn họ đều nhìn chằm vào chúng tôi, ánh mắt ngập tràn căng thẳng lẫn hi vọng. Công tố Lee lúc này mới bỏ tay ra khỏi túi quần, tiến đến hỏi:

"Hai người có hỏi được gì không?"

Tôi nhìn thấy ánh mắt ngóng đợi của những người xung quanh, nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu:

"Không được gì cả."

Công tố Lee không ngạc nhiên lắm, chỉ gật gật đầu, xung quanh vang lên một vài tiếng thở dài đầy thất vọng. Tôi có thể hiểu, vì Kang Mikyung chính là nạn nhân may mắn sống sót, cũng chính là người duy nhất có khả năng đã nhìn thấy mặt của hung thủ. Nhưng thật lòng, tôi lại cho rằng với tình trạng này thì dù cậu ấy có nhớ ra đi chăng nữa, lời khai cũng sẽ không cách nào được chấp nhận. Cảm thấy không khí ở đây căng thẳng quá, tôi mới liền kéo em rời đi. Dù sao bây giờ cũng không thể nào nói chuyện với Kang Mikyung được, chúng tôi còn ở đây để làm gì? Hơn nữa, tôi cũng không thích mùi của bệnh viện, khó chịu lắm.

Tôi cùng Min Jeong mệt mỏi trở về nhà. Hôm nay cả hai đều xin nghỉ, chủ yếu là để đến gặp Kang Mikyung, nhưng cuối cùng lại thành ra công cốc như thế. Dẫu cho mọi vết tích không sạch sẽ đều đã được dọn dẹp kỹ lưỡng, nhưng không khí ảm đạm phát ra từ căn hộ kế bên vẫn còn. Tôi sợ đến nỗi mỗi lần nhìn vào bức tường nối với căn hộ bên kia cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng. Và thế là khoảng thời gian tôi mơ thấy ác mộng lại kéo đến. Mỗi lần trước đây đều vô cùng đáng sợ, nhưng lần này thậm chí còn kinh khủng hơn. Tôi nghe thấy rất rành mạch tiếng khóc la ai oán ở trong chính căn phòng của mình, cả tiếng thở gấp đầy sợ sệt. Thậm chí ám ảnh hơn, còn có cả âm thanh tựa như ai đó đang bị nắm đầu đập đầu vào bồn tắm, tiếng máu chảy róc rách xuống lỗ thoát nước. Tôi cả đêm đều gặp ác mộng, trong mơ cũng hét toáng lên, báo hại em cũng không ngủ được với tôi.

Sáng nào, mắt của hai đứa cũng đều thâm một mảng. Min Jeong uể oải xoa xoa quầng thâm dưới mắt tôi, khó hiểu:

"Em vẫn là không hiểu tại sao, mỗi lần xảy ra chuyện như thế này thì chị lại gặp ác mộng. Chị cũng đâu có tận mắt chứng kiến mấy cái chuyện máu me đấy, sao lại ám ảnh tới mức này?"

Đương nhiên là em không hiểu rồi, vì đến tôi còn không thể hiểu được nữa mà. Cứ cho là bản thân tôi yếu ớt, hoặc là xui xẻo gì đó đi. Dù sao cái chuyện này cũng không thể kéo dài mãi được đâu.

Quả thật, thêm vài hôm nữa, mọi thứ cũng trở lại bình thường. Xung quanh căn chung cư, đi đến đâu cũng không còn nghe được những lời đồn đại đầy rùng rợn nữa, nên tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn. Giờ nghĩ lại, tôi mới cho rằng khả năng là do mình nghe phải những lời bàn tán nhảm nhí ấy, tin đến mức khiến cho bản thân gặp ác mộng. Không còn ai nói linh tinh cái gì, tôi cũng dễ chịu hơn.

Min Jeong cuối cùng cũng yên tâm khi để tôi ở nhà một mình, bản thân em không thể nghỉ việc nhiều thêm được nữa. Trước khi rời khỏi nhà, em vẫn còn cẩn thận dặn tôi không được mở cửa cho người lạ, không được một mình đi linh tinh. Tôi buồn cười vô cùng, bản thân mình là con nít chắc? Nhưng tôi vẫn nghe lời em, ngoan thật ngoan gật gật đầu.

Tôi mở máy tính lên, search tên của một bộ phim yêu thích, tách cà phê nóng để nhâm nhi lúc này là vô cùng hợp lý. Thế mà phim chiếu chưa được mười phút, điện thoại đã kêu lên inh ỏi

Tôi nhìn qua điện thoại, là một dãy số lạ. Chần chừ không lâu, tôi cũng nhấn nghe máy. Biết đâu đấy là người quen của tôi, vừa đổi số cũng không chừng.

"Xem ra đúng là cô Yu rồi. Thật ra có một chút việc, cô Kang Mikyung vừa bình tĩnh lại rồi, nói rằng chỉ muốn gặp cô, không chịu tiếp chuyện với bất kỳ ai. Cô có thể đến đây một chuyến được không?"

Tôi thay nhanh quần áo, sau đó bắt một chiếc taxi đến thẳng bệnh viện. Dạo gần đây mọi thứ đã dần yên bình trở lại, tôi nghĩ cũng không cần thiết phải cẩn trọng quá mức nữa. Bệnh viện này khá gần đây, tôi cũng không nói với Min Jeong để tránh việc em sẽ lo lắng, nếu như tôi có thể giúp ít được một điều gì đó thì lại quá tốt. Tôi đoán sau những biến cố đó thì Kang Mikyung sợ hãi với người lạ, nên không chịu tiếp chuyện cùng bọn họ. Dù sao những chuyện đã trải qua, chắc hẳn chính là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời cô ấy.

Lúc tôi đến phòng bệnh, trong phòng chỉ có công tố Lee, Kang Mikyung cùng một người cảnh sát nữa. Kang Mikyung đúng thật đã có dấu hiệu bình thường trở lại, ánh mắt không còn phần nào điên loạn, chỉ là ngồi co rút trên giường bệnh, sắc mặt xanh xao hốc hác. Tôi nhìn quanh, không có một đồ vật nguy hiểm nào được sắp xếp trong phòng bệnh này nữa, lại nhớ đến biểu tình phẫn nộ của cậu ấy lần trước, trong lòng vẫn không thôi sửng sốt.

Lúc tôi đến, công tố Lee cùng cảnh sát Jung cũng liền hiểu ý mà bỏ ra ngoài. Trước khi đi, công tố Lee lướt qua tai tôi mấy câu:

"Cô ấy bảo chỉ muốn nói chuyện với một mình cô, chúng tôi đành ra ngoài đợi vậy. Tất cả nhờ vào cô rồi."

Tôi hơi hồi hộp, vẫn là theo quán tính gật gật đầu. Cửa phòng đóng lại, tôi nhìn Kang Mikyung ngồi bó gối trên giường, đôi mắt cậu ấy nhìn tôi đỏ hoe, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống. Cậu ấy đúng thật đã quay trở lại rồi, một Kang Mikyung mà tôi quen biết. Tôi gom hết dũng khí tiến đến, hai tay ôm lấy cậu vào lòng, phút chốc Kang Mikyung đã khóc ầm trong lòng tôi.

"Jimin... Jaehoon, anh tớ... anh ấy..."

Từng tiếng đứt quãng vang lên bên tai, nghe mà cảm thấy đau đến xé lòng. Tôi nuốt nước mắt vào trong, cố gắng dùng tông giọng nhẹ nhàng nhất để khuyên bảo cậu:

"Mikyung, đám tang đã được lo liệu từ lâu rồi. Đợi khi cậu khoẻ, mình sẽ dắt cậu đi thăm anh ấy."

Nghe lọt tai được những lời này chắc chắn không dễ dàng gì. Tôi còn tưởng Kang Mikyung sẽ khóc rống lên, hoặc còn thảm thiết hơn thế nữa. Nhưng không, cậu ấy bỗng kéo tôi ra, vừa rời khỏi cái ôm này đã lập tức nói như sợ người khác cướp mất lời:

"Jimin, đáng sợ lắm! Cậu mau trốn đi, mau bỏ trốn đi!"

Thái độ của cậu ấy làm cho tôi bất thình lình cũng phát hoảng theo.

"Mikyung, cậu làm sao thế, trốn ai?"

"Trốn Kim Min Jeong, cậu mau trốn đi. Min Jeong thật sự rất đáng sợ, cô ta giết người, tay của cô ta dính đầy máu tươi của anh trai mình!"

Nghe xong những lời này, đầu tôi như ong ong lên như vừa bị ai đánh cho một cái, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Điều đầu tiên nghĩ đến chính là, Kang Mikyung không phải bị điên rồi đấy chứ?

"Mikyung, cậu bình tĩnh lại rồi mới nói, đừng dọa mình."

Kang Mikyung gấp rút xiết lấy bàn tay tôi, run rẩy sợ sệt:

"Không, Yu Jimin cậu phải nghe cho rõ. Là chính miệng cô ta đã nói, chính tay cô ta đã giết, mình nghe thấy, mình thật sự đã nghe thấy mà."

Kang Mikyung một phát vụt khỏi tay tôi, ôm chặt lấy đầu mình, ngồi rụt người vào góc giường. Móng tay bấu chặt vào mái tóc đen rối bù, như kẻ điên mà lẩm bẩm một mình:

"Mình nghe thấy, mình thật sự đã nghe thấy mà..."

Cảm nhận được Kang Mikyung đã dần mất bình tĩnh, trong lòng tôi cũng bắt đầu dâng lên một nghi ngờ lẫn sợ hãi chưa từng có. Tôi chỉ mong cậu ấy đang thật sự không tỉnh táo, lời nói ra cũng chỉ là hàm hồ.

Tôi nhướn người để giữ lấy tay cậu, khoé môi run run, cật lực nhỏ giọng:

"Mikyung, cậu bình tĩnh đi, cậu nghe thấy cái gì?"

"Mình nghe thấy, mình thật sự nghe thấy mà. Mình cũng nhìn thấy nữa, anh mình bị giết rất thê thảm..."

"Jaehoon? Là ai giết Jaehoon?"

"Là Kim Min Jeong, Min Jeong là kẻ giết người! Cô ta đánh lén Jaehoon, tiêm một mũi thuốc tê, sau đó nhấn đầu anh ấy vào bồn tắm, mình đã trốn ở sau cánh cửa nhưng cô ta vẫn nhìn thấy mình. Cô ta nhìn thì vô cùng vô hại, thế nhưng lại ác độc và mạnh mẽ đến đáng gờm... Mình sợ, mình sợ lắm! Cô ta đã nắm tóc mình, đập đầu mình vào thành bồn tắm. Cô ta nói nói nhất định sẽ không để cho mình sống, không để cho mình ăn nói linh tinh!"

Tôi như muốn khóc, giữ lấy tay của Kang Mikyung, liên tục lắc đầu:

"Mikyung, đừng ăn nói quẩn trí như thế, đừng lừa mình, mình không tin đâu..."

"Jimin, Jimin, đừng, nghe mình nói." Kang Mikyung lại giữ lấy tay tôi, móng tay cậu ấy cấu vào da thịt làm tôi phát đau "Choi Mingyu, đúng rồi, người đàn ông có con chim, thích trồng hoa ở chung cư chúng ta, tất cả, tất cả bọn họ đều có ý với cậu. Anh mình cũng thế, anh mình cũng thích cậu! Jimin, Kim Min Jeong bảo sẽ không tha cho bất kỳ ai dám dòm ngó tới cậu, là cô ta đã giết người, cô ta đã giết!"

Tôi sửng sốt, cố gắng vụt khỏi tay của Kang Mikyung. Không thể nào như thế được, không thể nào là em đã giết người được. Em ấy là bác sĩ, sứ mệnh của em chính là cứu người. Không thể nào... tôi sẽ không tin đâu. Nhất định là Kang Mikyung đã phát điên rồi!

"Không phải đâu, không phải..."

Kang Mikyung dần trở nên không ổn định, cậu bấu chặt lấy vai tôi, mạnh bạo lắc lư:

"Cô ta sẽ giết mình, sẽ giết mình mất! Cậu làm ơn mang mình trốn đi chỗ khác đi, cô ta sẽ không tha cho ai đâu. Kim Min Jeong nhất định sẽ giết hết, cô ta yêu cậu đến điên rồi!"

Tôi sợ hãi đến mức cái động chạm của Kang Mikyung cũng làm tôi giật mình. Một phát đẩy cậu ra, tôi vung cho cậu một cái tát như trời giáng. Bàn tay tôi, từng tất thịt trên cơ thể tôi vẫn đang run lẩy bẩy. Chắc chắn là Kang Mikyung nói dối, cậu ta điên rồi, điên thật rồi.

"Không, cậu phải tin. Cậu phải tin tớ, cậu không được đi!"

Mặc kệ cho Kang Mikyung la lối thảm thiết đến mức nào, tôi vẫn đâm đầu đi ra khỏi phòng. Thật lòng mà nói, tôi không nghĩ mình có thể nghe thêm một lời nào nữa, nhất là những thứ có liên quan đến em. Tôi không muốn tin, cũng không dám tin. Sau tất cả, tôi chỉ ước mình chưa từng tới đây.

Công tố Lee cùng cảnh sát Jung vẫn đợi ở bên ngoài. Phòng cách âm rất tốt, tôi không nghĩ bọn họ có thể nghe được lời gì. Vừa ra khỏi phòng, tôi đã chạm mặt với bọn họ. Một giọng điệu đầy rẫy sự mong đợi vang lên:

"Sao rồi cô Yu? Có thông tin gì không?"

Tôi không thể nói ra tất cả những chuyện vừa rồi, liền né tránh ánh mắt của công tố Lee:

"Cậu ấy không được tỉnh táo, toàn nói những lời điên khùng thôi."

Trong ánh mắt của hai người bọn họ, thoáng chốc đều vô cùng thất vọng. Tôi không có tâm trạng ở đây, liền quay đầu định bỏ đi, đến lời tạm biệt cũng không buồn nói. Bỗng, cảnh sát Jung lại lên tiếng:

"Cô Yu, tôi vừa có được số điện thoại của cô, cô lưu số của tôi luôn có được không? Vụ việc này cô thông qua cô Kang thật sự có khả năng giúp đỡ chúng tôi, vì cô ấy không chịu nói với ai lời nào cả."

Không còn cách nào khác, tôi bèn qua loa lưu nhanh một dãy số điện thoại, sau đó nhanh chóng rời khỏi đó. Cổng bệnh viện vẫn mở toang, người người nườm nượp ra vào. Tôi vô hồn tiến từng bước nặng trĩu rời khỏi, đến nỗi sắp đâm sầm vào một người nào đó trước mắt cũng không hay biết. Rất nhanh, ai đó kéo tay tôi lại. Tôi sửng sốt quay người, là công tố Lee.

"Đi đứng cẩn thận chứ, sắc mặt cô tệ quá, tôi đưa cô về được không?"

"Không... không cần."

"Cô Kang Mikyung có phải đã mắng cô giống như mắng chúng tôi hay không vậy? Cô thất thần thế này, không khéo lại xảy ra tai nạn mất. Ở đây đợi một chút, tôi lấy xe."

Tôi không từ chối nữa, nói đúng hơn, miệng không thể bật ra thêm một lời nào. Tôi kiệt sức ngồi xổm ở giữa đường đi như thế, đợi đến khi công tố Lee lấy xe ra, tôi cũng ngồi vào trong.

Không khí trên xe hoàn toàn im lặng, tôi bây giờ không có hứng thú để nói bất kỳ câu gì. Được một đoạn, công tố Lee cuối cùng cũng lên tiếng:

"Thật sự đau đầu, mấy hôm nay tôi đều không thể ngủ."

Tôi chớp chớp đôi mắt, tuỳ tiện bè theo một chữ:

"Vâng."

"Nhiều vụ án gần đây ở chung cư 171, tôi cho rằng có khả năng cao sẽ liên quan tới nhau. Nhưng lại không tìm được bất kỳ một manh mối hay một mẩu ADN lạ nào, những nạn nhân qua điều tra cũng không có mối quan hệ gì với nhau. Thật sự khó hiểu."

"...." Tôi chỉ ngồi nghe thôi, thật sự không còn sức để trả lời, cũng không muốn bàn về chuyện này.

"Trừ khi hung thủ không phải người..." Công tố Lee trầm ngâm một lúc: "Hoặc phải là một ai đó thật sự rất giỏi về mặt pháp y..."

Lời bâng quơ này của công tố Lee làm đầu tôi như muốn phát nổ, môi cũng mím chặt. Bởi vì Min Jeong, em ấy đã làm bác sĩ gần sáu năm rồi, em thật sự rất giỏi. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cảm nhận được bản thân căng thẳng đến mức muốn buồn nôn. Sau mười lăm phút, xe ngừng lại ở trước chung cư, tôi không nói lời nào đã vội bước xuống, thơ thơ thẩn thẩn đi vào trong tựa như người mất hồn.

Trong đầu tôi bây giờ vẫn có thể tưởng tượng ra ánh mắt đầy rẫy sự hoảng sợ đó. Kang Mikyung nói Min Jeong giết những người đó, tôi đến giờ thật sự vẫn không dám tin. Một cô gái nhỏ nhắn và ngoan ngoãn như vậy, làm sao mà có thể chứ? Tuyệt đối không. Trong đầu tôi bây giờ là một đống hỗn độn rối bời, ở bên cạnh em gần mười năm, chưa bao giờ tôi cảm thấy mơ hồ như vậy. Đến giờ phút này, tôi lại không dám chắc mình đã hiểu em được bao nhiêu. Rõ ràng em không phải người nói nhiều, tôi cũng không phải người hay tò mò. Có rất nhiều thứ về em, tôi vẫn là thật sự không biết.

Chẳng hạn như những hôm em nói bận công việc, không thể đến tìm tôi được, tôi cũng không biết công việc mà anh nói rốt cuộc là gì.

Họp?

Khám bệnh?

Hay là phẫu thuật?

Trước đó chúng tôi không sống cùng nhau. Những lúc lúc em không có ở bên cạnh tôi, qua điện thoại hỏi em đang làm gì, em cũng chỉ mè nheo một vài câu ngắn gọn nói rằng đang làm chút chuyện vặt. Vậy chuyện vặt đó rốt cuộc là cái gì?

Trồng hoa?

Cho cá ăn?

...Hay là giết người?

Nghĩ đến đây, tôi thật sự chỉ cảm nhận được cái lạnh giá buốt bao trùm cả cơ thể mình. Tôi không thể tập trung được vào điều gì, đến tiếng cửa thang máy mở ra cũng làm cho tôi hốt hoảng. Tôi biết, mình sắp vì chuyện này mà phát điên lên mất rồi.

Tôi mở cửa vào trong nhà, cũng không biết tại sao muộn thế này rồi mà Min Jeong lại còn chưa về. Nhưng tôi cũng không để tâm nữa, càng không gọi một cuộc gọi nào. Thời điểm này, đối mặt với nhau chỉ làm cho tôi cảm thấy bất an và hoảng sợ thêm thôi. Cả buổi chiều ngồi thất thần trên giường, tôi giật mình khi nghe thấy tiếng chuông tin nhắn.

Em đáng yêu ❤️

[Hôm nay em có công việc đột xuất, sáng mai em về với chị, yêu chị vô cùng ạ.]

Lần đầu tiên nhận được tin nhắn từ em mà tôi cảm thấy nổi da gà. Tôi bắt đầu tự nghi hoặc và tò mò, "công việc" mà em nói ở đây rốt cuộc là gì.

Cả một buổi tối, tôi không ăn không uống. Muộn hơn một chút, Min Jeong nhắn tin hỏi tôi ngày hôm nay đã làm gì, có đi đâu hay không. Tôi run rẩy nhập từng chữ gửi cho em, nói rằng mình không đi đâu. Em có vẻ vẫn không chắc chắn, hỏi lại tôi thêm vài lần, tôi vẫn gắng gượng trả lời. Cho đến khi em không nhắn nữa, hai tay tôi mới thôi run rẩy, trán bây giờ cũng đã ướt đẫm một tầng mồ hôi.

Đêm nay ngủ một mình, tôi lại nằm mơ thấy ác mộng. Những tiếng khóc la ai oán, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên in ỏi bên tai. Tiếng ai đó bĩ bõm giãy dụa như bị ngộp nước song song với âm thanh đầu bị đập vào thành bồn tắm đầy bạo lực. Bước chân lịch bịch giống như vài ba người đang rượt đuổi nhau ở ngoài hành lang, rồi cả âm thanh mèo kêu như trẻ em khóc. Mà cả căn chung cư này, ngoài người trồng hoa lan kia, tôi không hề trông thấy ai nuôi mèo nữa. Nhưng mà con mèo ấy, nó đã chết rồi.

Giật mình thức giấc, ở bên cạnh trống trơn, phòng khách cũng tối om đến ngột ngạt, không còn vòng tay nào ôm lấy tôi vuốt dọc sống lưng mà an ủi nữa, tôi cũng không biết mình nên cảm thấy sợ hãi hay là vui mừng. Tôi thật sự đã nghi ngờ em rồi, tôi thật sự đang nghi ngờ Min Jeong nhỏ nhắn của tôi chính là kẻ giết người.

Không ngủ nữa, ngủ với tôi bây giờ là một điều vô cùng đáng sợ. Nhìn đồng hồ hiển thị hai giờ sáng, tôi bước xuống giường, lê từng bước chân đến chiếc ghế cạnh ban công để ngồi. Không gian tĩnh lặng, tôi không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào. Lẳng lặng đưa bàn tay mở cửa sổ ở trên, một ngọn gió mát lạnh thổi qua người, lúc này mới có thể nghe được ít tiếng còi xe xa xa.

Rất nhiều mảnh ký ức bỗng chốc lại hiện lên trong đầu. Lần gặp Choi Mingyu trồng hoa lan hay cho chú bồ câu ăn, lần gặp Jung Aeri sau giờ tan làm, lần gặp Kang Jaehoon cùng Kang Mikyung ở trước chung cư. Tôi không bao giờ ngờ được rằng đó đều là những lần gặp mặt cuối cùng. Tôi không thể nào biết được bọn họ sẽ chết thảm như thế, về sau cũng không bao giờ có cơ hội nhìn thấy nhau thêm một lần nào nữa. Bất chợt, người tôi như nổi hết cả da gà. Không vì một điều gì cả, tôi lại bất thình lình nhớ ra một loạt hình ảnh khác.

Những lần cuối cùng tôi gặp bọn họ, tại sao tôi lại không nhận ra điều này sớm hơn. Em cũng có mặt ở đó.

Lần cuối tôi gặp người trồng hoa lan cùng con mèo chính là đang đứng đợi Min Jeong. Em im lặng không gọi tôi, đứng ở phía bên kia đường đăm chiêu nhìn qua.

Lần cuối tôi gặp Jung Aeri chính là lúc năm giờ chiều. Tan làm cùng một thời điểm, cô ấy ngỏ ý muốn đưa tôi về. Tôi lắc đầu từ chối, chỉ về xe của Min Jeong, nói rằng bạn gái tôi đang đợi. Em đâm sầm ánh mắt vào Jung Aeri, từng chút thái độ tiếc nuối của cô ta em đều nhìn thấy rõ mồn một.

Lần cuối cùng tôi gặp Kang Jaehoon là ở trước chung cư. Anh cùng Kang Mikyung ra ngoài ăn sáng, vui vẻ hỏi tôi có muốn cùng đi ăn hay không, nhưng tôi lắc đầu từ chối. Em ngồi trên xe đợi tôi cách đó không xa, cái chạm tay đầy tình cảm của Kang Jaehoon lên trên mái tóc của tôi đều thu cả vào tầm mắt của em.

"Tất cả bọn họ đều có ý với cậu. Anh mình cũng thế, anh mình cũng thích cậu!"

"Jimin, Kim Min Jeong bảo sẽ không tha cho bất kỳ ai dám dòm ngó tới cậu, là cô ta đã giết người, cô ta đã giết!"

"Cô ta yêu cậu đến điên rồi!"

Lời của Kang Mikyung lại văng vẳng bên tai đến đau cả đầu, giờ thì tôi đã dần sáng tỏ rồi. Bọn họ mỗi đêm làm phiền tôi không phải muốn cho tôi không thể ngủ. Bọn họ chính là muốn tố cáo với tôi, muốn tố cáo rằng Min Jeong của tôi đã giết chết bọn họ.

Tôi hận sự sáng suốt của mình vào lúc này, những biểu tình kỳ lạ của em mà tôi chưa từng đặt vào mắt, bỗng chốc bây giờ đều lần lượt xuất hiện trong đầu. Bọn họ từng người từng người một chết, Min Jeong luôn ôm tôi vào lòng, khiến tôi dựa dẫm vào em, trao cho em sự tin tưởng trên cả tuyệt đối. Em đã vô cùng hài lòng, em yêu chiều tôi, em cưng nựng tôi.

Tôi giật mình, suýt thì ngã khỏi ghế. Trong phòng vang lên một âm thanh kỳ lạ mà mất vài giây sau đó tôi mới nhận ra, chính là âm thanh run phát ra từ chiếc điện thoại ở đầu giường. Tôi sợ sệt bước đến, trong lòng chỉ sợ người gọi là Min Jeong. Nhưng không phải, đây là một người tôi mới lưu số cách đây chưa lâu. Vừa nhấn nghe máy, tôi đã có linh cảm không lành. Một cảm giác choáng váng lẫn lạnh sống lưng bao trùm cả cơ thể tôi, cả căn phòng này nữa. Bởi điều tôi vừa nghe được trong cuộc gọi chính là: Kang Mikyung chết rồi!

Tôi sốc đến nỗi mất một khoảng thời gian rất lâu mới có thể bập bẹ lên tiếng:

"Tại sao lại chết?"

Cảnh sát Jung hạ thấp tông giọng:

"Xin lỗi, cô ấy trốn khỏi bệnh viện, chúng tôi liền điều người đi tìm. Kết quả có người phát hiện cô ấy chết trong nhà vệ sinh công cộng, đầu bị đập vào tường, mất máu mà chết."

Tôi ngã huỵch xuống sàn nhà, suýt thì đánh rơi cả điện thoại. Đôi mắt phủ một tầng nước dày, nhưng nỗi sợ lẫn át, tôi muốn khóc cũng khóc không nổi.

"Cô ta nói nói nhất định sẽ không để cho mình sống, không để cho mình ăn nói linh tinh!"

"Cô ta sẽ giết mình, Kim Min Jeong sẽ giết mình mất!"

Từng lời của Kang Mikyung lại văng vẳng bên tai, như là đang van xin, như đang tố cáo. Tôi ngắt cuộc điện thoại mặc cho cảnh sát Jung vẫn còn đang nói tiếp, bởi vì ngay lúc này, tôi không còn khả năng để nghe thêm điều gì nữa. Rõ ràng cậu ấy đã van xin, đã mong tôi đưa cậu ấy trốn đi, nhưng tôi đã tát cậu ấy, tôi đã gián tiếp giết chết Kang Mikyung mất rồi.

Tôi ngồi bó gối ôm chặt lấy đầu mình, cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ chết vì điên mất.

Một đêm vật vờ không thể ngủ tròn giấc, tôi vẫn ngồi bó gối ở dưới sàn bên cạnh giường, thiếp đi một lúc rồi lại tỉnh. Từng cột mốc thời gian cách nhau không xa hiện lên màn hình điện thoại, tôi không biết mình đã nhìn vào đó bao nhiêu lần. Tôi chỉ mong trời mau sáng, nhìn vào bóng tối, tôi thật sự cảm thấy sợ hãi. Tôi có cảm giác ánh mắt của tất cả bọn họ đều đang ở một góc nào đó ai oán nhìn tôi. Bọn họ không dám tìm đến Min Jeong, nên mới ở đây tố cáo với tôi.

Cuối cùng, trời cũng đã sáng. Nhưng tôi không thể nào ngưng lại cảm giác sợ hãi tột cùng này, thậm chí giờ đây, tất cả còn kinh khủng hơn. Nếu như có thể quay ngược trở lại, tôi sẽ ước rằng trời chưa từng sáng. Bởi vì, cuộc gọi của cảnh sát Jung lại một lần nữa gọi đến, tông giọng ảm đạm khiến cho tôi ám ảnh:

"Cô Kim, công tố Lee chết rồi."

Lần này, điện thoại tôi rơi hẳn xuống sàn, kêu lên một tiếng không lành lặn, toàn bộ màn hình đều vỡ nát. Mười ngón tay đều căng cứng, tôi hốt hoảng quay đầu.

Nỗi sợ hãi như bao trùm cả căn nhà, bao trùm cả trí óc tôi. Bên ngoài vừa có tiếng mở cửa, âm thanh đầy cưng chiều quen thuộc cũng lập tức vang lên.

"Sweetie ơi, em về rồi đây ạ"

End


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#winterk