Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lò mò tỉnh dậy vì cái bụng phất cờ khởi nghĩa, với tay lấy cái đồng hồ trên bàn. 9:01 thảo nào mà yên tĩnh thế, vào giờ này bố mẹ tôi đã say giấc nồng rồi. Đi xuống bếp, mở nồi cơm không còn một hột, mở tủ lạnh cũng chả có gì để ăn, tôi đau khổ đi lên phòng, leo lên giường cố gắng chìm vào giấc ngủ với cái bụng hóp.


" Cốc...cốc" tiếng gõ cửa, tôi bật dậy, đi ra cửa kính phía ngoài là ban công. Kéo cửa ra tôi nhìn thấy Thuyết Thần đang dựa vào lan can ban công phòng tôi. Cửa sổ nhà hắn cách ban công phòng tôi chưa đến một mét, từ khi biết bay nhảy, hắn đều qua phòng tôi bằng cách này, đó chính là phi từ cửa sổ phòng hắn qua ban công phòng tôi.


"Đói rồi đúng không?"


Tôi gật đầu, xoa xoa cái bụng


" Thay đồ đi Thần đợi dưới nhà"


"Đồ nướng nha!!" tôi mừng rỡ, hiểu rõ câu nói của Thuyết Thần


" Thay đồ đi" hắn nói rồi lại phi về phòng mình. Tôi luôn tự hỏi hắn có khinh công như mấy người trong phim kiếm hiệp hay sao mà có thể vài giây có thể phi từ bên này sang bên kia, giống như con ngựa phi qua mấy hàng rào ý.


Tôi thay đồ, khoác một chiếc áo khoác lên người rồi nhẹ nhàng chạy xuống nhà, cố gắng để bố mẹ không tỉnh giấc. Hành động của tôi cứ như là kẻ trộm đang bỏ trốn hoặc là bỏ bố mẹ trốn theo người tình vậy. Đóng xong cổng tôi liền chạy đến bên Thuyết Thần đang ngồi trên xe đạp. đứng lên chỗ để chân ở yên sau, tôi vỗ vỗ vai Thuyết Thần nói:


"Đi nào ngựa, hay đưa ta đi ăn"


"Xuống xe"


"Hì hì, đùa thôi, bớt nóng, Thần đẹp trai lại ó, chở Tiểu Đình đi ăn nào"


Lúc này hắn mới chịu đạp xe đi, dù đã 17 tuổi rồi nhưng hắn vẫn đi xe đạp dù biết đi xe máy. Mấy lần tôi đã tra hỏi hắn vì sao không đi xe máy, hắn bảo đi xe đạp cho tốt sức khoẻ, rèn luyện cơ thể, bảo vệ môi trường, không kẹt xe vân vân và mây mây...


Chúng tôi dừng lại ở một quán đồ nướng vỉa hè, thực ra chúng tôi là khách quen của quán này vì hầu như lúc nào cũng có mặt ở đây. Ngồi xuống bàn tôi đập đập xuống bàn gỗ nói


"Thím ơi, như cũ nha"


"Ok" thím chủ quán ở trong quầy ngó mặt ra nói


Thuyết Thần ngồi đối diện tôi, tay lấy đũa cho hai đứa. Trong quán một đứa to lớn như vận động viên, một đứa bé tẹo không khác gì suy dinh dưỡng, nhìn họ không hề hợp nhau thế mà có thể ngồi ăn với nhau. Đó không ai khác chính là bọn tôi. Tôi không hiểu sao, tôi với cậu ta bằng tuổi, lớn lên cùng ăn, ăn uống cũng giống nhau, vậy tại sao cậu ta lại phát triển về chiều cao và cân nặng hơn gấp nhiều nhiều lần so với tôi cơ chứ. Tôi cao mét năm bảy, còn hắn cao mét tám, tôi nặng 45kg, còn hắn là 70kg. Không nhưng hơn về chiều cao và cân nặng, hắn còn học giỏi hơn tôi, được mấy thầy cô quý hơn tôi, và đặc biệt là gia đình tôi quý hắn hơn tôi nhiều. Mỗi lần tôi mới hắn cái nhau, rằng thì là tôi cũng sẽ là kẻ bại trận, tại sao, tại vì hắn được bố mẹ tôi bảo vệ. Và khi đó trong mắt tôi, gia đình tôi chính là kẻ phản quốc.


Đồ ăn đã được mang ra, ôi thịt nướng, miệng tôi há ra như muốn nuốt hết đống đồ ăn đó, mũi tôi hít hết mùi thơm của nó, hưởng thụ đồ ăn trước mặt. Thuyết Thần đưa tay đỡ miệng tôi nói


" Ngậm miệng lại, ruồi bay vô bây giờ"


Tôi liếm miệng, bắt đầu đụng đũa, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, cảm nhận miếng thịt mềm, ngọt, thơm, đang tan chảy trong miệng, nuốt xuống bụng, đầu lưỡi vẫn còn hương vị thơm ngon kia.


"Đói như vậy sao?" Thuyết Thần gắp cho tôi một lát rau, tôi gật đầu lia lịa


"Ăn rau vô nữa"


Nghe lời tôi gắp lát rau lúc nãy vô miệng. Tôi dừng việc ăn của mình, thấy tôi như vậy Thuyết Thần liền hỏi


"Sao có chuyện gì?"


"Thấy mình như nữ chính trong truyện ngôn tình ế, khi đói có người đưa đi ăn, gắp thức ăn cho"


"Nói như vậy, Thần chính là nam chính à"


Tôi gắp thêm một miếng thịt bỏ vô miệng, suy nghĩ về câu nói lúc nãy của hắn ta. Bỗng tôi thấy hắn ta đưa tay về phía mặt mình. Hắn ta đang làm gì vậy, hắn muốn làm gì, tôi mở to mắt nhìn hắn. Ngón tay cái của hắn vuốt qua miệng tôi. À thì ra là miệng tôi còn dính nước sốt. Nhưng hắn ta đang làm cái gì kìa, tại sao hắn không lấy giấy lau tay, sao hắn lại đưa tay về phía miệng hắn. Đừng nói là... Không được, sao hắn có thể làm thế. Hắn mút ngón tay cái mà lúc nãy đã giúp tôi lau nước sốt. Tôi đứng hình, sốc, sốc toàn tập.


"Cũng ngon đấy chứ" hắn cười tít mắt, tôi ngồi không vững trên ghế như có thể té bất cứ lúc nào.


"Àn bờ li bờ bồ, sao, sao, có thể???"


"Chả phải trong mấy câu truyện ngôn tình mà Tiểu Đình hay đọc nam chính toàn làm vậy hay sao?" Thuyết Thần nhìn tôi


"Đúng là vậy nhưng,.."


"Ý cậu là tôi không phải nam chính trong khi cậu là nữ chính hay sao"


"Không...không phải thế"


"Vậy hãy để nam chính hôn nữ chính nha" nói xong Thuyết Thần liền chu mỏ ra, rướn người về phía tôi. Thấy vậy, không suy nghĩ gì, tôi thẳng tay tát cho hắn ta một cái.


"Tránh ra"


"Cậu tát tôi" Thuyết Thần ôm mặt đã hằn bốn ngón tay, hắn bĩu môi, mắt long lanh nước, sắp khóc.


"Ai bảo cậu giám làm thế" Tôi trừng mắt nhìn hắn


"Hix, tôi đưa cậu đi ăn, mà cậu lại làm vậy với tôi" Hắn khóc, rồi gục đầu xuống bàn.


"Nín, nín, tôi xin lỗi mà" tôi thấy mình thật có lỗi


"Hù!!!" bỗng hắn bật dậy, tôi bất ngờ, xem té xuống ghê. Ôi con *dim* nhỏ bé của tôi. Trong khi tôi đang cố định thần lại thì hắn ngồi đó ôm bụng cười, bực quá tôi đưa tay cốc vào đâu hắn


"Này thì chơi ngu"


"Hì hì" bị tôi đánh thế mà hắn vẫn có thể cười được.


Sau khi hai đứa chiến xong đĩa thịt nướng thì cũng quá 9 rưỡi, thấy đã muộn, hắn liền đưa tôi về nhà, tôi lại tiếp tục công cuộc thần trộm lẻn vào nhà.


Cuối tuần:


Mãi Thuyết Thần mới chịu đi ra mở cửa sổ, nhìn mấy cuốn vở tôi đang cầm trên tay, và mấy cuốn vở nằm dưới đất cách bọn tôi mấy mét, hắn vò mái tóc đen nhìn tôi


" Đừng nói là Đình phi vở qua đây để gọi tôi dậy đó nha"


"Giúp tôi, đưa tôi ra khỏi đây" lời nói tôi vừa dứt, phía sau đã vang lên tiếng đập phá rồi tiếng cãi nhau. Tôi đau, tôi đang rất đau, con tim tôi như vỡ thành trăm mảnh. Vì sao tôi lại thế ư. Họ chính họ đã khiến tôi như thế. Một ngày, Ngọc Mễ, một người bạn cấp hai của tôi, đã gọi điện cho tôi và nói rằng, cô ấy đã thấy bố tôi đi cùng một người phụ nữ vô khách sạn, lúc đó tôi không tin, tôi nghĩ rằng vì công việc nên bố tôi mới vô đó. Nhưng giờ điều đó đã xảy ra, mẹ tôi bắt gặp bố đi cùng một người phụ nữ và giờ họ bắt đầu cãi nhau. Tôi đã rất sốc, người bố tôi luôn kính trọng lại làm việc vô đạo đức như thế.


"Đình mau thay đồ đi, tôi qua đó liền" Thuyết Thần hiểu chuyện, nhìn tôi như thế, hắn luống cuống hẳn.


"Tôi muốn đi ngay bây giờ" Tôi lắc đầu mắt tôi cứ nhắm thẳng vào Thần


"Nào lại đây, Thần đỡ" Hắn rướn người, giơ tay ra đỡ tôi


Tôi bước lên lan can, giơ tay nắm lấy tay hắn, lấy đà nhảy qua, hắn ôm tôi vào lòng, vỗ vỗ lưng tôi nói


"Không sao có Thần đây rồi"


Tôi cứ bám chặt trên người Thần, ngục mặt vào vai Thần khóc. Tôi cảm thấy như có người cầm cây dao nhọn, liên tục đâm vào người tôi


"Nín đi nào, không có chuyện gì đâu họ chỉ nói chuyện với nhau và hơi to tiếng thôi, lát họ lại quay lại bình thường thôi" Thuyết Thần vỗ về


Tôi bước ra khỏi phòng hắn, trên người là áo hoodie màu đỏ cùng chiếc quần thể dục của hắn, vì lúc nãy khi qua đây tôi chỉ đang mặc bộ đồ ngủ hình gấu trúc. Thần đi đến nắm tay tôi keo đi


"Chúng ta đi hóng gío nào"


Tôi không nói gì chỉ lặng lẽ đi theo. Ngồi sau yên xe, vòng tay ôm lấy eo Thần, dựa vào lưng Thần, lặng lẽ ngắm cảnh bên đường,để những cơn gío thổi qua mái tóc. Gío lạnh lắm như nỗi buồn tôi đang trải qua vậy, nhưng Thần đã che cho tôi, như một người hùng, đứng trước ngăn cản mọi thứ để bảo về người con gái ở phía sau. Tôi không muốn về nhà, hiểu ý tôi, Thần liền nói với mẹ cho tôi ngủ lại một hôm, cô ấy đã biết chuyện gia đình tôi nên không chối từ. Tôi nằm ngủ với Mộc Miên, em gái Thuyết Thần, dù màn đêm đã bao trùm tất cả nhưng tôi vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ. Lo lắng cứ bám lấy tôi, lỡ bố mẹ tôi ly dị, lỡ họ bỏ tôi và anh rồi đi tìm một hạnh phúc mới. Lỡ....


Sáng hôm sau tôi về nhà, vừa mới bước vào phòng khách tôi đã thấy bố tôi đi ra, trên tay cầm đơn ly hôn, điều tôi không ngờ chính là hai chữ ký cuối tờ giấy. Vậy là họ đã quýêt định, họ chỉ nghĩ cho mình mà không nghĩ tới cảm xúc của chúng tôi. Họ quá nhẫn tâm. Tôi chào bố, nhưng bố chỉ đáp lại tôi bằng ánh mắt bất lực, rồi bỏ đi. Tôi không thấy mẹ, chắc bà đã bỏ đi đâu đó sau khi ký vào tờ giấy kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro