Chương 15: Cứu hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng khắc Hoàng Lê lên tiếng vì Tiểu Bạch, Tô Dương cảm động sắp rơi nước mắt.

Bởi vì nàng thấy thần sắc Mộc Niệm dao động cùng biến hóa, như mặt hồ đóng băng nứt ra một cái khe, vì Hoàng Lê mà nứt thành một điểm, từ từ tràn lan ra bốn phía, cuối cùng mặt băng rách nát vỡ tan nhấn chìm, vốn dĩ thanh lãnh đạm mạc trở thành một hồ nước nhợt nhạt bất đắc dĩ.

Tô Dương khẽ cắn môi mỏng, hành lễ với Hoàng Lê.

Trừ yêu sư trẻ tuổi nhất Tô gia, kiêu ngạo lại tùy ý Tô Dương, nay lại cong lưng hạ đầu gối vì một con hồ yêu đạo hạnh thấp, lại mang trên người huyết khí.

Sáng sớm ánh sáng chiếu lên lầu hai khách điếm, dừng trên người bạch hồ ly đang run rẩy lông mi trên người nàng.

Con hồ ly trắng như tuyết không hề nhiễm tạp, bị ánh mặt trời chiếu vào thêm một tầng ấm áp mềm mại, ôn nhu khỏa lấp tia yếu ớt kiệt sức.

Dường như hắn mơ thấy thứ gì xấu, giãy giụa muốn mở to mắt, gian nan mà kêu tiếng ồn ồn.

Bàn tay Tô Dương nhẹ vỗ lưng hắn trấn an, dỗ dành hắn, "Ngoan nha Tiểu Bạch, chúng ta đã tìm được người có thể cứu ngươi."

Tô Dương ngửa đầu nhìn Hoàng Lê, nghiêm túc trịnh trọng, "Từ nay trừ yêu sư Tô Dương, chờ đợi ngài tùy ý sai bảo."

Hoàng Lê chưa từng gặp qua cảnh này, hắn theo bản năng trốn sau lưng Mộc Niệm.

Hoàng Lê ôm cánh tay Mộc Niệm, hồ nghi mà nhỏ giọng hỏi, "Nàng như vậy là cảm tạ ta?"

Hay là âm dương quái khí mắng hắn?

Mộc Niệm rũ mắt mà nhìn Tô Dương đang quỳ một gối, nhẹ giọng ân.

Hoàng Lê nghe vậy lập tức kiêu ngạo.

"Không thành vấn đề." Hoàng Lê ngồi xổm xuống, đối mặt với Tô Dương, nhìn hắn chân thành, "Chúng ta đều là yêu, cải nhau thì cải nhau, cứu người thì cứu người."

Hắn nói, "Ta không phải dạng hồ ly keo kiệt mang thù."

So với nhân tộc, Hoàng Lê vẫn thấy thân thiết hơn với đồng tộc.

Tô Dương hít sâu, "Ngươi là hồ ly tốt! về sau ai dám nói ngươi là hồ ly xấu, ta sẽ cùng người đó liều mạng."

Hoàng Lê được khen mi mắt cong cong, như là ăn vụng một lít mật ong, cả người tản ra ngọt ngào, "Còn phải nói sao, ta là tốt nhất."

Hắn khoa trương xong, buông tay áo Mộc Niệm, ngửa đầu xem nàng, "Có thể cứu, đúng không."

"..." Mộc Niệm muốn hự vô cái đầu đá của Hoàng Lê.

Lúc hắn khoe khoang với Tô Dương, Mộc Niệm còn tưởng rằng người có thể cứu bạch hồ là hắn, ...

Nhìn thấy Mộc Niệm rũ mắt không nói, Hoàng Lê đầu hướng lên đùi nàng, một tay ôm cẳng chân, "Mộc Niệm là tốt nhất."

Hắn đã nói với Tô Dương có thể cứu, còn nhận sự cảm kích của hắn cùng quỳ gối cảm tạ, nếu bây giờ Mộc Niệm đổi ý, sau này hắn không có mặt mũi biến về thành hồ ly.

Quá mất mặt.

Mộc Niệm thở dài, "Ngươi có chút tiền đồ được không."

Hoàng Lê đứng lên, "Ta có, hôm nay ta còn cứu một con hồ ly đây."

Hắn cong mi mắt nhìn về hướng Tô Dương, có ý hừ hừ, "Nàng còn khen ta."

Mộc Niệm lúc nào cũng không khen hắn.

Hắn giặt quần áo Mộc Niệm không khen hắn, hắn chia kẹo hồ lô cho nàng ăn nàng cũng không khen hắn, hôm nay hắn mặc quần áo chỉnh tề Mộc Niệm vẫn như cũ không khen hắn.

Hoàng Lê trong lòng rầm rì, hắn không phải hồ ly keo kiệt mang thù, cho nên mọi người xem đi hắn chưa tùng so đo với Mộc Niệm.

Hắn tức giận thật nhiều, còn để Mộc Niệm cứu hồ ly khác.

Hoàng Lê đã nói vậy, Mộc Niệm sao có thể mặc kệ, dù sao cũng là nhà mình tiểu--------

Hoàng cẩu.

Mộc Niệm nghiêng người nhường bước, lộ ra cửa phòng đang mở, "Vào đi."

Tô Dương lập tức ôm hồ ly đứng lên, sợ Mộc Niệm đổi ý, "Hảo!"

Bạch hồ ly là bị trận pháp gây thương tích, tự thân yêu khí bị đánh tan vô pháp ngưng tụ, dẫn tới duy trì không được hình người phải biến trở về hồ ly, cộng thêm bị yêu lực phản phệ, trong cơ thể ngũ tạng lục phủ bị hao tổn, khá giống tình trạng lúc trước của Hoàng Lê.

Nếu ngày ấy không phải Mộc Niệm trở về kịp thời, Hoàng Lê khả năng trực tiếp bị đại trận mạt sát, mà bạch hồ ly thực rõ ràng là bị người liều chết từ trận pháp trung cứu ra.

Nề hà cứu người của hắn không phải Mộc Niệm, dẫn tới chỉ có thể cứu nhất thời, không thể giúp hắn ngưng tụ yêu khí, cuối cùng hồ ly trong cơ thể yêu khí tan hết liền sẽ biến trở về bụi bặm trở về tự nhiên.

Bạch hồ ly cuộn tròn ghé vào trên bàn, bản năng muốn sống tiếp làm hắn hướng Mộc Niệm nhăn lại cái mũi.

Tô Dương cũng thực thành thật, "Hôm qua giao tiếp khi gần ngươi, ta liền phát hiện Tiểu Bạch sẽ dễ chịu rất nhiều. Giống như chỉ cần ở bên cạnh ngươi, Tiểu Bạch liền sẽ bớt đi thống khổ."

Đây cũng là nguyên nhân Tô Dương mặt dày mày dạn đi theo các nàng.

Mộc Niệm là Sơn Thần, trên người là thiên nhiên linh lực, mà yêu tinh vốn sinh hoạt ở rừng núi hoang dã, ở gần nàng thấy thư thả dễ chịu, là điều bình thường.

Chỉ là lời này của Tô Dương hiển nhiên làm Hoàng Lê hiểu lầm.

Hắn vốn dĩ tò mò mà nhìn chằm chằm bạch hồ ly đánh giá, cho đến khi nghe Tô Dương nói cái gì "Tiểu Bạch ở bên cạnh ngươi".

Hoàng Lê một cái giật mình ngồi dậy, lỗ tai nháy mắt liền thẳng.

Hắn duỗi tay ngăn ở Mộc Niệm trước người, trừng mắt Tô Dương, biểu thị công khai chủ quyền, "Nàng đã có một con hồ ly, không cần một con nữa."

Hắn hảo tâm cứu hồ, người này như thế nào có ý định đem hồ ly đưa cho Mộc Niệm!

Tô Dương lưu luyến đưa Tiểu Bạch qua, "Đây là của ta, không đưa cho ngươi."

Hoàng Lê lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ý kêu Mộc Niệm, "Vậy cứu đi."

Mộc Niệm, "..."

Mộc Niệm không cùng Hoàng Lê so đo, nàng rũ mắt đem tay đáp trên đầu bạch hồ ly.

Bao vây lấy hắn là linh lực màu xanh lơ, linh khí cuồn cuộn không ngừng, Mộc Niệm lòng bàn tay chuyển vào cơ thể bạch hồ ly.

Bạch hồ ly từ mới đầu gần chết trạng thái chậm rãi khôi phục sinh lực, bộ lông khôi phục ánh sáng, trắng như tuyết không tì vết rực rỡ lấp lánh.

Hoàng Lê không nhịn xuống "Oa" một tiếng, ngữ khí hâm mộ cực kỳ.

Bạch hồ ly này, hắn sẽ sáng lên a!

Tô Dương còn kích động hơn Hoàng Lê, bởi vì nàng thấy bạch hồ ly động đậy móng vuốt, như là đang tìm cái gì.

Tô Dương không chút do dự với tay qua, ngón trỏ nhét vào phía dưới móng vuốt bạch hồ ly, để hắn nắm lấy.

Ước chừng qua thời gian nửa chén trà, Mộc Niệm mới thu hồi tay.

Bạch hồ ly lúc này đã có thể tung tăng nhảy nhót mà nhào vào lòng ngực Tô Dương.

Mộc Niệm nhìn về phía Tô Dương, "Thương thế của hắn quá nặng, bây giờ phải duy trì bản thể chậm rãi dưỡng thương, đợi một thời gian nữa lại biến thành người."

Tô Dương, "Được."

Mộc Niệm nắn vuốt ngón tay, "Còn có một chuyện, ta chỉ nói cho hồ ly nghe, còn có nói cho ngươi hay không, tự hắn quyết định."

Tô Dương hơi giật mình, "Được."

Hai người hai hồ từ vừa rồi đến bây giờ vẫn luôn ở cạnh nhau, căn bản không có cơ hội nói chuyện riên, Tô Dương có chút nghi hoặc, không biết Mộc Niệm dùng biện pháp gì giao tiếp với Tiểu Bạch.

Nàng ngờ ngợ cảm thấy Mộc Niệm cùng nàng không giống nhau.

Tô Dương ấn hạ sở hữu không nên nghĩ nhiều suy nghĩ.

Tiểu Bạch chui ra từ lòng ngực Tô Dương, nhảy đến trên bàn, đối Mộc Niệm nằm sấp hành lễ, tứ chi đều dán ở trên mặt bàn, cảm kích ân cứu mạng của Mộc Niệm.

Bên cạnh Hoàng Lê không vui, "Còn có ta nữa."

Tiểu Bạch trong mắt mang cười, lại cố ý le lưỡi với Hoàng Lê.

Hoàng Lê tức tối duỗi tay muốn bắt hắn, Tiểu Bạch lập tức nhảy vào lòng ngực Tô Dương, cho nàng che chở.

Hoàng Lê chống nạnh, "Cứu sống rồi, các ngươi liền đi thôi."

Tô Dương chột dạ mà chớp đôi mắt, "Nếu không lại ở thêm hai ngày quan sát quan sát? Ở gần, có chuyện gì các ngươi có thể trợ giúp Tiểu Bạch dưỡng thương."

Nàng sợ Hoàng Lê lật bàn, lập tức chuồn ra đi, "Các ngươi yên tâm, những ngày này ăn ở sinh hoạt ta sẽ chi."

Thanh âm theo bạch hồ ly hơi thở dần xa.

Hoàng Lê dậm chân, "Sớm biết vậy không cứu!"

Mộc Niệm nhìn về phía Hoàng Lê đang tức muốn hộc máu, có chút buồn cười, "Muốn cứu người chính là ngươi, như thế nào hiện tại lại đổi ý?"

Hoàng Lê tức giận mà ngồi trở lại, "Không muốn cứu."

Mộc Niệm duỗi tay xoa Hoàng Lê đầu, "Thật sao."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàng Lê: Hắn so với ta trắng hơn QAQ.

Mộc Niệm: Không có việc gì, ngươi so với hắn vàng hơn.

Hoàng Lê: ...Nghe không giống khen người.

Mộc Niệm: Ân, bởi vì là khen hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuton