Chương 5: Ngôi sao ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gụt-mó-ning!!!"

Đó là câu nói quen thuộc vào mỗi buổi sáng MaNow dành cho Parm, cậu cũng đáp lại cô bằng một nụ cười rạng rỡ. Bảy giờ mười lăm phút sáng, bọn họ đang ngồi ở khu vườn đối diện với trường học.

"Đâu đâu mình xem, hôm nay cậu làm món gì đó?" MaNow vừa tới còn chưa kịp ngồi đã quan tâm đồ ăn cho bữa sáng.

"Tụi mình đợi Team chút, cậu ấy vừa nhắn mình là đang đến rồi." Parm bắt lấy bàn tay ngăn không cho Manow mở hộp đồ ăn trên bàn.

"Tại sao chứ???? Mình đói sắp chết rồi nè, Team chết tiệt, cậu đang ở đâu?" Manow giả bộ nũng nịu.

"Tôi làm sao? Đây này, cậu không thấy tôi à?"

Team đến bất ngờ, dùng tập bài giảng tiếng anh gõ đầu Manow. Đối với Team thì cú cốc đầu khá ưu ái nhẹ nhàng, nhưng với Manow cũng đủ làm cổ cô gập xuống.

"Ối... sao cậu dám làm thế với người phụ nữ chân yếu tay mềm như mình?"

Tiếng cãi vã chí chóe đó đối với Parm mà nói, kỳ lạ thế mà rất quen thuộc và bình yên.

"Thôi nào... mình tưởng hai cậu đang đói?"

Parm mở hộp đồ ăn, bên trong đựng những chiếc sandwich vừa ngon mắt vừa đầy đủ chất dinh dưỡng.

"Đây là sandwich ức gà và bơ còn đây là sandwich cà chua với cá hồi. Cả hai cậu đều cần nạp đầy đủ năng lượng."

MaNow phản ứng như thế vừa được nhìn thấy một hộp đồ trang sức quý giá, hai mắt cô sáng như đèn pha ô tô, nhìn Parm cười rạng rỡ.

"Parm... cậu làm vợ mình nhé? Mình sẽ chăm sóc cậu chu đáo, cậu không cần phải đi làm, chỉ ở nhà nội trợ thôi được không? Lấy mình nhé?" Manow kéo cánh tay Parm ôm chặt.

"Vậy... cậu là chồng, Parm là vợ đúng không?" Team cười rồi lấy miếng sandwich lên ăn.

"Tất nhiên rồi, cậu ấy là bà vợ đáng yêu của mỗi mình thôi." MaNow tạo dáng ra vẻ một quý ông lịch lãm.

Parm nhăn mặt, lắc đầu trước cuộc đấu khẩu của hai người họ. "Bọn mình còn có ba mươi phút thôi đấy, ăn nhanh lên."

Manow liếc đồng hồ, nhận ra thời gian không còn sớm, cô nàng cầm mẩu sandwich cá ngừ ngoạm một miếng đầy thỏa mãn.

Nhờ có đồ ăn, sự bình yên quay trở lại, họ tập trung vào bữa sáng, miệng không rảnh để lời ra tiếng vào. Parm mỉm cười nhìn hai người bạn ăn uống ngon lành. Team bỗng lôi từ ba bô một chai nước cam ép mát lạnh đẩy về phía cậu.

"Cám ơn, cậu mua chúng ở quầy café à? Nhà ăn mình không thấy bán nước cam ép."

Parm nhìn chai nước phân vân hỏi lại. Thứ đồ uống cậu rất thích, chúng khá đắt và không dễ mua. Vừa nếm được cảm giác ngòn ngọt trên đầu lưỡi liền lập tức bị sặc.

"Không, anh Dean mua cho cậu." Team tình bơ đáp.

[Khụ... Khụ... Khụ]

MaNow vội rút giấy đưa cho Parm lau mặt. Cậu đang ho khan một tràng nói: "Đừng trêu mình thế, không vui chút nào."

Team tiếp tục ăn bánh, mặt không đổi sắc.

"Không có, mình không đùa cậu đâu. Sáng nay mình đến CLB và gặp ảnh, anh ấy nhờ mình đưa cho người hôm trước đã làm món tráng miệng. Người đó chả cậu thì ai..."

Team đưa cho Parm thêm một mẩu giấy, trên đó là dòng chữ của Dean.

Cám ơn-Dean.

Dòng tin nhắn làm Parm đỏ bừng, cả hai người bạn càng trêu ghẹo, càng khiến cậu toàn thân như bị nướng chín. Cậu kẹp tờ giấy vào trong vở, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, lấy vội một miếng sandwich, kiềm chế trái tim điên rồ đang muốn phá tan lồng ngực.

Anh ấy cám ơn mình? Là thật à...

Mẩu giấy cùng màu sắc và kích thước với tờ cậu viết cho Dean trong thư viện vài ngày trước đây.

Chính xác là anh ấy muốn cám ơn vì điều gì?

https://khoaimonhamxuong.wordpress.com/

Hôm nay là ngày CLB nấu ăn đi mua sắm, Parm cùng các thành viên trong đội chọn một siêu thị lớn gần đó để chuẩn bị những nguyên liệu cần thiết cho khẩu phần ăn. Cậu và một thành viên năm hai khác là con trai nên được giao nhiệm vụ xách đồ mà mang những món đồ nặng. Vì quyết định làm Hamburger nên nguyên liệu khá lỉnh kỉnh. Họ sẽ cần rất nhiều bánh mì, thịt, trứng, bơ và các loại rau. Dựa danh sách các nguyên liệu cần chuẩn bị, họ đã chia nhau ra tìm để tiết kiệm thời gian. Không cần nói cũng biết, Parm được giao toàn bộ phần tráng miệng. May mắn là cậu đã có sẵn một vào nguyên liệu bí mật từ trước, cậu tự tin thứ này rất khó có thể tìm được ở siêu thị thông thường.

"Gạo lứt và bột đậu?!? Tụi bay chỗ nào?"

Parm đẩy chiếc xe hàng dọc các gian để tìm nguyên liệu.

Cậu gần như đã có đủ, ngoại trừ một loại bỗng dưng trở thành nguyên-liệu-hiếm vì hết hàng, nó ngốn của Parm không ít thời gian.

"Không đùa chứ?"

Parm chưa vội từ bỏ, cậu tìm kiếm quanh mấy gian hàng, hi vọng sẽ còn sót nguyên liệu ở đâu đó. Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng cũng thấy một hộp trên kệ cao nhất, phía ngoài cùng, trong tầm mắt nhưng hơi ngoài tầm với. Parm nhón chân, vươn tay hết tầm nhưng vẫn không tới. Kệ hàng không hề chắc chắn kiểu này, nếu cái hộp rớt xuống hẳn sẽ chẳng còn nguyên vẹn. Ngoài việc không muốn đối diện với nguy cơ phải bồi thường, cậu càng không muốn gặp rắc rối.

"Chết tiệt, nhân viên siêu thị đâu ta?"

Parm cố nhón chân, thử thêm lần nữa, vẫn không được.

...

"Cần thêm gì nữa không?"

"Chúng ta được hỗ trợ kinh phí hẳn hỏi, mày không đùa chứ, không cả đồ uống có cồn sao?!?"

Giọng nói kéo dài đó khiến người bên cạnh, dẫu đang mải mê với danh sách đồ thiết yếu cần mua sắm cũng phải xoay người lại.

"Ôiiiii, thôi nào Dean, chỉ một thùng bia thôi, đừng nghiêm trọng vậy chứ."

"Nếu lũ trẻ uống say rồi chết đuối thì ai chịu trách nhiệm đây? Không là không, Chúng ta chỉ ăn uống nhẹ nhàng và dùng nước lọc."

Tới khi chất giọng quen thuộc ấy vang lên, Parm lập tức hóa đá. Cậu thậm chí chẳng thể nhúc nhích, cần cổ cứng đơ không dám ngoái đầu, hai cánh tay máy móc từ từ hạ xuống. Người cậu dán vào giá hàng, chỉ ước có thể chui luôn vào tường và biến mất.

"Ờ được rồi. Đây, nước lọc dãy bên cạnh kìa."

Nghe theo lời Win chỉ dẫn, có lẽ họ đã di chuyển sang dãy hàng bên cạnh. Parm bất động, cho tới khi không còn nghe thấy tiếng nói chuyện nữa mới nặng nề thở ra. Cậu nhắm mắt, điều chỉnh tâm trạng, chờ nhịp đập trái tim trở về đúng biên độ. Parm không ngừng hỏi bản thân tại sao mỗi lần nghe thấy giọng nói của Dean tâm tình lại mất kiểm soát như thế. Cậu nằm mơ cũng sẽ không ngờ mình gặp Dean trong tình huống này, ngay tại đây, trong siêu thị hết sức bình thường cạnh trường Đại học. Rất lâu về sau cậu mới thấy đúng, vì đây là cái gần trường nhất, hiển nhiên là bọn họ cũng cần mua đồ cho chuyến tập huấn ngày mai.

Nhịp tim và hô hấp ổn định trời lại, cậu lại thử thêm một lần nữa để với gói bột đậu. Phải lấy được nó rồi rời nơi này thị càng nhanh càng tốt.

Một cánh tay vươn dài từ phía sau với lấy túi bột hộ cậu.

"?!?"

Parm chớp mắt lia lịa. Túi đậu đã được mang xuống, đặt vào lòng Parm. Cậu quay đầu lại tính nói lời cám ơn, nhưng khi vừa xoay người liền đối diện với khuôn ngực rắn rỏi của người đó ở cự ly cực gần.

"Ops! Xin lỗi..."

Parm lập tức xin lỗi, đưa mắt nhìn lên, tức thì bộ não của cậu liền tê liệt.

Ngỡ ngàng, hoảng hốt, bàng hoàng.

.

Anh... DEAN.... !!!

.

Tai Parm ù đi, bộ não là một mảng trắng xóa. Vạn vật, đất trời như ngừng lại ở giây phút ấy, bao gồm cả hô hấp của cậu cũng vậy.

Giữa hai người là một khoảng không im lặng, mặt đối mặt cách nhau vài centimet, ánh mắt trực diện nhìn đối phương, gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở và mùi nước hoa nhàn nhạt. Như một giọt nước tràn ly, nỗi nhớ nhung vô cùng chờ đến lúc châm ngòi lan khắp các tế bào trên cơ thể.

Anh nhớ em...

Em nhớ anh...

Nhớ, rất rất nhớ!

Hai trái tim đập điên cuồng như muốn phá tan lồng ngực.

Vành mắt Parm nóng rát, cảm xúc này cậu đã từng trải qua, vô cùng quen thuộc. Những mảnh ghép lộn xộn của ký ức được tái hiện trong tâm trí cậu, từng chút, từng chút. Khuôn mặt ấy, tiếng cười ấy, nụ hôn ấy, cái ôm ấm áp ấy...

Mọi cảnh vật, con người trong giấc mơ của cậu bỗng chốc trở nên rõ ràng... người đàn ông này, bấy lâu nay cậu vẫn hằng mơ thấy...

Nhớ anh nhiều lắm... nhớ phát điên... tưởng như em đang chết dần chết mòn vì nhớ... không thể giải thích vì sao... nhưng thực sự... nhớ anh nhiều lắm...

Dean chăm chú nhìn gương mặt thanh tú đáng yêu đối diện, hàng mi không dời đôi mắt đỏ hoe. Parm bặm môi, ngăn không nổi hai hàng nước mắt. Dean trong ngỡ ngàng và vô thức, dịu dàng nâng tay, lau khô dòng nước mắt.

Khoảnh khắc họ chạm vào nhau, như có một dòng điện soẹt qua cơ thể. Những ký ức về nửa kia trở nên rõ ràng... hệt như thần giao cách cảm. Tất cả bỗng trở nên hợp lý.

.

Anh à, anh có yêu em không?

Yêu, yêu em bằng cả trái tim.

.

Dean ngoảnh mặt bối rối, cố gắng dằn lòng để không ôm lấy Parm, để nói với Parm anh yêu Parm nhiều như thế nào.

... Thật điên rồ... Sao có thể? Chúng ta còn chưa từng gặp gỡ...

Bầu không khí bắt đầu trở nên khó xử, Parm nhìn quanh, che giấu xúc cảm lúng túng. Cậu cảm thấy mình thật ngu ngốc, mọi hành động hay lời nói trong tình huống này đều trở nên thừa thãi.

"Ờ..." Dean lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng giữa họ.

"Thằng quần Dean, trốn chỗ quái nào rồi? Có biết chỗ nước uống này nặng chết bà không hả?"

Vừa nhìn thấy Dean, phó chủ tịch CLB lập tức dừng xe đẩy hàng lớn giọng rống.

Cả Dean và Parm choàng tỉnh khỏi ảo mộng, họ lập tức tách nhau ra. Dean xoay đầu về phía phát ra tiếng nói, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng thằng bạn thân trong vài giây ngắn ngủi, xoay đầu về, Parm đã biến mất. Parm thoạng cái bỏ đi cùng với túi đồ, chỉ còn Dean đứng như trời trồng trong bàng hoàng cùng mất mát.

"Mày làm cái lềnh gì ở đây vậy?" Win cấp tốc soạn một bài mắng mỏ khi nhìn thấy Dean đứng lù lù ở gian hàng nấu nướng.

"Đang nhìn cái gì thế? Nhanh lên cha nội, muộn mẹ nó rồi."

Win không biết gì về chuyện vừa xảy ra với bạn hắn cách đây vài phút. Dean chẳng nói chẳng rằng, dù thâm tâm muốn nổi điên với Win. Chưa bao giờ trong đời Dean muốn túm cổ thằng bạn, băm xác ném xuống sông Chao Praya làm mồi cho cá như bây giờ.

"Ngậm miệng!!!"

Dean vừa vuột mất cơ hội ngàn vàng bản thân mong ngóng nhờ ơn thằng bạn khốn Win. Sự xuất hiện sai thời điểm của hắn khiến cơ hội để Dean bắt chuyện với cậu nhóc kia tan thành mây khói. Sau vụ này tình anh em chắc có bền lâu.

Win cũng cảm thấy kinh ngạc vì chưa từng chứng kiến Dean to tiếng và nổi điên như vậy bao giờ. Hắn ta vắt óc suy nghĩ xem mấy phút trước mình đã làm gì nên tội. Nhìn sắc mặt thằng bạn thân như muốn giết người, hắn đành nuốt mấy lời càu nhàu vào trong bụng, xuề xòa cười cười nhận lỗi cầu hòa cho một tội lỗi bản thân hắn không hề hay biết.

Sao hắn lại có cảm giác như mình vừa đạp trúng kíp nổ của mìn thế nhỉ?

...

[Hộc... hộc... hộc]

Parm sau khi chưa kịp suy nghĩ gì đã cắm đầu bỏ chạy, tới được bãi đậu xe, cậu cũng đã cạn kiệt sức lực. Chờ nhịp hô hấp trở lại bình thường, cậu cất nguyên liệu vừa mua vào cốp thả cơ thể rệu rã vào ghế xe, đợi mọi người. Parm thừ người, suy nghĩ ngẩn ngơ.

[Hức... hức...]

Nước mắt cậu trào ra, rơi lã chã không ngừng. Đã rất nhiều năm kể từ khi ba cậu qua đời, đây là lần đầu tiên cậu khóc dữ dội đến như vậy.

"Anh Dean... hức... Dean..."

Parm cứ khóc và khóc, miệng lảm nhảm gọi tên người ấy... cảm giác nhớ nhung giày vò ruột gan cậu. Gặp nhau rồi mới biết một sự thật đau lòng.

Parm yêu người đàn ông ấy, là cậu Dean từ cái nhìn đầu tiên.

"Khốn kiếp!!!" – Cậu đấm mạnh vào bánh lái, tay còn lại gạt nước mắt tèm lem, hét rống lên như phát tiết-"Tại sao?!? Khốn kiếp!!! tại sao chứ?!?"

"Tại sao chúng ta lại gặp nhau theo cách này?"

https://khoaimonhamxuong.wordpress.com/

Sáu giờ ba mươi sáng.

Bãi đậu xe của trường, các thành viên năm nhất, năm hai của CLB Bơi đã tập trung một chỗ chờ xe bus. Năm ba làm công việc điểm danh, một số khác lên xe sắp xếp hành lý.

"Xe sẽ khởi hành lúc bảy giờ, mọi người nhanh nhẹn lên."

Giọng nói khỏe khoắn và dứt khoát của chủ tịch câu lạc bộ Bơi gắt gỏng hơn mọi ngày, chứng tỏ tâm trạng anh hôm nay không được tốt. Ánh mắt mang theo ngọn lửa lửa sẵn sàng thiêu rụi người đối diện dễ làm đám đàn em không muốn gặp rắc rối tự động tránh xa.

"Hia Win, hôm nay anh Dean có chuyện gì à?"

Team thậm thà thậm thụt, thì thào với Win, kẻ không khá hơn là bao, trông anh có vẻ đang mệt mỏi vì đêm qua thiếu ngủ.

"Anh mày biết thế quái nào được, nó nhăn như khỉ ăn ớt suốt từ hôm qua. Ai đó giẫm vào đuôi nó không biết. Ôii, phát điên mất. Nó ở lại phòng anh cả đêm phá anh mày mất ngủ. Ôi khốn nạn, buồn ngủ chết mất."

Win được thể cho một bài văn tế.

"Đệt, chúng ta phải làm gì đây?"

Team nhích sang, phía sau cậu là một đàn em khác mới đến.

"Em Parm!!!"

Vừa nhìn thấy mặt Parm, Win đã hớn hở, lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng. Đàn em này dù không mấy tiếp xúc nhưng ngày nào anh cũng được nghe Team ra rả về người bạn siêu dễ thương này của cậu ta. Parm mỉm cười đáp lại. Team nhận những túi đựng hộp đồ ăn lớn nhỏ từ tay cậu, mang tới chỗ Win.

"Parm giao đồ ăn cho chúng ta. Em để chúng ở đâu đây Hia Win?"

"Để anh hỏi thằng Dean coi."

Win chưa kịp thực hiện liền bị giật lại. Team cười khinh khích.

"Không, anh không cần phải đi. Để Parm tự đi hỏi ảnh."

Team trao trả mấy túi đồ ăn đang cầm trên tay cho Parm, sau đó đẩy cậu về phía Dean. Parm còn chưa kịp phản ứng, bất ngờ cộng ngỡ ngàng vì hành động nhanh tay nhanh mắt của đứa bạn tốt.

"Team!!!"

Thật lòng mà nói, Parm thực sự không có dũng khí tới trước mặt Dean, cậu ủ rũ thì đã muộn. Đứa bạn tốt việc làm còn nhanh hơn lời nói, chớp mắt cậu đả bị đẩy đến gần vị đội trưởng của CLB rồi.

Dean bận bịu cầm cây bút trên tay, nhanh nhẹn kiểm tra các thành viên năm hai sắp xếp hành lý . Anh cau mày, thở dài. Đầu ngón tay di di huyệt thái dương căng thẳng, không hề hay biết có một người đang lúng túng phía sau.

"Ờ... anh Dean ơi. Đồ ăn... Em để ở đâu?"

Giọng nói êm tai, chắc hẳn là một thành viên năm nhất nào đó. Dean trong tâm trạng cáu kỉnh, mang theo suy nghĩ như vậy xoay đầu, quát.

"Thì đem chúng lên x....

Dean chưa kịp nói hết câu đã ngưng bặt, đôi mắt ngỡ ngàng mở to, không tin vào những gì mình đang trông thấy.

"Nong... Parm!"

Parm nuốt nước bọt, gò mà trắng trẻo ửng hồng.

"Những cái này cho chuyến đi của mọi người." Parm giơ hai túi đồ ăn lớn cho Dean.

"Ừm... khụ... cám ơn."

Trong đôi mắt Dean không còn dư vị đáng sợ hay lạnh lùng gì nữa. Anh máy móc đón lấy túi đồ ăn từ tay Parm, toàn thân căng cứng như trúng tà. Gần một phút trôi qua, hai người vẫn cứ ngây như vậy, yên lặng, bốn mắt nhìn nhau. Parm là người lên tiếng trước.

"Về việc ngày hôm qua... Cám ơn anh đã lấy gói bột đậu giúp em."

"... Không... có gì!"

Dean cà lăm, anh quá hồi hộp và lo lắng khi nói chuyện với cậu.

"... Cũng xin lỗi anh vì đã bỏ đi như vậy... Bởi vì..."

Parm cố tìm cho mình một lý do hợp lý, thực sự cậu cảm thấy có lỗi vì sự việc ngày hôm qua. Ít nhất cũng nên nói câu cảm ơn trước khi bỏ chạy.

Dean mỉm cười. Hình ảnh cậu nhóc đứng trước mặt anh lúc này: gò má ửng hồng, giọng nói run rẩy, cố gắng giải thích cho việc bỏ chạy ngày hôm qua – có chút tội nghiệp, có chút đáng yêu khiến lòng người muốn cưng chiều. Dean không kiềm chế được nữa, anh chuyển túi đồ sang một tay, tay còn lại đặt lên tóc Parm, vò nhẹ.

"Không sao..."

Dean hạ giọng, thanh âm mềm mại vô cùng lịch sự và chân thành. Ai có thể tin được nó phát ra từ miệng của vị chủ tịch lạnh lùng và nghiêm khắc, đội trưởng khó tính của CLB Bơi lội.

Mà đối với Parm bây giờ... cũng đã hóa đá bởi hành động quá đỗi dịu dàng của Dean.

"Thằng khốn Dean!!! Nhanh lên... đến giờ phải đi rồi."

Win nhân dịp trả thù riêng. Hắn chứng kiến chủ tịch CLB đứng nói chuyện với anh chàng năm nhất dễ thương kia hơn một phút đồng hồ. Ánh mắt đắm đuối của Dean trông rất tức cười làm Win khó lòng kiềm chế bản tính lưu manh, liền nhảy vào phá bĩnh và trêu chọc.

"Biết rồi!!!" Dean xoay đầu xổ vào mặt hắn.

Parm mở mang tâm mắt. Biểu cảm linh hoạt trên gương mặt Dean từ ôn hòa chuyển sang khó ở, quát Win và lẩm nhầm chửi thề khiến Parm phải bật cười. Thực sự thú vị.

Dean miễn cưỡng thu cánh tay đang đặt trên đầu Parm về, dịu dàng nói với cậu.

"Anh phải đi rồi."

"Khoan đã...anh Dean!"

Parm túm vội vạt áo Dean rồi lập tức buông ra như phải bỏng. Dean nghiêng người nhìn Parm đầy chờ mong. Cậu ngập ngừng, nhớ lại những lời Team nói như nguồn động viên tiếp thêm sức mạnh.

Cậu không thể ngại ngùng mãi, nếu có cơ hội, hãy nắm lấy nó.

Parm hít một hơi thật sâu. Cơ hội của cậu đến rồi.

"Hộp này đặc biệt dành riêng cho anh."

Parm lấy ra một hộp khác đưa cho Dean, Dean tò mò đón lấy.

"Em viết tên anh trên hộp, đừng đổi cho ai."

Đặt chiếc hộp vào tay anh, cậu nhóc nhanh chân biến mất trước khi kịp nghe câu trả lời.

https://khoaimonhamxuong.wordpress.com/

Tất cả mọi người đã sẵn sàng, đến lúc để bắt đầu chuyến cắm trại. Chủ tịch CLB đưa cho các thành viên năm hai bản tóm tắt lịch trình rồi bắt đầu phát đồ ăn vặt cho mọi người trên xe. Ngay sau khi nhận lấy phần thức ăn, ai nấy đều ồ lên kinh ngạc. Hai chiếc bánh Hamburger nhỏ xinh được cố định bằng một que tre trông như một món tráng miệng thượng hạng dành cho các vận động viên chuyên nghiệp. Vỏ bánh vẫn còn mềm và ấm. Lớp phô mai bên trong tan chảy vừa đủ tạo thành một hình dáng hoàn hảo cho chiếc bánh. Rau được kẹp bên trong thì tươi giòn. Thịt chín vừa, không quá khô và không bị sống.

"Gì đây? Lại còn cả món tráng miệng? Woah!!!" Một thành viên la lớn đầy kinh ngạc.

"Đệt, mê món burger này muốn chết, thịt mềm, ngon vãi."

"Tráng miệng cũng ngon tuyệt, bọn họ mua ở đâu thế?"

Trong khi tất cả mọi người đang tận hưởng đồ ăn thì Dean, một mình ngồi hàng ghế sát lái, bên cạnh đặt tập tài liệu cùng hộp đồ ăn khác biệt, kết thúc cuộc điện thoại với người phụ trách chiếc xe bus thứ hai của đoàn, đang chạy phía sau. Anh đặt chiếc hộp lên đùi, mỉm cười nhìn dòng chữ viết tay P'Dean trên nắp hộp. Dean mở nắp, bên trong là bánh Hamburger mini và một cốc giấy đựng món tráng miệng xinh xắn.

.

LookChoop

.

Ba viên LookChoop hình ngôi sao đầy màu sắc. Dean nhặt một viên, bỏ vào miệng. Vừa cắn một miếng đầu tiên, hương vị độc nhất vô nhị xông thẳng vào tâm trí, loại hương vị không thể tìm thấy trong bất cứ cửa hàng bán đồ ngọt nào ngày nay, mùi vị đặc trưng chỉ mình người ấy làm ra được.

Khuôn mặt căng cứng của người đội trưởng giãn ra, mảnh ghép về một ai đó trong giấc mơ từng giây từng phút một trở nên rõ ràng.

***

... Há miệng ra nào...

... Thấy không? Em và mẹ đã dùng hỗn hợp hương liệu tự nhiên để làm món này với nhân đậu xanh bên trong á...

***

"Sao mày có mấy ngôi sao đó?"

Một giọng nói nguy hiểm vang lên. Win đang thực hiện nhiệm vụ làm phiền người bạn tốt của mình một cách xuất sắc. Hắn thò lên hàng ghế phía sau, dòm hộp đồ ăn của Dean tò mò muốn chế. Ngay từ lúc hắn đánh hơi thấy tên của Dean được viết trên nắp hộp, Win đã tự hỏi không biết có điều gì đặc biệt bên trong?

"Ba ngôi sao, thật không công bằng."

"Không công bằng thế nào?" Dean hỏi lại.

"Tất cả bọn tao có hai viên, hoặc là hình quả hoặc hình lá. Tao có một viên hình ớt chuông và một viên hình quả cam. Chẳng ai có hình ngôi sao giống mày."

Phó chủ tịch CLB khẳng định, vươn tay tính lấy một viên hình ngôi sao trong chiếc hộp của Dean. Dean hiểu người bạn này quá rõ, anh dễ dàng đóng nắp bảo vệ chúng trước khi Win kịp hành động.

"Biến về chỗ mày đi."

Dean dùng tông giọng hết sức bình thường, không nổi giận như thường ngày. Nhiêu đó thôi đã khiến Win cười như được mùa. Hắn từ bỏ luôn ý định lấy món tráng miệng, chấp nhận quay trở về chỗ ngồi.

Hắn nghĩ bụng.

Thằng Dean chắc đã tắm trong sự ngọt ngào rồi nên bây giờ nó mới có tâm trạng tốt thế.

—–End Chap.5—–


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#uwma