Chap 23: Đánh mất cảm giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




               

       

"LE,LE, dậy nào..."
Trong cơn mông lung đột nhiên Hyojin cảm giác có người đang lây mình, mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Junghwa.
"Junghwa? Sao cậu lại ở đây?"
Junghwa vỗ vỗ vào gương mặt cô, "Sao đi ngủ mà không khóa cửa? Không sợ ăn trộm vào bê cậu đi luôn sao?"
"Muốn trộm thì trộm đi, có người nuôi tớ không cần đi làm nữa." LE nghiêm túc nhìn Junghwa, "Người nào trộm người ấy nuôi."
" Hy vọng gặp được tỷ phú ăn trộm à?" Junghwa không nhịn được cười, "Cứ ở đó mà mơ với mộng! Mau dậy thôi, tủ lạnh nhà cậu chẳng có tí gì cả, tớ mua một ít đồ đến rồi đây, lại giúp tớ nhanh lên."
"Tối qua cô ấy đến nhà tớ."
"Ai?" Junghwa đang định kéo LE đứng lên, nghe nói thế bèn dừng lại, nghĩ một hồi mới nhớ ra, "Cậu nói người phụ nữ cậu thích ấy à?"
"Ừ. Cô ấy hôn tớ."
"??" Junghwa không thể tin nổi, kế đó phấn khởi nói: "LE à, còn tin giật gân gì thì nói luôn đi?"
"Cô ấy không yêu tớ."
Hyojin cúi đầu, trầm giọng nói: "Cô ấy không cách nào chấp nhận một kẻ như tớ..."
"Cái gì? Nếu cô ta không yêu vì sao còn hôn cậu??" Tâm trạng đang trên mây lập tức rớt xuống mặt đất biến thành tro bụi, Junghwa ngồi xuống bên cạnh Hyojin, "Đừng nói với tớ đây là quà chia tay?"
"Không phải... Chẳng là gì cả.. Chẳng là gì..."
Ngón tay vô thức xoa môi, trong cô vẫn còn đọng lại bao nhiêu cảm giác sung sướng và rung động khi được Solji chạm vào. Dù cho từ đầu đến cuối cô ấy không có bất kỳ lời giải thích nào, nhưng sự dịu dàng ấy vẫn làm cho cô có biết bao say đắm. Hyojin thà rằng bản thân chìm đắm trong nụ hôn ấy vĩnh viễn còn hơn là đối mặt với sự tỉnh táo và ảm đạm sau khi Solji bỏ đi.
"Nghĩa là cô ta đùa giỡn cậu?" Junghwa phẫn nộ, "LE, người phụ nữ kia là ai? Tớ muốn đi hỏi cô ta xem rốt cuộc cô ta coi cậu là cái gì?"
"Vì tớ không tốt thôi. Tớ không nên yêu người không thuộc về mình." Hyojin nắm chặt tay Junghwa, "Cô ấy không có lỗi gì cả."
"Nhưng cô ta gây tổn thương cho cậu."
"Tớ ổn mà." LE lắc đầu, cười miễn cưỡng
"Nghe lời tớ, nếu như muốn khóc thì cứ khóc đi, tớ sẽ không cười cậu..."
Hyojin gật gật đầu, ôm Junghwa rất chặt, rất rất chặt. Điều cô mong muốn chỉ là một người có thể cho cô một cái ôm ấm áp và tin cậy, một người có thể an ủi lúc cô đau khổ thương tâm, một người có thể cho cô một góc nho nhỏ trong tim thôi mà...
"Junghwa à, cậu đừng lo, tớ chỉ thích cô ấy thôi chứ không yêu. Nếu cô ấy không thể chấp nhận, tớ sẽ không chờ đợi nữa. Rất nhanh thôi tớ sẽ quên cô ấy, sẽ không còn nhớ nhung gì."
Có lẽ bởi vì thế tình cảm luôn là thứ quý giá nhất, đủ khiến người ta sa lầy.

"Cậu đừng lo, ngày mai tớ sẽ quên cô ấy..."
.........................................
Nương theo cơn gió thu hiu quạnh mùa hè nóng bức rốt cuộc cũng qua đi, ngay cả chút tăm tích cũng không muốn để lại, thế giới nay chỉ còn những còn những chiếc lá rơi đầy xen lẫn trong nước bùn và những cơn mưa lành lạnh kéo dài không dứt, tô điểm thêm chút mùa cô đơn cho thành phố này.
Ahn LE thật sự biến mất khỏi cuộc sống của mình rồi sao?

Solji nhìn những cơn mưa ào ạt như thủy triều trút xuống góc đường qua cánh cửa thủy tinh trong suốt của tòa nhà, tiếng gió bị ngăn cách bên ngoài tấm pha lê, như thổi đi vô số tâm tư trong lòng.
Phải chăng vì cơn mưa ảm đạm này mà lòng mình vô cớ nảy sinh nhiều tưởng niệm?
Cô biết LE không phải biến mất, chẳng qua do mình cố tình đem cô ấy ra ngoài tầm mắt mà thôi. Cứ tưởng chỉ cần không nghe không nhìn không thấy thì sẽ không nhớ nhung, không hoài niệm. Nhưng cô phát hiện gần đây hành vi của mình càng ngày càng khác thường, mỗi khi một mình sẽ không ngăn được nỗi nhớ. Là vì nỗi áy náy không cách nào đáp lại hay là vì bản thân mình thật sự động tâm? Được một cô gái vừa chân thành vừa dịu dàng như thế nói lời yêu, Solji cảm thấy bản thân thật may mắn, nhưng mà cô có khả năng gì để cho cô gái ấy tất cả những điều cô ấy cần bây giờ.
Trong thế giới này, cô chẳng qua chỉ là một kẻ bình thường đến không thể bình thường hơn, một kẻ sắp tiêu hao hết tuổi thanh xuân tươi đẹp làm sao có thể bảo vệ một LE khác biệt với đời? Ngay cả cuộc sống của riêng mình cô còn chưa giải quyết xong thì làm sao dám kéo cô ấy vào mớ bòng bong này.
Bên cạnh đưa đến chén trà nóng, Solji đưa tay nhận lấy, nhàn nhạt nói lời cảm ơn

Từ sau khi tỏ tình với Solji, thái độ cô ấy đối với hắn bắt đầu cẩn trọng từng li từng tí, giống như sợ gây ra hành động gì sẽ khiến hắn hiểu lầm vậy. Hắn rất chán nản, còn tưởng rằng bản thân làm như thế đã quá đủ rồi, sau những bông hoa kia sẽ là lúc cô ấy tiếp nhận mình, hoặc ít ra đối với người tặng hoa cũng có chút tò mò hay cảm động gì đó, nhưng giờ đây đấy lại là cái cớ để cô ấy né tránh.
Jackson buồn bực suy tính cách làm dịu mối quan hệ này, còn Solji vẫn trước sau trầm mặc, không hề có ý muốn trò chuyện. Trái tim cô trong lúc vô tình đã sớm bị một người chiếm lấy nhưng vẫn hồn nhiên không biết.
"Ừm, hôm nay thời tiết rất lạnh, hết giờ anh đưa em về được không?"
"Không cần, em đón xe về được rồi."
"....Thế à, vậy em nhớ bảo vệ sức khỏe, coi chừng cảm lạnh."
"Ừ."
Muốn uống nước để xoa đi nỗi buồn nên Solji vừa cầm chén liền lập tức uống ngay, đến khi môi kề sát miệng chén mới cảm nhận được hơi nóng, cô buông tay, cái chén rơi xuống mặt đất làm nước nóng văng tung tóe lên ống quần.
"Solji, có bị bỏng không?" Jackson bối rối, "Xin lỗi, anh không nên đưa nước trà quá nóng như thế, quên không nhắc em..."
"Xem anh kìa, không có gì đâu, hai ngày nay chị ấy toàn như vậy mà, hồn bay đi đâu mất rồi. Uống nước thì bỏng miệng, đánh tài liệu thì sót chữ quên đề." Hyerin từ phía sau ôm tới Solji, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vành môi đỏ chót của cô: "Nói em nghe xem đây là lần thứ mấy chị bị bỏng rồi?Chị làm sao bị bỏng suốt ngày vậy?"
Solji mân mê đôi môi nóng hừng hực. Hai mắt cô nhìn chằm chằm cái chén dưới đất, sâu trong lòng bỗng nhiên nhảy lên một tia kích động, cô muốn gặp LE, muốn gặp ngay bây giờ, nếu còn tiếp tục như vậy cô không còn tâm trạng để làm việc gì nữa!
"Jackson, cho em mượn xe anh một lát đi?"
"Hả? Ừ." Anh ta sửng sốt rồi lập tức đáp ứng, móc chìa khóa xe đưa cho cô. Sau đó ngẫm lại mới ngạc nhiên hỏi: "Em muốn đi ra ngoài?"
"Ừ, em có việc gấp muốn làm." Solji nhận chìa khóa sau đến đến chỗ ngồi lấy túi xách, Hyerin thấy cô thật muốn đi, vội vàng nói, "Giờ này còn chưa hết giờ làm việc đâu, chị xin nghỉ thật hay là quên đấy?"
" Chị không làm tiếp được, chị thật sự có chuyện khẩn cấp cần làm! Làm phiền hai người giúp em chống đỡ nhé."
Đầu Solji đầy ắp ý tưởng kia, hưng phấn tỏa nhiệt làm cô không thể nghĩ thêm được chuyện gì khác. Biến mất như một cơn gió khỏi ánh mắt của Jackson và Hyerin, theo thang máy xuống tầng, mang cái ô đi đến gara dưới đất lấy xe của Jackson.
Mở cửa xe ngồi vào ghế điều khiển, cắm chìa khóa khởi động, đến khi chân phải sắp đạp tới chân ga liền im bặt. Solji bị bản thân dọa đến phát mồ hôi lạnh, vì bản thân quá mức phấn khởi mà xém tí nữa đã phạm phải sai lầm. Trước mắt cô chính là một bức tường, lẽ ra cô phải lùi ra sau chứ không phải tiến về phía trước, chẳng lẽ cô muốn xuyên tường mà đi?
Nhờ có trận kinh hãi này mà đầu óc nguội dần, lúc này Solji  mới tỉnh táo lại, cô muốn đi gặp LE, nhưng gặp rồi biết nói gì?
Tìm nơi nào đó để ngồi với cô ấy một lát hay là lại giống lần trước nửa đường bỏ chạy?
Kệ, nói chung trước tiên cứ gặp người đã rồi tính!
Cô lái xe ra khỏi bãi, cơn mưa nặng hạt lập tức đập xuống, thanh âm rào rào chiếm hết lỗ tai.
Solji mở cần gạt nước, toàn thân chăm chú nhìn con đường phía trước, bao nhiêu tế bào lúc này đều đã tỉnh giấc, rất rõ ràng bản thân cô hiện tại rất vui vẻ. Nếu trước đó có bao nhiêu mê man làm cô do dự không quyết thì giờ đây cô đã hoàn toàn hiểu được đáp án rồi.

Ahn LE, chờ chị. Chờ chị đến tìm em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro