Chap 1 - Mùa hè của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đang nắng gắt như vậy, ấy thế mà tối sầm lại chỉ trong nháy mắt. 10 phút sau, những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, tiếp đó là mưa xối xả, còn có cả sấm chớp nữa.


Mùa hè cũng là mùa bão mà.


"Sếp,"- cậu nhân viên rụt rè đứng ở cửa gọi anh -"Cuộc họp sắp bắt đầu rồi"


Jong Hoon gật đầu rồi quay lại nhìn ra cửa sổ. Chậc, sáng nay quên không rút quần áo vào rồi.


Khi cậu vào phòng họp chính, tất cả ban giám đốc đang ngồi chờ sẵn, mặt ai cũng khó đăm đăm. Đúng thôi, đây không chỉ là cuộc họp thông thường mà còn là "phiên tòa" định tội anh nữa. Mà thẩm phán của phiên tòa này: chính là Kwon Ji Yong.


Vốn dĩ, Kwon Ji Yong là tiền bối mà anh quý nhất.


Ji Yong hơn anh 2 tuổi, lúc anh mới vào công ty làm việc, vì từng cùng học một trường cấp 3 mà rất nhanh trở nên thân thiết. Mỗi tối làm việc khuya, chỉ có 2 người trong văn phòng, cặm cụi nghĩ kế hoạch marketing sản phẩm mới cho công ty. Từng bước từng bước đồng hành với nhau, đưa công ty trở thành số 1 trên thị trường.


Giờ, Jong Hoon trở thành giám đốc, còn Ji Yong là phó tổng. Ấy thế mà lại chẳng còn thân thiết như hồi còn làm chung trong một phòng ban nhỏ bé. Thậm chí Jong Hoon rơi vào tình cảnh này cũng một phần do Ji Yong đẩy vào.


"Choi Jong Hoon! Vì sự việc gửi bản thiết kế chưa hoàn thiện cho khách hàng, dẫn tới việc in thành ấn phẩm sai sót, hậu quả bồi thường số tiền lớn. Cậu có chấp nhận lỗi này không?"


Tổng giám đốc Kang nhếch mép đọc tội trạng của anh. Có chấp nhận hay không? Dù gì cũng vẫn phải nhận tội thôi mà?


"Lỗi?"- Jong Hoon cao giọng cố kìm nén tức giận -"Ji Yong, anh thấy sao?"


Ji Yong chỉ liếc mắt nhìn lại anh mà chẳng nói gì. Tổng giám đốc Kang càng cười nhếch mép khinh thường


"Đừng đánh trống lảng. Sự việc này công ty đã phải bồi thường thay cho anh rồi. Theo quy định công ty: anh bị sa thải"


Jong Hoon đứng bật dậy khỏi ghế lao đến trước mặt Ji Yong:


"Rõ ràng là tôi đã nói bản thiết kế đó chưa xong! Nhưng anh lại bắt tôi phải gửi nó cho chị anh bằng được. Rồi giờ đền bù là do tôi? Anh nhìn vào mắt tôi mà nói xem: anh làm như vậy có được không?"


"Ngậm mồm lại và đi thu dọn đồ đi"- Ji Yong lừ mắt nhìn lại Jong Hoon


"Hừ"- Jong Hoon rút đơn từ chức ra ném lên bàn -"Đừng nghĩ mấy người sa thải tôi: là tôi tự nghỉ!"


Sau đó, anh oai phong bước ra khỏi văn phòng. Đồ đạc đã thu dọn sẵn để trong thùng giấy, giờ anh chỉ việc ôm nó lên bước ra ngoài, không quên vứt thẻ tên vào sọt rác.


"Mọi người,"- anh ôm đồ đứng nhìn đám đàn em -"Ở lại tốt nhé!"


"Giám đốc..."


Mọi người còn chưa kịp nói gì, anh đã quay lưng đi thẳng, tiêu sái bước vào thang máy.


Công ty này, thanh xuân này của anh, vậy là kết thúc.


Cái sự chết dẫm này, thực sự phải kết thúc thôi.

----------

Cũng tầm 1 tháng rồi Seung Hyun mới gặp Ji Yong. Hôm nay trông anh mệt mỏi hẳn. Cái kiểu vừa thở dài vừa chống tay nhìn ra ngoài kia, có lẽ là do vụ kiện tụng bảo mật thông tin kia.

Kiểu làm ăn tắc trách như thế, nhất là với một công ty lớn, trong giới ai chẳng biết.

"Anh"- Seung Hyun ngồi xuống bàn.

Ji Yong mới chỉ gọi một cốc bia

"Ăn tối chưa?"- anh hỏi, giọng uể oải

"Chưa, cùng ăn đi"- cậu cởi áo sơ mi ra, rồi tháo luôn cà vạt, cuộn tròn lại cất vào túi áo

Ji Yong cứ quan sát từng động tác của cậu, cho tới khi phục vụ tới.

"Cho 2 suất thịt nướng nhé" - anh gọi đồ ăn

"Dạo này mệt mỏi lắm sao?" - cậu hỏi

Ji Yong khẽ gật đầu

"Còn cậu, hôm nay không tập jujitsu sao?"

"Mai cơ"

"Vẫn tập đều à?"

"Tập xong anh thấy mình thoải mái lắm đó. Muốn tập cùng em không?"

"Thôi cho xin"

Họ lại cười nói như thể là những cậu bé cấp 3 ngày nào. Cố gắng tránh không nhắc tới chuyện công việc của nhau. Bởi, 2 công ty lại là đối thủ.

Seung Hyun không phủ nhận: Ji Yong rất giỏi, và có Jong Hoon trong tay, cậu ta như một thanh gươm sắc bén, được Ji Yong trao quyền lực cho, thế nên công ty họ luôn đứng thứ nhất với nhiều ý tưởng táo bạo. Ngược lại, công ty của Seung Hyun thường hướng đến các doanh nghiệp mới, sáng tạo và gây tiếng vang, thu hút công chúng là thế mạnh của họ.

Nhưng, người ta đánh giá cao quảng cáo, chứ chưa chắc đã đánh giá cao sản phẩm nếu nhãn hàng đó quá mới. Ngược lại, một quảng cáo có thể không quá nổi bật, nhưng nó là quảng cáo của thương hiệu top đầu - thì người ta vẫn ngợi khen agency làm ra quảng cáo đó.

Điều Seung Hyun đang nỗ lực, chính là có thể thắng các cuộc pitching với công ty của anh.

Dù sao thì, đó cũng là chuyện công việc. Còn ở đây, chỉ có đàn anh Kwon Ji Yong ngồi uống bia ăn thịt nướng với đàn em Lee Seung Hyun của mình mà thôi. Theo thói quen, anh vẫn cắt kim chi và gắp vào bát cho cậu

"Ăn nhiều vào, dạo này nhìn cậu gầy lắm đấy"

"Không phải anh vẫn gầy hơn sao?" - cậu vừa ăn vừa nhìn anh -"Cũng đến lúc cai thuốc rồi đấy"

Ji Yong chỉ cười cười lắc đầu. Cái cậu này phàn nàn về vụ hút thuốc của anh chả khác gì chị gái anh cả. Nói nhiều dễ sợ!

--------

Kết thúc bữa ăn với Ji Yong, Seung Hyun nghe lời bạn rủ rê đi gay bar. Chuyện cậu là gay, trừ CEO Park của công ty cậu, cùng với Ji Yong, thì chỉ có mấy cậu bạn đại học. Vốn học đại học chuyên ngành nghệ thuật, nhưng sau khi đi nghĩa vụ quân sự, cậu quen được sếp hiện tại - thông qua em trai ông ấy cùng một đơn vị với cậu. Ông ấy bảo:

"Trong giới nghệ sỹ thì gay là bình thường nhỉ? Nhưng người ta vẫn phải giữ kín lắm đấy"

Seung Hyun đã tham gia một vài sân khấu nhạc kịch rồi đấy chứ, nhưng môi trường nghệ sỹ không hợp với cậu. Hay đúng hơn là: cậu không muốn khổ sở che dấu giới tính của mình. Cứ cho là hiện tại đồng nghiệp trong công ty biết cậu gay, cũng chẳng sao. Nhưng nếu cậu là nghệ sỹ mà bị lộ thì sẽ mệt hơn nhiều.

Thế nên, Seung Hyun bỏ làm nghệ sỹ mà vừa học lại đại học, vừa làm thực tập sinh cho agency Catt của sếp Park. Bên cạnh sếp Park, chính Ji Yong là người bổ túc dạy dỗ giúp đỡ cậu rất nhiều. Anh bảo, cứ sang công ty anh làm việc. Nhưng trong công việc vốn dễ xích mích, nhỡ đâu lại cãi cọ mất tình anh em thì sao?

Vậy là Seung Hyun vẫn ở lại Catt, ai mà ngờ được sau 10 năm, công ty này lại trở thành đối thủ ngang hàng với Yeno của Ji Yong chứ.

Đôi khi, khách hàng thích thú xem 2 thương hiệu thức ăn cạnh tranh nhau, nhưng trong giới marketing, người ta lại thầm đánh giá so tài của Catt và Yeno.

Và có ai mà ngờ được, giám đốc sáng tạo của Catt lại là anh em tri kỉ của phó tổng Yeno chứ?

"Cậu đẹp trai..."

Seung Hyun đang ngồi uống rượu chờ bạn đến, thì bị một tên say rượu ngã ngồi lên người

"Cái gì vậy?"- cậu đẩy hắn ra-"Anh là thằng nào vậy?"

"Tôi buồn chết mất..."- hắn lại bám cồ cậu, dựa đầu lên vai cậu mà buồn tủi -"Buồn quá, hôm nay tôi thất nghiệp rồi..."

Seung Hyun thương hại nhìn hắn, mà ủa hình như người này trông quen quen?

"Choi Jong Hoon?"- cậu hỏi

Jong Hoon nhìn lên cậu: sao cậu ta biết tên mình nhỉ?

"Choi Jong Hoon của Yeno?"- cậu hỏi anh ta lần nữa

"Haizz đừng nhắc nữa..."- Jong Hoon đáp -"Hôm nay tôi bị đuổi rồi"

Không nghĩ tới Ji Yong lại đuổi Jong Hoon? - Seung Hyun nghĩ thầm, dù gì vụ kiện này chỉ đơn giản là bồi thường tài chính thôi. Đâu nhất thiết phải đuổi giám đốc giỏi của mình chứ?

"Mà không phải!!!" - bỗng nhiên Jong Hoon lên cơn lồng lộn -"Là tôi nghỉ khỏi đó mới đúng! Tuổi gì mà đòi đuổi tôi?"

Thấy cậu ta giơ tay loạn xạ, như thể muốn đập vào mặt mình - Seung Hyun sợ hãi giữ tay anh ta lại

"Đúng đúng không ai đuổi anh cả, là anh tự nghỉ, đã được chưa?"

"Hừ.."- Jong Hoon say rượu lèm bèm -"Tất cả là tại chị gái anh ta... rõ ràng là bà ta đưa cho khách xem trước, tôi đã bảo đó là bản nháp... tại bà ta hết..."

"Chuyện đó đừng nói ở đây" - Seung Hyun nhắc

Dù gì cũng là chuyện nội bộ công ty, trước khi giao thiết kế hay sản phẩm cho khách hàng, phải có hợp đồng quy chế rõ ràng. Ai làm sai, trách nhiệm đền bù thế nào, phải quy định hết từ trước. Tới khi chuyện đã rồi, đâu thể dùng 1 chữ "chị gái", 2 chứ "đã bảo" mà đổ trách nhiệm lên đầu nhau được? Lộ ra ngoài chỉ khiến người ta nói công ty anh thiếu chuyên nghiệp thôi.

Jong Hoon nghe thế cũng ngậm mồm lại, dù gì có nói ra ở đây, cũng đâu ai biết anh là ai, công ty gì đâu?

"Cậu là ai?"- anh hỏi -"Sao nhìn quen thế nhỉ?"

Seung Hyun và Jong Hoon nhìn nhau chằm chằm, rồi Jong Hoon vỗ trán:

"À... Lee Seung Hyun của Catt đúng không? Mấy lần đi pitching đều thấy cậu"

Mấy thanh niên gần đó nhìn 2 người đầy ẩn ý, kiểu: đó thế là cua giai thành công, còn không dắt nhau đi khách sạn đi?

Bị mọi người xung quanh dòm ngó, Seung Hyun nhìn lại: dù Jong Hoon đã tỉnh tỉnh ra một chút, nhưng vẫn đang dựa sát vào người cậu, tư thế ngả ngớn vô cùng

"Tránh ra đi" - cậu hất Jong Hoon ra

"Ôi đừng mà..."- Jong Hoon lại bắt đầu bộ điệu say rượu làm nũng, gối luôn lên đùi cậu -"Cậu không thấy thương xót tôi sao? Ôi đáng thương làm sao... 10 năm công hiến.. giờ nói bỏ là bỏ..."

Seung Hyun thở dài mặc cho anh ta nằm gối lên đùi mình. 10 năm, cũng là 10 năm cậu làm việc cho Catt. Nếu đổi lại là cậu, bị công ty vứt bỏ, liệu có ai ở bên an ủi không?

"Nhất là Kwon Ji Yong..."- Jong Hoon lèm bèm

Seung Hyun nghe thấy tên người quen thì nhìn xuống

"Anh ta bảo tôi đưa tài liệu, nhưng có chuyện lại đẩy tôi ra chịu... Sao lúc đó không nói đỡ cho tôi chứ?"

Seung Hyun nhớ tới dáng vẻ mệt mỏi chán nản của Ji Yong, liền thở dài

"Anh ấy cũng có nỗi khổ riêng thôi"

Jong Hoon say, thích làm nũng, nhưng không có nghĩa là cậu say không biết gì. Xem ra tên nhóc bên Catt này quen biết Ji Yong

"Nỗi khổ gì chứ..."- anh vẫn dài giọng trề môi -"Họ có thể trừ lương, cách chức tôi mà... thế mà đây đòi đuổi thẳng"

"Nếu cách chức thì cậu có ở lại làm không?"

Nếu cách chức sao?... Còn lâu anh mới ở lại làm. Lúc làm giám đốc đắc tội cả công ty, đến tổng giám đốc Kang anh cũng không nể mặt. Cứ tưởng có Ji Yong chống lưng, nào ngờ...

"Thế thì, cách chức hay trừ lương cũng vậy thôi. Đằng nào chả nghỉ. Oán trách ai cũng vậy thôi"

Hừ, có mà cậu đang bênh người Kwon Ji Yong thì có! Không biết cậu và hắn ta có quan hệ gì, nhưng rõ ràng là bênh ra mặt! - Jong Hoon khó chịu nghĩ thầm - Đã thế hôm nay làm phiền cậu chết thì thôi.

----

Ký ức cuối cùng mà Jong Hoon nhớ được, là đám bạn của Seung Hyun kéo đến. Họ hỏi anh là ai, cậu chỉ nói:

"Nhân viên của Ji Yong, nhưng vừa thất nghiệp"

Lũ đó thay vì an ủi anh, thì ré lên cười như điên, sau đó nói "chúc mừng chúc mừng" không ngớt. Tối đó họ uống không ít, lại nói xấu Ji Yong rất nhiều.

Hóa ra, đám bạn đại học của Seung Hyun chẳng hề ưa "đàn anh cấp 3" này tí nào.

Jong Hoon cũng vui vẻ uống rượu buôn chuyện với họ. Tiệc tàn lúc nào chẳng biết. Lúc tỉnh dậy đã thấy mình đang ở nhà của Seung Hyun.

Sáng mở mắt ra đã thấy cậu ta bật nhạc EDM ầm ỹ, sau đó là vừa tắm vừa hát. Đến khi ra phòng khách - nơi Jong Hoon đang nằm ngủ trên ghế sô pha - thì bật luôn tivi, vừa sấy tóc vừa xem phim.

"Dậy đi?"- cậu đá đá chân -"Cậu thì thất nghiệp rồi chứ tôi phải đi làm đấy"

"Hừ!"- anh ngồi dậy, đầu đau như búa bổ -"Đưa tôi về giùm đi"

"Hả?"- Seung Hyun nheo mắt -"Cậu bắt taxi đi?"

"Tôi đau đầu lắm.... Đáng ra tôi không uống nhiều thế này đâu, tại vì cậu và đám bạn của cậu thì mới uống nhiều thế thôi. Đưa tôi về giùm đi mà?"

Cái người này... không lẽ vẫn còn say rượu?

"Sao lúc pitching thì cậu lạnh lùng cao ngạo lắm mà? Giờ lại tỏ vẻ gì đây? Mới ngày đầu thất nghiệp, còn chưa nghỉ ngơi đủ đã tỏ vẻ đáng thương cái gì? Thể nào bọn head hunter chả liên hệ tuyển dụng cậu cho tập đoàn nào khác?"

Jong Hoon ngồi thẳng dậy, cố lấy lại vẻ lạnh lùng, 2 ngón tay xoa xoa 2 thái dương

"Cậu vẫn còn để bụng chuyện tôi cướp hợp đồng KU hả?"

"Ôi xời ai thèm quan tâm hợp đồng đó chứ?" - Seung Hyun cố tình tỏ ra là mình ổn, nhưng bên trong nước mắt biển rộng

Trời biết đất biết cậu đã tốn bao nhiêu công sức nghĩ ý tưởng cho sản phẩm điều hòa KU. Ai mà ngờ ý tưởng của Jong Hoon lại hướng tới đúng đối tượng hơn: gia đình có con nhỏ và người già. Thế là cậu trượt hợp đồng. Nghĩ lại vẫn cay! Khâm phục, nhưng cay!!!

"Nếu không thì nể tình người trong giới, tôi cũng ngủ nhờ nhà cậu rồi, cho tôi đi nhờ xe chút thì sao?"

"Không tiện đường đâu"- cậu tắt máy sấy, đi vào trong phòng thay đồ

"Công ty Catt ở đường X đúng không, tòa nhà tôi ở ngay gần đó. Thả tôi ở công ty cậu rồi tôi tự đi bộ về"

Nói xong anh cũng đi vào wc, mồm nói nhưng tay đã cầm bàn chải của cậu

"Mượn bàn chải nhé" - xong rồi đánh răng rửa mặt luôn.

Seung Hyun cũng chẳng nói gì, thay đồ xong, cầm cặp tài liệu ra ngoài, chờ Jong Hoon rồi khóa cửa, lên xe. Trên đường đi, cậu tạt vào quán cafe quen

"Ăn gì không?"- cậu hỏi anh

"Cậu hay mua đồ ăn sáng ở đây à?"- Jong Hoon hỏi. Không phải các công ty thường có căng tin sao? Sao phải ăn bên ngoài?

"Đúng vậy, quán này có bánh ngọt ngon lắm"

Nghe tới bánh ngọt, Jong Hoon cũng mở cửa xe vào quán cùng cậu. Seung Hyun thích ăn socola ngọt ngọt đắng đắng, còn anh chọn bánh vị chanh hơi chua chua. Cả 2 mua đồ mang về ăn, không nghĩ tới Ji Yong cũng đi ngang qua đó, nhìn thấy họ

"Sao Jong Hoon và Seung Hyun lại đi với nhau?"

Nhưng anh còn chưa kịp mở cửa xe, thì Seung Hyun đã lái xe đi mất.

"Dừng ở đây này"- Jong Hoon nói

"Nhà anh ở đây hả?"- Seung Hyun nhìn lên tòa nhà chung cư A, đúng là rất gần công ty cậu

"Tầng 15, phòng 1502, có gì ghé qua chơi nhé"- Jong Hoon nháy mắt

"Cứ như là tôi muốn lên đó ý?"- cậu bĩu môi, vừa định kéo cửa kính ô tô lên thì Jong Hoon lại gọi

"À, mà cậu hay tới quán bar hôm qua lắm à?"- anh hỏi

"Cũng không hẳn, bạn bè gọi ra uống rượu thì ra thôi"

"Vậy... cậu không phải gay, chỉ ra đó với bạn?"

Seung Hyun và Jong Hoon nhìn nhau một lúc, rồi cậu đáp

"Tôi là gay, nhưng đúng là tôi chỉ ra bar để uống với bạn. Thời buổi nào còn ra bar kiếm giai hả? App tinder, jackd, ... để làm gì? Anh làm agency mà sao lỗi thời thế?"

Cậu nói 1 tràng rồi xì một cái rõ to, kéo cửa kính lên rồi phóng thẳng.

Đúng là đồ ông già!

Jong Hoon ngỡ ngàng nhìn theo con xe Porches trắng phóng vèo đi, nhưng rồi anh chỉ phì cười

"Nhưng mà tôi chỉ thích ra bar kiếm trai thôi. Dù sao cũng kiếm được 1 người rồi đấy thôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro