Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí tựa hồ trong nháy mắt đông cứng lại. Cô nhìn cơ bắp cùng thái dương của hắn động một cái, khuôn mặt càng thêm ngưng trọng.

Đã qua nhiều năm như vậy, nghĩ đến đứa con đã mất kia thật ra cũng không còn quá nhiều cảm xúc bi thương, chỉ là ánh mắt của Hàn Mặc Nhiễm vẫn luôn chăm chú nhìn cô, khiến cô cảm thấy không khí có chút khó chịu được.

" Khi nào?"

Cổ họng căng chặt, như là áp lực cái gì.

" Lần đầu tiên."

Hắn không có nói nữa.

Năm đó cùng Hàn Mặc Nhiễm kết hôn là thời điểm mà hai người vội nhất, sự nghiệp của cả hai đều mới bắt đầu, hắn đang dồn toàn lực để đưa magic ra thị trường, Hạ Quốc An cũng bắt cô quản lí mấy cái khách sạn cùng một lúc, cô có rất nhiều việc phải làm.

Hôn lễ của hai người bọn họ làm cũng rất vội vàng, đừng nói là hưởng tuần trăng mật, ngay cả động phòng hoa chúc cũng không có. Khi hôn lễ xong xuôi hắn liền trở về Thâm Thị ngay lập tức, mà cô cũng vội vàng xử lí việc khách sạn.

Khi gặp lại hắn đã là ba tháng sau, cô nhận được điện thoại, là của nam thần Mạnh Vũ, lúc ấy là Tiêu Tề gọi tới, Tiêu Tề nói hắn bị bệnh.

Cô nghĩ hai người họ đã kết hôn, làm vợ thì nên đi nhìn một cái. Cô suốt đêm bay đến Thâm Thị, không nghĩ tới bệnh của Hàn Mặc Nhiễm so với cô tưởng tượng thì còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Hắn ở trong phòng bệnh một người, Tiêu Tề cùng với mấy nhân viên cùng ở bên trong. Bọn họ cũng rất vội, Hạ Hạm vừa tới bọn họ liền rời đi.

Trên giường bệnh, Hàn Mặc Nhiễm bị sốt cao đang truyền nước, cả người đều bị nóng đến mơ màng.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng yếu đuối như vậy của Hàn Mặc Nhiễm, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, nằm trên giường, đầu nghiêng về một phía, một nửa gương mặt bị che trong chăn, nhìn giống như một đứa bé cần được người lớn chăm sóc.

" Hàn Mặc Nhiễm , muốn ăn chút gì không?" Cô thử gọi một tiếng.

Tựa hồ không quá thoải mái, hắn nhăn nhăn mày, từ trong chăn ngẩng mặt, híp mắt nhìn cô một hồi lâu.

" Hạ Hạm?"

Thanh âm ám ách khô khốc, như là hai cục đá bị chà vào nhau vậy.

" Anh như thế nào lại bệnh thành như vậy?"

Hắn xoay người nằm thẳng, dùng mu bàn tay ngăn ánh nắng mặt trời, trầm mặc thật lâu sau nói, " Tôi muốn thành công, muốn nhanh chóng đạt được thành công."

Cũng không phải hay không bị bệnh nên cảm xúc cũng bị ảnh hưởng, trong giọng nói của hắn toát ra sự không cam lòng cùng bất đắc dĩ.
Người kiêu ngạo như Hàn Mặc Nhiễm trong trí nhớ của cô là một người hình tượng hoàn hảo, đột nhiên hôm nay lại xuất hiện một cái khe, lộ ra yếu ớt hoàn toàn không phù hợp với tính cách của hắn.

Tuy rằng hắn hiện tại là chồng cô, nhưng cô lại đối với hắn hiểu biết không nhiều, thậm chí nhiều lúc hai người đứng cạnh nhau cô vẫn cảm thấy một loại xấu hổ cùng với vô thố.

Cô cảm thấy bây giờ nên nói một điều gì đó để an ủi cảm xúc của hắn, nghĩ nghĩ liền hướng hắn nói: " Anh sẽ thành công, nên không cần phải buồn vì những cái trước mắt."

Hắn hồi lâu không có đáp lại, Hạ Hạm cho rằng hắn đã ngủ rồi.

" Tôi muốn uống nước." Thanh âm khàn khàn của hắn lại vang lên một lần nữa.

Hạ Hạm đi rót cho hắn một ly nước ấm, bưng tới bên giường, vốn muốn đưa cái ly cho hắn, nhưng nghĩ tới tay hắn còn đang truyền dịch, cô trực tiếp đưa cái ly tới bên miệng hắn.

Hắn giữ tay cô để uống nước, từ nhỏ tới giờ Hạ Hạm chưa từng chiếu cố ai như vậy. Cái ly nghiêng góc độ lớn một chút, làm nước chảy ra rơi trên người hắn.

Hạ Hạm vội vàng cầm khăn giấy cho hắn lau.

" Xin lỗi, xin lỗi."

" Giúp tôi cởi ra, quần áo ướt không thoải mái."

" ...."

Làn vợ, Hạ Hạm cảm thấy không tốt lắm nếu như đi gọi người khác giúp đỡ, Hàn Mặc Nhiễm hiện tại hữu khí vô lực, động một chút liền khó chịu, hiển nhiên cũng vô pháp cởi ra.

Hạ Hạm liền chịu đựng không khoẻ, đem quần áo của hắn cởi ra.

Động tác của cô trúc trắc, lúc đem cởi được hết nút áo trên người hắn thì cô cũng bị ra một tầng mồ hôi.

Có một bên tay vẫn đang truyền dịch, cho nên áo chỉ cởi rồi đẩy về phía cánh tay đó mà thôi. Hạ Hạm chuẩn bị muốn rời đi không ngờ hắn đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo cô.

Động tác quá nhanh khiến cô không có thời gian phản ứng, bị hắn ôm làn mất trọng tâm, liền trực tiếp ngã ở trên người hắn. Cô bỗng nhiên ngẩng đầu hướng hắn nhìn lại, lại thấy ấn đường hắn nhíu lại. Không biết là do cô ngã vào người hắn khiến hắn bị đau . Cho nên cô theo bản năng giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng hắn lại buộc chặt cánh tay.

Hắn bị sốt, trên người nóng bỏng, ngay cả hơi thở cũng nóng bỏng, hơi thở của hắn dần trở nên dồn dập. Đột nhiên bị hơi thở ái muội đánh úp lại, Hạ Hạm trong lúc nhất thời thế nhưng quên phản ứng, ngơ ngác nhìn hắn, một lúc sau mới tìm lại được thanh âm của chính mình, " Anh....mau buông ra."

Tại sao lại đột nhiên ôm lấy cô. Hai người sau khi kết hôn vẫn luôn khách khí với nhau, đột nhiên ôm cô khiến cô một chút chuẩn bị cũng không có.
" Không phải nói có thể sinh hoạt vợ chồng sao?"

"...."

Mặt hắn gần trong gang tấc, trong lúc nói chuyện, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào mặt cô, cô cảm giác mặt mình cũng nóng lên. Cô theo bản năng nuốt nước miếng,
" Không....Không phải là anh muốn bây giờ chứ?"

" Ừ, chính là hiện tại."

Rõ ràng là bệnh nặng đến âm thanh cũng suy yếu, nhưng lại nói đến lưu loát dứt khoát như vậy, mang theo lực lượng không cho phép cự tuyệt.

" Anh điên rồi? Anh đang truyền dịch đấy."

Lại thấy hắn nâng tay đang truyền dịch lên, một tay khác dùng lực giựt kim ra. Làm xong sau đó hắn trở mình đem cô đè xuống dưới thân.

Đôi môi hắn khô nứt, tái nhợt, ánh mắt mê ly, " Hiện tại không còn truyền nữa."

"...."

Trước mắt hết thảy hỗn loạn và không chân thật, cô cùng Hàn Mặc Nhiễm nằm trên một chiếc giường, hơn nữa cô còn bị hắn đè ở dưới thân...

Cô cảm thấu chính mình cũng đủ bình tĩnh, nhưng trong đầu lại lộn xộn, nghĩ không ra cách ứng phó nào cả. Mà ở thời điển cô còn đang suy nghĩ cách thoát thân thì đôi môi nóng bỏng của hắn chợt đè lên trên cánh môi cô, môi của hắn khô nứt ma sát vào môi cô khiến cô cảm thấy hơi đau. Lí trí của cô rốt cuộc cũng khôi phục một ít, cô theo bản năng đẩy hắn ra.

Không nghĩ tới hắn ta bị bệnh mà sức lực vẫn lớn hơn cô rất nhiều, hắn ôm sát cô vào người, môi hôn càng khẩn trương, kín kẽ , ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho cô.

Sau lại....sau lại là vẫn xảy ra.

Cũng không xem như là bị hắn cưỡng bách, chỉ là nghĩ chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, cho nên cô liền không phản kháng nữa.

Làm xong một hồi hắn liền ngủ, Hạ Hạm gọi hộ sĩ tới giúp hắn gắn lại kim truyền dịch. Bên cạnh có giường cho người nhà bệnh nhân nghỉ ngơi, nhưng mà cô lại không hề buồn ngủ.

Dù sao cũng là lần đầu tiên, đối tượng lại là Hàn Mặc Nhiễm. Tuy rằng đã kết hôn, nhưng vẫn như cũ cảm thấy không thể tưởng tượng được. Chính là cảm giác không thể tưởng tượng được này khiến cô phiền loạn đến mức không ngủ được.

Tới rạng sáng, cơn sốt của hắn rốt cuộc cũng lui. Hạ Hạm gần đây cũng là vội vàng đến choáng váng, phải lùi lại không ít công việc mới có cơ hội đến đây thăm Hàn Mặc Nhiễm.

Nếu hắn đã hạ sốt, thì cô cũng nên trở về thôi.

Khi nhận được điện thoại của Hàn Mặc Nhiễm đã là ngày hôm sau, thanh âm ở đầu bên kia điện thoại đã khôi phục đến không sai biệt lắm.

" Ngày hôm qua cô đã tới?"

Hạ Hạm nghĩ đến sự điên cuồng ngày hôm đó, nghe thấy hắn nói vậy, cô thầm nghĩ, hắn sẽ không sốt đến mơ hồ, cái gì cũng không nhớ rõ đấy chứ?

" Ừ, tôi có qua thăm anh."

Cô cũng không cần thiết phải nhắc nhở hắn.

" Vất vả cô!" Hắn cuối cùng nói một câu. Bởi vì là lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm gì, hơn nữa trạng thái đêm đó của Hàn Mặc Nhiễm cũng không phải thực tốt, cho nên Hạ Hạm cũng không có làm mình làm mẩy, vốn là nghĩ sau khi về sẽ mua thuốc uống, chỉ là sau đó bận rộn liền quên mất.

Vốn dĩ chỉ làm một lần, hơn nữa trạng thái của hắn không tốt, tỷ lệ mang thai thấp. Nhưng mà cô không nghĩ tới, tỷ lệ thấp nhưng không phải là không thể, vậy mà cô lại mang thai.

Sau khi biết mình mang thai, cả người Hạ Hạm đều ngốc. Cô luôn là người có chủ kiến, nhưng sau khi biết mình mang thai, một thời gian rất lâu cô cũng không biết mình nên làm cái gì bây giờ. Sau lại là lí trí chiếm thượng phong, cô biết đứa bé này hiện tại không thể giữ. Cô cùng Hàn Mặc Nhiễm đang ở lúc sự nghiệp lên cao, cô muốn tiến vào công ty tổng, muốn lấy lại cổ phần thuộc về ba ba. Công việc cô phải làm rất nhiều, căn bản là không có thời gian sinh và chăm sóc cho con. Hàn Mặc Nhiễm so với cô thì càng vội hơn, một tháng còn khó có khi trở về được một lần. Hơn nữa cô cùng Hàn Mặc Nhiễm cũng vừa mới kết hôn,chưa tính quan hệ hai người chỉ là hợp tác, ích lợi còn chưa hoàn toàn đạt được, nếu hiện tại sinh con, vạn nhất về sau không thể tiếp tục hợp tác hoặc là lợi ích xung đột không thể không ly hôn, vậy đứa nhỏ liền làn sao bây giờ? Cho nên dưới tình huống này, sinh đứa nhỏ ra là cực kì bất lợi.
Cô quyết định phá thai, nhưng không có nói cho Hàn Mặc Nhiễm biết.

Ngay từ đầu cũng nghĩ muốn nói cho hắn biết, nhưng cô cũng đã quyết định, không muốn cành mẹ lại đê cành con, đơn giản liền cổ vũ bản thân, hạ quyết tâm sau đó liền đi xoá sạch đứa bé.

Sau đó chuyện này cô cũng không có nhắc lại. Chỉ là không nghĩ tới cách nhiều năm như vậy lại vẫn bị hắn phát hiện ra.

" Vì sao không nói cho tôi?" Hắn hỏi.

" Khi đó anh rất bận, nếu việc tự tôi có thể giải quyết thì sẽ không nói cho anh biết."

Chóp mũi hắn phát ra tiếng hừ lạnh, " Cho nên, làm cha của đứa bé, tôi ngay cả tư cách được biết cũng không có phải không?"

Kì thật cô nghĩ sau khi Hàn Mặc Nhiễm biết chuyện này thì sẽ sinh khí.
Nhưng lấy hiểu biết của cô đối với hắn, người này biết cái gì mới là quan trọng với bản thân, hắn sẽ không để ý tới những chuyện không cần thiết.

Cho nên thái độ khác thường cùng với gương mặt tức giận này khiến cô cảm thấy rất kinh ngạc.

" Tôi thừa nhận tôi làm việc không đủ thoả đáng, tôi không có kịp thời nói cho anh biết, là tôi không đúng, bất quá việc đã xảy ra lâu như vậy rồi, bây giờ anh cũng không cần thiết phải truy cứu làm gì."

" Không cần phải truy cứu?"

Hắn đột nhiên câu môi cười một chút, lương bạc lại trào phúng mỉm cười, hắn đứng lên đi vào phòng bếp, phòng bếp đối diện với phòng khách, cô thấy hắn mở tủ lạnh, rót một ly nước đá uống.

Nói uống cũng không chính xác lắm, hẳn là rót, một chén nước trực tiếp rót vào miệng.

Uống xong hắn đem ly nước để lên bàn bếp, động tác rất mạnh, ở trong phòng khách yên tĩnh, Hạ Hạm không nhịn được cảm thấy hoảng sợ.

Hắn đưa lưng về phía cô đứng, hơi rũ đầu, hai tay chống xuống bàn bếp, giống như đang mượn nơi chống đỡ cái gì. Một lát sau hắn mới ngẩng đầu chậm rãi nhìn cô.

Cô nhìn vẻ mặt của hắn, theo bản năng rùng mình một cái. Sắc mặt hắn lạnh băng, đôi mắt lại đỏ bừng, giống như một con thú đang bạo nộ. Cứ như như vậy nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, hắn đột nhiên bước nhanh tới chỗ cô.

Mang theo một trận gió cùng với khí tràng cường thế. Hai chân giống như là bị cuốn lấy, cô thế nhưng bị hắn làm chấn động đến mức không thể động đậy.

Hắn đi đến bên người cô, cong lưng, đôi tay giữ chặt bả vai cô, khuôn mặt giống như mưa gió sắp tới gần, áp sát cào mặt cô, đôi mắt đỏ như máu nhìn cô chằm chằm.

" Vì sao lại không thể truy cứu, cô xoá sạch đứa bé của tôi vì sao tôi lại không thể truy cứu? Tôi thật giống kẻ ngốc cái gì cũng không biết, tôi cái gì cũng không biết."

Tay hắn sức lực rất lớn, niết đến bả vai cô có chút đau, nhưng mà lúc này Hạ Hạm lại không có tâm tư để tâm đến đau đớn này. Mặt cô đầy kinh ngạc nhìn Hàn Mặc Nhiễm.

" Anh sẽ không muốn nói với tôi là anh muốn giữ lại đứa bé chứ?"

" Tôi vì sao không thể giữ lại? Vì sao lại không thể?"

"...."

Ngữ khí hắn càng nặng, thì lực đạo trên tay lại càng lớn, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi khi nói ra những lời này.

Hạ Hạm nhíu nhíu mày, " Anh..."

Phản ứng của hắn thật sự ngoài dự kiến của cô, cô lúc trước chưa từng nghĩ khi hắn biết chuyện phản ứng của hắn lại lớn như vậy, cô nhất thời không biết nên nói cái gì.

Thật không thể hiểu được, khi đó hai người bọn họ vừa mới kết hôn, hắn thế nhưng lại muốn giữ lại đứa bé đó, thật là vớ vẩn.

" Tôi nhớ rõ chúng ta đã từng nói, tạm thời sẽ không sinh con, anh không phải là cũng không cần con sao?"

" Đó là cô không muốn, tôi chỉ là tôn trọng ý kiến của cô mà thôi."

"...."

Cho nên ý của hắn là, hắn muốn có con sao? Hàn Mặc Nhiễm thế nhưng lại muốn cùng cô sinh con?"

" Anh....Suy nghĩ cái gì? Đó cũng không phải là tôi ép anh nói, nhưng như anh nói, anh tôn trọng ý kiến của tôi, vậy tôi lựa chọn xoá sạch đứa bé, anh cũng phải nên tôn trọng ý kiến của tôi chứ?"

" Tôn trọng ý kiến của cô? Đây hoàn toàn là hai chuyện không giống nhau có được không."

Tựa hồ lời nói của cô khiến hắn phẫn nộ rồi, cô cảm giác được ngón tay hắn niết trên vai cô đều phát run.

Cô chưa bao giờ gặp qua một Hàn Mặc Nhiễm như vậy, cô thậm chí còn không biết nên phản ứng thế nào.

Hàn Mặc Nhiễm cũng không nói nữa, đột nhiên ngồi xổm xuống đem eo cô đặt lên vai hắn, Hạ Hạm tự nhiên bị hắn vác lên vai rất hoảng sợ, theo bản năng đấm đá vào người hắn nói: " Anh làm cái gì vậy? Mau thả tôi xuống!"

Hắn khiêng cô bước nhanh lên lầu, một chân đá văng của phòng, trực tiếp đem cô quăng ngã ở trên giường. Hạ Hạm còn chưa có kịp bò dậy, đã bị hắn cởi áo xong áp người lên.
———
1/2/2022.
Happy new year🎍chúc mọi người năm mới vui vẻ, mạnh khoẻ , bình an🥰🥰🥰
皆さん、あけましておめでとうございます。良いお年を。
今年もよろしくお願いします。😚😚

Tự dưng edit đến chương này thấy nữ chính tra quá mn ah, mk đọc mà thấy chán quá nên edit mãi không hết một chương😔😔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro