Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có một trúc mã, xuất sắc giống như quái vật.

Sống trong một tiểu khu, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mỗi ngày cùng đến trường cùng tan học, thường xuyên đến nhà đối phương chơi.

Cậu ấy lớn hơn tôi ba ngày, từ nhỏ được tận tâm dạy dỗ phải làm một người anh trai tốt, nhưng khi còn nhỏ tên này là "que kem nhỏ", lớn rồi là "que kem to", từ trước đến giờ chỉ có tôi luôn bám đít, lại thích bắt nạt tôi, còn khướt mới đến người anh trai tốt.

Mặc dù là bạn thân từ nhỏ nhưng cậu ấy luôn hơn tôi về mọi mặt cho dù cậu ấy Là học sinh cá biệt và có tiếng trong trường.Tôi ước ao ghen tị với khả năng của cậu ấy.

Có lẽ hôm nay trời khá xui khi lần đầu tiên tôi phải tự đi bộ về đến nhà mà đã đụng phải đám lưu manh có tiếng trong khu phố. bọn chúng cướp tiền của tôi, còn chơi đùa muốn xé cặp của tôi. Kết quả phản kháng đương nhiên là bị đánh một trận nhừ tử.

Tôi cứ nghĩ tôi sẽ phải chịu đựng những sự bắt nạt này lâu hơn nữa nhưng từ đằng xa có một chàng trai cao khoảng 1m8 tôi ước ao mình có thể cao to như vậy để không phải bị ăn hiếp mãi.

Đột nhiên chàng trai ấy lại tiến gần tôi và lộ rõ gương mặt của cậu ấy và cũng không ai khác ngoài Sở Minh Kỳ thanh mai trúc mã từ nhỏ của tôi

Tôi khá bất ngờ khi bọn lưu manh ấy lại nghe theo lời của Sở Minh Kỳ như vậy,cuối cùng thì Sở Minh Kỳ Lại Dắt tôi về tới nhà tôi ngại ngùng nói:

-Cảm ơn cậu giờ cậu có thể về rồi

Sở Minh Kỳ lặng lẻ rời đi và không nói gì,vẻ ngoài lạnh lùng đó có lẽ tôi đã quen vì từ nhỏ tôi luôn là người chủ động bắt chuyện với cậu ấy.

Kể từ hôm đó, mỗi chiều sau khi tan học tôi đều sẽ chờ Sở Minh Kỳ tan học để đi cùng nhau, có điều sau đêm đó cậu ấy lại trở về dáng vẻ lúc ban đầu. Nể tình lần đó cậu ấy giúp tôi, tôi cũng lười so đo với cậu ấy.

Sau khi lên lớp chín tôi bắt đầu cố gắng học hành, liều mạng khiến người kinh ngạc. Ngay cả ba mẹ tôi cũng thỉnh thoảng tâm sự với tôi, sợ tôi áp lực lớn quá, còn lo lắng có phải tôi bị kích thích gì không.

Đến cả Sở Minh Kỳ cũng nhướng mày đầy hứng thú hỏi tôi phải chăng đột nhiên lạc đường biết quay lại.

Đây là bí mật của một mình tôi, tôi muốn học chung trường cấp ba với Sở Minh Kỳ.

Lên cấp ba Sở Minh Kỳ càng chói mắt hơn về mọi mặt. Bắt đầu từ cấp hai, đã có con gái thích cậu ấy, chỉ có điều trước kia còn hơi kín đáo, bây giờ lại rõ ràng hơn nhiều.

Khi một lần nữa nhìn thấy có người tỏ tình với cậu ấy, cuối cùng tôi chậm chạp nhận ra tôi thích Sở Minh Kỳ. Không phải ước ao, không phải đố kỵ, mà là ghen, là thích, là không cam lòng.

Tôi đã thích Sở Minh Kỳ từ lâu, rất lâu trước khi chính tôi cũng chưa nhận ra.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro