Socola pha kem...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những hạt tuyết rơi trong bầu trời đêm tĩnh mịch của thành phố Tokyo trái với đó dòng người trên phố lại tấp lập. Ai cũng vận trên người những chiếc áo đủ sắc màu cùng với chiếc khăn quàng cổ ấm. Trong dòng người ấy thấp thoáng hình bóng của một cô gái nhỏ, mái tóc nâu trà ngắn khẽ đung đưa theo nhịp thở của cô. Con ngươi ngọc bích ngắm nhìn ngắm ngọn tháp Tokyo trước mặt. Đôi môi anh đào đỏ mọng ướt áp. Làn da trắng do lạnh lên hơi ửng hồng. Chiếc áo choàng nâu ôm lấy thân hình mảnh khảnh kia. Bên trong cô mặc một chiếc áo len trắng dày kết hợp với chân váy ngắn. Phía dưới là đôi giầy thể thao trắng và đôi tất dài. Chiếc khăn quàng cổ màu đỏ nổi bật, chiếc mũ cùng màu làm cô trở lên xinh xắn lạ thường.

Ai đi ngang qua cũng phải quay đầu lại nhìn cô. Bởi cô giống như một thiên thần nào đó đi lạc ở chốn trần gian.

Sakura khẽ kéo chiếc khăn cao lên cho ấm, hai tay ôm lấy vai để cơ thể có thể được ấm thêm. Hai năm, hai năm nay cô luôn đứng ở đây, trước ngọn tháp này chờ đợi người cô yêu tới. Hôm nay là ngày kỉ niệm cô và người ấy trở thành một đôi - và cũng là lễ Valentine trắng. Một giờ, hai giờ... người đó vẫn chưa xuất hiện. Cô biết chứ, bởi chuyện đó sẽ không thể xảy ra, người cô yêu giờ đang nằm ở bệnh viện.

Hai năm trước chỉ vì cô nằng nặc đòi chia tay vì lí do vớ vẩn là anh cho cô leo cây khiến hai người cãi nhau trên ô tô. Và cũng như vậy chuyện đáng tiếc đã xảy ra, xe của cô bị một chiếc xe tải tông vào. Khoảng khắc ấy, cô như bất động không biết làm gì, não cô như chết lặng. Nhưng anh đã phản ứng trước, cả thân hình nóng ấm của anh che chở cho cô. Khi cô tỉnh dậy thì cũng là lúc y tá đang chuẩn bị khử trùng vết thương cho cô, trên người toàn là vết thương do kính cứa, có chỗ còn bầm tím. Phản ứng đầu tiên là cô gọi tên anh, tiếp theo là gượng người dậy mặc kệ y tá đang cố cầm máu trên trán của cô. Cô nắm chặt hai tay của y tá hoảng hốt nói:

"Cô y tá, người... người được đưa vào cùng lúc với tôi, người bị tai nạn giao thông giống tôi đâu rồi. Anh ấy... anh ấy đâu rồi."

Y tá không muốn cô quá kích động, vội nói người ấy giờ đang được cấp cứu. Bảo cô không cần lo lắng.

Nhưng sao cô không lo lắng cho được, cô còn nhớ mang máng lúc ở trên xe cứu thương người anh rất nhiều máu, ngay cả quần áo của cô cũng còn đọng lại một mảng máu to của anh. Sau một hồi làm loạn thì bác sĩ đành tiêm cho cô một mũi làm đầu óc cô trở nên mê muội rồi dần chìm vào trong giấc ngủ. Khi tỉnh dậy thì vừa đúng lúc bác sĩ nói anh bị hôn mê sâu. Rồi anh cứ nằm đó - trên chiếc giường trắng suốt bốn tháng thì bác sĩ kết luận rằng anh đã rơi vào trạng thái sống thực vật.

Trở về với thực tại, Sakura tìm đến quán coffee mà cô và anh hay tới. Cô luôn ngồi ở đó - nơi có thể ngắm nhìn ngọn tháp Tokyo rõ nhất. Phục vụ đưa menu cho cô mặc dù biết rõ món cô chọn chỉ có thể là ...

"Một ly socola pha kem như mọi khi, cảm ơn!"

Socola pha kem, một món mà cả cô và anh đều thích. Socola được nấu chảy pha thêm chút sữa tươi rót ra cốc và cuối cùng là phủ một lớp kem tươi.

Phục vụ đặt ly socola pha kem xuống bàn và một đĩa kẹo marshmallow mà Sakura không hề gọi thêm. Cô khó hiểu nhìn phục vụ thì anh ta chỉ mỉm cười ra kí hiệu bảo cô im lặng rồi ghé vào tai cô nói:

"Một chút quà nhỏ của quán, chúc quý khách Valentine vui vẻ."

Sakura nhâm nhi ly socola trong tay, cảm nhận vị socola cùng với kem tươi hoà tan trong miệng làm cô nhớ tới anh khi cả hai lần đầu tiên gặp mặt.

Lúc đó cô vẫn còn là một cô gái 21 tuổi đang tìm việc làm, mặc dù gia đình cô có công ty nhưng cô lại nhất quyết không vào. Thế là ba cô đành giới thiệu cho cô công ty của bạn ông và hứa là sẽ không giúp đỡ cô. Lúc đó công ty ấy đang tuyển thư kí riêng cho tổng giám đốc, tiêu chuẩn là một người thông thạo tiếng Anh và có năng lực trong công việc. Sau khi giám khảo xem qua hồ sơ xin việc có vẻ rất hài lòng.

"Cô Kinomoto, tôi có thể hỏi tại sao cô không làm việc cho công ty của gia đình mà lại chạy đến công ty của chúng tôi xin làm không?"

"Đơn giản là tôi không thích người ta nói này nói kia nói tôi chỉ biết nhờ vào người cha có quyền mà có thể leo lên chức vị nào đó."

Khoảng một tiếng sau đã có kết quả, người được chọn trong số đó là cô - Sakura Kinomoto. Cầm bảng hợp đồng lên phòng giám đốc, cô gõ cửa mà chả ai chịu nói, bực quá cô mở cửa luôn. Nhìn trong phòng hình như không có ai, đang định ngồi xuống ghế chợt cô bị cuốn hút bởi chiếc chuông gió ở cửa sổ. Lém hợp đồng xuống bàn, cô đi tới phía cửa sổ để ngắm nhìn chiếc chuông đó. Mải ngắm quá mà cô không hề biết trong phòng xuất hiện một người đàn ông khác đang nhìn cô đắm đuối. Mà không ai khác người đó lại là anh - Li Syaoran, anh mới chợp mắt một lúc ở phòng trong thì có cuộc gọi tới nói anh có cuộc gọp lúc ba giờ chiều. Nhưng khi mở cửa ra thì đập vào mắt anh là một cô gái mà anh không hề biết đang ngắm nhìn chiếc chuông gió anh mua trong lần đi công tác. Chiếc điện thoại của anh bỗng reo lên tiếng chuông tin nhắn, anh thầm rủa chiếc điện thoại, đang xem xem ai là người nhắn tin thì mới phát hiện đó là tin rác, trên đầu anh hiện đầy vạch đen. Đút điện thoại vào túi quần, khi anh ngước lên thì là lúc ánh mắt hai người chạm nhau.

Trở về với thực tại, cô bỏ một viên marshmallow vào miệng rồi tiếp tục nhìn ngắm người qua lại. Đang đắm chìm trong những hồi ức đẹp thì bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại, cầm chiếc điện thoại lên cô khẽ cười, là Tomoyo.

"Alo!"

Nâng chiếc cốc socola lên cô tiếp tục thưởng thức nó. Đầu dây bên kia Tomoyo đang cố kìm nén lại cảm xúc.

"Sakura, cậu không tin được đâu. Nhanh, cậu lập tức đến bệnh viện cho mình."

Sakura cười trêu chọc.

"Ây, đến bệnh viện làm gì? Đừng nói với mình cậu và Eriol có rồi nha."

"Có cái đầu cậu. Cậu mà không tới đây nhanh là sẽ phải hối hận đấy. Cậu nghe rõ đây Sakura. Người yêu của cậu - gã Syaoran chết tiệt tỉnh lại rồi."

Cô leo lên chiếc cầu thang bộ của bệnh viện trong bao cảm xúc không tên. Thang máy chết tiệt, hỏng lúc nào không hỏng lại chọn đúng lúc này để hỏng. Cô chạy tới trước cửa phòng anh nhưng cô không dám mở, bởi cô sợ đứng trước mặt anh, sợ anh sẽ giận cô và không muốn gặp cô. Đang không biết làm gì thì cửa phòng bỗng mở, là Melin - em gái anh. Cô nhóc nhìn thấy cô thì hơi bất ngờ, xong lại mỉm cười kéo tay cô vào trong.

"Anh hai, chị Sakura tới rồi."

Trong phòng còn có bố mẹ anh, thấy cô đến anh rất mừng nhưng thấy cô lại không chịu nhìn anh lấy một cái, vẫn chỉ nhìn mãi xuống đất. Bà Li thấy cô thì nghẹn ngào kéo tay.

"Sakura, con xem. Thằng bé tỉnh lại rồi. Hai năm trời nhờ con chăm sóc nó, không bỏ nó cuối cùng nó cũng tỉnh lại rồi. Đều nhờ con."

Cô không biết nói gì chỉ gật đầu, hai mắt cũng đã nhòe đi. Nhưng không dám ngước mặt lên nhìn anh.

"Sakura, lại đây."

Giọng nói này đã bao lâu rồi cô chưa được nghe, lý chí kêu gào ép cô không được đến nhưng chân cô không nghe theo cô đi tới trước mặt anh nhưng vẫn chưa nhìn anh. Ông bà Li cùng Melin nhìn nhau rồi ngoài. Trong phòng chỉ còn cô và anh, bỗng bàn tay cô bị một bàn tay khác nắm lấy và kéo cô ngồi xuống giường. Anh dịu dàng vuốt ve tay cô rồi khẽ hôn lên từng ngón tay.

"Sakura sao em không nói gì?"

Anh nâng cằm cô lên ép cô phải nhìn vào mắt anh. Đôi con ngươi hổ phách nhìn cô dịu dàng làm cô như muốn tan chảy. Rồi anh bỗng kéo cô lại để đầu cô dựa vào ngực anh, cảm nhận những cái vuốt ve lẫn mùi hương của anh.

"Em cứ tưởng anh sẽ không tỉnh lại."

Cô khẽ nói.

"Em cứ tưởng em sẽ mất anh mãi mãi."

Nước mắt cô bắt đầu rơi và cô ngước lên nhìn anh, hai tay ôm lấy mặt anh.

"Syaoran em xin lỗi. Đáng ra em không nên trẻ con như vậy. Chỉ là lỡ hẹn hai tiếng thôi mà em lại mất anh hai năm liền. Syaoran, em xin lỗi, xin lỗi, xin l..."

Những câu sau của cô bị anh chặn lại bằng một nụ hôn. Hai mắt cô mở to rồi lại cụp xuống. Nụ hôn anh mang cho cô nhẹ như chuồn chuồn đạp nước. Bờ môi anh hôn lên bờ môi cô, nhưng chưa đủ, lưỡi anh chạm vào môi cô xin phép được vào trong. Lưỡi anh thăm dò bên trong khuấy đảo và bắt lấy lưỡi của cô ra sức mút. Nụ hôn chuồn chuồn đạp nước giờ đây đã thành nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn và mãnh liệt. Anh nhận ra cô rất ngọt, mùi vị này đánh chết anh cũng không thể quên, socola pha kem, chắc là cô mới vừa uống nó. Một tay anh ghì lấy gáy cô để nụ hôn trở lên sâu hơn, một tay anh vuốt ve gương mặt của thiên thần anh yêu. Khi anh buông đôi môi cô ra là lúc cô đã hết không khí để thở. Nhìn vào mắt anh cô không kìm được nói :

"Syaoran, làm chồng em nhé!"

_14.3.2017_

Kem

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro