Sói♥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người bảo sói cô độc và tàn nhẫn, và có người cũng bảo trăng lạnh lùng và ma quái... nhưng họ chưa bao giờ thử làm bạn với sói để hiểu trái tim chúng tổn thương đến mức nào, cũng như chưa bao giờ hoà quyện vào trăng để hiểu tâm hồn nó rạn vỡ ra làm sao ?

Tôi đã từng đọc rất nhiều tài liệu về loài sói, nhưng chưa bao giờ thấy ở đấy một sự đồng cảm. Mà sói chỉ được nhìn nhận dưới cặp mắt đầy sợ hãi, khinh ghét và lảng tránh. Bởi lẽ trong các câu chuyện cổ tích, sói chỉ là một nhân vật phản diện, được miêu tả bằng những từ ngữ mang lại cảm giác ghê tởm,... chiếm trong lòng người một khoảng đen. Nhưng đâu ai biết được rằng sói cô đơn như thế nào...

Chó sói là thiêng vật biểu tượng cho tinh thần đồng đội, lòng dũng cảm và tính kỷ luật

Loài sói có một ma lực rất kì lạ. Tập tính của sói. Trí thông minh của sói. Sự kiên nhẫn của sói. Khả năng tổ chức tác chiến của sói. Tham vọng của sói. Sự trả thù của sói…

(Wooohuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu)

Cô độc. Lạnh lùng. Man dại...

Trong các câu chuyện mà tôi đã đọc, có một bài thơ...

Một bài thơ về sói...Cũng mang vẻ lạnh lùng, kì lạ như chính ước mơ của chúng...

Bởi là sói nên không cần chia sẻ

Riêng một thân ta ngang dọc vẫy vùng

Rất đớn đau nhưng cũng thật ung dung

Đầy mãnh liệt và không hề bi lụy

Nghĩa là sói nên không cần che chắn

Dáng dị kỳ uốn lượn giữa phồn hoa

Đưa mắt liếc coi khinh điều lễ giáo

Ngẩng cao đầu trước giả trá điêu ngoa

Thế là sói nên ta là rất khác

Rất nồng nàn và cũng rất quạnh hiu

Rất một mình trong những giờ hoan lạc

Nên cô đơn những lúc được yêu nhiều

Có ích gì đâu một niềm kiêu hãnh

Chỉ đơn thuần là một nỗi cô đơn

Ta là ta, là quá khứ, tương lai và dĩ vãng

Không bóng dáng hình hài hay tư tưởng

Đành ngậm ngùi trong kiêu hãnh đơn côi

Dù là sói vẫn mong manh như nắng

Vẫn yếu lòng khao khát được yêu thương

Ôm gió trăng thơ thẩn giữa vô thường

Trong bình lặng vẫn dạt dào sóng gió

Bao khát vọng nuốt vào trong xa lắm

Để thu mình trong kiêu hãnh đơn côi

Để hóa hình trong lốt sói bơ vơ

Đêm trăng mật rống lên bài tử khúc

Nằm bên suối gặm vết thương nghiệt ngã..

Viễn mộng bừng tỉnh giữa đêm

Bỏ ngoài tai những điên cuồng rao giảng

Băng mình vùng chạy kiêu hùng thảo nguyên

Kiêu hùng niềm cô độc, là sói đêm

Định mệnh im lìm ngủ yên ở khu rừng thiêng

Xót xa vắt trên cành cây cổ thụ

Man dại bài ca bi thiết

Tiếng tru dài dưới trăng gió mênh mang

Mơ cuồng-hay khát vọng một hồn linh ..?? Là con sói cô đơn???

Đêm thảo nguyên gió đùa vô lối

Không trăng sao, bao phủ một màn nhung

Vọng xa xăm một lời nguyền truyền kiếp

Đêm trăng tròn,đêm của những tiếng tru

Những tiếng tru lạnh lùng và hoang dại

Là tiếng hát hay tiếng khóc kẻ cô đơn

Lời nguyền nào còn in trên khóe lá

Huyền bí, đơn độc dưới đêm trăng...

Chỉ có tiếng sói tru và bóng tối. Chỉ có nhỏ nhoi từ mắt sói đêm .....

Một linh hồn

Còn biết tin vào đâu

Chợt ngẩng lên nhìn ánh trăng mềm mại

Con sói tru lên những tiếng dài

Đất trời bỗng rùng mình

Những chòm sao lung linh

Ánh trăng vòn cỏ dại

Gió gào lên cao mãi

Từng cánh hoa tung bay.

Hương say...

Bao la...

Trải khắp đại ngàn

Sự cô độc thê lương...

Sau tiếng hú

Côn trùng im bặt

Mơ hồ nghe một tiếng đáp lại

Ngắn như vệt sao băng.

À, có người nói trăng là bạn thân của sói. Khi sói hú thì hình ảnh trăng lập tức xuất hiện, như tùy tùng xuất hiện trước mặt chủ nhân...

Nhưng thật ra... trăng có phải là bạn của sói không......

Khi sói hú, muôn thú nghe thấy thì hoảng sợ, lo lắng một loài động vật đáng sợ đang quanh quẩn đâu đây...

Nhưng không...

Sói hú vì cô đơn, vì oán trách, vì nỗi buồn lạnh băng như xé cả trong lòng... vì quá đau buồn do nhận quá nhiều sự lừa dối từ đồng đội, vì mất cả niềm tin đối với chính mình đến nỗi không làm gì được nên phải hú... hú thật to với trăng... như chứng tỏ ta là linh vật mạnh mẽ, hoang dại...

Nhưng trong tiếng hú đó vẫn phảng phất nỗi buồn... nỗi buồn của sói...

Cuối cùng, giọt nước mắt của sói đã đông cứng như tảng băng trong lòng sói. Khóc bằng cách nuốt nước mắt vào trong, hú khan như muốn tan biến vĩnh viễn vào ánh trăng kia... vì vậy chẳng ai có thể nhìn thấy sói khóc, vì thế mà không một ai hiểu nó cô đơn thế nào...

Cuộc sống của sói, cuộc sống lạnh lùng hoang dại của một chiến binh, một linh vật mạnh mẽ. Tuy suốt cuộc đời phải cô đơn, thì sói vẫn phải sống, vẫn phải chiến đấu như một anh hùng... 

Có ai thích sói không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro