Chương 31: Đại hôn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Khách Hành tâm tình vô cùng tốt, tay cầm quạt tròn trở về tân phòng.

"A Nhứ tới sao?"

Tào Úy Ninh hoang mang rối loạn chạy vào: "Tới tới, Chu huynh kiệu hoa đón dâu đã đến cửa tửu quán."

"Đến rồi a! Mở cửa" Ôn Khách Hành không yên tâm lại bồi thêm một câu: "Không được ngăn hắn đón ta nha! Đừng chậm trễ giờ lành ta xuất giá."

Cố Tương chán nản vỗ trán, còn chưa thấy bóng dáng người đâu, ca của ta ơi! Chưa gì đã muốn gả đi gấp thế này!

Tào Úy Ninh vội vàng trả lời: "Không, không đâu! Các cửa ra vào đều rộng mở, không bị cản trở...... Không ai chặn đón." Trong đội ngũ đón dâu còn có Diệp tiền bối, bọn họ muốn ngăn cản được sao?

Cố Tương quay đầu lại trợn trắng mắt rồi lắc đầu, Ca của nàng...... Cánh tay tì lên đầu giường, một chân dài thẳng duỗi ra, chân còn lại co lên rung đùi đắc ý. Còn đâu dáng vẻ của cốc chủ Quỷ cốc nữa?

"Ca, ngươi cầm quạt hẳn hoi, tư thế ..... dáng ngồi đoan trang một chút, để cho người khác thấy dáng vẻ chuẩn bị xuất giá chứ?"

"Đừng lải nhải...... Đã biết!" Ôn Khách Hành đem chân bỏ xuống, vạt áo chải vuốt lại, sau đó ngoan ngoãn ngồi.

Cố Tương lúc này mới gật gật đầu, bây giờ mới có điểm giống dáng hình cô nương sắp xuất giá: "Ninh tiền bối, ngài nhìn được chưa?"

Thất Dạ cười gật đầu: "Khá tốt."

Ôn Khách Hành quạt tròn xoay xoay, nghiêng đầu hỏi: "Sư công, ngày trước ngươi đón dâu, khi lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ ...... cảm giác của ngươi thế nào?"

Nghĩ đến ngày đại hôn đó, lúc bước vào nhìn thấy Kim Quang , một thân hỉ phục màu đỏ ăn diện lộng lẫy, Thất Dạ thực nghiêm túc nói ra cảm nghĩ trong lòng: "Kim tôn ngọc quý...... Kinh vi thiên nhân."

Hôm nay thời gian không còn nhiều, bằng không Ôn Khách Hành rất muốn hỏi mấy ' chuyện xưa ' giữa sư công và sư phụ, nói vậy nhất định rất có ý tứ, rốt cuộc ngay từ đầu là đối thủ một mất một còn, có thể phát triển đến cuối cùng ở bên nhau, quá trình tất nhiên xuất sắc vạn phần.

Ân...... Ngày khác sẽ hỏi cho rõ!

Từ xa truyền tới tiếng bước chân ồn ào đang đến gần.

Chu Tử Thư cước bộ khoan thai bước vào tân phòng, ánh mắt đầu tiên nhìn đến lão Ôn đang ngồi đang chính hiền hậu trên giường hỉ, quạt tròn màu đỏ nhẹ phe phẩy không thấy rõ gương mặt ...... Tự nhiên hắn cảm thấy có chút buồn cười!

Chu Tử Thư hơi cúi xuống, thấp giọng nói: "Lão Ôn, ta tới đón ngươi!"

Ôn Khách Hành lặng lẽ đem quạt tròn dịch sang một chút, khẽ liếc mắt, nhìn thấy gương mặt Chu Tử Thư thoáng kinh diễm: "A Nhứ, huynh hôm nay thật đẹp nga!" Quả nhiên, A Nhứ của hắn, bất kỳ hoàn cảnh nào cũng đều hoàn mỹ nhất.

Chu Tử Thư:...... Lời này không phải là của tân lang hắn sao? Sao cảm giác bị ngược rồi thì phải? Lão Ôn thật là, tự dung đi cướp lời kịch của hắn làm gì?

Nhưng mà, hôm nay lão Ôn trông cũng thật sự ...... Phong hoa tuyệt đại, Đúng! Xứng danh ' tuyệt sắc giai nhân '~

"A Nhứ, đi thôi! Đừng chậm trễ giờ lành." Ôn Khách Hành bắt lấy tay A Nhứ lôi ra ngoài.

Chu Tử Thư: Aizz ~ không phải, hôm nay ta đi đón dâu! Ta mới là tân lang quan a! Lão Ôn là cô dâu mới chứ?

Cũng may bước ra tửu quán, lão Ôn không nói hai lời ngồi lên kiệu hoa, Chu Tử Thư mới cảm thấy đúng này! Phải như thế mới không sai.

Chu Tử Thư một chân trèo lên lưng ngựa, quay đầu nhìn kiệu hoa, mặt mày cong cong, nét cười rạng rỡ tràn đầy gió xuân, muốn ôn nhu ba phần.

Hắn cùng lão Ôn tuổi nhỏ quen biết, trên đường đời tuy rằng ngoài ý muốn tách ra hai mươi năm, nhưng cũng may...... Ông trời đối đãi hắn không tệ, cơ duyên xảo hợp lại lần nữa gặp mặt, quen biết, hiểu nhau, gắn bó làm bạn.

Lão Ôn, sau này quãng đời còn lại, không phụ có quân.

Trong đoàn người tới đón dâu, Diệp Bạch Y cũng vui vẻ đắc ý mười phần, dường như hôm nay hắn cũng là tân lang quan, giơ tay lên cất cao giọng nói: "Chiêng trống gõ lên, về Tứ Quý sơn trang."

Đội ngũ đón dâu bắt đầu di chuyển, một đường thổi kéo tấu nhạc khua chiêng gõ trống linh đình, theo đường cũ quay trở về Tứ Quý sơn trang.

Ôn Khách Hành đem kiệu mành kéo ra, gọi nhỏ: "A Tương......"

Cố Tương chạy nhanh ngẩng đầu nhìn: "Ca? Chuyện gì a?"

"A Tương, ngươi bảo bọn họ nhiều rải nhiều tiền mừng và kẹo mừng, ta Ôn đại thiện nhân hôm nay xuất giá cũng phải có mặt mũi, nhớ rõ a...... rải thật nhiều nha!"

"Được rồi, đã biết!" Cố Tương đôi tay huơ hướng đám tỳ nữ Quỷ Cốc làm động tác rải tiền: "Bảo đảm khiến Ôn đại thiện nhân ngài...... Rải càng nhiều tiền, tạo phúc bá tánh."

"Nhanh, ngươi nhanh ngồi trở lại đi...... Nhiều người đang nhìn lại đây đó......" Cố Tương nhanh chóng đem màn buông xuống, còn không quên nói: "Nào có ai như ngươi...... Cô nương xuất giá còn xuất đầu lộ diện?"

Ngồi ở trong kiệu hoa, ' cô nương ' Ôn Khách Hành vân vê quạt ngẫm nghĩ, sao hắn lại bị gọi ' cô nương ' xuất đầu lộ diện? Nếu không phải A Nhứ gian lận, người ngồi kiệu hoa này còn không biết là ai đâu!

Nhưng mà việc này...... Ngồi kiệu hoa xuất giá, hán đúng là giống các cô nương ngồi kiệu hoa về nhà chồng, cũng không sai..

Tứ Quý sơn trang, sảnh chính.

Chu Tử Thư Ôn Khách Hành một đôi tân nhân,  nắm dải lụa đỏ, sóng vai bước vào hỉ đường.

Ngồi phía bên phải hỉ đường là khách mời đến dự: Đại cô sơn phái - Thẩm chưởng môn, nữ tử của Ngũ Hồ minh chủ – Cao Đăng Liên, Thanh Phong Kiếm Phái - Phạm chưởng môn cùng vài tên đệ tử.

Bên trái ngồi chính là bạn bè thân thích, lấy Diệp Bạch Y ngồi đầu, Thượng Quan Ngọc Nhi, Cảnh Bắc Uyên, Tào Úy Ninh, Cố Tương, Trương Thành Lĩnh đều có mặt.

Kim Quang, Thất Dạ, hai người ngồi ở vị trí cao đường. Từ hôn lễ lần trước, Đại Vu lại bị kéo lên làm bà mối.

Một đôi tân nhân phu phu đứng ở chính giữa thảm đỏ hỉ đường, Đại Vu ho một tiếng, thanh thanh giọng cất cao tiếng nói: "Nhất bái......"

Ôn Khách Hành nhẹ nhàng kéo kéo dải lụa đỏ trong tay, để quạt tròn che mặt, lặng lẽ hướng A Nhứ lè lưỡi nhân tiện còn chớp chớp mắt.

Chu Tử Thư: Ôn ba tuổi, không được quấy.

"Nhất bái thiên địa!"

Hai người đồng thời xoay người, mặt hướng ra ngoài cửa lớn, cùng cúi đầu, cùng khom lưng hành lễ.

Đại Vu: "Nhị bái...... Nhị bái cao đường!"

Hai người lại lần nữa xoay người, hướng lên vị trí cao đường, cùng khom lưng hành lễ.

Đại Vu: "Tam bái...... Phu phu giao bái!"

Hai người mặt đối mặt, Ôn Khách Hành còn đem quạt tròn trong tay chếch xuống một chút.

Phía trước là nửa gương mặt của Chu mỹ nhân a~ Chu Tử Thư kiềm chế cơn bực tức muốn đưa tay vỗ cái đầu kia...... Lại lui một tuổi, Ôn hai tuổi đi!

"Bái đường."

"A Nhứ, chúng ta bái đường thôi!"

Hai người hoàn thành ba lần khom lưng, ba lần hành lễ.

Đại Vu nhanh chóng nói lời thoại cuối cùng: "Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!"

"A Nhứ, đi thôi...... xong lễ rồi." Ôn Khách Hành tay quấn lụa đỏ vài vòng, kéo người kia lại gần, rồi quấn lấy tay tân lang.

Chu Tử Thư nhìn đôi tay bị trói chặt, trên trán có vài tia hắc tuyến xẹt qua: "Ngươi đây là muốn làm cái gì?"

Ôn Khách Hành đem quạt tròn đưa ra một chút, lộ hơn phân nửa khuôn mặt: "Cột lại a! Ta đã buộc nhiều vòng rồi, chúng ta nhất định có thể trường trường cửu cửu."

Chu Tử Thư cảm thấy vẫn nên đem lão Ôn đưa vào tân phòng trước, ngồi đợi một lúc, nếu không giây tiếp theo còn không biết hắn lại muốn nói ra lời lẽ hùng hồn gì đâu.

Trên đoạn đường tiến tới tân phòng, lão Ôn cũng không để miệng mình nhàn rỗi.

"A Nhứ, ngươi đi chậm một chút, quạt tròn che mặt ta không nhìn thấy đường a."

Chu Tử Thư nghe vậy tức khắc thả chậm bước chân, nhìn trái phải xung quanh: "Dù sao cũng không ai, nếu không ngươi đừng che."

"Kia không được, cái quạt tròn này tương tự như khăn voan của tân nương, phải chờ tới lúc vào tân phòng rồi, tướng công lật mới được phép bỏ ra. Hiện tại liền bỏ xuống...... Không hợp quy củ."

Chu Tử Thư nhắm mắt lại phụ họa: "Được, ngươi là cô dâu mới, hiện tại ngươi định đoạt."

Nói chuyện một hồi ,cuối cùng hai người cùng tới phòng hỉ.

p/s của edit: Tôi khâm phục độ lười của bản thân mình, tôi làm xong từ 1/7 , đến 2 tuần sau tôi mới lò dò đi đăng. Không còn gì để nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro