16. Mọi nơi đều là hầm ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, Raydel lại đến phòng Sheryl trước khi về nhà.

Cô ấy có vẻ tâm trạng tốt hơn và không gây áp lực cho Raydel về việc chia giải thưởng nữa.

Họ nói về chuyện khác.

Raydel nhận thấy không có ai đến thăm Sheryl nên anh muốn ở lại lâu hơn một chút đề phòng cô cảm thấy cô đơn.

Anh quyết định về nhà vào khoảng giữa trưa, nhưng người phụ nữ trước tiên đã hỏi anh về mục tiêu.

"Sao anh lại muốn trở thành thợ săn...?"

Raydel nhìn ngón giữa cứng ngắc của mình như bị trật khớp. Nó trông đáng ngờ khi được băng bó. Sáng nay anh ấy đã lén nhìn trộm và quá sợ hãi để nhìn nó nữa sau khi nhìn thấy những vết bầm tím khủng khiếp trên khắp da mình.

"Tôi không chắc nữa. Tôi thực sự không muốn trở thành thợ săn. Còn cô thì sao?"

"Tôi cũng vậy."

Sheryl nói với một nụ cười.

"Nhưng tôi không thể tránh được điều đó khi các hầm ngục mọc lên khắp nơi được. Tôi có thể tìm thấy một cái ở trước phòng mình. Với tình trạng này, mọi người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc liều mạng làm thợ săn cả. Và nó được trả lương cao hơn những công việc khác. Tôi cũng phải gửi một ít tiền cho gia đình sống ở ngoài thủ đô, nên tôi không thể chỉ dựa vào tiền lương của mình được."

"Nhưng cô đã nghỉ việc rồi."

"Ừ, vậy thì tôi có thể trở thành thợ săn mọi lúc."

Raydel không nói gì.

Lúc đầu, anh nghĩ mình là người duy nhất không muốn trở thành thợ săn. Nhưng có vẻ như đây là số phận không thể tránh khỏi đối với mọi người ở Asphodel.

Giải pháp tốt nhất có lẽ là... trốn khỏi đất nước này và tìm một nơi không có ngục tối và tháp để sinh sống.

Nhưng việc rời khỏi đất nước này còn khó hơn việc không trở thành thợ săn.

Raydel đút tay vào túi áo hoodie. Anh đeo ba lô với những vật dụng cần thiết trên lưng.

"Tôi đi đây, Sheryl."

Raydel nói lời tạm biệt.

"Được rồi."

Người phụ nữ vẫy tay với anh. "Chúng ta hãy gặp lại nhau ở bài kiểm tra thợ săn nhé."

Raydel lúng túng mỉm cười và không trả lời. Kiểm tra thợ săn? Anh vừa nghĩ vừa bước ra khỏi phòng.

Lần này anh sẽ tập trung vào việc luyện thi đại học. Không còn đi săn nữa.

Cạch.

Sheryl nằm xuống giường khi cánh cửa đóng lại. Cô ấy nghe tivi khoảng mười lăm phút trước khi quyết định lấy một ít nước trái cây từ máy bán hàng tự động ở hành lang.

Người phụ nữ cẩn thận bước ra khỏi giường. Hầu hết các vết thương của cô ấy đều bắt đầu lành lại, thế nên cô ấy có thể tự mình đi ra hành lang.

Khi cô đang bỏ tiền vào máy bán hàng tự động, cô nhận thấy có điều gì đó ở khóe mắt cô.

Sheryl cúi xuống nhặt nước trái cây đóng hộp trước khi cau mày nhìn người đàn ông có khuôn mặt quen thuộc.

"Anh...anh là bạn của Raydel sao."

Anh quay sang cô sau khi nghe thấy cô nói.

Khi cả hai không còn ở trong tình thế nguy hiểm nữa, Sheryl cuối cùng cũng có cơ hội nhìn rõ anh hơn. Người này bằng cách nào đó lại tỏa ra cảm giác giống như những thợ săn cấp cao. Ngoài việc cao như vậy, anh còn có khuôn mặt đẹp đẽ không giống những người đàn ông cô thường gặp. Nhưng cô nhớ rằng anh không có cấp bậc.

Anh đứng bất động giữa hành lang với quá nhiều túi mua hàng trong tay.

Anh trông như một con chó to lớn không biết nên ở đâu. Anh ấy nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó. Sheryl có thể đoán được đó là ai.

"Nhớ anh ấy ha. Raydel về nhà rồi."

Sheryl nói. "Anh không gọi điện để hỏi anh ấy à?"

Người phụ nữ kiểm tra người đàn ông. Cô cau mày khi nhìn thấy vết máu trên áo anh. Những vết bẩn đó cho cô biết rằng anh vừa mới ra khỏi ngục tối. Anh ấy vẫn còn một số vết thương không được chăm sóc kĩ mặc dù chúng không quá nghiêm trọng.

"Đừng quên đi gặp y tá đằng kia đấy." Sheryl chỉ vào quầy trước khi quay lại và đi về phòng của mình.

Han nhìn theo bóng lưng người phụ nữ bước đi và nghĩ, mình lại đến thăm Ray quá muộn rồi.

[ Thay vì Raydel thì lại là Ray ha, thân mật dữ mậy ]

Anh ta vừa dọn sạch một hầm ngục từ một giờ trước. Trên tay anh là một cổ vật độc nhất vô nhị. Tim anh đập nhanh hơn khi nghĩ đến việc trao nó cho một người cụ thể nào đó.

Nhưng anh lại nhớ người đó.

Trước đó, anh chưa bao giờ có cảm giác gì khi nghĩ đến khuôn mặt của bạn mình. Anh chưa bao giờ cảm thấy muốn đưa cho cậu ấy thứ gì đó tồi tệ như thế này. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy….thất vọng vô cớ.

'Mình đoán là còn một nơi cuối cùng.'

Anh nghĩ trước khi bước ra khỏi bệnh viện. Mặt khác.

[ Gửi tới tất cả các thợ săn trong khu vực, bạn đang bước vào khu vực ngục tối...]

Raydel tắt điện thoại.

Anh ngừng đọc tin nhắn và chỉ ngồi đó trên chuyến tàu hướng về nhà. Anh đeo tai nghe vào và bật những bài hát mình thích ở mức âm lượng tối đa. Xung quanh anh là những người dân sống cuộc sống bình thường ở thành phố. Một số nhìn vào điện thoại của họ khi nhận được tin nhắn từ chính phủ và xuống tàu ở ga nơi dự kiến ​​​​sẽ xuất hiện một hầm ngục.

Không, Raydel tự nghĩ với vẻ mặt nghiêm túc.

Anh ấy đã xuống tàu. Sau đó, anh bước ra khỏi ga tàu điện ngầm và chuẩn bị đi đến bến xe buýt để về nhà.

Tuy nhiên, một tin nhắn mới xuất hiện.

[ Xin hãy bình tĩnh. Bạn đang đến gần một khu vực đột biến của ngục tối.]

Không, Raydel nghĩ và xóa tin nhắn.

Anh khoanh tay và mím chặt môi. Khi anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, có vẻ như anh đang hờn dỗi điều gì đó.

Raydel thở dài. Đầu anh đau nhức suốt chặng đường đến thành phố của anh. Anh cố gắng tập trung vào tivi trên xe buýt, nhưng tin tức về ngục tối và các cuộc biểu tình ở Asphodel được phát sóng một cách chán ngắt.

Mười lăm phút sau, Raydel nhận được một tin nhắn mới khi anh đang xuống xe buýt.

[ Vì bạn đang ở gần ngục tối nên chúng tôi mời bạn tham gia nhóm để dọn ngục tối...]

[ Dỡn mặt hả ]

Không, Raydel lặp lại trong đầu trước khi bực bội xóa tin nhắn.

Sau đó cứ năm phút anh lại nhận được một tin nhắn mới.

[ Bạn đang ở gần một ngục tối hạng C. ]

KHÔNG.

[ Dự kiến, một ngục tối hạng D sẽ xuất hiện cách bạn trong vòng 800 mét. ]

KHÔNG.

[ Hãy cẩn thận! Một ngục tối hạng A có thể xuất hiện! ]

KHÔNG!

[ Chúng tôi mời bạn tham gia nhóm để dọn ngục tối. ]

KHÔNG!

[…]

Không. Không. Không. Không. Không. Tôi đã nói là KHÔNG!

Bzzz.

Raydel tắt điện thoại và vò tóc.

Chúa ơi! Bao giờ con mới có được cuộc sống bình yên đây hả?!

"Anh trông có vẻ mệt mỏi nhỉ."

Raydel ngẩng đầu đang tựa trên cánh tay đặt trên bàn lên và thấy Jinny đang nhìn chằm chằm vào mình, cằm tựa vào tay.

Mọi người xung quanh anh đang trò chuyện. Anh ấy đang ở trong một nhà hàng với gia đình vì anh ấy đã hứa với Jinny rằng anh ấy sẽ đãi bố mẹ họ một bữa ăn đặc biệt. Đó là lý do họ có mặt ở nơi sang trọng này.

Một cô hầu bàn vừa nhận đơn đặt hàng của họ. Raydel thở dài trước khi nhìn bố mẹ mình đang ngồi ở phía đối diện bàn. Cả hai đều đáp lại cái nhìn bằng một cử chỉ quan tâm.

"Đôi mắt của con trông trống rỗng vậy?" Mẹ anh nói.

"Con có ngủ đủ giấc chưa đấy?"

Raydel lắc đầu và lại tựa đầu vào cánh tay mình. Tiếng nói chuyện của khách hàng trong nhà hàng trở thành tiếng ồn ào ầm ĩ khiến anh khó chịu. Nhưng anh ấy không tỏ ra tức giận hay gì cả mà chỉ ngồi buồn ngủ ở đó.

"Anh ấy vừa ra khỏi ngục tối nên mệt mỏi là chuyện bình thường ấy mà." Jinny vừa nói vừa nghịch tóc và đổi chân bắt chéo.

"Anh ổn chứ? Trong ngục tối thế nào?"

Sau khi trốn thoát thành công khỏi ngục tối của Cthulhu, Jinny đã được một thợ săn chữa trị bằng năng lực chữa lành nên hiện tại đôi chân của cô đã bình phục hoàn toàn.

"Tệ." Raydel lẩm bẩm " Khủng Khiếp."

"Cái gì?"

"Mọi người gần như giết nhau chỉ vì giải thưởng."

"Hả?" Jinny kêu lên.

"Điều đó không phải là bất hợp pháp sao? Họ không cấm nó à?"

"Họ quan tâm à?"

"Nước của anh đây ạ."

Cô phục vụ bước đến bàn bưng những ly nước trên khay rồi đặt lên bàn rồi quay người bước đi. Cuộc trò chuyện dừng lại một lúc và tiếp tục sau đó. Raydel uống cạn ly của mình và uống một cách vô hồn.

"Anh và những người thợ săn trong đội của anh đã xém chết một lần." anh ấy luyên thuyên tiếp.

"Giống như không ai trong chính phủ không làm gì hết."

Jinny không nói gì cả. Cô tựa cằm vào tay và nhìn chằm chằm vào Raydel. Đôi mắt cô dán chặt vào tóc anh, trông có vẻ thích thú.

"Anh nhuộm tóc à? Đẹp quá. Em có thể chạm vào được không?"

Cô gái đưa tay chạm vào lọn tóc xám của Raydel. Đôi mắt cô mở to. Hàm cô rớt xuống.

"Cái gì đây?! Nó vỡ vụn ra nè!"

"Đúng rồi, tóc bị hư rồi."

Raydel đờ đẫn nói khi nhìn vào sợi tóc trên tay Jinny. Anh lại thở dài.

"Và nó cũng không thể sửa được. Có lẽ anh phải để nó như vậy mãi mãi. Anh thậm chí còn không chắc liệu mình có bị hói hay không nếu kéo chúng đủ mạnh."

Trên thực tế, Raydel đã thử nhổ chúng vào đêm qua nhưng chúng đã mọc lại vào sáng hôm sau. Vì vậy, có lẽ anh ta sẽ không bị hói vì điều đó.

"Anh tự tẩy nó à?"

"Không, anh không." anh ta lấy một đồng xu ra khỏi túi.

"Đó là vì cái này."

Jinny sững sờ một lúc khi nhìn thấy đồng xu. Cô ấy biết rằng cô ấy
không nên đi xung quanh chạm vào đồ tạo tác của người khác mà không được phép, vì vậy cô ấy chỉ nhìn nó với sự ngưỡng mộ và sốc.

Nó lấp lánh trong tay Raydel, trông như đẹp đến mức cô bắt đầu cảm thấy phấn khích.

"Đó là một cổ vật huyền thoại?"

"Đúng vậy. "

"Anh có nó ở đâu thế?!"

"Từ ngục tối cuối cùng." Raydel nói và đặt ngón tay lên đồng xu. Jinny cau mày khi cô nhận thấy anh không thể uốn cong ngón giữa bên phải của mình.

Cô ấy hạ giọng xuống để chỉ Raydel và cô ấy có thể nghe thấy.

"Ngón tay của anh bị sao vậy? Đừng nói với em là anh... đã hy sinh ngón tay của mình nha? Cho cổ vật huyền thoại?"

Khi Raydel gật đầu, đôi mắt Jinny mở to đầy kinh ngạc.

Raydel nói: "Anh phải làm vậy. Nếu không làm điều đó, anh đã không có được ngày hôm nay rồi."

Jinny nhẹ nhàng mắng anh.

"Giấu tay dưới gầm bàn ngay đi nếu không bố mẹ sẽ nhìn thấy đấy!"

Raydel mỉm cười nhẹ trước khi giấu tay đi. Anh thành thật thú nhận: "Anh sẽ không làm thợ săn nữa đâu"

"Mặc dù anh đã có được một cổ vật huyền thoại á?"

"Ngay từ đầu anh thậm chí còn không muốn trở thành một người như vậy rồi."

"Nhưng anh sẽ làm gì đây? Anh đã mất một ngón tay rồi đó. Cái này rất nguy hiểm! Nếu anh không muốn trở thành thợ săn nữa, có thể bán nó đi mà? Đừng giữ nó cho riêng mình. Hãy bán nó và dùng tiền để tìm một ít đi. Những thợ săn có thể chữa lành vết thương cho anh. Phải có ai đó có thể làm được việc đó chứ."

"Điều đó thậm chí còn tệ hơn đấy chứ. Con trùm của đồng xu rất hung hãn."

"Và anh vẫn sẽ giữ nó? Cho dù đó là một con trùm hung hãn? Anh đang nói về cái gì vậy? Anh biết đấy, nếu em là một con trùm mà luôn phải ở trong một cổ vật huyền thoại mà không làm gì cả, em sẽ càng tức giận hơn nữa. Chúng ta có thể thử điều gì khác không?”

"Em nói đúng..."

"Nào, nào. Đừng thì thầm nữa. Đồ ăn của chúng ta đã đến rồi." Cha của họ vỗ tay để thu hút sự chú ý của họ.

"Ăn thôi."

Raydel cất đồng xu của mình đi và ném câu chuyện về thế giới của thợ săn sang một bên. Anh ấy lắng nghe Jinny kể về việc trượt băng và kỳ nghỉ hè còn vài tháng nữa. Nó nhắc nhở anh rằng bây giờ anh cần phải quay lại với việc chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Học kỳ đại học sẽ bắt đầu vào khoảng cuối năm. Nó sẽ đánh dấu sự khởi đầu của cuộc đời sinh viên năm thứ nhất của anh ấy và

kết thúc cuộc đời thợ săn của mình.

Khi nghe Jinny nói chuyện với bố mẹ họ, anh ấy ăn đồ ăn của mình và nhìn quanh nhà hàng. Anh định cắn thêm một miếng nữa nhưng lại giật mình.

khi anh ấy nhìn thấy thứ gì đó kỳ lạ trong món ăn.

Giữa cơm, anh tưởng mình nhìn thấy... bùn?

Raydel chớp mắt và nó biến mất.

Anh cau mày và tìm kiếm nó trong toàn bộ món ăn, nhưng không tìm thấy gì cả.

kỳ quặc.

Nó là cái gì vậy? anh ta đã nghĩ. Mình có nhầm không?

Chắc là anh ấy nhầm rồi.

Raydel dụi mắt và chợt nhận ra mình mệt mỏi đến nhường nào. Thỉnh thoảng anh ấy bắt đầu ngáp.

Gia đình anh nhận thấy điều đó và nói rằng họ nên về nhà ngay sau khi ăn xong, một lời đề nghị mà Raydel sẵn lòng đồng ý. Họ rời khỏi nhà hàng.

Raydel theo gia đình đến bãi đậu xe mà không nhìn cụ thể vào bất cứ thứ gì.

Nhưng sau đó, anh nghe thấy tiếng người nói chuyện, cuối cùng nhìn thấy một đám người đang tụ tập ở bên kia đường.

Cha anh đã mở khóa xe. Anh đợi mọi người vào trong và bối rối nhìn đám đông.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đó vậy? Tôi có thể lái xe lại gần hơn một chút để xem họ được không?"

Anh lên xe, lái đến gần đám đông nên nhìn rõ quần áo và biển hiệu họ đang cầm.

"Ngay cả thị trấn nhỏ của chúng tôi cũng có giáo phái khải huyền?"

"Giáo phái nào?" Mẹ của Raydel hỏi.

"Họ tin rằng ngục tối và tòa tháp xuất hiện để hủy diệt thế giới hoặc những thứ tương tự."

Jinny nói. "Thực ra, họ đã ở đây kể từ khi chính phủ thông báo rằng có hai ngục tối xuất hiện trong thị trấn của chúng ta. Con cũng nhận được tin nhắn này chỉ một giờ trước thôi. Đáng lẽ một số thợ săn đã xử lý họ nhưng con không chắc. Thị trấn nhỏ này có lẽ có quá ít thợ săn....Nhưng thành thật mà nói, con cũng muốn thử đi vào ngục tối một lần..."

Jinny thì thầm câu cuối cùng như thể cô ấy sợ phải nói ra điều đó.

Nhưng Raydel đã nghe thấy. Anh nhìn chằm chằm vào em gái mình và không thể ngăn mình lo lắng mắng mỏ cô.

"Nguy hiểm lắm đấy, Jinny..."

Rít lên!

Chiếc xe đột ngột dừng lại giữa chừng khiến mọi người trong xe loạng choạng về phía trước. Cha anh hét lên đầy giận dữ.

"Cha gần như đã đụng phải ai đó!"

"Chuyện gì đã xảy ra thế?!"

Raydel bám vào ghế của mẹ mình và thò đầu về phía trước. Anh nhìn thấy hai thợ săn đang đánh nhau giữa đường. Mẹ anh hét lên khi nhận ra họ cầm dao trên tay và đang định đâm nhau.

Đằng sau họ là một cánh cửa kỳ lạ giống như mái vòm theo phong cách Hy Lạp cổ điển. Cánh cửa có dòng người liên tục bước ra khỏi đó. Raydel ngay lập tức nhận ra rằng đó là cánh cửa dẫn vào ngục tối. Họ ở gần một trong hai ngục tối mà Jinny đang nói đến.

Lại một ngục tối khác, Raydel tuyệt vọng nghĩ.

"Cái này là cái gì?!"

Cha anh lo lắng bấm còi nhưng hai người thợ săn dường như không nghe thấy gì cả. Thay vào đó, tiếng còi đã gây sốc cho những người khác trong khu vực.

"Đợi đã, họ đang giết nhau à?!"

"Gọi cảnh sát ngay đi!"

"Cảnh sát! Mọi người đang giết nhau!"

Tuy nhiên, trước khi một trong hai thợ săn đâm người còn lại, mọi người nghe thấy một âm thanh và đột nhiên ngừng cử động.

Họ lấy điện thoại ra và sau đó một người trong số họ giơ tay lên một cách hào hứng. Một hiện vật nằm trong tay anh ta. Người kia trông có vẻ thất bại. Anh ta ném con dao của mình đi và đập mạnh xuống đất.

Đã đến lúc tranh giành cổ vật? Raydel nghĩ.

Nhịp tim của những người trong xe đập nhanh hơn trước khi chậm dần khi những người thợ săn ngừng chiến đấu và rời khỏi đường phố như thể họ chưa giết nhau chỉ một phút trước.

Sự kỳ lạ của thế giới thợ săn khiến Raydel và cả gia đình anh hoàn toàn sốc và không biết phải phản ứng thế nào. Những người bình thường đi ngang qua cũng bị sốc trước sự việc này.

Mọi người đã sẵn sàng gọi cảnh sát. Nhưng sau đó, một thợ săn trông giống như một đội trưởng xuất hiện. Anh ấy vẫy tay và hét lên với mọi người trong khu vực rằng mọi thứ đều ổn và chúng tôi không nên lo lắng.

Tất nhiên, không ai muốn dính líu đến vấn đề của người lạ. Một số
họ có thể nghĩ rằng đây chỉ là cuộc chiến giữa những người say rượu, nên họ ngừng gọi cảnh sát và lén nhìn những người bước ra khỏi ngục tối và vết thương của họ.

Sự khác biệt giữa họ và người qua đường rõ ràng đến mức nó giống như một cuộc diễu hành của các cosplayer.

Có trẻ em trong số những người thợ săn. Nó khiến Raydel nhớ đến ngục tối của Bác Sĩ Dịch Hạch.

Anh nghĩ đến chiếc điện thoại vẫn đang tắt. Anh ấy sợ phải bật nó lên vì những tin nhắn của chính phủ.

Raydel không thể hiểu được có bao nhiêu trẻ em hoặc người lớn tuổi bị gửi vào ngục thay vì anh ta khi anh ta từ chối làm như vậy...

"...."

Nhưng tôi đâu không muốn liên quan gì đến thế giới của thợ săn nữa.

Raydel mím môi và nhìn đi chỗ khác.

...Tuy nhiên, nhìn đâu anh cũng thấy một hầm ngục.

Ngay cả khi về đến nhà và định nhốt mình trong phòng để đọc sách ôn thi đại học, anh vẫn không thể thoát khỏi ngục tối.

Raydel đi xuống tầng dưới để lấy nước. Bố mẹ anh đang xem tivi. Anh không thể tin vào mắt mình khi thấy đó là thợ săn

Chương trình sinh tồn!

Đây có phải là một loại chương trình thực tế về thần tượng không?!

Khi Raydel lao lên lầu và đắm mình hoàn toàn vào những cuốn sách của mình, một âm thanh xuyên qua cửa sổ.

Có người đang vận động...

Và họ đang quảng bá chính sách quản lý ngục tối đó!

Raydel đóng tất cả cửa sổ lại và quay lại đọc sách. Sau đó, anh nghe thấy Jinny ở phòng bên cạnh đang hào hứng nói chuyện với bạn bè.

Về ngục tối!

"Argh!"

Raydel cố gắng tìm tai nghe để chặn âm thanh nhưng anh quá bất cẩn và vô tình chạm vào đồng xu của mình. Nó giải phóng một làn sóng sức mạnh vào anh ta và khiến anh ta giật mình. Raydel cảm thấy như bị một ngọn roi vô hình đánh trúng nên ném nó xuống giường.

Đồng xu lấp lánh. Một vết đỏ xuất hiện trên mu bàn tay của Raydel, trông như thể nó thực sự bị thứ gì đó đánh trúng. Anh chợt nhớ đến nhiệm vụ ở trang kỹ năng.

Anh quên mất anh c}ần phải ngăn chặn cuộc chiến của họ.

Raydel định bật vài bản nhạc để chặn giọng nói của Jinny, nhưng ai đó đã bấm chuông cửa trước.

Ding Dong.

"Có ai trong số các con có thể mở cửa được không, Raydel, Jinny?" mẹ anh hét lên từ tầng dưới. Sự tập trung của Raydel vỡ thành hàng triệu mảnh.

Anh không thể tập trung hay đọc được nữa nên anh dậm chân xuống cầu thang và mệt mỏi mở cửa trước. Anh ấy bắt đầu chào hỏi, "Ai đấy ạ...." rồi dừng lại giữa chừng khi nhìn thấy khuôn mặt của vị khách.

Bang.

Raydel lập tức đóng cửa vào mặt người đó.

Nhưng anh không khóa kịp nên khách mới mở cửa lại được. Lần này, mặt Raydel tái nhợt khi chạm mắt nhân vật chính. Anh không bao giờ nghĩ rằng Han lại biết nơi anh sống!

"Tại sao anh lại đến đây?!"

Raydel lẩm bẩm, cảm thấy sợ bố mẹ mình có thể nghe thấy.

Nhân vật chính nghiêng đầu.

"Cậu luôn mời tôi đến đây."

"Hả?"
_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#aventure