Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tôi và Lâm Mặc xác định mối quan hệ, anh đã đưa toàn bộ tiền tiết kiệm của mình cho tôi.

Tôi nhìn vào khoản tiết kiệm của anh, gần bằng với số tiền tôi đã tích luỹ.

Tôi quyết định mua một ngôi nhà nhỏ.

Tôi cũng đã tháo bỏ khẩu trang trong lớp học, học sinh cảm thấy vui mừng và hò reo. Các chàng trai còn rất vui vẻ và phô trương, nhảy nhảy xung quanh tôi:"Cô Liễu là đẹp nhất!"

Cuộc sống ngày càng tốt đẹp.

Tuy nhiên, tôi đã gặp Lạc Bắc một lần nữa.

Lạc Bắc đợi tôi dưới tầng nhà khoa học.

Lúc tôi đến gần, Lạc Bắc tặng tôi một chiếc dây chuyền đã lâu không sử dụng.

Đó là chiếc dây chuyền mà chị tôi đeo trong năm cuối cấp, là món quà sinh nhật mà Lạc Nam tặng cho chị tôi.

Tôi đã từng nói với Lạc Bắc:"Lạc Bắc, anh có thể tặng cho em một món quà sinh nhật không? Không cần anh tiêu tiền, chỉ cần anh vẽ tranh cho em thôi là cũng đủ rồi."

Nhưng cho đến khi tôi ra đi, tôi vẫn không nhận được món quà nào từ Lạc Bắc.

Tôi nhìn vào món quà trễ này, không nhận, chỉ hỏi anh:"Lạc Bắc, anh ý gì vậy?"

Lạc Bắc nhìn xuống đất, mở miệng như xin lỗi:"A Vũ, những gì em thích anh đã tìm rất lâu mới tìm được, em đừng từ chối anh được không?"

Tôi lắc đầu.

Lạc Bắc chạy đến và nằm chặt tay tôi:"Tại sao không được? Chúng ta đã ở bên nhau mười ba năm. A Vũ, mười ba năm đấy. Tôi biết là trước đây tôi đã phớt lờ em, khi em đi, tôi cũng đã đi tìm Lạc Thanh Thanh, nhưng tôi nhận ra là tôi đã sai. Tôi chỉ coi cô ấy như con mồi trong trò chơi săn mồi mà thôi. Tôi không thích cô ấy. A Vũ, từ ngày đầu tiên người tôi luôn thích là em."

Tôi đẩy Lạc Bắc ra và hỏi anh:"Nhưng anh có biết không? Trong mười ba năm, ngoại trừ lần tôi ôm anh về nhà để nuôi và lần anh bị tôi bắt lấy đuôi thì đây là lần đầu tiên chúng ta chạm vào nhau một cách thân mật như thế này."

Lạc Bắc bất động một chút, lại nhìn thẳng vào mắt tôi:"Sẽ không nữa, sẽ không đẩy em ra nữa đâu. A Vũ, em có muốn sờ vào không? Em muốn sờ thế nào cũng được."

Tôi lùi lại một bước:"Đã trễ rồi, Lạc Bắc."

Ở bên anh, tôi cảm thấy bản thân thật tủi thân.

Một khối băng giá ngự trị mười ba năm vẫn không thể tan chảy.

Khi nhớ lại, trong đầu tôi chỉ toàn là những lần bị từ chối, những lần bị thờ ơ.

Lạc Bắc căng thẳng nói:"Anh có thể bù đắp mà."

Tôi lại một lần nữa lắc đầu:"Tôi đã có Lâm Mặc rồi."

Lạc Bắc cúi mắt thật lâu, đôi môi run rẩy, chậm rãi thốt ra vài chữ:"Anh không quan tâm đến sự tồn tại của cậu ta."

"Nhưng em quan tâm. Em mong có một tình yêu chung thủy, em cũng muốn trở thành người yêu chung thủy của cậu ấy. Nếu ngay từ đầu, Lạc Bắc anh nói muốn chọn chị họ em thì em sẽ không ngăn cản anh đâu. Em còn mong anh có thể sớm nói cho em biết, như vậy chúng ta sẽ không phải giày vò nhau nhiều năm như thế."

Tôi dùng mu bàn tay lau nước mắt, mỉm cười với anh:"Lạc Bắc, nếu chúng ta không thể hòa hợp, thì tốt nhất là nên giải tán đi."

Hôm nay Lâm Mặc đến hơi muộn, lúc này anh ấy đang đứng ở một nơi không xa, tay cầm bó hoa hồng rất to.

Tôi chạy đến nhào vào vòng tay của Lâm Mặc:"Đi thôi."

Lạc Bắc đã theo sau suốt quãng đường.

Lâm Mặc hỏi tôi:"Chị, sao hắn lại làm chị buồn nữa vậy?"

"Không sao, chỉ là tạm biệt thôi."

Lạc Bắc đứng ngoài sân hơn ba ngày ba đêm.

Tôi liên lạc được với Lạc Nam, nhờ Lạc Nam cưỡng chế mang em trai mình đi.

Sau khi bị tiêm thuốc an thần, Lạc Bắc đã vùng vẫy và nói lời cuối cùng:"Anh, xin anh đừng chia cắt em và A Vũ."

Lạc Nam cũng cố gắng khuyên nhủ tôi:"Thật ra thằng bé Lạc Bắc rất yêu em. Chiếc vòng tay mà nó tặng em là do nó tự mày mò học để đan tặng em đấy."

Tôi bất lực cười:"Có ít lần tôi làm cho anh ta không? Nhưng Lạc Bắc đã trân trọng một lần nào chưa?"

Khi Lạc Nam rời đi, anh ta vẫn than thở:"Làm sao lại đi đến bước này?"

Nhưng, có những việc, có những người, một khi đã bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro