Chap7: Không muốn buông tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu bên trong đất liền thời tiết còn có lúc nóng bức thì ở Jeju quanh năm suốt tháng đều duy trì bốn mùa như xuân, thời tiết ôn hòa, khí trời mát mẻ. Cơn mưa nhỏ qua đi cuốn theo mọi tro bụi trong không khí, cây cối sau mưa càng trở nên xanh biếc, trên từng cụm hoa dại màu tím nhạt là các giọt nước long lanh như tô điểm thêm vẻ đẹp muôn màu.
Đến hơn mười giờ, các du khách đều trở về, tập hợp ở nhà nghỉ thưởng thức mười hai loại trà sau đó mới trở lại xe buýt, đi đến nhà hàng chỉ định dùng cơm trưa rồi bắt đầu hành trình buổi chiều.
"LE, ngày nào em cũng bận rộn thế này, còn mang theo máy tính làm gì?"
Solji quỳ lên chỗ ngồi, dựa vào lưng ghế từ trên cao nhìn chằm chằm xuống LE, bất mãn em ấy lơ là với mình, giơ tay ra giật nhẹ áo LE : "Suốt ngày cứ lặp lại công việc dẫn khách này có phải sẽ rất nhàm chán hay không?"
"Không, mỗi một lần đều có cảm xúc khác nhau." LE đóng máy tính lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Em vốn thích chạy loanh quanh."
"Haha, em định làm nghề này đến bao giờ?"
"Tháng sau"
"?"
"Tháng sau em xin nghỉ rồi."
"Vì sao?"
Solji chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ LE muốn đổi nghề thật. Cô ấy định đi đâu? Muốn rời khỏi Seoul sao? Sau này mình biết tìm cô ấy bằng cách nào?
"Chỉ là muốn đổi môi trường làm việc thôi, ngày nào cũng bay tới bay lui, em muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Solji bất giác thở phào một hơi, khôi phục lại nụ cười trên mặt: "Ừm tìm việc ổn định chút cũng tốt, thay đổi môi trường, có thêm cảm giác mới mẻ. Em định chuyển sang nghề gì?"
"Chưa nghĩ ra, cứ từ từ nghĩ thôi. Em có tay có chân, không sợ chết đói."
Solji nhìn chằm chằm gương mặt LE, nụ cười của LE vừa ấm áp vừa rất động lòng người. Chỉ cần nhìn cô ấy, tâm tình lập tức thoải mái rất nhiều, có lẽ cô ấy có năng lực lan tỏa niềm vui cho người khác. Nhìn thêm một chút nữa Solji không kìm lòng được dùng hai tay ôm lấy gương mặt LE.
"Chị làm gì thế?" LE bối rối.
"Hehe, càng nhìn càng cảm thấy em rất đáng yêu chứ sao." Solji vừa chiếm tiện nghi vừa thuận miệng trêu chọc "Đúng là bé ngoan, luôn lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui."
"Hả?" LE không theo kịp tốc độ nói chuyện củaSolji , nhớ đến ngày đó ở sân bay gặp Solji lần đầu, cô liền hỏi: "Chúng ta từng gặp ở đâu rồi sao?"
"Ừm, đúng vậy." Solji gật gù, sau đó sà người xuống mặt đối mặt với LE, làm bộ dáng nghiêm túc nói: "Cho em suy nghĩ một lần nữa, nhìn mặt chị kỹ vào, có phải em đã từng gặp chị ở đâu rồi không?"
LE nghe xong liền cố gắng nhìn thật kỹ gương mặt Solji , có điều tối hôm đó cô thật sự không hề để tâm nên nào có chút ấn tượng gì. Thầm nghĩ có lẽ Solji là khách du lịch đã từng đi với mình trước đây nhưng bản thân cô cả ngày chạy đông chạy tây, biết bao nhiêu là người làm sao mà nhớ hết được.
Nghĩ ngược nghĩ xui cũng không nhớ ra, LE đành buông súng đầu hàng "Hic, trí nhớ em tệ lắm, chị nói em biết được không?"
Solji nhụt chí rụt người lại tựa vào ghế ngồi: "LE, em thật sự không nhớ được chị là ai à?"
LE cũng cuống lên, Solji đối với mình ấn tượng rất sâu sắc, nhưng mình với cô ấy lại không nhớ được gì cả, có cảm giác mình thật vô dụng. Cô thật sự không muốn làm Solji thất vọng, chỉ trách trí nhớ con cá vàng.
"Xin lỗi, hay là trước kia chúng ta là bạn học?"
Solji xì cười, vừa cười ngặt nghẽo vừa quệt quệt khóe mắt, "Le babo, chị phục em rồi." Cô ngoắc ngoắc ngón tay, "Đưa điện thoại em đây."
"Vâng." LE ngoan ngoãn dâng lên điện thoại, Solji đem số điện thoại của mình lưu vào rồi mới trả lại điện thoại cho cô. "Sau khi kết thúc hành trình và trở lại Seoul, em cứ đến gặp chị, đến lúc đó chị sẽ cho em biết mình từng gặp ở đâu."
"Vì sao, bây giờ không thể nói luôn à?"

"Không, trở về rồi nói." Solji cố ý muốn trêu ngươi, "Đến lúc về mới nói cho em biết."
Kỳ thực mà nói, hai người vốn là bèo nước gặp nhau. Nếu không phải LE đưa cho cô mượn ô, Solji cũng sẽ không nhớ ra hai người đã từng gặp mặt. Có điều, Solji không muốn LE chỉ dừng lại ở mức "Người đã từng giúp mình", cô thích tính tình LE, muốn tiến đến mối quan hệ bạn bè với cô bé này. Ở thành phố lớn từng bước chập chững kiếm cách sinh tồn, thật khó khăn mới tìm được một người hợp ý, Solji không muốn vuột mất người bạn này.
"Solji, chị cố ý phải không!"LE bất mãn đẩy cô một cái, chỉ là đùa giỡn chứ không thật sự tức giận.Solji thuận thế bắt lấy tay LE, "Thì sao, sao không gọi nữa đi?"
Đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, toàn bộ lòng bàn tay Solji ôm trọn lấy ngón tay của cô, cảm xúc mềm mại dịu dàng làm tim LE khẽ run lên, sững sờ tại chỗ. Kể từ lúc chia tay Jolie , cô không còn cùng ai nắm tay thân mật như vậy nữa.
Bầu không khí dường như có chút thay đổi, Solji cũng phát giác ra, cô không biết mình làm sao vậy, vì sao lại yêu thích trêu chọc người ta? Tay LE hơi lạnh, nhờ nằm trong lòng bàn tay mình mới ấm áp hơn một chút. Solji nhìn LE, LE cũng nhìn cô, hai người cứ duy trì tư thế này thực sự có chút quái dị, LE dùng lực muốn rút tay trở về nhưng lại bị Solji nắm lại, còn cầm chặt hơn trước.
"Tay của em rất lạnh, vẫn thường như vậy sao?"
Bất giác trong lòng Solji sinh ra cảm giác lưu luyến, giống như chỉ cần LE buông tay thì mối liên hệ giữa các cô cũng bị cắt đứt vậy. Cô nhẹ nhàng nâng bàn tay LE, thầm khẽ nói: "Vì sao lại lạnh như thế này? Ngày đó rõ ràng rất ấm áp."
"Chắc là vừa mới ra ngoài gió lạnh." LE khẩn trương, một chút cử động cũng không dám. Tay LE rất nóng, sưởi ấm tay mình đến đổ mồ hôi, mà bản thân lại không rút tay về được.
"Ừ, bây giờ thì đỡ hơn rồi."
Solji cầm tay LE kéo đến trước mặt mình, còn cố ý đung đưa cổ tay như mấy con mèo cầu tài trong cửa hàng, "Còn lạnh không?"
LE lắc đầu cười: "Solji, nói thật cho em biết chị bao nhiêu tuổi rồi? Có thật là hai mươi bảy không vậy?
"Tuổi xuân đuổi chị đi mất dép rồi, sao chị dám nói dối tuổi cơ chứ."solji vừa làm một động tác khoa trương, vừa nghiêng đầu dựa vào ghế ngồi, "Chút nữa chúng ta đi đâu tiếp?"
"Chị không nghe Nhân viên nói à?"
Solji lắc đầu, nheo mắt lại, ra vẻ đáng thương "Anh ấy đứng xa quá, không nghe rõ được. LE em là tốt nhất, nói cho chị biết đi mà."
LE bất đắc dĩ trả lời: "Chúng ta sẽ đi đến bãi biển "chân trời góc biển",Solji nhớ chưa?"
"Chân trời góc biển? Thật không!?" Solji vèo một cái ngồi thẳng người dậy, "Chị nghe người ta nói nếu cùng người yêu thề nguyện ở "chân trời góc biển", tình cảm có thể thiên trường địa cửu, có thật vậy không?"
"Tin thì có, không tin thì không."
"Thà tin là có chứ đừng tin là không." Solji phủ nhận, "Chị nhất định phải sống khỏe mạnh cho đến lúc thấy kỳ quan này mới được."
LE không nhịn được hỏi "Chị thích người thế nào?"
Solji hỏi ngược lại "Em thích người thế nào?"
LE không ngờ Solji sẽ quăng vấn đề lại cho mình, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
"Hừm, em thì...."
Mặt Solji đầy vẻ mong đợi, giục giã "Không phải em từng thích qua ai đó rồi sao? Không phải mình thích người như thế nào cũng không biết đó chứ, nói mau lên, mau thanh thật khai báo!"
"Em, em, em sẽ yêu một người không bao giờ bỏ em lại, người ấy có thể cho em cảm giác dịu dàng, cho em được cảm giác che chở, một người tinh tế, hơn nữa còn phải có cảm giác an toàn."
Solji ngây ngẩn cả người, LE quả thật rất khác biệt so với những người mà cô từng biết, ngay cả đáp án cũng rất đặc biệt, làm cho cô không đoán trước được.
Một người không bao giờ bỏ rơi mình? Cảm giác an toàn? LE từng bị bỏ rơi sao? Có phải cô ấy rất sợ cảm giác cô đơn không? Dịu dàng, che chở, tinh tế? Những điểm này cùng với một người đàn ông mạnh mẽ có thể gách vác có thể tin cậy hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến nhau, nghe sao cũng giống như một người phụ nữ? Haha, làm sao có khả năng, mình lại suy nghĩ vớ vẩn rồi.
"Xem ra em thích một người có tính khí vô cùng tốt nhỉ, mà cô bé như em, cần một tên đàn ông tâm tư tinh tế đến bảo vệ cũng đúng."
Đàn ông?

LE cười khổ. Đàn ông? Lẽ nào phụ nữ chỉ có thể cùng với đàn ông thôi sao? Cô rõ ràng không cần nhưng rất nhiều người cảm thấy cô cần, còn rất nhiệt tình giúp cô giới thiệu ứng cử viên phù hợp. Những người này làm sao hiểu được người khác thực sự mong muốn điều gì? Họ dùng hành vi chủ quan xem như là phương thức lo lắng cho người khác, cứ tưởng điều mà họ mong muốn cũng là cái mà người khác khát vọng.
Vẻ mặt tịch mịch trên mặt LE làm cho Solji hoảng hốt, biểu hiện ấy làm người khác đau lòng. Cô đột nhiên cảm thấy, LE có lẽ sống không vui.
Cô ấy rõ ràng là người rất hay cười, nhưng vì sao lại nhìn như đau khổ đến vậy? Tột cùng là vì cái gì? Là bởi vì chuyện tình cảm trước kia sao?Solji không hy vọng LE có cuộc sống không hạnh phúc, vẻ mặt đó không thích hợp với cô, nhưng cũng chưa tìm được biện pháp nào làm cho cô ấy vui vẻ trở lại.
Nói chung, có lẽ cô ấy thật sự cần một người rất rất yêu thương mình.
Đột nhiên trong đầu Solji lóe lên một ý nghĩ, nếu như mình là bạn trai trước đây của LE, nhất định sẽ không cam lòng bỏ rơi cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro