31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố gắng bình tĩnh nhất có thể, anh phải nắm vững tình hình lúc này

Lại một bầu không khí ngột ngạt. Mặt Dương Phong ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên, cánh tay Dương Phong như có thể sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào. Mặt Lạc Thiên cũng đăm lại, nhìn thẳng vào Dương Phong không một chút e dè. Dù anh biết tình hình sắp tới đây có thể không bình yên được nữa

Tưởng chừng như bầu không khí ngột ngạt ấy sẽ đông đặc lại và kết thúc bằng một cú đấm của Dương Phong nhưng rồi hắn ta chợt phì cười,buông áo Lạc Thiên ra, ôm bụng rồi cười lớn hơn để cho Lạc Thiên mắt trợn tròn, lúc này anh đã nhận ra là mình đã bị lừa, một cú lừa ngoạn mục

"Anh làm gì mà căng thẳng ghê thế?"

Lặng người đi, Lạc Thiên thở một cái phào nhẹ nhõm. Lúc này, anh không biết bản thân mình nên vui mừng hay tức giận và cho tên nhóc kia một trận nữa. Nhưng Dương Phong nói cũng đúng, hắn đã có thể tìm ra nhà Hàn Nhi, thì rốt cuộc hắn cũng biết chuyện đó mà thôi. Tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian. Nhưng anh có nên giấu mãi nữa không khi mà tahi1 độ tên Dương Phong này càng lúc càng trở nên nghi ngờ mọi thứ...

"Rãnh à?.."

Lạc Thiên tỏ ra vẻ mặt nhăn nhó rồi quay lưng bước tiếp lên những bậc thang rộng mênh mông kia. Cũng đúng, ít ra, anh cũng nên tỏ ra hứng thú đáp lại một chút để trò đùa này không quá nhạt nhẽo, để tên nhóc kia không bị " hố" và cũng để đánh lừa con mắt của Dương Phong.

Sau lưng Lạc Thiên, Dương Phong cũng không chắc về những gì mình nói. Suy cho cùng, bề ngoài Dương Phong khác xa với nội tâm của hắn. Một con người chỉ luôn biết đến niềm vui, luôn có được những thứ mình thích, luôn luôn đắc ý thì có mấy ai hiểu được trong lòng người đơn giản thoải mái đó nghĩ gì. Con người, không ai có thể đoán được cả. Nếu nói người nội tâm khó đoán thì đó là một sai lầm. Con người mà luôn tỏ ra vui vẻ, mới chính là người cần để tâm đến. Họ thích che giấu suy nghĩ của mình bằng một nụ cười hơn là nét lạnh nhạt bên ngoài…

Ngồi phịch xuống ghế, trở lại như ban đầu, mặt Dương Phong trở lại thái độ lạnh nhạt. Rồi cười một nụ cười nửa miệng… " Anh thật dễ đoán"

Lạc Thiên bước lên lầu, từng bước chân nặng nề. Trò đùa của tên nhóc này càng ngày khiến anh phải bận tâm. Lần đầu tiên anh thấy Dương Phog nghiêm túc như thế sau sự việc của Du Y. Rồi thì mọi chuyện cũng sẽ lộ ra. Anh không biết lý do mà Hàn Nhi lại trở nên như thế này. Nhưng cả thái độ và hành động có lẽ Dương gia vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Hàn Nhi. Nghĩ đến đây, Lạc Thiên lại càng chắc chắn hơn với quyết định của mình " Chuyện gì đến nó đến, giờ nói ra sớm không tốt cho ai hết"

Đưa tay lên cởi từng chiếc nút trên áo sơ mi rồi chợt khựng lại. Sự việc ban nãy lại ùa về. Anh không nghĩ mình lại hành động như thế, thật quá hồ đồ. Trong phút chốc anh lại để con tim mình hành động… Nhưng, cô ấy có nhớ không nhỉ, nhớ lần đó….Lạc Thiên thả người phịch xuống giường, nằm suy nghĩ mông lung...

Về phía Dương Phong vẫn còn đắc ý với việc mình làm vừa rồi. Đó không chỉ là một trò đùa mà còn là phép thử đối với Lạc Thiên, và kết quả đã thành công vuợt ngoài mong đợi….. Tất cả chỉ còn là thời gian mà thôi. Hắn vui sướng đến run người, tại sao hắn lại có hứng thú cao đối với sự việc giữa 2 người này vậy nhỉ…..

"Đứng lại……Hàn Nhi…"

Nó vẫn chạy, vẫn nhắm mắt, chạy đến khi nào, đến nơi nào đó có thể khiến nó cảm thấy an toàn. Một đứa con gái luôn lấy ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, luôn lấy sự hãnh diện của gia đình làm sự sống, thì cũng sẽ có một lúc nào đó, những việc như thế được coi là một sự cầm tù. Hàn Nhi cũng thế, nó không ngoại lệ. Nó đã quyết định chạy trốn khỏi cái gia đình đầy luật lệ đó

"Tại sao mọi người đều coi con là người may mắn và hạnh phúc nhất"

Hàn Nhi ngồi cúi gầm mặt trong một căn phòng lộng lẫy, từng ánh đèn vàng le lói chíu vào bộ váy được đính những hạt kim sa kia, tất cả đều lấp lánh rực rỡ. Gương mặt vẫn lạnh lùng cho đến giây phút này…

"Vì con có những thứ mà họ không có"

"Nhưng họ không biết những thứ mà con phải chịu đựng"

"Con nói cái gì?"

"Hãy thôi đi, tôi không cần cái cuộc sống đầy sự quản thúc như thế này, và ông cũng không phải là ba tôi, ông không có cái quyền đó"

Kết thúc câu nói ấy, người đàn ông đã quá tuổi lặng người đi. Như những bậc cha mẹ khác, họ luôn mong con gái mình hạnh phúc. Nhưng sao tất cả đều có chung một cái suy nghĩ mang đậm tính chất áp đặt như thế này. Nước mắt tuôn ra. Một đứa chưa từng khóc như nó mà bây giờ những giọt nước mắt ấy lại tuôn trào không có điểm dừng.

Bốp!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro