Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tb, sao nay im lặng vậy?" Jeon Jungkook quăng cặp xuống ghế, đi lên tầng.

Bố mẹ anh hôm nay có cuộc hẹn nên đi từ đêm qua, hiện tại chỉ còn anh với vợ yêu ở nhà, tâm tình lại phấn chấn.

"Tb" Anh gọi mãi nhưng không thấy cô trả lời, trong lòng lo lắng.

Jeon Jungkook tìm cô khắp nhà, lại không thấy bóng dáng cô đâu. Lấy điện thoại gọi điện cho cô thì thấy chuông điện thoại ở trong phòng.

"Aecha?"

"Vâng ai đấy ạ?". Đầu dây bên kia bắt máy.

"Jeon Jungkook, có vợ tôi ở đấy không?"

"Jeon Tổng? Không, Tb lâu rồi không có đến chỗ tôi"

Cúp máy, anh gọi cho tất cả người thân của cô, nhưng không au biết cô ở đâu. Jeon Jungkook tự trấn an mình: "Chắc cô ấy đi siêu thị"

Anh lái xe qua tất cả siêu thị gần nhất, lại đi qua tất cả con đường cô hay đi, đều không thấy hình bóng cô. Cô là người nổi tiếng, chắc chắc không đi xa, lo lắng tột cùng, cô hiện giờ đang ở đâu.

"Tb, em về anh nhất định dạy dỗ em tử tế"

Điện thoại anh reo, ấn nút nghe, giọng vô cảm: "Alo"

"Jeon Jungkook , Park Tb sao?"

"Không tìm thấy cô ấy"

"Cậu xem camera ở cổng chưa?"

Đúng rồi, sao anh lại quên điều này cơ chứ?

Jeon Jungkook về nhà kiểm tra lại camera, mặt anh đen lại, cô bị bắt đi rồi.

"Jack?"

Đầu dây bên kia lập tức trả lời: "Người anh em, hôm nay lại gọi điện cho tôi, tôi hạnh phúc quá"

Jack là bạn cùng đại học với anh, bố làm xã hội đen, còn anh ta thì lại đi làm phó cục trưởng cục cảnh sát, lạ đời.

"Không đùa, vợ rôi bị bắt đi rồi"

"Vợ cậu? Đồ của cậu mà cũng có người dám động vào à?" Jack vẫn đùa cợt.

"Muốn chết? Tôi gửi cậu đoạn video, điều tra giúp tôi. Nếu không tìm được cô ấy, cậu đừng mong sống yên với tôi"

"Mẹ kiếp, cậu dám đe dọa tôi. Tôi là phó cục, sắp lên cục trưởng rồi, cậu đe dọa nhầm người rồi biết không hả?" Jack hét ầm trong điện thoại.

"Nhanh, nếu Jiyoung biết cậu vô cùng lăng nhăng, chắc chuyện cưới xin của cậu hủy đi là vừa nhỉ?" Jeon Jungkook đe dọa trắng trợn.

"Hừ được lắm. Gửi video đi. Cậu vẫn bỉ ổi như ngày nào"

"Quá khen"

Choi Jichunl sao? Hắn phát giác ra rồi?

Không thể, hành tung của hắn anh luôn nắm trong lòng bàn tay. Vậy là ai mới được?

-----

Kim Yn ngủ thiếp đi lúc nào không biết, chăn mỏng được đắp lên người cô, Han Songmin ngồi bên đầu giường vuốt ve mái tóc cô.

"Anh định làm gì?" Kim Yn giật mình, cô cợ anh ta làm tổn thương cô.

"Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương em, chỉ cần em ngoan ngoãn"

Han Songmin cười, nụ cười ôn nhu cưng chiều, anh ta cười như vậy khiến cô càng thêm sợ hãi.

"Han Songmin, anh là người tốt, buông tha tôi đi, làm ơn"

"Ha ha người tốt? Tb, anh tốt sao em lại không yêu anh nữa, lại đi yêu tên Jeon Jungkook đó. À không đúng , em yêu anh, em chỉ đang giận dỗi có đúng không? Bảo bối, em đừng giận anh nữa, anh biết anh sai rồi"

Han Songmin lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi trên má cô. Cô chết một lần rồi, vậy mà ông trời cũng không cho cô sống yên ổn.

"Lại khóc, em khóc anh sẽ rất đau lòng"

Kim Yn ngẩng đầu ôm mặt của Han Songmin, nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Tỉnh lại đi Han Songmin , anh còn tương lai ở phía trước, đừng mù quáng, làm thế này là phạm pháp. Han Songmin, quay đầu bây giờ vẫn chưa muộn, tôi hứa sẽ không nói cho ai cả, coi như mây bay gió thoảng, được không?"

"Mây bay gió thoảng? Tb à, em ngây thơ quá, không thể quay lại nữa, trừ khi em từ hôn với Jeon Jungkook, em có dám không?"

"Tôi..."

"Không dám, em không thể bỏ anh ta, cũng như anh không thể bỏ em. Vậy chúng ta cứ mãi ở bên nhau thế này đi"

"Han..."

"Đừng nói, anh đi sửa soạn lại căn nhà này, chúng ta sẽ sống ở đây, sống cuộc sống vợ chồng đến đầu bạc răng long"


[...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro