sói già phố wall c1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHẦN MỞ ĐẦU

MỘT GÃ KHỜ

Ngày 1 tháng 5 năm 1987.

"Anh ta còn thấp kém hơn cả đám cặn bã", sếp mới của tôi bảo trong khi lần đầu tiên dẫn tôi qua phòng họp của Ban Giám Đốc Công Ty LF Rothschild. " Anh thấy có vấn đề với chuyện đó phải không, Jordan?"

" Không ạ", tôi trả lời, "không có vấn đề gì ạ''.

" Tốt lắm", sếp tôi ngắt lời và giành lấy chỗ bên phải lối đi.

Chúng tôi đang đi qua một mê cung những chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ màu nâu cùng dây nhợ điện thoại màu đen trên tầng 23 của một toà tháp toàn kính và nhôm cao tới 41 tầng ở Đại lộ số 5 huyền thoại thuộc khu Manhattan. Phòng họp của ban giám đốc là một không gian rộng rãi, có lẽ đến 15x20 m. Đó là một không gian ngột ngạt, đầy những cái bàn làm việc, điện thoại, màn hình máy tính và những gã rất đáng ghét đầy tham vọng, với quân số tổng cộng đến 70 người. Bọn họ đều cởi bỏ áo khoác, và vào giờ này - 9 giờ 20 phút sáng, bọn họ đang ngả người trên ghế, đọc tờ Wall Street Journal và tự chúc mừng mình là những Chủ nhân trẻ của cả Vũ trụ.

Là một Chủ nhân của Vũ trụ; điều này có vẻ là một mục tiêu cao quý, và khi tôi, trong bộ đồ màu lam rẻ tiền với đôi giày thô kệch của mình, bước ngang qua các vị Chủ nhân, tôi nhận thấy mình ao ước được là một người trong số họ. Nhưng sếp mới của tôi nhanh chóng nhắc cho tôi nhớ rằng không phải vậy. "Công việc của anh" , gã nhìn tấm biển tên bằng nhựa trên ve áo màu lam rẻ tiền của tôi, " Jordan Belfort, là một nhân viên nối máy, có nghĩa là anh sẽ bấm điện thoại 500 lần một ngày, cố gắng liên lạc với các thư kí. Anh không phải cố gắng bán, gợi ý hay sáng tạo bất kì cái gì. Anh chỉ cần cố gắng tiếp cận được với các chủ doanh nghiệp trên điện thoại mà thôi". Gã dừng lại một lát rồi tiếp tục phun thêm nọc độc. "Và khi anh tiếp cận được với một

người trên điện thoại, tất cả những gì anh cần nói là: " Xin chào, ông X, ngài Scott đang đợi ông!" rồi chuyển điện thoại cho tôi và bắt đầu bấm số lại. Thử nghĩ xem anh có làm được như vậy không, hay việc đó quá phức tạp với anh?"

" Thưa không, tôi làm được", tôi nói một cách tự tin, vì có một cơn hoảng loạn phủ tràn đến tôi như một cơn sóng thần có tính hủy diệt. Chương trình đào tạo của LF Rothschild kéo dài sáu tháng. Đó sẽ là những tháng nghiệt ngã, những tháng mệt nhoài, mà suốt thời gian ấy tôi sẽ phải phó mặc cho những con lừa như Scott, một thằng khốn đầy tham vọng dường như vừa ngoi lên từ sâu thẳm chốn địa ngục của những gã tham vọng.

Chẳng để gã vào mắt mình, tôi nhanh chóng đi đến kết luận rằng Scott giống như một con cá vàng. Gã vừa hói vừa xanh xao, cái đầu lơ thơ vài sợi tóc của gã đúng là một trái cam ủng. Gã mới chỉ ngoài 30, cao lỏng khỏng và một cái sọ hẹp cùng đôi môi dày. Gã đeo một chiếc nơ bướm, thứ làm cho gã trông thêm kỳ khôi. Trên đôi con ngươi ốc nhồi màu nâu, gã đeo một cặp kính gọng dây thép, nó khiến gã trông chẳng khác gì cá - theo đúng nghĩa của từ cá vàng.

"Tốt", con cá vàng khốn kiếp nói. " Bây giờ, đây là những nguyên tắc cơ bản: Không giải lao, không điện thoại riêng, không nghỉ ốm, không đi muộn và tiêu phí thời gian. Anh có 30 phút để ăn trưa" - gã ngừng lại để gây ấn tượng - " và anh nên trở lại làm việc đúng giờ, bởi vì có đến 50 người đang chờ thế chỗ của anh nếu anh làm ăn lươn khươn".

Gã tiếp tục đi và nói trong khi tôi theo sát sau gã một bước, ngơ ngẩn vì hàng nghìn sao kê cổ phiếu màu cam lướt nhanh qua những màn hình máy tính xám xịt. Mặt trước căn phòng là một bức tường bằng kim loại tấm nhìn ra trung tâm khu Manhattan. Phía trước, tôi có thể nhìn thấy toà nhà Empire State. Nó cao vượt hẳn mọi thứ, duờng như vươn lên đến thiên đường và xé rách bầu trời. Nó là một địa điểm đáng để ngắm nhìn, một nơi xứng đáng của một Chủ nhân trẻ của Vũ trụ. Và lúc này đây, có vẻ như mục tiêu ấy càng lúc càng xa vời.

" Nói thật nhé", Scott lắp bắp, " tôi không nghĩ anh hợp với công việc này. Trông anh chẳng khác nào một thằng nhóc, mà phố Wall không có chỗ cho bọn nhóc. Đây là chốn của những sát thủ. Một nơi của những đao phủ. Vì thế, theo nghĩa đó, may cho anh vì tôi không phải là người làm công việc thuê nhân công ở đây." Gã phát ra mấy tiếng cười khùng khục đầy mai mỉa.

Tôi cắn môi và chẳng nói gì. Năm đó là năm 1987 và những con lừa tham vọng như Scott dường như thống trị toàn thế giới. Phố Wall như một con bò đang lên cơn điên, và đám triệu phú mới nổi thì chỉ việc bỏ ra một hào thì mua được cả tá. Tiền rất rẻ mạt, và một gã tên Michael Milken đã sáng chế ra thứ gọi là "trái phiếu giấy lộn" làm thay đổi cách giới kinh doanh nước Mỹ xoay xở mọi việc của mình. Đó là thời kỳ của thói tham lam không kiềm chế nổi, thời kì của sự thừa mứa vô độ. Đó là kỷ nguyên của bọn hãnh tiến.

Khi gần đến bàn làm việc của mình, gã ôn thần hãnh tiến quay sang tôi, nói: " Tôi nói lại lần nữa nhé Jordan: Anh là hạng thấp kém nhất trong đám cặn bã. Thậm chí anh còn chưa được là nhân viên giao dịch điện thoại, anh chỉ là thằng nối máy thôi." Vẻ khinh bỉ thể hiện rõ trong từng lời nói. " Và tới khi nào anh qua được Series Seven, nếu không việc nối máy sẽ là toàn bộ vũ trụ của anh. Và đó là lý do tại sao anh thấp kém hơn cả đám cặn bã. Anh có vấn đề gì với chuyện đó không?"

" Tuyệt đối không ạ", tôi đáp. "Đó là công việc quá tốt với tôi, bởi vì tôi còn thấp kém hơn cả đám cặn bã." Tôi nhún vai vẻ ngây ngô.

Khác với Scott, tôi không giống lũ cá vàng, điều đó làm tôi thấy tự hào khi gã nhìn tôi chòng chọc, cố tìm vẻ châm biếm trên nét mặt tôi. Tôi thuộc loại thấp bé, và ở tuổi 24, tôi vẫn còn những nét trẻ con của một cậu bé vị thành niên. Gương mặt tôi thuộc loại khiến tôi khó lòng bước vào được một quán rượu nếu như không có bằng chứng. Tôi có mái tóc nâu nhạt che kín đầu, nước da màu ô liu nhẵn nhụi và một đôi mắt biêng biếc to tròn. Nhìn tổng thể quả là không đến nỗi xấu trai.

Nhưng, Chúa ơi, tôi không hề nói dối Scott khi tôi bảo gã rằng tôi còn thấp kém hơn cả đám cặn bã. Nói thật, đúng là như vậy. Vấn đề là ở chỗ tôi vừa làm cho dự án kinh doanh đầu tiên của mình khánh kiệt, và tinh thần tự tôn của tôi cũng cạn kiệt theo đó. Đó là một dự án kinh doanh thịt và hải sản được hình thành rất sai lầm, và vào thời điểm nó chấm hết, tôi thấy mình ở tình thế khốn nạn là phải xử lý 26 hợp đồng thuê xe tải- tất cả đều tự cá nhân tôi bảo lãnh, và hiện giờ tất cả đều đang trong tình trạng vỡ nợ. Cho nên các nhà băng đang bám sát tôi, lại thêm một con mẹ nào đó đến từ American Express - một cái cối thịt " có sừng có mỏ" nặng hơn tạ theo lời của chính mụ - đang đe doạ sẽ đích thân cho con lừa tôi đây biết tay nếu không chịu trả nợ. Tôi đã phải tính đến bài đổi số điện thoại, nhưng tôi cũng lại nợ cả đống hoá đơn điện thoại nên NYNEX (*) cũng đang lùng tìm tôi.

Chúng tôi tới bàn của Scott và gã chỉ cho tôi chỗ ngồi cạnh gã, cùng mấy lời động viên. " Cứ lạc quan lên", gã châm chọc. "Nếu có phép màu, anh sẽ không bị đuổi vì tội lười biếng, ngu ngốc, xấc láo hoặc chậm trễ, như thế rồi sẽ có ngày anh trở thành một chuyên gia môi giới chính khoán." Gã cười tán thưởng câu hài hước của mình. " Và nói cho anh biết, năm ngoái, tôi kiếm được hơn 300.000 đô la, còn một người nữa mà anh sẽ phục vụ kiếm được hơn 1 triệu đôla."

Hơn 1 triệu đôla? Tôi chỉ có thể hình dung cái người nữa kia là một thằng khốn như thế nào. Với con tim nặng trĩu, tôi hỏi: " Người nữa là ai ạ?"

" Sao cơ?", gã ôn thần của tôi hỏi. " Việc gì đến anh chứ?"

Lạy Chúa lòng lành! Tôi nghĩ bụng. Chỉ nói khi nào người ta bảo mày nói thôi, mày khờ quá! Giống như tôi đang ở trong lực lượng thủy quân lục chiến vậy. Trên thực tế, tôi có ấn tượng rất rõ rằng bộ phim ưa thích của thằng cha khốn kiếp này là Sĩ quan và Quý ông, và gã đang diễn một khúc phóng túng Lou Gosset cho tôi nghe - cứ giả định rằng gã là một trung úy huấn luyện chịu trách nhiệm về một anh chàng lính thuỷ đánh bộ không đạt yêu cầu. Nhưng tôi chỉ giữ ý nghĩ đó cho riêng mình, và tất cả những gì tôi nói ra là: "À, không có gì, tôi chỉ, ừm, hơi tò mò."

" Tên người ấy là Mark Hanna, và anh sẽ gặp hắn ngay thôi." Nói xong, gã trao cho tôi một tập phiếu cỡ 3x5 cm ghi tên và số điện thoại của những thương nhân giàu có. " Cười lên và quay số đi", gã hướng dẫn, " và chớ ngẩng cái mặt chết tiệt của anh lên trước 12 giờ đấy". Rồi gã ngồi xuống bàn của mình, vớ lấy một tờ Wall Street Journal, gác đôi giày da cá sấu đen bóng lên bàn và bắt đầu đọc.

Tôi vừa định nhấc máy điện thoại thì cảm thấy một bàn tay rắn chắc đặt lên vai mình. Tôi nhìn lên, và chỉ cần liếc mắt tôi cũng biết đó là Mark Hanna. Ở cậu ấy toát lên sự thành đạt, như một Chủ nhân thật sự của Vũ trụ. Cậu ấy cao to - gần 1,9 m, cơ bắp cuồn cuộn. Cậu ấy có mái tóc đen nhánh, ánh mắt dữ dội, nét mặt đầy đặn và lốm đốm những sẹo mụn trứng cá. Cậu ấy điển trai, theo kiểu của dân buôn bán, toát ra phong thái tân thời của Greenwich Village. Tôi cảm nhận được sức cuốn hút toả ra từ cậu ấy.

" Jordan phải không?", cậu ấy lên tiếng, với ngữ điệu thành thật thấy rõ.

"Ừ, tớ đây", tôi đáp, giọng đầy bi đát. " Cặn bã hạng nhất, để phục vụ cậu!"

Cậu ấy cười thân thiện, những miếng lót vai trên bộ cánh sọc nhỏ màu ghi trị giá 2.000 đôla của cậu ấy nhấp nhô theo tiếng cười. Rồi, bằng cái giọng to hơn mức cần thiết, cậu ấy nói: À, tớ hiểu là cậu vừa được nếm mùi vị đầu tiên của cái làng chó chết này!" Cậu ấy hất đầu về phía Scott.

Tôi gật đầu thừa nhận. Cậu ấy nháy mắt. "Đừng lo! Ở đây tớ là tay tổ; còn hắn chỉ là con bạc quèn. Vì thế, kệ mẹ mọi điều hắn nói và bất kỳ điều gì hắn có thể phun ra sắp tới."

Dù cố gắng hết sức nhưng tôi cũng không thể không liếc nhìn Scott, giờ đang lẩm bẩm mấy từ: "Tiên sư nhà anh, Hanna!"

Mặc dù vậy, Mark không thèm trả đũa. Cậu ấy chỉ nhún vai và bước vòng qua bàn tôi, che thân hình vạm vỡ của cậu ấy vào giữa Scott và tôi, rồi nói: "Đừng để hắn làm cậu khó chịu. Tớ nghe nói cậu là tay buôn hạng nhất. Chỉ một năm nữa thôi, cái thằng đần ấy sẽ phải liếm gót cho cậu."

Tôi mỉm cười, cảm thấy vừa tự hào vừa ngượng nghịu. " Ai nói với cậu tớ là một doanh nhân đẳng cấp chứ?"

" Steven Schwartz, người đã thuê cậu. Anh ấy bảo cậu làm cho anh ấy mát mặt ngay trong buổi phỏng vấn xin việc." Mark cười khùng khục với câu nói đó. " Anh ấy rất ấn tượng với cậu, lại còn bảo tớ dè chừng cậu."

"Ờ, tớ cứ lo anh ấy sẽ không thuê tớ. Có đến 20 người xếp hàng xin phỏng vấn, vì thế tớ nghĩ tốt hơn mình nên thể hiện một thứ gì đó quyết liệt - cậu biết đấy, gây ấn tượng ấy mà". Tôi nhún vai. "Nhưng mà anh ấy bảo tớ cần dịu xuống một chút."

Mark cười khà khà. "Ờ, đừng dịu xuống quá. Trong nghề này, áp lực là chuyện bắt buộc. Mọi người có mua cổ phiếu đâu; người ta đem bán chúng cho họ đấy chứ. Đừng bao giờ quên điều đó." Cậu ấy ngừng lời, để cho người nghe thẩm thấu những lời nói của mình. " Dù sao đi nữa thì Quý ông đốn mạt đằng kia cũng nói đúng một điều: Nối máy là công việc chán phèo. Tớ phải làm công việc đó 7 tháng trời, và hằng ngày tớ muốn giết chính mình. Vì thế, tớ sẽ cho cậu biết một bí mật nho nhỏ" - và cậu ấy hạ thấp giọng đầy vẻ bí mật - " cậu chỉ nên giả vờ nối máy thôi. Cậu hãy nẫng lấy mọi cơ hội." Cậu ấy mỉm cười và nháy mắt, rồi lại cao giọng như bình thường. "Đừng làm tớ mất tín nhiệm, tớ muốn cậu nối máy cho tớ càng nhiều càng tốt, bởi vì tớ hái ra tiền từ những thứ ấy. Nhưng tớ không muốn cậu rách cổ tay vì chuyện đó, bởi vì tớ rất ghét nhìn thấy máu me." Cậu ấy lại nháy mắt. " Vì thế cứ giải lao thoải mái. Cứ vào phòng tắm mà thủ dâm nếu thấy cần. Tớ cũng làm thế mãi rồi, và tớ lại đâm mê chuyện đó. Tớ cho rằng rồi cậu cũng thích thủ dâm, đúng không?"

Tôi hơi sửng sốt trước câu hỏi đó, nhưng như sau này tôi hiểu ra, một ban giám đốc ở phố Wall không có chỗ cho những ngôn từ lịch sự kiểu cách. Những từ như đéo mẹ, mẹ kiếp, chó đẻ, và con c. phổ biến chẳng khác gì vâng, không, có lẽ và xin mời cả. Tôi nói: "À, tớ, ờ, thích thủ dâm. Ý tớ là, những gì mà mọi người không làm, phải không?"

Cậu ấy gật đầu, gần như thở phào. " Tốt, rất tốt. Thủ dâm chính là chìa khoá đấy. Và tớ cũng đặc biệt khuyến nghị việc dùng ma tuý, đặc biệt là cocaine, bởi vì nó làm cho cậu quay máy nhanh hơn, điều đó rất tốt cho tớ." Cậu ấy ngừng lại như thể để tìm kiếm thêm những từ ngữ khôn ngoan, nhưng rõ ràng là rất bí. " Chà, chỉ có vậy thôi", cậu ấy nói. "Đó là tất cả những kiến thức tớ có thể truyền đạt cho cậu lúc này. Cậu sẽ làm tốt, lính mới ạ. Rồi sẽ có ngày cậu ngẫm lại lúc này và cười; tớ hứa với cậu điều đó." Cậu ấy lại mỉm cười lần nữa rồi ngồi xuống trước máy điện thoại của mình.

Một lát sau, có tiếng ồn ào vang lên, thông báo rằng thị trường vừa mở cửa. Tôi nhìn chiếc đồng hồ hiệu Timex mới mua tại JC Penney với giá 14 đôla tuần trước. Lúc này là 9 giờ 30 phút đúng. Hôm đó là mùng 1 tháng 5 năm 1987, ngày đầu tiên của tôi ở phố Wall.

Ngay sau đó, qua hệ thống loa, tiếng giám đốc bán hàng của LF Rothschild là Steven Schwartz vang lên. "Được rồi, thưa quí vị. Sáng nay hàng giao sau có vẻ rất mạnh và có sức mua đáng kể từ Tokyo." Steven mới chỉ 31 tuổi, nhưng năm ngoái anh ấy kiếm được hơn 2 triệu đôla. ( Một Chủ nhân nữa của Vũ trụ). " Chúng ta đang thấy mức tăng 10 điểm trong phiên mở cửa", anh ấy nói thêm, " vì thế hãy vồ lấy điện thoại và nhảy nhót đi!"

Vậy là cả căn phòng ầm ầm huyên náo. Những bàn chân nhảy cả lên bàn; mấy tờ Wall Street Journal bị quăng vào thùng rác; tay áo được xắn lên tận khuỷu; lần lượt từng nhân viên giao dịch vồ lấy điện thoại của mình và bắt đầu quay số. Tôi cũng nhấc điện thoại lên và bắt đầu bấm.

Chỉ trong vài phút, tất cả mọi người đều chạy nháo nhào như phát rồ, khoa tay múa chân loạn xạ và hét ầm ầm vào những chiếc điện thoại đen sì của họ, tạo nên một không gian ồn ào kinh khủng. Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy không gian ồn ào trong một phòng họp của Ban giám đốc ở Phố Wall, nghe chẳng khác gì một đám đông hỗn tạp. Đó là thứ âm thanh tôi sẽ chẳng bao giờ quên, một thứ âm thanh sẽ làm thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi. Đó là thứ âm thanh của những gã trai bị nhấn chìm bởi lòng tham và tham vọng, sẵn sàng moi móc cả tim và linh hồn của mình dâng cho những ông chủ giàu có trên khắp nước Mỹ.

" Thằng Miniscribe đang rớt giá con mẹ nó rồi đây này", một gã có gương mặt bầu bĩnh hét vào máy điện thoại. Gã mới chỉ khoảng 28 tuổi, nghiện cocaine nặng và có tổng thu nhập 600.000 đôla. " Tay môi giới của anh ở West Virginia hả? Trời ạ! Có khi thằng cha rất giỏi chọn cổ phiếu khai thác than, nhưng giờ chỉ mới được 80 thôi. Tên của trò chơi này là công nghệ cao!"

" Tôi vớ được 50.000 July Fifties rồi!", một tay môi giới cách đó hai bàn gào lên.

"Đều hết giá trị rồi!", một tay khác hét lên.

" Tôi đâu chỉ làm giàu với mỗi một nghề", một tay môi giới thề thốt với khách hàng của mình.

" Anh đùa chắc?" , Scott quát vào ống nghe. " Sau khi tôi tách phần hoa hồng của tôi với công ty và chính phủ, tôi không đủ tiền mua thức ăn cho chó!"

Thường thì một tay môi giới sẽ dập mạnh điện thoại xuống đầy thắng lợi, sau đó viết một phiếu mua rồi bước lại gần một hệ thống ống khí được gắn với một trụ đỡ. Gã sẽ dán một tấm vé lên một trụ thủy tinh và nhìn nó bị hút lên trần nhà. Từ đó, tấm vé chạy tới bàn mua bán ở phía bên kia toà nhà, nơi nó được đẩy trở lại Sàn giao dịch chứng khoán New York để xử lý. Vì thế, phần trần nhà được hạ thấp để có chỗ cho ống khí, và có cảm giác là nó sắp đổ ụp xuống đầu tôi.

Lúc 10 giờ, Mark Hanna đã ba lần chạy tới trụ đỡ và cậu ấy sắp chạy tới đó lần nữa. Cậu ấy nói chuyện trên điện thoại nhẹ nhàng đến mức việc đó khiến tôi cũng thấy do dự. Cứ như thể cậu ấy đang xin lỗi khách hàng của mình vì đã móc mắt họ ra vậy. " Thưa Ngài, cho phép tôi nói câu này", Mark nói với chủ tịch một công ty có tên trong danh sách bình chọn của Fotune 500 (1). " Tự bản thân tôi thấy tự hào vì đã tìm ra gốc rễ của những vấn đề này. Và mục tiêu của tôi không chỉ là hướng dẫn ngài tham gia vào các tình huống mà còn hướng dẫn ngài thoát ra nữa." Giọng cậu ấy nhẹ nhàng và êm dịu đến mức như đang thôi miên. " Tôi sẽ thuộc quyền sở hữu của ngài lâu dài; thuộc quyền sở hữu của công ty ngài - và cả gia đình ngài nữa."

Hai phút sau, Mark đã ở bên hệ thống ống với lệnh đặt mua trị giá 250.000 đôla cho một cổ phiếu của Microsoft. Tôi chưa bao giờ nghe đến Microsoft, nhưng có vẻ như đó là một công ty tử tế. Dù sao thì Mark cũng kiếm được 3.000 đôla tiền hoa hồng cho thương vụ này. Còn tôi có 7 đôla trong túi.

Lúc 12 giờ, tôi thấy chóng mặt và đói cồn cào. Thực tế tôi rất chóng mặt, đói và vã mồ hôi. Nhưng quan trọng hơn cả, tôi bị mắc kẹt. Không khí ồn ào xoáy qua lục phủ ngũ tạng và vang trong từng thớ thịt của tôi. Tôi biết mình có thể làm được công việc này. Tôi biết mình làm được đúng như Mark Hanna đã làm, thậm chí có khi còn tốt hơn. Tôi biết tôi có thể dịu dàng như lụa.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, thay vì dùng thang máy của toà nhà để đi xuống sảnh và chi số tiền mình có để mua hai cái xúc xích Đức và một lon Coke, tôi lại thấy mình leo lên tầng mái cùng với Mark Hanna đứng bên cạnh. Đích đến của chúng tôi là một nhà hàng hạng năm sao gọi là Top of the Sixes, nằm trên tầng 41 của tòa nhà văn phòng. Đó là nơi đội ngũ tinh tuý gặp nhau để cùng ăn uống, nơi mà các Chủ nhân của Vũ trụ có thể tranh thủ làm vài ly rượu martini và trao đổi những câu chuyện chiến tranh.

Lúc chúng tôi bước vào nhà hàng, Luis, chủ nhà hàng, lao bổ tới chỗ Mark, vồn vã bắt tay Mark và liến thoắng rằng thật tuyệt được gặp cậu ấy vào một chiều thứ hai tuyệt vời thế này. Mark nhét vào tay lão ta tờ 50 đôla, một hành động khiến tôi gần như nuốt chửng cả lưỡi của mình, và Luis dẫn chúng tôi tới một chiếc bàn trong góc có thể nhìn thấy toàn bộ khu Upper West Side của Manhattan và cầu George Washington.

Mark mỉm cười với Luis và nói: " Luis à, cho tụi này hai ly Absolute Martini, mang ra ngay nhé. Sau đó mang thêm hai ly nữa trong vòng" - cậu ấy nhìn chiếc đồng hồ Rolex mạ vàng dày bự của mình - " chính xác là bảy phút rưỡi, rồi cứ đều đặn năm phút lại mang thêm cho tới khi một trong hai chúng tôi gục xuống."

Luis gật đầu. " Dĩ nhiên, thưa ông Hanna. Quả là một chiến lược tuyệt vời."

Tôi mỉm cười với Mark và nói bằng một giọng đầy vẻ hối tiếc: " Rất xin lỗi, nhưng tớ, ờ, không biết uống." Rồi tôi quay sang Luis. "ông chỉ cần mang cho tôi một lon Coke. Thế là đủ."

Luis và Mark trao cho nhau một cái nhìn như thể tôi vừa phạm tội gì đó vậy. Nhưng rồi Mark chỉ nói: " Hôm nay là ngày đầu tiên thằng cha này đến Phố Wall; cứ cho hắn thêm thời gian."

Luis nhìn tôi, mím môi và gật đầu lia lịa. " Hiểu quá đi chứ. Không việc gì phải sợ; rồi anh sẽ nghiện rượu ngay thôi."

Mark gật đầu tán thưởng. " Nói hay đấy, Luis, nhưng cứ cho hắn một ly Martini, phòng trường hợp hắn đổi ý. Trường hợp xấu nhất thì tôi sẽ uống hết."

" Tuyệt vời, ông Hanna. Hôm nay ông và bạn ông có ăn gì không, hay chỉ uống thôi?"

Cái tay Luis này nói cái mẹ gì thế không biết?, tôi tự hỏi. Đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn vì giờ đã là bữa trưa rồi! Nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, Mark lại bảo Luis rằng hôm nay cậu ấy sẽ không ăn, chỉ có tôi thôi. Khi đó, Luis bèn đưa cho tôi một bảng thực đơn và đi lấy đồ uống cho chúng tôi. Một lát sau, tôi hiểu ra tại sao Mark lại không ăn, khi cậu ấy thò tay vào túi áo vest, móc ra một cái lọ, mở nút và nhúng một cái thìa tí xíu vào. Cậu ấy múc ra một thứ chất kìm chế nhục dục mạnh nhất của tự nhiên - tức là cocaine - và đưa lên lỗ mũi phải hít thật mạnh. Rồi cậu ấy lặp lại động tác ấy và hít mạnh bằng lỗ mũi trái.

Tôi vô cùng kinh ngạc. Không thể nào tin được! Ngay trong nhà hàng này! Giữa những Chủ nhân của Vũ trụ! Tôi liếc xung quanh nhà hàng xem có ai để ý không. Rõ ràng chẳng có ai cả, mà ngẫm lại, tôi tin chắc rằng họ chẳng hề để tâm một tý nào. Hơn nữa, họ quá bận rộn nốc lấy nốc để các thứ vodka, scotch, gin hoặc bourbon hay bất kì loại dược chất nguy hiểm nào mà họ có thể kiếm được với những tập ngân phiếu dày cộp của mình.

"Đến lượt cậu", Mark nói, đưa cho tôi lọ thuốc. " Tấm vé thực sự ở Phố Wall; thứ này và nhà thổ."

Nhà thổ à? Từ đó khiến tôi thộn ra. Ý tôi là tôi chưa bao giờ tới đó cả! Hơn nữa, tôi đang yêu một cô gái mà tôi định cưới làm vợ. Tên nàng là Denise, nàng thật tuyệt vời - đẹp cả tâm hồn lẫn hình thức bên ngoài. Đã bao giờ tôi lừa dối nàng đâu. Còn về chuyện dính tới cocaine, chà, thì tôi đã từng có lần biết đến hồi học đại học nhưng đó là chuyện cách đây vài năm, và tôi cũng chỉ mới chạm tay mà thôi. " Không, cảm ơn", tôi nói, cảm thấy có phần lúng túng. "Thứ này thực sự không hợp với tớ. Nó làm cho tớ.. ờ.. dở hơi. Ví như tớ không tài nào ngủ hoặc ăn được, và tớ..ờ..ôi giời, tớ bắt đầu thấy lo lắng về mọi chuyện. Thật sự không tốt cho tớ. Thật sự kinh khủng."

"Không sao", cậu ấy nói, lại tiếp thêm một liều nữa. " Nhưng tớ cam đoan rằng cocaine có thể giúp cậu trụ được qua ngày ở cái chốn này!" Cậu ấy lắc đầu và nhún vai. " Bê tha thấy mẹ, làm một thằng môi giới chứng khoán ấy. Ý tớ là, đừng hiểu lầm tớ: Tiền rất tuyệt và là tất cả, nhưng cậu sẽ chẳng tạo ra cái gì cả, cậu sẽ chẳng xây dựng được cái gì. Vì thế, sau một thời gian, mọi thứ trở nên đơn điệu." Cậu ấy ngừng lời, cứ như thể đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp. " Sự thật thì chúng ta chẳng hơn gì những con buôn nhơ nhớp. Chẳng thằng nào trong số chúng ta có được ý tưởng nào về việc loại cổ phiếu nào sẽ tăng giá! Tất cả chúng ta chỉ đang làm cái việc là ném phi tiêu vào một tấm bia, và cậu biết đấy, mọi thứ nháo nhào cả lên. Dù sao đi nữa thì rồi cậu cũng sẽ sớm hiểu ra tất cả mọi chuyện thôi."

Chúng tôi dành vài phút tiếp theo để chia sẻ lai lịch của mình. Mark lớn lên ở Brooklyn, tại thành phố Bay Ridge - một nơi, theo tôi biết, khá nghiệt ngã. " Cho dù cậu làm gì", cậu ấy nói vẻ chua chát, " thì cũng đừng hẹn hò với con nào ở Bay Ridge cả. Chúng nó điên phải biết!" Rồi cậu ấy hít thêm một liều nữa và nói thêm: " Con chó đẻ cuối cùng cặp kè với tớ đã đâm tớ bằng một cái bút chì trong lúc tớ đang ngủ! Cậu có tưởng tượng nổi không?"

Lúc đó, một tay bồi bàn mặc lễ phục bước tới và đặt đồ uống của chúng tôi lên bàn. Mark nâng ly Martini giá 20 đôla của cậu ấy lên còn tôi nâng ly Coke giá 8 đôla của mình. Mark nói: " Ly này là để chỉ số Down Jones tăng vọt lên 5.000!" Chúng tôi cụng ly. " Còn ly này là để mừng sự nghiệp của cậu ở Phố Wall!", cậu ấy tiếp. " Biết đâu cậu lại ăn nên làm ra ở cái chốn điên đảo này mà vẫn giữ được một phần linh hồn của mình!" Cả hai chúng tôi cùng cười và cụng ly.

Vào đúng cái thời điểm ấy, nếu có ai đó bảo tôi rằng chỉ vài năm ngắn ngủi nữa, tôi sẽ làm chủ cái nhà hàng tôi đang ngồi đây và Mark Hanna cùng một nửa đám môi giới chứng khoán nữa ở LF Rothschild sẽ làm việc cho tôi thì tôi sẽ bảo rằng thằng đó bị điên. Và nếu có ai đó bảo tôi rằng tôi cũng sẽ hít cocaine bên quầy rượu của nhà hàng này trong khi cả tá gái gọi cao cấp nhìn tôi đầy ngưỡng mộ thì tôi sẽ chửi vào mặt gã mất trí ấy.

Nhưng giờ mới chỉ là lúc khởi đầu. Quý vị biết không, vào cái thời điểm ấy, có những việc đang diễn ra mà tôi không biết - những việc chẳng có liên quan gì tới tôi cả - bắt đầu từ một thứ nhỏ bé gọi là bảo hiểm danh mục đầu tư. Đó là một chiến lược đóng băng chứng khoán chạy bằng máy tính, thứ rốt cuộc sẽ đặt dấu chấm hết cho cái thị trường điên loạn này và làm cho chỉ số Down Jones tụt xuống 508 điểm chỉ trong một ngày. Và từ đó, cả chuỗi sự kiện sắp xảy ra đều hầu như không thể tưởng tượng nổi. Phố Wall sẽ có lúc phải ngừng hoạt động, hãng đầu tư-ngân hàng của LF Rothschild sẽ buộc phải đóng cửa. Và rồi tình trạng điên rồ sẽ chiếm thế thượng phong.

Những gì tôi có thể cho quý vị biết lúc này là một bản tái hiện tình trạng điên rồ ấy - sự tái hiện đầy châm biếm - cho những gì hoá ra sẽ là một trong những biến động dữ dội nhất trong lịch sử phố Wall. Và tôi kể cho quý vị nghe về chuyện đó bằng một giọng nói đang vang lên trong đầu tôi lúc ấy. Đó là một giọng nói đầy mai mỉa, một giọng nói nhẹ nhàng, một giọng nói tự phục vụ và có nhiều lúc là một giọng nói ti tiện. Đó là giọng nói cho phép tôi biện minh bất kì chuyện gì xuất hiện trong việc tôi chọn sống một cuộc sống trụy lạc buông thả. Đó là một giọng nói giúp tôi mua chuộc những người khác - thao túng họ - và đem sự hỗn loạn và điên cuồng đến cho một thế hệ thanh niên Mỹ.

Tôi lớn lên trong một gia đình trung lưu ở Bayside, Queens, nơi những từ ngữ như mọi đen, Tây Bán Nhà, Ý-ới và Tàu khừ (2) được coi là những từ đáng khinh miệt nhất - những từ tuyệt đối không được thốt ra trong bất kỳ trường hợp nào. Trong căn nhà của cha mẹ tôi, bất kỳ dạng thành kiến nào cũng bị phản đối cực lực; chúng được coi là những quy trình tâm lý của những kẻ kém cỏi, những kẻ ngu dốt. Tôi luôn phải nhìn nhận mọi thứ theo cách này: lúc còn nhỏ, ở tuổi mới lớn và thậm chí ngay cả lúc cao trào của cơn điên loạn. Tuy nhiên, những từ ngữ tởm lợm đó sẽ rất dễ dàng tuôn ra từ miệng tôi, đặc biệt là khi cơn điên loạn thắng thế. Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ biện minh cho điều đó - tự nhủ mình rằng đây là Phố Wall và ở Phố Wall thì không có thời gian cho những nhận xét lịch sự hay những cách hành xử xã hội tế nhị.

Tại sao tôi lại kể những chuyện này với quý vị chứ? Tôi kể bởi vì tôi muốn quý vị biết tôi thực sự là người thế nào và, quan trọng hơn cả, tôi không phải là người thế nào. Tôi kể những điều này này vì tôi đã có hai đứa con, và một ngày nào đó tôi sẽ có rất nhiều điều để giải thích với chúng. Tôi sẽ phải giải thích xem người cha đáng yêu, người cha lúc này vẫn lái xe đưa chúng đi xem bóng đá, tới dự những cuộc họp phụ huynh của chúng, ở nhà vào tối thứ Sáu và làm cho chúng món rau trộn hổ lốn Caesar, lại có thể từng là một gã đáng khinh thế nào.

Nhưng những gì tôi thật lòng mong muốn là cuộc đời tôi sẽ trở thành câu chuyện cảnh báo cho tất cả những người giàu có và nghèo hèn; cho bất kì ai đang sống trong cảnh cơm bưng nước rót; hoặc cho bất kỳ người nào đang tính chuyện chớp lấy vận may và bạc đãi món quà ấy của Chúa; cho bất kỳ ai quyết định đi vào ngõ tối của quyền lực và sống một cuộc sống trụy lạc sa đọa. Và cho bất kì ai nghĩ rằng chẳng có gì đáng nói khi bị xem là Sói Già Phố

Jordan Belfort

Quyển 1: Chương 1: Sói Đội Lốt Cừu.

Sáu năm sau

Tình trạng cuồng loạn nhanh chóng nổ ra, và vào mùa đông năm 1993, tôi có cái cảm nhận kỳ lạ rằng tôi đã giành được vai chính của một trong những chương trình truyền hình đời thực đó, trước ki chúng trở thành mốt. Tên chương trình của tôi là Lối sống của những người giàu có buông thả, và mỗi ngày qua đi dường như lại càng buông thả hơn so với ngày hôm trước.

Tôi khởi nghiệp với một công ty môi giới có tên Stratton Oakmont , hiện là một trong những công ty môi giới lớn nhất và cho đến giờ vẫn là công ty mạnh bạo nhất trong lịch sử Phố Wall. Theo ngôn từ của Phố Wall thì có lẽ tôi là thằng muốn chết trẻ và chắc chắn tôi sẽ tự chui xuống mồ trước tuổi 30. Nhưng tôi biết, đó chỉ là điều vớ vẩn bởi vì tôi đã bước sang tuổi 31 và vẫn còn sống khoẻ mạnh.

Lúc này đây, một sáng thứ Tư giữa tháng 12, tôi đang ngồi sau bộ phận điều khiển trong chiếc trực thăng động cơ đôi Bell Jet của mình trên đường từ bãi đỗ trực thăng Phố 30 ở trung tâm Manhattan đến điền trang của mình ở Old Brookville, Long Island, với lượng thuốc phiện chạy qua hệ tuần hoàn đủ để làm dịu cả đất nước Guatemala. (3)

Mới chỉ hơn 3 giờ sáng một chút và chúng tôi đang bay với tốc độ 120 hải lý một giờ ở đâu đó phía trên triền phía Tây của vịnh Little Neck thuộc Long Island. Tôi nhớ mình đang nghĩ rằng thật tuyệt vời khi có thể bay một đường thẳng trong khi ngắm nhìn mọi thứ rõ mồn một thì đột nhiên tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Rồi ngay lập tức, chiếc trực thăng đâm bổ xuống và tôi có thể nhìn thấy những vùng nước đen thẫm trong vịnh đang lao vùn vụt về phía mình. Động cơ chính của trực thăng rung bần bật. Tôi nghe rõ tiếng kêu hãi hùng của phi công phụ truyền qua tai nghe : " Lạy Chúa tôi, ông chủ! Bay lên đi! Bay lên đi! Chúng ta sắp nổ tung rồi! Cha mẹ ơi!"

Rồi chúng tôi được thăng bằng trở lại.

Viên phi công phụ trung thành và đáng tin cậy của tôi, Đại úy Marc Elliot, vận đồ trắng và cũng đang ngồi trước bộ điều khiển của mình. Nhưng anh ta phải giữ nghiêm lệnh tuyệt đối không chạm vào các nút điều khiển trừ phi tôi bất tỉnh hoặc máy bay có nguy cơ rơi xuống mặt đất. Giờ thì anh ta đang điều khiển máy bay, có lẽ như thế tốt hơn.

Đại úy Marc là một cơ trưởng có gương mặt chữ điền, tuýp người khiến bạn thấy tin tưởng ngay khi mới gặp. Và không chỉ cằm anh ta vuông; cả người anh ta cũng vậy, dường như nó được cấu thành từ những bộ phận vuông vức, khớp lại với nhau, cái nọ chồng lên cái kia. Thậm chí bộ ria đen nhánh của anh cũng là một hình chữ nhật hoàn hảo, và nó "ngự" ngay bên trên cái môi trên cứng đơ của anh ta, hệt như một cái chổi công nghiệp.

Chúng tôi cất cánh từ Manhattan khoảng 10 phút trước, sau một buổi tối thứ Ba kéo dài hoàn toàn vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Mặc dù vậy, buổi đêm lại bắt đầu khá yên ả - tại một nhà hàng thời thượng mang tên Canastel s' trên Đại Lộ Park, nơi tôi ăn tối cùng một số nhân viên giao dịch trẻ của mình. Cuối cùng, chúng tôi kết thúc ở phòng Tổng thống tại cung Helmsley, nơi một ả gái gọi rất cao giá có tên Venice, với đôi môi mọng chót và vùng cấm hấp dẫn, cố gắng dùng một cây nến để giúp tôi đạt đến trạng thái cương cứng, nhưng thất bại vẫn hoàn thất bại. Và đó là lý do tại sao tôi lại đi trễ thế này ( chính xác khoảng 5 tiếng rưỡi). Chuyện này chắc chắn sẽ khiến tôi lại gặp rắc rối to với Nadine - cô vợ hai chung thuỷ và đáng yêu của tôi.

Có lẽ quý vị đã từng nhìn thấy Nadine trên truyền hình; chính là cô gái tóc vàng quyến rũ mời mọc quý vị mua bia Miller Lite (4) trong chương trình Bóng đá tối thứ Hai, nàng vẫn thường đi bộ qua công viên với một chú chó và chiếc đĩa lia bằng nhựa Frisbee. Trong các chương trình quảng cáo, nàng không nói gì nhiều, nhưng dường như chẳng ai bận tâm đến chuyện đó hết. Nàng nhận được công việc ấy là nhờ đôi chân của mình; cộng thêm cặp mông còn tròn trịa hơn cả của một cô ả người Puerto Rico và đủ rắn chắc để làm một đồng 25 xu nảy bật lên. Dù thế nào thì lúc này tôi cũng đã cảm nhận được cơn giận dữ chính đáng của nàng rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng ngồi lại ngay ngắn. Giờ thì tôi cảm thấy khá ổn, vì thế tôi nắm chắc cần điều khiển, ra hiệu cho tay Đại uý SpongeBob SquarePants (5) rằng tôi đã sẵn sàng bay tiếp.

Trông anh ta có vẻ hơi lo lắng, vì thế tôi mỉm cười ấm áp, thân mật và nói vài lời động viên qua chiếc microphone kích hoạt bằng giọng nói của mình. " Anh sẽ nhận được khoản tiền thưởng công tác nguy hiểm cho chuyến này, bạn ạ."

"Ồ, quá tuyệt", Marc trả lời, nhường quyền điều khiển lại cho tôi: " Nhớ nhắc tôi đến lĩnh, nếu chúng ta còn sống khi về đến nhà." Anh ta lắc cái đầu vuông với vẻ cam chịu và ngạc nhiên, sau đó tiếp lời: " Và đừng quên nhắm mắt trái của anh lại trước khi bắt đầu hạ thấp độ cao. Như thế sẽ đỡ bị hoa mắt."

Anh chàng cơ trưởng vuông vức này của tôi quả là ranh mãnh và chuyên nghiệp; thực tế, anh ta có vẻ rất giống một gã " chim mồi" trong các bữa tiệc. Và anh ta không chỉ là viên phi công có bằng cấp duy nhất trong khoang lái này mà còn là thuyền trưởng chiếc du thuyền Nadine gắn động cơ, dài hơn 50 mét, được đặt theo tên cô vợ vừa được nhắc đến ở trên của tôi. Tôi giơ ngón tay cái ra dấu với cơ trưởng của mình. Sau đó, tôi chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ buồng lái và cố gắng xác định phương hướng.

Phía trước mặt, tôi nhìn thấy những chiếc ống khói kẻ sọc đỏ trắng vươn lên từ khu ngoại ô Roslyn giàu có của dân Do Thái. Những chiếc ống khói chính là một dấu hiệu tác động vào thị giác cho biết rằng tôi sắp vào trung tâm Bờ biển Vàng của Long Island, nơi mà khu Old Brookville tọa lạc. Bờ biển Vàng là một nơi "bá cháy" nếu phải sống ở đó, đặc biệt khi bạn thích đám dân Tin Lành WASP (6) dòng dõi quý phái và những con ngựa giá cao. Cá nhân tôi xem thường cả hai thứ ấy, nhưng thế nào mà rốt cuộc tôi sở hữu cả một lũ ngựa giá cao và giao du với khá nhiều dân WASP quý phái - những người, theo như tôi đoán, xem tôi là một anh chàng Do Thái trẻ tuổi quyến rũ.

Tôi nhìn đồng hồ đo độ cao. Kim chỉ vạch 90 mét và đang từ từ hạ xuống dần. Tôi đảo đầu theo vòng tròn giống như một võ sĩ quyền Anh thi đấu ăn tiền vừa bước vào vòng đấu, và bắt đầu hạ thấp độ cao ở góc 30 độ, bay qua phía trên cầu thang xoáy của câu lạc bộ Brookville Country rồi nới cần bánh lái sang phải và lướt qua những ngọn cây xum xuê ở một bên hẻm Hegemans, nơi tôi bắt đầu thực hiện thao tác hạ thấp độ cao cuối cùng để đáp xuống sân tập golf ở phía sau dinh cơ của mình.

Sử dụng các bàn đạp, tôi để cho trực thăng ở trạng thái treo lơ lửng một chỗ cách mặt đất khoảng 6 mét rồi tìm cách đáp xuống. Chỉnh một chút bằng chân trái, chỉnh một chút bằng chân phải, giảm bớt một chút lực lên cần điều khiển độ cao, hơi đẩy cần bánh lái về phía sau một chút. Lập tức, chiếc trực thăng đáp phịch xuống đất rồi hơi nhấc bổng lên lần nữa.

" Mẹ kiếp!", tôi lầm bầm trong lúc bay lên. Hoảng hốt, tôi ấn mạnh cần điều khiển độ cao, chiếc trực thăng bắt đầu rơi thẳng xuống như một hòn đá. Và lập tức - RẦM! - chúng tôi tiếp đất với cú xóc nảy người.

Tôi lắc đầu vẻ kinh ngạc. Sao lại hấp tấp đến thế nhỉ! Không phải là một pha hạ cánh hoàn hảo, nhưng ai hơi đâu mà bận tâm? Tôi quay sang phía anh chàng cơ trưởng đáng yêu của mình, và đầy vẻ tự hào, tôi líu nhíu: " Cừ hông, anh bạn, tôi có cừ hông!"

Marc hất cái đầu vuông vức của mình sang bên và nhướng cao cặp lông mày hình chữ nhật ngự trên vầng trán vuông vức, như thể nói: "Ông mất bố trí não thì phải?" Nhưng rồi anh ta bắt đầu gật đầu chậm rãi, khuôn mặt cố nặn ra một nụ cười nhăn nhở. " Cừ lắm, bạn của tôi ạ. Tôi phải thừa nhận điều đó. Anh có nhắm mắt trái không đấy?"

Tôi gật đầu. "Dất hiệu quả", tôi bệu bạo nói. " Anh bạn cừ tật!"

" Tốt. Tôi mừng vì anh nghĩ như thế." Anh ta khẽ cười. " Dù sao đi nữa, tôi phải chuồn khỏi chỗ này trước khi chúng ta gặp rắc rối. Có cần tôi gọi bộ phận bảo vệ tới đón anh không?"

" Không, tôi ổn mà, anh bạn. Tôi ổn." Nói xong, tôi cởi đai an tòan, chào Marc với vẻ chế nhạo rồi mở cửa khoang lái và trèo ra ngoài. Sau đó, tôi đi vòng quanh và đóng cửa buồng lái, đập mạnh tay lên cửa sổ hai lần, ra ý rằng tôi vẫn còn đủ minh mẫn để đóng cửa, điều này cho tôi cảm giác hài lòng, bởi vì bất kì người đàn ông nào ở vào hoàn cảnh của tôi cũng đủ tỉnh táo để làm việc đó. Rồi tôi lại đi một vòng lần nữa và tiến về phía căn nhà mình, thẳng vào tâm Cơn bão Nadine.

Ngoài trời thật lộng lẫy. Bầu trời đầy những vì sao lấp lánh. Nhiệt độ tháng 12 mà ấm áp đến lạ. Không hề có lấy một chút gió, khiến cho không khí đậm mùi đất và gỗ làm tôi nhớ tới thời thơ ấu của mình. Tôi nghĩ đến những đêm hè đi cắm trại xa nhà. Tôi nghĩ đến anh trai Robert của mình, người mà gần đây tôi đã mất liên lạc sau khi bà chị dâu doạ kiện một trong những công ty của tôi về tội quấy rối tình dục. Chuyện là thế này, tôi mời anh ấy ra ngoài ăn tối, rồi say khướt và trót nhỡ mồm gọi bà chị mình là " mông đít". Nhưng cả hai người đều nhớ rất dai, nhớ cả những việc chẳng cần phải nhớ.

Còn khoảng 200 thước nữa thì tới nhà chính. Tôi hít một hơi thật sâu và tận hưởng mùi hương toả ra từ cơ ngơi của mình. Thơm tho làm sao! Nào là mùi cỏ Bermuda! Tiếng gáy ri ri bất tận của bọn dế mèn này! Tiếng rúc bí hiểm của đám cú mèo ! Tiếng nước róc rách từ hồ nước có hệ thống thác ở phía trước nữa chứ!

Tôi đã mua cơ ngơi này từ Dick Grasso, Chủ Tịch Trung Tâm Giao Dịch Chứng Khoán New York, người có vẻ ngoài giống cái gã bán gà Frank Perdue đến kỳ lạ. Tôi còn chi ra vài triệu để cải tạo nhiều chỗ - chủ yếu đổ vào cái hồ cùng hệ thống thác nước kỳ cục, số còn lại thì dành cho toà nhà bảo vệ đầy nghệ thuật cùng hệ thống an ninh. Nhà bảo vệ luôn có hai vệ sĩ có vũ trang cùng có tên là Rocco túc trực 24/24h. Bên trong toà nhà là hàng dãy màn hình ti vi nhận hình ảnh từ 22 chiếc máy quay an ninh bố trí khắp cơ ngơi. Mỗi máy quay được nối với một bộ phận cảm biến chuyển động và đèn pha, tạo thành một hàng rào an ninh bất khả xâm phạm.

Lúc ấy, tôi cảm thấy một luồng không khí khác thường, vì thế tôi nghển cổ để nhìn chiếc trực thăng đang chìm dần vào bóng tối. Tôi thấy mình bước lùi lại vài bước ngắn, sau đó những bước ngắn ấy trở thành những bước dài hơn và rồi..Mẹ kiếp! Rắc rối rồi! Nhục mặt đến nơi rồi! Tôi đi lòng vòng và sải hai bước về phía trước, dang rộng hai cánh tay như đôi cánh. Như một tay trượt ván trên tuyết bị mất kiểm soát, tôi cứ lảo đảo hết lối này sang lối khác, như cố gắng tìm tâm trọng lực của mình. Và rồi, đột nhiên..một quầng sáng chói mắt!

" Cái đéo gì thế!" , tôi đưa tay lên mắt, cố che thân mìnhkhỏi ánh sáng chói loà của những chiếc đèn rọi. Tôi vừa vấp phải một thiết bị cảm biến chuyển động và giờ trở thành nạn nhân của hệ thống an ninh của chính mình. Ánh sáng chói thật kinh khủng. Mắt tôi như giãn ra còn hai con ngươi chắc bằng cái đĩa.

Tiếp đến mới là cú chấn thương cuối cùng: Tôi vướng phải chính đôi giày da cá sấu rất bảnh của mình và ngã bổ chửng ra sau, nện cả tấm lưng xuống đất. Sau vài giây, đèn rọi tắt, tôi từ từ buông tay xuống. Tôi ấn hai bàn tay xuống cỏ mềm. Sao mình chọn ngã đúng chỗ thế không biết! Tôi quả là một chuyên gia về ngã, biết chính xác cần ngã thế nào mà không làm đau mình. Bí quyết là chỉ cần theo đà ngã, giống như một diễn viên đóng thế ở Hollywood. Thậm chí còn tốt hơn thế, cái thứ thuốc tôi ưa thích - Quaalude - có hiệu ứng tuyệt vời biến cơ thể tôi thành cao su, do đó càng bảo vệ tôi khỏi bị chấn thương.

Tôi khăng khăng tin rằng chính Quaalude đã giúp tôi ngã đúng chỗ. Sau rốt, sử dụng thứ thuốc đó có nhìêu lợi thế đến mức tôi cho rằng mình đã may mắn nghiện nó. Ý tôi là, có bao nhiêu loại thuốc làm bạn " phê" nhưng lại không hề khiến bạn khó chịu vào sáng hôm sau nào? Và một thằng đàn ông ở địa vị tôi - một thằng gánh vác quá nhiều trách nhiệm nặng nề - không thể bị khó chịu vì thuốc được, giờ cũng vậy!

Và vợ tôi...chà, tôi đoán nàng đã quen cảnh sống với tôi; thật sự thì liệu nàng có đủ lý do để nổi giận đến vậy không nào? Ý tôi là, khi nàng cưới tôi nàng đã biết thừa mình sẽ nếm trải những gì, phải không nào? Nàng từng là một nhân tình của tôi, ôi lạy Chúa! Chi tiết đó nói lên nhiều điều một cách hùng hồn, phải không? Và tối nay thực sự tôi đã làm gì cơ chứ? Chẳng có gì quá kinh khủng, hay ít nhất nàng cũng chẳng chứng minh được gì!

Những ý nghĩ ấy cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi - tìm lý do hợp lý hoá, biện bạch, rồi phủ nhận, và lại tìm lý do hợp lý hoá thêm chút nữa, cho tới khi tôi có thể hiểu rõ nguyên cớ chính đáng cho cơn giận của vợ. Phải, tôi nghĩ, chắc chắn là từ thời thượng cổ, hoặc chí ít cũng từ thời Vanderbilt và Aster, giữa những người giàu có và vợ của họ đã luôn có chuyện rồi. Có những quyền tự do, nếu nói như vậy, những quyền tự do nhất định mà những người đàn ông có thế lực được hưởng, những quyền họ đã giành được! Dĩ nhiên tôi không thể chỉ việc tuyên bố với Nadine như vậy được. Nàng có xu hướng ưa bạo lực và nàng lại to con hơn tôi, hay ít nhất cũng ngang ngửa, và đó cũng là một lý do nữa khiến nàng khó chịu.

Đúng lúc ấy thì tôi nghe tiếng ro ro của xe chơi golf. Chắc là Rocco đêm, hoặc có lẽ Rocco ngày, gọi thế nào là tùy vào thời điểm hai anh chàng đổi ca. Dù sao thì vẫn là có một anh chàng Rocco nào đó đang tới đón tôi. Thật lạ là dường như mọi thứ lúc nào cũng đâu vào đấy. Khi tôi ngã, luôn có ai đó đỡ tôi dậy; khi tôi bị cảnh sát bắt vì lái xe trong tình trạng phê phê, luôn có ai đó bác bỏ quan toà hoặc hối lộ cảnh sát để dàn xếp mọi chuyện; rồi khi tôi bất tỉnh bên bàn tiệc và vục cả mặt vào nồi súp thì luôn có vợ tôi, hoặc nếu không phải nàng thì là một cô gái gọi tốt bụng nào đó, xuất hiện để giúp tôi tỉnh lại bằng cách hô hấp nhân tạo.

Cứ như thể tôi là người đạn bắn không thủng hay gì gì đó vậy. Đã bao nhiêu lần tôi qua mặt Thần Chết nhỉ? Không thể nhớ nổi. Nhưng tôi có thật sự muốn chết không? Tội lỗi và tâm trạng ăn năn của tôi đang gặm nhấm tôi đến mức - trên thực tế, tôi đang cố gắng định đoạt lấy cuộc đời mình? Ý tôi là, thật ớn, giờ tôi mới nghĩ đến điều ấy! Tôi đã mạo hiểm mạng sống của mình cả nghìn lần nhưng chưa hề bị gì hơn là một vết trầy xước. Tôi đã từng lái xe trong tình trạng say xỉn, từng say thuốc đứ đừ, từng đi sát mép một toà nhà, từng lặn với bình thở trong khi bị mất tín hiệu liên lạc, từng thua bạc hàng triệu đôla tại các sòng bạc trên khắp thế giới, và tôi trông vẫn chẳng khác gì một gã trai mới bước qua tuổi 21.

Tôi có nhiều biệt danh: Gordon Gekko, Don Corleone, Kaiser Soze; thậm chí người ta còn gọi tôi là Vua. Nhưng biệt danh tôi thích nhất vẫn là Sói già Phố Wall, bởi vì như thế mới đúng là tôi chứ. Tôi là con sói tối thượng đội lốt cừu: Tôi trông giống như một đứa trẻ và hành xử như một đứa trẻ, nhưng tôi đâu có trẻ con. Tôi là một thằng đàn ông 31 tuổi nhưng già đời như một lão 60, sống theo thang tuổi của loài chó - một năm bằng bảy năm tuổi người. Nhưng tôi giàu có và quyền thế, lại có một cô vợ tuyệt vời và một bé gái thiên thần bốn tháng tuổi.

Như người ta vẫn nói, mọi chuyện đều tốt và dường như tất cả đều ổn thoả. Dù sao đi nữa, và tôi không biết chắc là bằng cách nào, thì tôi cũng sẽ kết thúc mọi chuyện dưới một cái chăn lụa trị giá 12.000 đôla, ngủ khì khì trong một phòng ngủ vương giả che kín bằng lụa Trung Hoa trắng tinh đủ để làm dù lụa cho cả một phi đội lính nhảy dù. Và vợ tôi...chà, nàng sẽ tha thứ cho tôi. Nàng luôn tha thứ cho tôi mà.

Với ý nghĩ đó, tôi lăn ra bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro