27. Doing Favors (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Ái chà chà...beta lòi búi trĩ)


---CHAPTER 27: Giúp Đỡ (3) --- ---

Với một cú vung tay, Kim Namwoon dễ dàng chém vào cổ gã đàn ông từ phía sau. Hắn ta ngã xuống sàn với đôi mắt mở to, ôm chặt lấy vết thương và cố gắng ngừng sặc máu của chính mình một cách vô ích.

Namwoon hài lòng ngắm nhìn, nhưng có thứ gì đó thu hút sự chú ý của cậu nhóc. 

Giống như người lớn đáng tin cậy và có trách nhiệm duy nhất, Lee Hyunsung đã bảo vệ cả nhóm khỏi mọi cuộc tấn công tầm xa.

Lee Jihye và Na Bori đứng quay lưng lại với nhau, cầm kiếm và trượng trên tay. Khi Bori phòng thủ, Jihye sẽ nhanh chóng theo sau bằng một đòn tấn công sắc bén và chính xác. Đó là một sự kết hợp hoàn hảo, giống như những mảnh ghép lắp vào đúng vị trí của chúng.

Yoo Joonghyuk là người tàn bạo và hung hãn nhất. Mỗi khi một nhóm tấn công họ, hắn ta dễ dàng nhường đường cho những người khác, mở đường bằng chính thanh kiếm của mình.

Hắn thực sự không thể tin được điều này.

Di chuyển theo nhóm chưa bao giờ nằm ​​trong kế hoạch ban đầu của hắn, nhưng như Kim Dokja đã nói, cố gắng chiếm 10 trạm sẽ mất quá nhiều thời gian và hắn không có nhiều thời gian.

Cũng không ngạc nhiên khi hắn nhận ra rằng tiến độ nhanh hơn nhiều so với những gì mong đợi.

Yoo Joonghyuk im lặng hấp thụ lá cờ của nhà ga.

Trong khi đó, Jihye lau mồ hôi trên trán, tay còn lại giữ chuôi kiếm khi mũi kiếm chạm đất. Cô thở hổn hển nhưng không có vẻ mệt mỏi gì cả. Nếu bất cứ điều gì, cô cảm thấy sảng khoái. Ánh sáng chiếu xuống cô, làm nổi bật các đường nét của cô một cách hoàn hảo.

Kim Namwoon chậm rãi chớp mắt trước cảnh tượng đó nhưng nhanh chóng thoát ra khỏi cơn mê khi lãnh một cú huých vào xương sườn.

"Anh đang nhìn gì vậy, hửm?" Na Bori hỏi, và cậu không bỏ lỡ giọng điệu trêu chọc bên dưới câu hỏi ngây thơ của cô.

"Cô đang nói cái gì vậy? Tôi có nhìn gì đâu chứ?" Namwoon càu nhàu, đảo mắt để tránh ánh mắt của cô.

"Phải..." Bori chậm rãi gật đầu với một cái nhếch môi nhỏ. Cô ấy quay về phía Yoo Joonghyuk. "Này, thưa ngài, chúng ta cần bao nhiêu nữa?"

Joonghyuk thoáng liếc nhìn cô. Cô nghĩ bề ngoài anh sẽ phớt lờ câu hỏi nhưng lại ngạc nhiên khi nghe anh trả lời. "Sáu trạm nữa."

"Vậy thì chúng ta hãy đi săn nào," Kim Namwoon xen vào với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

• • •

"Nghe này anh bạn, tôi thực sự không biết gì về anh ta. Tất cả những gì tôi biết là anh ta cực kỳ nguy hiểm", avatar của Han Sooyoung nói. Anh ấy đã hoàn toàn từ bỏ nhân cách giả của mình tại một số thời điểm và trở lại với con người ban đầu của mình. "Chúng tôi gọi anh ta là Crimson Reaper (Thần chết Đỏ Thẫm)."

Kim Dokja cau mày trước lời nói của anh ta trong khi Cale nhìn đi chỗ khác.

Thật kỳ lạ khi nghe về bản thân từ miệng của người khác mà họ không biết rằng họ đang nói về mình.

Nhưng quan trọng nhất...

'Cái tên xấu xa nào là Crimson Reaper (Thần chết Đỏ Thẫm) ? Cái quái gì thế? Chà, ít nhất thì nó cũng tốt hơn White Star.'

"Vậy là anh ấy có mái tóc đỏ và đeo mặt nạ trắng..." Kim Dokja lầm bầm. Anh đang cau mày, dường như đang suy nghĩ sâu xa. Đột nhiên, anh gọi, "Cale."

Người đàn ông nói có chút căng thẳng.

"Hửm?"

"Cậu đã nghe nói về hắn ta chưa? Vì cậu đã đi xa một thời gian và tiếp quản các trạm khác, tôi cho rằng cậu đã nghe về một vài điều."

Ánh mắt thờ ơ của Cale bắt gặp đôi mắt đen huyền của Dokja, nhưng trong thâm tâm, anh nguyền rủa.

'Chết tiệt, anh ta đã nghi ngờ điều gì đó.'

Từ biểu hiện khó hiểu của Kim Dokja, Cale có thể nói rằng người đàn ông đó đang kiên nhẫn chờ đợi để phân tích câu trả lời của anh.

Anh ta rất có thể vẫn chưa nghi ngờ rằng Cale có thể là người đàn ông bí ẩn vì rõ ràng anh ta có mái tóc đen. Nhưng người ta vẫn nghi ngờ rằng Cale đã được tìm thấy ở Ga Dongmyo, có một lá cờ màu tím trong khi những người trước đó ở các ga bị chiếm đóng của anh ta đã bị tàn sát bởi một kẻ lạ mặt.

"...Chắc chắn," Cale trả lời một cách bình tĩnh.

Kim Dokja nhướng mày. "Thật sao? Chuyện như thế nào?"

"Tôi ở cùng địa vị với tông đồ. Tôi không thể bất cẩn nói ra."

Sẽ dễ dàng hơn nếu chỉ giả vờ rằng anh ta là người bị đe dọa.

"Tôi hiểu rồi..." Người đàn ông chậm rãi gật đầu và Cale thở phào nhẹ nhõm.

Rõ ràng là Kim Dokja không hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của anh ta, nhưng đây là kết quả tốt nhất mà anh ta có thể nhận được.

"Này, đạo văn," Dokja nói với sứ đồ trước khi nhận được một cái lườm và một cơn giận dữ ngay lập tức.

"Tôi không phải!"

"Cái gì? Rõ ràng là ngươi ăn cắp bản gốc đúng không?"

Kim Dokja nhanh chóng kết luận rằng sứ đồ đầu tiên là tác giả của một cuốn sách khác tương tự như 'Con đường sinh tồn'.

"Công việc của tôi rõ ràng là tốt hơn rác rưởi đó."

Kim Dokja chỉ đảo mắt. "Tôi cần anh giúp."

Han Sooyoung tỏ vẻ thích thú. "Điều gì khiến ngươi nghĩ rằng ta sẽ giúp chứ?"

"Tôi biết cơ thể ban đầu của anh ở đâu. Tôi có thể đến đó và giết anh ngay lập tức." Cale thẳng thừng nói khi anh ta nhìn xuống Han Sooyoung với ánh mắt băng giá, và đôi mắt của sứ đồ rung lên.

'Anh ấy biết rằng tôi không phải là người thật? Thế quái nào...?'

Cale từ từ quỳ xuống để phù hợp với tầm nhìn của Han Sooyoung trước khi mỉm cười nhẹ, và anh cúi xuống gần tai của tông đồ trước khi thì thầm thì thầm, "Han Sooyoung."

Anh nao núng. Cơ thể anh bắt đầu hơi run lên khi cảm nhận được áp lực và nỗi sợ hãi không thể diễn tả được.

"Giúp Kim Dokja. ngươi không muốn ta thông báo với anh ta rằng ngươi đã quên mất cuộc trò chuyện, phải không?"

Cale quay đầu lại để bắt gặp đôi đồng tử đang run rẩy của Han Sooyoung trong khi người kia rùng mình sau khi nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ rực, lạnh lùng trước khi chúng trở lại màu nâu trước đây.

'Người đàn ông này...!'

Kim Dokja theo dõi cuộc trao đổi lặng lẽ với vẻ mặt bối rối, nhưng khi nhìn thấy tông đồ sợ hãi, anh ta quyết định rằng tốt hơn hết là không nên cố gắng tìm hiểu.

Cale đứng dậy và lặng lẽ đi về phía Kim Dokja. "Anh ta sẽ giúp anh. Nếu anh ta vượt quá giới hạn, cứ giết anh ta đi. Dù sao thì anh ta cũng chỉ là một hiện thân mà thôi."

"Lạnh quá..." Sooyoung lẩm bẩm. Thật trớ trêu vì anh vẫn còn run.

Cả hai phớt lờ lời nói của anh. Kim Dokja đang bận lo lắng. "Thế còn cậu?"

"Tôi cần phải đi nơi khác."

"Lại? Sớm như vậy?"

"Mhm. Ngoài ra, anh không cần tôi."

''Tôi có cần. Cậu là người đã giúp đỡ tôi nhiều nhất cho đến giờ', Kim Dokja muốn nói nhưng đôi môi hé mở không thể thốt nên lời.

"Tôi sẽ trở lại với tư cách là người hỗ trợ của anh tại Vòng loại của vị vua cuối cùng," Cale trấn an với một nụ cười tự mãn.

"Cái gì? Cậu sẽ xuất hiện trong trang phục cổ vũ?" Dokja nén tiếng cười khúc khích.

Nụ cười nhếch mép trên mặt Cale lập tức biến mất.

"Anh thật phiền phức."

"Cậu cũng vậy, thằng khốn. Đi đi và giữ an toàn."

• • •

Kim Dokja cần giúp viết một tiết lộ giả, và Han Sooyoung, là một nhà văn tuyệt vời, đã giúp đỡ. Điều này chỉ có thể có nghĩa là hoạt động nhất định diễn ra suôn sẻ. Donghoon được giao nhiệm vụ lan truyền tin đồn về sự tiết lộ thông qua internet, và Gilyoung sẽ sử dụng côn trùng của mình để theo dõi hành tung của các vị vua khác.

Thời gian còn lại cho đến khi kịch bản kết thúc là 44 giờ.

"Donghoon-ah, cảm ơn," Dokja nhẹ nhàng nói sau khi cậu gõ bàn phím xong.

"À? Đừng đề cập đến nó, ahjussi. Mặc dù..." Anh ấy trông có vẻ do dự một lúc. "Tôi có thể hỏi anh một câu không?"

"Chắc chắn, nó là gì?"

"... Anh biết không, tôi có cảm giác quen thuộc lạ lùng với anh."

Kim Dokja nhướng mày thắc mắc. "Quen?"

"Cái đó... ừm, anh cũng là một ẩn sĩ à?"

Người đàn ông có vẻ hơi ngạc nhiên và bối rối nhưng cuối cùng cũng chậm rãi lắc đầu. "Không, tôi không. Mặc dù tôi hơi rụt rè."

"Tôi hiểu..." Donghoon gật đầu trước khi khẽ nhún vai. "Tôi không biết, tôi cảm thấy một bức tường không xác định với ahjussi. Tôi không thể giải thích rõ nhưng tôi thích cảm giác đó."

Dokja nghiêng đầu. "Không phải cảm giác bức tường thường rất tệ sao?"

"Tôi chỉ tin vào những người có bức tường. Để hiểu một ai đó, tôi nghĩ mình nên đối mặt với bức tường đó trước."

Một người chỉ mới 17 tuổi đã nói như một nhà thông thái.

Kim Dokja nhìn Donghoon gọi Igneel, và con rồng bò lại gần trước khi nó rúc vào chân Dokja.

Anh mỉm cười khi nhẹ nhàng vuốt ve lớp vảy lạnh. "Nhóc nghĩ Cale đang làm gì bây giờ?"

"Tôi không chắc..." Donghoon nhíu mày. "Hyung rất khó hiểu. Ngay cả khi anh có thể hiểu được anh ấy, thì cũng khó mà theo dõi quá trình suy nghĩ của anh ấy. Tôi đoán... Theo một cách nào đó, anh ấy cũng giống như anh."

"Giống tôi?"

"Mhm, cả hai người luôn sẵn sàng đặt mình lên hàng đầu khi đối mặt với nguy hiểm."

"Cái—" Câu trả lời khiến Kim Dokja sửng sốt. "Chúng tôi chắc chắn không làm điều đó."

Han Donghoon gửi cho anh một cái nhìn. "Có, anh có. Cả hai người cũng không biết điều đó."

"Đó là bởi vì chúng tôi không—"

"Ahjussi, anh nghĩ tôi chưa bao giờ thử quan sát anh sao? Igneel cũng rất nhạy cảm với cảm xúc nên hai người thực sự không có gì phải che giấu," cậu bé nhún vai thản nhiên nói.

"Tôi..." Kim Dokja không nói nên lời. "Tôi không hiểu tại sao nhóc lại nghĩ vậy."

"Mmm..." Donghoon khẽ cựa mình. Nhóc nhóc có vẻ hơi ngập ngừng và khó chịu như thể đang có mâu thuẫn nội tâm. Tuy nhiên, cậu ấy tiếp tục nói, "Tôi cho rằng anh có thể nói rằng tôi biết một người thích nghĩ rằng cuộc sống của anh ta không có nhiều ý nghĩa như những người khác."

Đôi mắt của Kim Dokja mở to, nhưng cơn sốc của anh biến mất trong nháy mắt.

Anh ấy nhận ra... các nhân vật thực sự có một cuộc sống bên ngoài ngày tận thế chưa từng được đề cập trong tiểu thuyết. Vì vậy, anh tiếp tục lắng nghe.

"Anh ấy... nghĩ rằng cuộc sống của anh ấy là dùng một lần. Không có gì cho anh ấy trên thế giới này và cũng không có gì anh ấy có thể cho đi, vì vậy anh ấy nghĩ rằng có lẽ tốt hơn là anh ấy nên biến mất, thế giới vẫn sẽ tiếp tục mà không có anh ấy." Cuối cùng, anh ấy không sống cho bản thân mình mà sống cho những người khác mà anh ấy cảm thấy cuộc sống của họ quan trọng hơn. Tôi... ghét anh ấy vì quá ngu ngốc."

"Kyu..." Từ trong lòng Dokja, Igneel bò lại gần và đặt móng vuốt nhỏ của mình lên đùi Donghoon.

Trong khi đó, Dokja quan sát Han Donghoon nhìn chằm chằm vào thứ gì đó không thể nhìn thấy. Có điều gì đó trong đôi mắt của cậu bé khiến cậu muốn đưa tay ra.

Anh không để ý, tay anh đã vô thức đặt lên đầu Donghoon.

Cậu thiếu niên cứng người trước khi từ từ quay đầu về phía Kim Dokja.

Người đàn ông đang mỉm cười dịu dàng. "Nhóc đã làm tốt."

Han Donghoon cảm thấy bối rối khi tầm nhìn của cậu nhóc đột nhiên mờ đi. Cậu chớp mắt, và có thứ gì đó lăn xuống má. "A-Ah..." Han Donghoon cười nhẹ, chỉ lau những giọt nước mắt mới xuất hiện. "X-Xin lỗi, ahjussi, tôi đáng ra phải an ủi anh nhưng tôi-"

Kim Dokja không biết cách đối phó với trẻ con, nhưng anh nhớ mẹ mình sẽ làm gì để khiến anh bình tĩnh lại, nên anh nhẹ nhàng xoa đầu Donghoon. "Không sao đâu. Nhóc  có thể khóc. Muốn khóc bao nhiêu cũng được."

'Aish, thật là... ahjussi này... Anh mới là người cần được an ủi, không phải tôi.' Donghoon dù nghĩ vậy nhưng vẫn không ngăn được nước mắt tuôn rơi, còn Kim Dokja lặng lẽ ở lại.

• • •

Ngày hôm sau...

"Tông đồ bỏ chạy."

Kim Dokja chớp mắt. "Gì?"

"Hắn ta đã bỏ trốn rồi, hyung," Lee Gilyoung bình tĩnh nói một lần nữa.

Ơn giời, thượng sách cho khải giả đã xong, chứ người đó chạy mất rồi?

"Chà, anh nghĩ nên mong đợi điều này." Anh ấy đã nhún vai. Cuối cùng, sứ đồ đã hoàn thành công việc của mình, vì vậy anh ta sẽ không phàn nàn. "Dù sao đi nữa, Gilyoung-ah, em đã sẵn sàng chưa?"

Lee Gilyoung nhìn vào con bọ ngựa trên ngón tay trỏ của mình. Họ dường như giao tiếp trong giây lát trước khi cậu bé gật đầu. "Mọi chuyện đã ổn định rồi, hyung."

Kim Dokja cười toe toét. "Tốt. Vậy chúng ta hãy tiến hành kế hoạch."

Nó khá đơn giản. Lee Gilyoung sẽ theo dõi các vị vua khác bằng cách sử dụng côn trùng của mình để theo dõi chuyển động của họ. Kim Dokja đang nhắm đến việc dụ các vị vua đang ẩn náu và khiến họ tập trung tại Gwanghwamun. Nó dễ dàng hơn là đến thăm họ một cách riêng lẻ.

Anh ấy sẽ thu thập những vật kỷ niệm hoặc di vật trong Bảo tàng Quốc gia với sự giúp đỡ của Yoo Sangah trong khi Gong Pildu bảo vệ Chungmuro. Han Donghoon và con rồng con hung ác cũng sẽ ở lại căn cứ để giám sát và làm cho thông tin được vận hành trơn tru.

Cuối cùng, kịch bản thứ tư đã kết thúc. Cuộc chiến của các vị vua thực sự sẽ bắt đầu.

---END CHAPTER 27---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro