7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi cũng là người chứ có là thú vật đâu mà không biết" - Dương Phong cũng bực mình

"Vô trong mau, lát chị "xử" em sau" - chị Châu tức giận, đẩy nó vào bếp

"Bánh này á hả...." - Dương Phong cũng trợn tròn mắt đứng ngắm ngía

"Sao ạ, quý khách có vừa ý không? " - chị Châu cười hiền giọng nhỏ nhẹ

"Toàn phần màu đen.." - vừa nói Dương Phong ngập ngừng, cố tránh nói ra cái từ đó…..

Trong căn bếp ấy, Hàn Nhi nghe rõ mọi lời nói ngoài này, chăm chú vểnh tai lên nghe, nếu có gì bất trắc hay chê bai gì, cái muôi trên tay Hàn Nhi sẵn sàng bay ra

"Nó... bị khét à"

Nghe xong câu nói đó, tất cả nhân viên, chị Châu và cả nó một phen muốn té ngửa. Đến con nít nhìn vào cũng có thể biết đó là sô cô la đen. Một màu đen đặc trưng, thế mà cái tên đẹp trai này lại có thể nói ra một chữ " cấm kị" như thế đối với một người như Hàn Nhi - Hàn Nhi cố trấn tĩnh mình, cầm cái muôi gõ côm cốp vào cái tô, phát ra âm thanh cực chói tai

"Hàn Nhi, ồn quá, làm trò gì thế hả?" - chị Châu bịt tai lại, hét lớn vào trong bếp

Không trả lời nhưng âm thanh phát ra đã nhỏ dần đi và im lăng hẳn....

"Này, đừng nói bánh tôi đặt là do con ngốc xe đạp kia làm đấy" - lúc này Dương Phong mới nhận ra

"À vâng, đúng là do Hàn Nhi làm"

. Thấy Dương Phong đứng im lăng, chị Châu lo lắng hỏi tiếp

"Qúy khách không vừa ý sao? Chúng tôi có thể....." - chưa kịp hết câu...

"Được rồi, tôi lấy cái này, gói lại đi" - Dương Phong nói nhanh rồi quay lưng bỏ đi ra cửa

"À, quên, đem ra xe dùm tôi luôn"

Trong cái quán bánh ngọt này, từ nhân viên đến đầu bếp, tất cả đều là nữ, thế nên việc đem cái bánh "bự khủng bố" này ra tất nhiên thuộc về Hàn Nhi, "một cô gái nhà nghèo chịu thương chịu khó" - đây là hình tượng về Hàn Nhi ở trong mắt hầu hết mọi người mà nó quen

"Không" - nó trả lời thẳng băng lời đề nghị "đem cái bánh ra giúp khách" của chị Châu

"Sao đây, hôm nay lại dở chứng nữa à, có muốn tôi trừ lương không? " - chị Châu chống nạnh. Hàn Nhi nghe đến trừ lương mà giật mình. Khuôn mặt Hàn Nhi dần biến sắc

"Được rồi" - tới mức đường cùng, nó trả lời nhẹ một cái rồi tháo tạp dề bước ra quầy hàng

Lựng khựng xách cái bánh to đi ra cửa, cái bánh che hết cả tầm nhìn + thêm cả việc chỉ cầm 1 tay, tay kia đập rầm rầm vào cửa kính xe, khiến Hàn Nhi loạng choạng,

"Mở...mở cửa"

"Cô mở đi, tôi đang bận" - Dương Phong đang ngồi bấm điện thoại, không nhìn lấy Hàn Nhi một lần

"Anh thấy tôi có thể mở sao?"

Dương Phong quay qua nhìn, thở dài, rồi vụt nhanh, hắn ra khỏi xe, tiến lại gần Hàn Nhi

"Này, giao dịch lần nữa không?" - kề sát mặt, hán nói nhỏ vào tai Hàn Nhi
.
Hàn Nhi chau mày lại, nhìn thẳng vào mắt Dương Phong, chợt khựng người, Dương Phong bước lùi ra sau..

"Bao nhiêu?"

"Từ giờ tới tối thì khoảng bao nhiêu?"

"Tối, tôi bận rồi" - Hàn Nhi đưa bánh qua cho Dương Phong rồi đi thẳng vào quán

"Này, em có quan hệ gì với anh chàng đẹp trai đó thế? - vừa bước vô cửa hàng, Hàn Nhi đã bị bu kín bới những chị nhân viên trên mắt vẫn còn in hằn 2 trái tim hồng

"Không quan hệ gì cả" – Hàn Nhi bực tức, chui khỏi "vòng vây" bay thẳng vào bếp " Chị Châu, em mượn ít nguyên liệu" – gom tô, máy đánh trứng và nhựng nguyên liệu cần thiết, Hàn Nhi gom cả mấy thỏi sô cô la ra

"Gì nữa đây, ấm ức vụ "bánh khét" à cô nương, rồi bây giờ định chế bánh từ sôcôla đen mà có màu trắng à" - chị Châu cười mỉm chi " một cô bé như em mà cũng có lúc ngốc thế à"

Bị nói trúng tim đen, Hàn Nhi khựng người lại, đúng thật, lúc mất bình tĩnh, thì nó luôn có những hành động từ ngốc nghếch đến khó chấp nhận…..

"Ax, đúng thật là……." – Hàn Nhi bực tức thả cái muông inox xuống cái tô cũng bằng inox, kêu lên 1 tiếng "choang" chói tai

"Âý ấy, người ta nói giận quá mất khôn, cẩn thận kẻo đền dụng cụ vỡ nợ đấy em" - chị Châu cười ha hả trong, mặc kệ cái mặt Hàn Nhi đỏ như trái gấc chin

-----------------------------------------

Cách đó khá xa, tại 1 quán cà phê ngay trung tâm thành phố, "một nơi đẹp chỉ dành cho những người đẹp" – câu sì lô gân của quán khiến ai đi ngang cũng phì cười, nhưng sau đó lại là bao nhiêu ánh mắt tò mò nhìn qua lớp cửa kính…. Qủa thật không sai, đến cả người phục vụ cũng đẹp đến từng xen ti mét, không nam tính lịch sự, cũng là dễ thương vui vẻ…..

"Này, định đến thật à?" – Khang Luân vừa nhâm nhi ít cà phê, đến cả cách uống cà fé của anh cũng lộ ra phong thái thanh lịch đến kì lạ

"Đến gì chứ?" – Dương Phong lờ câu hỏi, mắt vẫn dán vào cái máy PSP

"Chứ cái này là cái gì" - Lạc Thiên chỉ vào hộp bánh kem to đùng nằm ở ghế kế bên "Không giống Dương Phong mọi lần đâu"

Nghe xong, Dương Phong dừng mọi hoạt động, dưa mắt nhìn Lạc Thiên với ánh nhìn viên đạn " Anh còn nói, chẳng phải……" - bực tức, Dương Phong đứng lên nắm cổ áo Lạc Thiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro