14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thêm một người tự đâm đầu vô cột" – Hoàng cười nhếch mép, lắc đầu rồi bước vào nhà. Thằng Hoàng là người biết rõ Hàn Nhi nhất, dù mới 12-13t nhưng lại có tầm hiểu biết khá cao do đã bươn chải nhiều trong cuộc sống, dù sao nó cũng ở với Hàn Nhi gần được 1 năm rồi…..

Nhà Lạc Thiên, 11h đêm

"Giờ này còn đến đây làm gì?" - Bước vô nhà, quăng chiếc chìa khóa trên bộ salon màu đâu sậm, anh vội cởi chiếc ao khoác măng tô bên ngoài ném thẳng vào mặt của người đang ngồi thất thần trên chiếc ghế phía đối diện…đó chính là Dương Phong

"……." - vẫn không động tĩnh gì, Dương Phong kéo chiếc áo ra khỏi mặt mình rồi dựa dài trên chiếc ghế

Cũng không hỏi gì thêm, Lạc Thiên tắt đèn (chơi ác) rồi đi thẳng lên tầng trên. Căn phòng vốn dĩ với gam màu tối, nay lại bị bao trùm bởi một màn đêm tối om, chỉ có ánh đèn đường lấp lóe chiếu vào.... Và cả một bóng người đang thiểu não suy nghĩ. Lạc Thiên bước lên phòng để tắm và thay đồ, nhìn vào căn phòng có thể nhìn thấy được tính cách của chủ nhân. Không quá nhiều đồ vật, chủ yếu chỉ toàn là sách, từ chính trị kinh tế đến truyện tranh, tiểu thuyết, tất cả như một thu viện thu nhỏ. Nhưng đặc biệt là nơi để sách ấy như một căn chòi thu nhỏ tại góc phòng...màu sắc căn phòng được phối trí đơn giản, nền lót gỗ, gam màu chủ đạo là trắng và đen, nhìn rất tinh tế...

Tắm xong thay bộ đồ đơn giản hơn, chiếc áo thun bên trong và áo khoác thun mỏng phía ngoài.. quần thun dài thoải mái. Xong đâu đấy, Lạc Thiên xuống bếp uống ngụm nước, nhìn qua phía bên phòng khách, vẫn còn "cục nợ" trên ghế..

"Rốt cuộc là chuyện gì đây hả?" - uống xong ngụm nước, Lạc Thiên bước gần về phía Dương Phong đang trố mắt nhìn lên trần, chân đá đá Dương Phong

Vẫn không nói gì...5 giây...10 giây...20 giây...cả hai như 2 bức tượng trong bóng đêm, không động đậy không tiếng nói...

"Anh mày mệt rồi đấy, chừng nào về thì nhớ khóa cửa" - Bó tay, Lạc Thiên cầm chiếc gối dựa đập thẳng vô mặt Dương Phong rồi ung dung bước lên lầu. Hôm nay mệt thật.. Còn cả đống tài liệu chưa đụng đến, rồi cả bài học trong trường, ít nhất anh cũng nên lấy được cái bằng tốt nghiệp chứ nhỉ.... Thôi, bỏ qua mọi chuyện, Lạc Thiên leo lên chiếc giường... tắt đèn, chuẩn bị ngủ

"RẦM" - cánh cửa phòng bổng nhiên mở toang đập mạnh vào bức tường. Lạc Thiên vẫn Chưa kịp phản ứng gì thì Dương Phong đã ngồi bên cạnh giường

"Thiên, chẳng lẽ anh biết Hàn Nhi lớn hơn tuổi em à?"

Đơ người trước câu hỏi của Dương Phong. Lạc Thiên vẫn hết chưa bàng hoàng với việc đột nhiên có một thằng con trai nhảy xổ vào phòng anh, thậm chí là đang ngồi trên giường....

"Chuyện này ai mà không biết, vốn dĩ Hàn Nhi là người luôn đứng đầu khoa năm cuối của trường..." - Định hình được, Lạc Thiên hai tay chống vào đầu, cúi mặt xuống giường, cố căng mắt ra....

"Gì chứ, đứng đầu năm cuối???"

"Thằng kia, mày xông vào phòng anh chỉ để hỏi chuyện này thôi đó hả, đi ra, anh mày buồn ngủ rồi" - chưa dứt câu, Lạc Thiên đã thẳng chân đạp Dương Phong nắm xuống sàn

"Nay em ngủ lại đây, giờ này ra đường, lạnh chết, cũng khuya rồi" - Lồm cồm bò dậy, Dương Phong leo lên giường, giật ngay cái chăn đang an tọa trên người Lạc Thiên

"Này..ra mau.. đi ra" - vẫn cái chân ấy, vẫn hành động ấy, kì này mạnh hơn trước.. Dương Phong vẫn an tọa dưới sàn

Sau một hồi vật lộn, tranh giành chỗ ngủ, cuối cùng Lạc Thiên đã chịu giường Dương Phong cái giường êm ái của mình và xuống sàn lót nệm nằm. Dương Phong thì cười khoái trá. Đó giờ là thế. Lạc Thiên luôn nhường Dương Phong....

"Thiên ka thích Du y???" - đang nằm im, bỗng Dương Phong lên tiếng, giọng ngập ngừng

"Không"

"Vậy thì con nhỏ đó....Hàn Nhi à?"

Lạc Thiên cũng giật mình, chẳng lẽ hành động của anh lại khiến người ta hiểu lầm đến thế... Hôm nay đã có tận 2 người hỏi rồi

"......"

"Thiên ka ngủ rồi à?" - không nghe thấy tiếng động, Dương Phong hỏi tiếp

"Ngủ đi, nói nhiều qá..."

"Uầy, à mà ngày mai.....Black sẽ trở lại"

Nghe câu nói có vẻ hào hứng của Dương Phong, Lạc Thiên giật mình... Black sao? Nhóc này hết thích Du Y rồi sao???

.
[Sáng hôm sau, dù còn bệnh nhưng như một thói quen, 5h30 Hàn Nhi đã giật mình dậy, người cảm thấy đỡ mệt nhưng vết thương được may lại hôm qua giờ đã có cảm giác, nó tê buốt, rợn người…

"Chị ngủ tiếp đi, em đi giao báo dùm chị hôm nay" - thằng Hoàng nói rồi đeo chiếc túi xách bước ra khỏi nhà. Hàn Nhi nhìn Hoàng rồi cảm nhận thấy mùi gì thơm thơm… cháo ư???. Vội nhìn xuống sàn, hóa ra là có một tô cháo thịt nóng hổi… Đây chính là cái mà Hàn Nhi muốn… Chính là cái lí do mà Hàn Nhi sống ở đây với tụi nó….

Trời sắp gần đông, vì thế thời tiết cũng lạnh hơn, bước ra đường có thể cảm nhận đucợ cái thời tiết tê tái da thịt. Chiếc xe đạp thì lại phải đi gửi cửa hàng để sửa… Hàn Nhi lại đành ngậm ngùi lết cái chân bị băng trắng của mình đến trường… Trời ơi, nhức khủng khiếp!!!

Vừa bước tới cổng trường, cũng là lúc 3 chiếc siêu xe vừa chạm cửa, vẫn là màn đối mặt nhau…Hàn Nhi nhìn phớt qua rồi xem như không thấy gì, bước vào trường, mặc cho 3 chàng nhìn nhau rồi lại nhìn nó....Dương Phong nhìn cái chân bị băng trắng của nó rồi móc điện thoại ra nói gì đó....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro