Chap13: Tâm trạng khó tả!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có người từng nói, trong cuộc đời luôn sẽ có một người làm cho bạn sẵn sàng từ bỏ tự tôn và cố chấp, dũng cảm đi yêu dù người đó có là một hón đá vô cảm hay là một con nhím đầy gai.

Trước khi gặp Solji, LE vẫn cho rằng cô đã gặp được người đó rồi, cái người vừa làm cho cô vui vẻ vừa làm cho cô đau khổ, vừa là người bảo vệ nhưng cũng là người làm tổn thương cô. Cô vẫn cho rằng mình đã nếm quá đủ vị đắng trong tình yêu rồi, đắng đến mức không thể quên được và cô sẽ không bao giờ dễ dàng trao tặng tình cảm của mình cho một ai khác. Nhưng từ ngày gặp đượcSolji, một lần nữa cô lại không kiểm soát được lý trí của bản thân.
Cảm giác ở cùng với Chị rất khó tả, mỗi giây mỗi phút ở cạnh cô ấy đều rất ngọt ngào, và cho dù phút giây đó có cảm giác chẳng khác gì đứng trên đống lửa hay ngồi trên đống than thì ngọt ngào vẫn cứ là ngọt ngào.
Mặc dù Solji không được xem là một cô gái vô cùng xinh đẹp nhưng ở cô ấy có khí chất và nét duyên ngầm rất riêng. LE thích nhất là đôi mắt, một đôi mắt đen láy mà mỗi khi nhìn vào sẽ lấp lánh ánh sáng, phản chiếu hình ảnh của chính cô.
Vượt qua chuyện nháo nhào với Ken xong, Solji lại một lần nữa nắm chặt tay LE hoàn thiện mục đích chính của ngày hôm này, đi dạo phố. Trong lòng LE kiên định hơn trước rất nhiều, cùng Solji đi khắp hang cùng ngõ hẻm đến quên trời quên đất. Nhìn cô ấy thay đổi đủ loại trang phục áo quần, không ngừng đi tới đi lui trước gương làm cho bản thân không khỏi có thêm nhiều khám phá trải nghiệm với sức hấp dẫn và quyến rũ của từng hình mẫu mà cô ấy thể hiện.
Đến bốn giờ chiều Solji mới xem như rút quân dù chưa hết cơn thèm, dắt theo LE chân cẳng tê dại lên xe về nhà.
"LE, hôm nay chị vui lắm, đều nhờ công em đấy. Mệt không, đến nhà chị chơi một lát, chị nấu cơm mời em ăn."
"Ừ." LE gật gù, nhưng suy đi nghĩ lại cảm thấy không ổn lắm, chần chờ nói: "Bạn trai chị có ở nhà không?"
"Tụi chị chia tay rồi, có ở cùng nhau nữa đâu.", Solji sợ cô để ý nhiều, lại bồi thêm một câu, "Trước khi chị đi jeju đã chuyển nhà rồi.Hiện tại chị ở một mình, em cũng một mình, em thấy thế nào, hay thử cân nhắc xem có muốn chuyển đến ở cùng với chị hay không?"
"Không cần đâu, không tiện đường." LE lập tức chối từ. Không phải là cô không muốn mà là cô không dám, cô yêu Solji nên sẽ rất nhạy cảm với tất cả những chuyện xảy ra xung quanh cô ấy. Nếu như chuyển đến ở cùng nhau, một khi tình càng ngày càng sâu thì khó bảo đảm bản thân sẽ không kích động mà làm ra những hành vi dại khờ gì đó, đến lúc đó sợ là hai bên muốn làm bạn cũng không xong.
Đang mải mê suy nghĩ, Solji đột nhiên tiến lại gần, LE khẩn trương nhìn cô: "Sao thế?"
Khóe miệng Solji hiện lên nụ cười xảo quyệt: "LE, em thành thật nói cho chị biết, dạo gần đây em gặp phải chuyện gì?"
"Không có. Em thì có thể gặp phải chuyện gì?"
"Ví dụ như là....thích ai đó?"
LE chột dạ, chẳng lẽ cô ấy nhìn ra cái gì?
"Làm gì có, chị không nên nói lung tung."
"Chị không có nói lung tung, em với em trước kia không giống nhau." Tầm mắt Solji đảo quanh một vòng trên mặt cô, "Em dạo này hay ngẩn ngơ giống như là đang suy nghĩ chuyện gì ấy, chị cũng không hiểu nữa. Có phải là thích ai rồi không. Nói đi, nói chị nghe xem nào."
"Thật không có mà." LE bị Solji đưa đẩy đến choáng váng đầu óc, nắm tay cô lại nói: "Thôi mà, đang ở trên xe buýt đó, chị mà còn lộn xộn em sẽ say xe cho coi."
Solji nghe xong lời này mới chịu ngừng lại, cười hì hì dựa vào lưng ghế, "Vậy sau này em mà thích ai nhất định phải nói cho chị biết, chúng ta từng thề ở bãi biển "Chân trời góc biển" rồi đó."
".......Ừ." LE không yên lòng đáp lời, Solji làm sao hiểu được, người mình thích chính là cô ấy.
Hai người yên lặng một lúc, Solji nhìn thấy một chiếc xe vụt qua ngoài cửa sổ, bất chợt cất tiếng: "LE, em nghĩ chị nên mua xe gì?"
"Mua xe? Oto à?"
Solji gõ gõ đầu cô, "Không được trêu chị, chị làm gì có khả năng mua được xe bốn bánh? Hơn nữa xe to như vậy ai ngồi cho hết? Hay là nên tiết kiệm tiền mua nhà nhỉ?"
"Hay là mua xe máyđi, vừa thuận tiện mà dùng cũng tốt."
Solji vui vẻ vỗ vỗ vai LE: "Ừ chị cũng có ý như thế, chờ chị mua xong, người đầu tiên chị chở sẽ là em!"
LE bị vẻ mặt trịnh trọng của cô chọc cười: "Chị nói giống như chị chưa từng đi xe bao giờ ấy."
Thật ra nếu nói Solji đã hai mươi bảy tuổi mà chưa đi xe bao giờ thì không có khả năng, nhưng mà kỹ năng lái xe của cô thì nhất định phải xem lại

.................................................
Nhà của Solji thật ra cũng không làm LE ngạc nhiên lắm, cùng với tưởng tượng của cô không khác biệt gì, nhìn qua thấy rất ấm áp. Đồng thời đều là nhà mới, nhưng mà nhà mình...........
"LE, em ngồi chơi đi, chị đi rót cho em cốc nước."
"Vâng."
LE thuận theo ngồi lên ghế sofa vừa thoải mái vừa mềm mại trong nhà, thật là quá thoải mái, cô cầm lấy cái gối tựa lưng màu vàng nhạt lên ngửi qua một cái, sau đó yên tâm nằm xuống.

"Solji, đừng nói em là vị khách đầu tiên của nhà chị nhé?"
Solji trong phòng bếp cất cao giọng trả lời: "Đúng đó, em là người đầu tiên."
LE nghe xong lời này rất vui vẻ, cô thích nhà Solji, vừa êm ấm vừa sạch sẽ. Chuyện quan trọng nhất đây là nhà riêng của cô ấy, một ngôi nhà hoàn toàn mới, không hề có hơi thở của tên đàn ông kia.
"Mệt lắm sao? Vào phòng chị ngủ một lát đi."
Solji mang một cốc nước lớn vẫn còn bốc khói đi ra, cẩn thận đặt lên bàn rồi lấy tay cầm cái gối đang che trên mặt LE lên, nhìn thấy một gương mặt đang cười híp mắt.
"LE, lắm lúc em chẳng khác gì trẻ con cả."
LE bất mãn phản bác, "Em tốt bụng chứ không phải con nít."
"Ừ thì chị nói em đáng yêu mà." Solji đẩy đầu cô một cái, "Muốn ăn gì? Chị nấu cho ăn."
"Cái gì cũng có thể?"
"Ừ."
"Thật sự cái gì cũng có thể?"
"Đúng vậy đấy."
LE đùa dai nói: "Em muốn ăn thịt thiên nga, có không?"
Solji dở khóc dở cười: "Tủ lạnh nhà chị không có thịt thiên nga."
"Nhưng mà em muốn ăn."
"Chừng nào em tìm được chị sẽ làm cho em ăn."
LE giơ ngón tay, chăm chú nhìn Solji: "Không phải chị là một con thật lớn rồi sao?"
Trái tim đột ngột nhảy lên một nhịp, Đôi môi Solji vẫn mang theo nụ cười êm dịu, nhẹ nhàng nói: "Ý em là, em muốn ăn chị sao?"
LE bị sự dịu dàng trong đôi mắt cô đầu độc, không kìm được gật gật đầu: "Ừ."
Một thứ cảm xúc kỳ diệu bắt đầu chảy lên, quẩn quanh trong lòng hai người, vừa êm ái vừa dịu dàng chất đầy trong lòng Solji, làm cho cô bỗng nhiên thẹn thùng, không biết tiếp theo nên đáp lời thế nào. Đúng lúc điện thoại LE đột nhiên kêu vang, cô liền thức thời đứng dậy vỗ về gương mặt LE: "Được rồi, đừng lộn xộn nữa, nghe điện thoại đi, chị đi nấu ăn."
LE ừ một tiếng, trong lòng dường như có nỗi thương cảm vô hình. Đối với Solji mà nói mình là gì với cô ấy? Là người tốt, bạn bè hay là bạn thân? Có lẽ người ta đôi khi sẽ nói những lời êm tai hoặc làm ra những hành động mập mờ nào đó, nhưng mà chưa bao giờ xem những chuyện ấy là nghiêm túc. Tình bạn của phụ nữ so với đàn ông bao giờ cũng có những hành vi không rõ ràng, thôi thì mình cứ xem như những chuyện này là vui cười giữa bạn bè đi.
Giống như nếu có một ngày nào đó mình nói với cô ấy em yêu chị, phải chăng cô ấy cũng sẽ vừa cười vừa xoa mặt của mình và cho rằng đó là một chuyện đùa giỡn?
Điện thoại di động bị siết chặt trong tay vang lên những hồi chuông kéo dài, tựa hồ người điện thoại đến rất kiên nhẫn gọi lại, nếu bên kia không bắt máy thì sẽ gọi không ngừng. LE ngẩn ngơ một lúc cuối cùng mới nhớ ra, nhìn thấy màn hình hiển thị người gọi đến là Junghwa, vội vàng bắt máy,
"Junghwa à, có chuyện gì thế?"
Người trong điện thoại lời ít ý nhiều: "Sáng sớm ngày mai, cậu phải đi làm lại đấy."
"Hi hi, tớ biết rồi, ngày mai tớ sẽ đúng hẹn đi làm."
"LE, em có kiêng ăn món gì không?
Từ trong phòng bếp Solji nhô đầu ra chờ đợi câu trả lời của cô, LE che điện thoại trả lời: "Không có, em không cầu kỳ đâu."
"Ai thế? Phụ nữ?" Junghwa ở đầy dây bên kia mẫn cảm bắt lấy giọng nói Solji, lập tức chất vấn LE: "Cậu đang ở đâu đó."
"Ừ.... ở nhà bạn."
"Cậu ở đây có bạn sao tớ chưa bao giờ nghe nói? Thành thật khai mau, có phải có chuyện yêu đương rồi không?"
"Thật không có mà." LE liếc mắt nhìn nhà bếp, ủ rũ trả lời: "Người ta còn lâu mới thích tớ."
"Nghĩa là cậu yêu người ta?"
LE không đáp, cô đã sớm biết nói nhiều thế nào cũng lỡ lời mà Junghwa quen biết cô nhiều năm, cậu ấy luôn biết cách cạy lời trong miệng cô.
"Tớ đang hỏi cậu đấy, trả lời xem??"
".........cô ấy có bạn trai."
Junghwa bối rối, cô không thể tin vào tai mình, LE thích một người "thẳng"? Cô ấy làm sao thế này, Joolie gây ra bao nhiêu thương tổn còn chưa đủ hay sao mà bây giờ lại đi yêu một người phụ nữ đã và đang yêu một người đàn ông khác? E rằng đời này LE sẽ không còn khả năng yêu ai nữa. Nếu như là một người khác cô sẽ không quan tâm, nhưng nếu là LE thì khác, là bạn thân nhiều năm của nhau cô không hy vọng lại nhìn thấy cô ấy đau khổ một lần nữa.
"Sáng mai đến văn phòng, chúng ta phải nói chuyện một chút."
"Ừm."
LE đáp lại rồi cúp điện thoại, buồn bã rời khỏi ghế sofa đi vào nhà bếp.
Solji đeo tạp dề đang đảo món gà hầm khoai tây trong nồi, nghe thấy động tĩnh sau lưng nhưng cũng không rảnh tay xoay người lại, "Trong nhà không có thịt thiên nga, đành cho em ăn thịt gà đỡ vậy."
LE cay cay sóng mũi, từ phía sau ôm lấy cô.
Tay Solji run lên một cái, kinh ngạc hỏi, "LE, em làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì." LE lắc đầu, ngửi mùi khói dầu nhàn nhạt trên người Solji, cô gái này, có phải trước đây cũng cùng với bạn trai xuống bếp thế này không? Sau này thì sao? Sau này cô ấy sẽ kết hôn, loại đãi ngộ này sẽ chỉ còn dành cho chồng cô ấy hưởng thụ, giống như, giống như mình bây giờ vậy....
LE quyến luyến ôm chặt lấy cô: "Solji, chị thật tốt với em."
"Mới vậy đã thấy tốt rồi?" Solji nghe không ra ý khác trong lời nói của cô, chỉ cười cười đáp: "Khờ quá đi."

Uh, thật là khờ. LE tự nhủ trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro