16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy tôi hỏi cậu, mắc mớ gì lại đi mua xe cho tôi?" - Lấy lại bình tĩnh, Hàn Nhi cũng đáp trả lại

"Sao cũng được, nhưng tuyệt đối không phải là sự thương hại" – Dương Phong có đôi chút ngập ngừng… Tên này khi làm những chuyện thế này, hắn không hề nghĩ kết quả sẽ đi theo hướng ngược lại, chỉ mường tượng Hàn Nhi sẽ mừng lên và cảm kích không thì cũng cảm ơn hoặc cảm động, không hề ngờ rằng, trí tưởng tượng của Hàn Nhi lại đi xa đến mức này.. Thương hại ư??? Dương Phong chưa bao giờ nghĩ đến từ này…

"Thôi khỏi" - chỉ với 2 chữ, Hàn Nhi đã knock out 1 đối thủ nặng kí như Dương Phong, hắn đứng im như bị đóng băng…Hàn Nhi đã đi khỏi rồi… hắn vẫn như tượng, đứng im tại đó….

-----------------10 phút---------------------

"Phong, cậu nên vào lớp đi" - thấy Dương Phong đứng như trời trồng, bọn đàn em bắt đầu lo lắng

---------------------15 phút-------------------

[……….]

---------------------30 phút--------------------

"Được lắm, Hàn Nhi, cô hết thoát được rồi…" - trở lại như bình thường, như nạp đủ năng lượng, nụ cười đểu hiện lên ở khóe miệng, Dương Phong đút tay vô túi quần rồi ung dung bước đi

"À Phong, đống xe đạp này, cậu tính sao?"

"Cho ai đó, hay đi phát cho các trẻ em nghèo, trại mồ côi, tùy các cậu…..À quên, ra lệnh cho các tiệm sửa xe lớn nhỏ trong thành phố này, không ai được sửa xe của cô ta, nếu không thì tiễn thẳng về quê hết, không được xảy ra sai sót gì đâu đấy" – Nói rồi, Dương Phong tiếp tục bước đi, một nụ cười nửa miệng, dường như hắn đang hứng thú với cái kế vừa nghĩ ra…
.
Mới sáng sớm đã gặp chuyện bực mình, khiến nó cũng không còn hứng thú học nữa. Suy cho cùng, đối với Hàn Nhi học cũng như không học vì đơn thuần chương trình cấp 3 nó đã hoàn tất cách đây một năm rồi.

Đi thẳng một mạch đến sân thượng, dù có khá khó khăn với cái chân bị thương nhưng khi cảm nhận được làn gió mát lạnh, trong lành buổi sang thì bao nhiêu bực tức trong lòng hay nhói nhói của vết thương đều biến mất. Thoải mái thật, nó vươn vai một cái rồi thả người ngồi phịch xuống đất, dựa lưng vào chiếc lang cang.... Có lẽ vì còn mệt mỏi nên mắt nó đã lim dim rồi nhắm lại hẳn, thả hồn mình vào làn gió mát kia…..

"Hàn Nhi à, hãy nghe lời ba đi con"

"Cả mẹ mà cũng thế nữa sao?"

Trong giấc ngủ say, tất cả mọi chuyện của kí ức đều hiện về và đối với Hàn Nhi đó thật sự là một cơn ác mộng. Nó luôn muốn thay đổi sự sắp đặt của số phận…. Choàng tỉnh, người Hàn Nhi bịn rịn mồ hôi dù cơn gió lạnh buổi sớm vẫn đang thổi qua, nó thở dốc…

Dạo này cuộc sống nó gặp nhiều rắc rối quá. Không yên bình như trước kia nữa, nó muốn sống như một người bình thường, không can hệ gì đến quá khứ nữa, và cả những người xuất thân trong giới thượng lưu. Đối với người khác, để hòa nhập được vào thế giới thượng lưu có thể là một món quà đắt giá. Nhưng đối với nó, đó lại là điều khiến nó phải lâm vào đường cùng thế này. Và đặc biệt hơn, từ cái hôm ở quán bar, khi phải chạm mặt với những người mà nó không bao giờ muốn gặp thì cuộc sống nó hoàn toàn thay đổi.. Luôn luôn phải che giấu than phận của mình… Luôn luôn phải dè chừng…

"Phù" – sau khi bình tĩnh, Hàn Nhi thở nhẹ một cái rồi đưa mắt hướng về vết thương của mình - chợt gương mặt nó nhăn nhó khi vết thương đáng ghét kia nhói lên. 16 mũi kim đang đua nhau nhảy nhót loạn xạ trong vết thương đó, gặp tiết trời se lạnh, kì này mày chết thật rồi Dương Hàn Nhi ơi.

Nằm lin dim một chút mà đã gặp ác mộng, cái khổ là ác mộng dù chỉ 2 câu đối thoại nhưng đã chiếm hết thời gian bùng 2 tiết của nó…. Chuông reo ra về, nó cũng nhanh chân xuống lớp lấy balo rồi dong về trước. Còn phải mang chiếc xe đạp đi sửa rồi qua tiệm bánh nữa…

Sau nửa tiếng lòng vòng:

"Xin lỗi cháu, chỗ bác không sửa xe đạp"

"À, sửa xe đạp hả, người sửa xe đạp chỗ chú vừa đi rồi!" [??!??]

"Chỗ anh không có sửa xe đạp"

Có chuyện này nữa sao. Nó đã bỏ ra thời gian quý báu của mình để dắt xe đi hết tiệm này đến tiệm khác mà chỉ đều nhận được một lời từ chối hết sức "tế nhị". Tâm trạng nó cũng từ thoải mái thành bực tức khó chịu… Xe đạp mà giờ không chỗ nào sửa thì chẳng phải ném hết vào loại "đồ phế thải" hay sao…. Lần trước vẫn còn sửa mà ta…. Lan man suy nghĩ, Hàn Nhi không hề biết là mình đang dắt xe đi thẳng về nhà. Vừa thấy bóng dáng nó từ xa, mấy đứa nhóc trong nhà đã òm sòm kêu réo ríu rít

"Chị Nhi, chị Nhi, xe đạp đẹp không?"

"Chị Nhi, là chị mua hả? Em thích lắm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro