Chương 21: Ăn hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bổ Hứa Hồ Lai

Editor: @trachanhmatong.g

Hoàng Lê từ phòng Tô Dương rời đi, liền mặt ủ mày chau vào phòng của Mộc Niệm.

Hắn nhăn cái mũi nhẹ nhàng ngửi, trong không khí có ướt át hơi nước hòa lẫn vào hơi thở Mộc Niệm.

Hoàng Lê mới vừa đẩy cửa ra, Mộc Niệm liền ăn mặc trung y từ tịnh thất đi ra, chắc là mới vừa tắm rửa xong.

Mộc Niệm tay thắt đai lưng, ngước mắt xem Hoàng Lê, nhẹ giọng hỏi, "Ngủ không được?"

"Không phải." Hoàng Lê tầm mắt dừng ở tay Mộc Niệm, theo tay nàng dần qua eo, chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng hoảng loạn mà dời mắt.

Tiểu hồ ly còn chưa hiểu che giấu tâm tư, Mộc Niệm liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu triệt để.

Nàng coi như không biết, như thường lui tới giống nhau mặc kệ hắn, tùy ý để Hoàng Lê ngồi ở cái bàn sờ đông sờ tây.

Mộc Niệm gọi mái tóc dài, hiện giờ rối tung xõa trên vai, nàng đi qua bên cửa sổ, đẩy ra nắm chặt hai cánh cửa, dựa vào song cửa sổ hóng gió đêm thổi tới, cả người lộ ra một cổ lười biếng cùng tùy ý.

Hoàng Lê cắn chén trà nhìn nàng, cuối cùng vẫn là không nhịn được, nhỏ giọng hỏi, "Mộc Niệm, ta có thể hay không sờ sờ ngươi?"

Trực tiếp hỏi thẳng so với giấu ở trong lòng vò đầu bứt tai tò mò dễ chịu hơn rất nhiều.

Mộc Niệm dựa vào cửa sổ, rất có hứng thú, "Sờ chỗ nào?"

Hoàng Lê vẻ mặt đơn thuần mà nói lời lưu manh, "Nơi này."

Hắn hướng chính mình ngực xoa bóp một phen, sau đó chớp đôi mắt sạch sẽ thuần túy nhìn về phía Mộc Niệm, nghiêm túc nói, "Ngươi không giống ta."

Mộc Niệm đuôi mắt cử động.

Hoàng Lê nếu là làm lưu manh, nhất định là một lưu manh vô tội nhất.

Sợ Mộc Niệm không muốn, Hoàng Lê còn thò lại gần hướng dẫn từng bước mà khuyên nàng, "Ở trong núi, cả nhà đều cùng nhau liếm lông, rất bình thường."

Hoàng Lê là không có gia đình bạn bè, nhưng hắn biết về động vật khác.

Tộc sói sẽ cho cắn miệng nhau, lão hổ sẽ liếm lông, ngay cả ven đường gặp được li hoa miêu đều sẽ lẫn nhau liếm mao kề tai nói nhỏ.

Hắn hiện tại muốn sờ sờ Mộc Niệm, đâu có gì không hợp lý?

Hoàng Lê nói đúng lý hợp tình, cũng chờ mong mà nhìn Mộc Niệm.

Mộc Niệm nhất thời trầm mặc.

"Ngươi hảo cọ." Hoàng Lê khẳng khái mà mở ra cánh tay, một bộ ngươi tùy ý biểu tình, "Trước đây ta đã cho ngươi sờ rồi đi."

Sờ một chút cũng đâu có sao.

Mộc Niệm hai tay ôm ngực, dựa vào song cửa sổ nhìn Hoàng Lê.

Bên ngoài là màn đêm mùa hạ, bên trong là ngọn đèn dầu lay động, trong phòng ánh nến vàng ấm áp chiếu vào gương mặt trắng nõn của Hoàng Lê, đem sự ngây thơ trong đáy mắt hắn vô hạn phóng đại, không có nửa phần ái muội, làm Mộc Niệm không thể hạ thủ.

"Ta không sờ nơi đó." Mộc Niệm trong mắt mang cười, "Ta chỉ sờ lỗ tai ngươi."

Nàng bổ sung, "Ta muốn sờ lỗ tay hồ ly, nếu ta sờ xong ngươi cảm thấy không sao cả, ta đây sẽ để ngươi sờ vị trí ngươi tò mò."

"Thật sự?" Hoàng Lê đôi mắt hơi hơi sáng.

Hắn cũng muốn cho Mộc Niệm sờ hắn lỗ tai, bởi vì lần trước xoa thực thoải mái.

Hoàng Lê ôm lấy gương mặt, "Phốc", trên đỉnh đầu từ mềm mại đầu tóc vụt ra tới hai cái tai màu vàng đầy lông mao, run lên hai cái.

Hoàng Lê, "Đến đây đi."

Mộc Niệm không vội.

Nàng duỗi tay bấm, một đạo màu xanh lơ linh lực bay ra đi, làm tắt hết các ánh nến trong phòng.

Phòng đang sáng trưng nháy mắt trở nên tối tăm, chỉ còn lại ánh sáng mỏng manh ngoài cửa sổ.

Hoàng Lê nghi hoặc mà nhìn xung quanh.

Trong bóng đêm, động vật đặc biệt cảnh giác phi thường mẫn cảm.

Hoàng Lê đang muốn ngẩng mặt hỏi Mộc Niệm, chỉ là đầu còn không có nâng lên tới, liền có một cái tay nhẹ nhàng đặt đỉnh đầu hắn, ngăn lại động tác hắn.

Một lực không nặng không nhẹ chạm lên đầu trái tim Hoàng, làm lỗ tai hắn nhịn không được run lên một chút.

Cảm giác so với lần trước không quá giống nhau.

Lần trước còn có người khác, lực chú ý của Hoàng Lê không toàn bộ đặt trên người, có chút phân tâm đối với xung quanh.

Hiện giờ không như vậy, trong phòng tối đen chỉ có hắn và Mộc Niệm, không có bất cứ thứ gì dời lực chú ý của hắn.

Hoàng Lê cảm thấy toàn bộ cảm giác như toàn bộ giác quan hắn đều đặt lên đỉnh đầu, bất luận hành động nhỏ xíu nào của Mộc Niệm hắn đều cảm thụ rõ ràng.

Trên đầu, những ngón tay thon dài cân xưng, nhẹ nhàng cắm vào tóc hắn, lòng bàn tay dán vào da đầu dần dịch hướng bên tai, theo đó là một cảm giác tê dại lan ra, từ đỉnh đầu đến trái tim.

Hoàng Lê hô hấp run rẩy, da đầu phát khẩn, ngón chân nắm chặt vạt áo.

Hắn thấp thấp mà kêu, "Mộc Niệm."

Hoàng Lê cảm giác Mộc Niệm chính là trừ yêu sư, bởi vì linh hồn của hắn giống như bị Mộc Niệm rút ra từ đỉnh đầu.

Nhưng hắn hoàn toàn không cảm thấy đau, chỉ là có chút căng thẳng.

Hoàng Lê theo bản năng duỗi tay nắm chặt quần áo bên eo Mộc Niệm, lúc này mới cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Mộc Niệm lấy tay còn lại bắt lấy cổ tay Hoàng Lê, đem tay hắn từ quần áo nàng dịch lên sau vòng eo.

Mộc Niệm theo động tác thuận thế ngã về phía trước nửa bước, mũi chân chống tại mũi chân Mộc Niệm.

Hoàng Lê cách ngực nàng, chỉ bằng một nắm tay, thế cho nên Hoàng Lê ngửi được hơi thở trộn lẫn hơi nước ướt át của Mộc Niệm, làm hơi ngột ngạt, giống như mưa tầm tã ở rừng trúc trong mùa hè.

Hoàng Lê cảm giác bàn tay hắn dán sau eo Mộc Niệm đều đẫm mồ hôi, tiếng trống trong ngực lại lần nữa vang lên.

"Sờ, sờ xong rồi sao?" Hoàng Lê che giấu biểu tình mà thanh giọng mở miệng, "Có phải đến lượt ta."

Mộc Niệm rũ mắt, "Nhanh thôi."

Lòng bàn tay nàng chuyển qua dán lên ót Hoàng Lê, như sợ hắn chạy trốn lui về phía sau.

Mộc Niệm cúi đầu, há mồm nhẹ nhàng cắn xuống tai thính của Hoàng Lê.

"?!"đôi mắt Hoàng Lê nháy mắt biến thành cái chuông đồng.

Không có bất luận một tia do dự, hắn "Phốc" một tiếng liền biến thành một con hồ ly màu vàng, nhanh như chớp chạy đến cái bàn trà.

Trái tim trong lòng ngực cơ hồ nhảy ra từ cổ họng, lông mao toàn thân hắn là nổ tung, nhưng lại không sợ hãi.

Hoàng Lê nghẹn nửa ngày, trừng mắt với Mộc Niệm nói, "Ngươi muốn ăn hồ ly."

Hắn có chứng cứ, vừa rồi Mộc Niệm cắn lỗ tai hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuton