Chương 32: Dựa dẫm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt thấy Hoàng tỷ muốn đánh hai người họ, Kim Nguyên Bảo cùng Hoàng Lê mới dừng chửi nhau là Hoàng Bì Tử.

Nhưng hai con hồ ly vẫn trong trạng thái giương cung bạt kiếm.

Hoàng Lê trừng mắt với Kim Nguyên Bảo, "Mộc Niệm không muốn nuôi thêm hồ ly khác!"

Kim Nguyên Bảo cũng không phục, hai tay ôm ngực, sâu kín nói, "Cái này cũng chưa chắc, không chừng tỷ tỷ trải nghiệm kiến thức phong phú của ta, sẽ quên sạch tiểu hồ ly miệng còn hôi sữa như ngươi."

"Ngươi mới là tiểu hồ ly." Hoàng Lê nỗ lực thẳng thắn sống lưng, chứng minh chính mình cũng không phải cái hài tử.

Ai ngờ Kim Nguyên Bảo cười khúc khích.

Lắc mình biến hoá, biến thành một con Hoàng hồ ly.

Hoàng Lê chỉ vào hắn cười, "Ha ha ha ha vậy thì có gì khác ta chứ?"

Hứ, có trắng hơn hắn đâu mà khoe khoang.

Đôi mắt hẹp dài của Kim Nguyên Bảo liếc hắn, chậm rì rì xoay người, lộ ra hai cái đuôi cáo sau mông, "Như vậy đã khác chưa?"

Hoàng Lê, "......"

Hoàng Lê trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai cái đuôi của Kim Nguyên Bảo, cười không nổi.

A~ a~ hai cái đuôi có phải sẽ dạng ra được hay không, hắn không có hai cái đuôi.

Hoàng Lê bẹp miệng mếu máo nhìn Mộc Niệm.

Nếu do sánh với Kim Nguyên Bảo, tên hắn nghe thiếu khí chất giàu sang hơn hẳn, hơn nữa đều là Hoàng hồ ly, nhưng Kim Nguyên Bảo có hai cái đuôi, hắn chỉ có một cái.

Hoàng Lê trong lòng chua lòm, như cắn phải chanh.

Hoàng Lê ngón tay vê một gốc vạt áo Mộc Niệm, ngạnh cổ hừ hừ, "Ngươi đã nói không nuôi thêm hồ ly khác."

Hắn từ trong lòng ngực lấy ra vàng, như là tìm lại sự tự tin, duỗi thẳng cánh tay đến dưới mí mắt Mộc Niệm, "Trước đi ngươi còn nói ta là hồ ly thuộc về ngươi."

Hiện tại tiểu hồ ly của nàng biến thành Kim Nguyên Bảo đúng không?

Nàng, nàng sao có thể như vậy được.

Hoàng Lê nắm chặt vàng, phồng gương mặt, trong lòng thầm quyết định nếu Mộc Niệm muốn nuôi Kim Nguyên Bảo, hắn sẽ, hắn sẽ——

Hắn sẽ khóc thảm cho nàng xem!

Mỗi ngày ngồi xổm trước cửa nàng khóc lóc ăn vạ, phiền chết nàng!

Hoàng Lê tuy nghĩ như vậy, nhưng tâm lý rất rõ ràng, nếu Mộc Niệm thật sự giữ lại Kim Nguyên Bảo, hắn hoàn toàn không thể làm gì khác.

Nhưng tưởng tượng đến cảnh về sau trong ngực Mộc Niệm sẽ ôm hai con hồ ly, thậm chí tệ hơn sẽ chỉ có mình Kim Nguyên Bảo, Hoàng Lê liền thấy rất khổ sở.

Hoàng Lê khó chịu trong lòng, hô hấp cũng khó khăn.

"Có thể đừng nuôi thêm hồ ly khác được không?" Hoàng Lê đứng bên cạnh người Mộc Niệm, hai tay nắm chặt vàng, cúi đầu nhìn giày trắng mà hắn đã lau sạch cho Mộc Niệm, thấp giọng nói, "Ta tuy rằng ăn nhiều, nhưng ta sẽ giặt quần áo, chà sạch giày cho ngươi."

"Ta bây giờ cũng đã học được cách phơi quần áo."

Hoàng Lê vốn dĩ muốn nói, ta còn cho ngươi sờ lỗ tai, sờ cái đuôi, sờ cái bụng, nhưng chợt nhớ những thứ này Kim Nguyên Bảo đều có, thậm chí còn nhiều hơn hắn một cái đuôi, Hoàng Lê liền cảm thấy chính mình giống như không còn ưu thế ào khác có thể cạnh tranh.

Hắn tựa hồ không có bản lĩnh gì mới lạ.

Từ trước đến nay có lẽ hắn dựa dẫm quá nhiều vào Mộc Niệm.

Nếu là một con hồ ky hiểu chuyện, khẳng định sẽ không ích kỹ giống hắn, Hoàng Lê hít hít cái mũi, ngẩng mặt nhìn Mộc Niệm.

Hắn mím chặt cái môi hồng nhuận, mặt mài ủy khuất gục xuống dưới, rất giống một chú chó nhỏ đáng thương bị người vứt bỏ, chờ mong mà dõi theo Mộc Niệm.

Mộc Niệm, "......"

Hoàng Lê trong lòng hừ, hắn sẽ không hiểu chuyện, hắn sẽ không nhường Mộc Niệm cho ai khác, hắn chuẩn bị khóc lóc la lối.

Mộc Niệm nhìn Hoàng Lê, bỗng nhiên cười, duỗi tay niết gương mặt trắng phồng của hắn, "Tiểu cẩu ngốc."

Vốn dĩ ngụy trang kiên cường nhưng hiện tại hắn không thể cố gắng mạnh mẽ nữa, hắn ngồi xổm bên chân nàng, ôm chân nàng mà khóc thút thít.

Nếu vừa rồi Mộc Niệm quan tâm hắn mà nhìn Kim Nguyên Bảo, hắn sẽ vụt qua cửa sổ, về sau không bao giờ trở lại.

Nhưng Mộc Niệm sờ khuôn mặt hắn.

Đầu ngón tay ấm áp của Mộc Niệm dán ở trên mặt hắn, Hoàng Lê lập tức cảm thấy an tâm, cái loại cảm giác này như là đi bộ rất xa đến mức kiệt sức, rốt cuộc cũng tìm được nhà.

Tuy rằng Hoàng Lê không nói ra, nhưng vừa rồi Kim Nguyên Bảo biến thành hồ ly, cùng hắn ngoại hình tương tự, nhưng cái đuôi lại nhiều hơn hắn, Hoàng Lê đột nhiên hoảng sợ.

Hắn sợ Mộc Niệm thật sự sẽ không cần hắn.

Vậy hắn phải làm sao bây giờ, hắn đã quen có Mộc Niệm.

Mộc Niệm sẽ có tiểu hồ ly khác, nhưng hắn sẽ không Mộc Niệm khác.

Hắn về sau phải làm sao bây giờ......

Chờ đến khi Mộc Niệm đặt lòng bàn tay ấm nóng lên đỉnh đầu hắn, Hoàng Lê mới chậm rãi an tâm.

Hắn rũ lông mi nhẹ nhàng cắn cắn đầu gối Mộc Niệm, thực nhẹ thực nhẹ, như là phát tiết ủy khuất, lại như cùng nàng đùa giỡn.

Bàn tay Mộc Niệm xoa đầu Hoàng Lê một phen, thanh âm ôn nhu khó thấy, "Không muốn nuôi thêm một con hồ ly khác, đây là tìm tới để dạy ngươi những điều cơ bản."

Nàng nói: "Mặc kệ là trước đây, hay là về sau, ta cũng sẽ chỉ có một mình ngươi."

Mặc kệ là màu trắng hay là màu vàng, cho dù bảy màu, vậy cũng không thể so với Hoàng tiểu cẩu của nàng.

Mộc Niệm tìm Kim Nguyên Bảo, mới đầu là tìm người có thể chỉ dẫn hắn, nói cho hắn biết giữa người và người cũng có khác nhau, như là không cần thoải mái để mặc cho nàng muốn sờ đâu thì sờ.

Bỗng nhiên qua chuyện vừa rồi, nàng cũng bỏ ý định đó.

Hoàng tiểu cẩu đối với nàng vô cùng tin tưởng, cho nên ngửa cái bụng với sáu hạt đậu cho nàng xoa nắn.

Là hồ ly rộng rãi như vậy nhưng đối với nàng thật keo kiệt, một miếng cũng không muốn chia sẽ cho bất luận ai khác.

Kim Nguyên Bảo muốn lại gần, Hoàng Lê theo bản năng mà hung dữ với hắn. Kim Nguyên Bảo cầu nhận nuôi, Hoàng Lê sẽ tức giận.

Biết được nàng có khả năng sẽ nhận nuôihồ ly khác, Hoàng Lê sẽ ủy khuất mà khóc hu hu.

Mọi thứ về nàng hắn luôn độc chiếm, hoàn toàn không muốn người khác đụng tới.

Kỳ thật bao nhiêu đây cũng đủ làm Mộc Niệm thỏa mãn rồi.

Hôm nay còn chưa bắt đầu học bổ túc, mà Hoàng Lê đã có tiến bộ vượt bật rồi.

Hoàng Lê ngẩng mặt xem Mộc Niệm, đôi mắt theo nàng lời nói chậm rãi sáng lên tới, một lần nữa thần thái sáng láng, "Thật sự chỉ nuôi một mình ta?"

Mộc Niệm gật đầu, "Thật sự."

Hoàng Lê đã hiểu.

Hoàng Lê đem vàng giấu trong lòng ngực ra, một lần nữa đứng lên.

Cùng bộ dáng đáng thương chít chít lúc nãy khác một trời một vực, hắn lúc này eo thẳng tắp, nhịn không được lướt ngang qua mặt Kim Nguyên Bảo.

Hứ, hai cái đuôi thì có gì ghê gớm, Mộc Niệm chỉ cần một mình hắn.

Kim Nguyên Bảo đương nhiên nghe được lời của Mộc Niệm, cảm thấy mất mát, hơi buồn.

Hắn còn tưởng rằng có thể cùng Mộc Niệm bồi bổ cho nhau, Kim Nguyên Bảo có dự cảm, nếu song tu cùng Mộc Niệm, hắn khẳng định có thể mọc ra thêm một cái đuôi.

"Ta cũng không phải không chỉ dạy tiểu hồ ly," Kim Nguyên Bảo ưu nhã mà lấy hồ ly hình thái ngồi xổm trên ghế, liếc Hoàng Lê một cái, "Chỉ là không truyền thụ cho ngươi."

Nếu không phải vì Hoàng Lê keo kiệt, bọn họ có thể tam tu.

Hoàng Lê trừng hắn, "Ai cần ngươi dạy chứ."

Hoàng Lê như nạp máu gà, hưng phấn, đắc ý dào dạt mà khoe khoang cùng Kim Nguyên Bảo, "Mộc Niệm sẽ dạy ta."

Kim Nguyên Bảo du tẩu chốn phong trần nhiều năm, liếc mắt một cái liền nhìn ra Hoàng Lê chỉ là một con hồ ly xử nam, lập tức ném cái đuôi hỏi hắn, "Có thể chỉ ngươi như thế nào mọc ra hai cái đuôi sao?"

Hoàng Lê đứng không xa Kim Nguyên Bảo thấy hắn đem cái đuôi ném lại gần trêu ngươi, ánh mắt sáng lên, nháy mắt duỗi tay một phen kéo hai cái đuôi của Kim Nguyên Bảo, xoay tròn hướng ngoài cửa ném, "Hai cái thì mặc kệ ngươi!"

Đem Kim Nguyên Bảo ném văng ra, Hoàng Lê chống nạnh đứng ở cửa, "Đuôi của ta sớm hay muộn cũng sẽ phân nhánh!"

Hắn phủi tay đóng cửa lại, không muốn quan tâm tới Kim Nguyên Bảo nữa.

Lần này là Hoàng tỷ sửng sốt, hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, "Kim bài của ta!"

Nàng của chạy ra, liền nghe thấy Kim Nguyên Bảo đã bò dậy, xoa eo ở cửa nhảy dựng lên mắng Hoàng Lê, "Xú Hoàng Bì Tử ——"

Hắn mới vừa mở miệng, Hoàng tỷ vừa lúc kéo cửa ra, một trên một dưới tầm mắt nhìn nhau.

Kim Nguyên Bảo, "......"

Kim Nguyên Bảo dáng ngồi lập tức ngoan ngoãn, "Tỷ, ngươi nghe ta giải thích."

Hoàng tỷ a một tiếng, xách cổ Kim Nguyên Bảo xuống lầu, "Tới, chậm rãi giải thích, chồn chúng ta trêu chọc ngươi chổ nào, ngươi ngày mai cũng đừng hồng xuống giường."

Kim Nguyên Bảo bị Hoàng tỷ xách theo xuống lầu, gục xuống đầu cùng cái đuôi, lúc này còn không quên quay đầu lại trừng Hoàng Lê.

Hoàng Lê trêu hắn bằng cách làm mặt quỷ, "Hắc ~"

Hoàng Lê bước chân vui sướng mà nhảy đến trước mặt Mộc Niệm, hắn ngồi xổm trước người Mộc Niệm, hai tay đặt lên đầu gối Mộc Niệm, ngẩng mặt nhìn nàng, thanh âm mềm mại, "Mộc Niệm, ngươi cắn ta lỗ tai ta một chút được không?"

Hoàng Lê thật là vui, đặc biệt là lúc Mộc Niệm không chút do dự, kiên định mà lựa chọn hắn, nhìn cũng không nhìn Kim Nguyên Bảo, Hoàng Lê cảm giác trong lồng ngực có thật nhiều kẹo ngọt, ấm hầm hập.

Hắn rất vui vẻ rất hạnh phúc, dột nhiệt nhớ tới cảm giác Mộc Niệm cắn hắn, tê tê dại dại.

Hoàng Lê ngại ngùng mà xoa xoa lỗ tai, cường điệu nói, "Không thể dùng sức cắn a, sẽ đứt đó."

Ở rừng có mấy con thỏ đánh nhau, lỗ tai bị con thỏ khác cắn rụng một miếng thịt.

Mộc Niệm thở dài, duỗi tay xoa đầu Hoàng Lê.

Hồ ly này, càng ngày càng to gan lớn mật.

Mộc Niệm không cắn Hoàng Lê, chờ nước ấm được đem lên, một người một hồ tẩy rửa xong liền ngủ.

Hoàng Lê ngủ trước biến trở về hồ ly hình thái, ôm một cánh tay của Mộc Niệm, nhỏ giọng nói, "Mộc Niệm, chúng ta về nhà đi?"

Hắn là thật sự có chút nhớ núi rừng.

Mộc Niệm nghiêng mắt xem hắn, nhẹ giọng đáp ứng, "Hảo."

"Vậy chúng ta tranh thủ ăn nhiều một chút đồ ăn ngon." Hoàng Lê xoa cái bụng, "Cùng Kim Nguyên Bảo cãi nhau xong ta mất hết sức lực, cảm thấy đói bụng."

"Ngày mai ăn." Mộc Niệm nghiêng người, tay đáp ở lưng Hoàng Lê, đem hồ ly kéo vào trong lòng ngực ôm lấy, "Ngươi hôm nay ăn quá nhiều, lại ăn tiếp sẽ khó tiêu."

Hoàng Lê lặng lẽ cười, mở tay ôm lại eo Mộc Niệm, "Ừm, mai ăn."

Hắn lẩm nhẩm lầm nhầm, "Mộc Niệm, ngươi về sau thật sự không thể nuôi thêm hồ ly đâu, ngươi gầy như vậy, ôm hai con sao được."

Mộc Niệm, "......"

Mộc Niệm nhắm mắt lại, khóe miệng vô ý thức mang ra ý cười, "Cũng không gầy như vậy, ngươi lại ăn nhiều béo lên một chút, ta cũng dễ dàng ôm ngươi."

"Ta đây lại ăn cho béo một chút." Hoàng Lê nói, "Như vậy ngươi cũng chỉ có thể ôm một mình ta."

Nói đến nói đi, dù sao Mộc Niệm cũng không được ôm hồ li nào khác ngoài hắn!

Không, không chỉ là hồ ly, loại yêu khác cũng không cho phép.

Mộc Niệm cùng Hoàng Lê câu được câu không nói chuyện, không bao lâu trên giường yên lặng.

Hoàng Lê hôm nay trong lòng có chuyện, không ngủ nhanh như Mộc Niệm.

Hắn ghé vào bên người Mộc Niệm xem xem nàng, nhìn nhìn không nhịn xuống nhẹ nhàng dùng đầu cọ tay Mộc Niệm đang đặt ở bụng nhỏ chỗ thủ đoạn.

Mộc Niệm tư thế ngủ thực sự chỉnh tề, nằm thẳng, tay đặt ở trên bụng nhỏ, không giống Hoàng Lê, một chiếc giường hắn có thể từ đầu giường ngủ đến cuối giường, có đôi khi tỉnh ngủ hắn thấy tay mình đè lên mặt Mộc Niệm.

Nói đến mặt, mặt Mộc Niệm quá đẹp đi.

Hoàng Lê cảm thấy Mộc Niệm là người đẹp nhất mà hắn gặp, không ai so bì được.

Hoàng Lê nhìn nhìn không tự giác kề mặt sát vào, chờ hắn phản ứng lại, đã không tự giác vươn đầu lưỡi, tính toán liếm mặt Mộc Niệm.

"?!!!"

Hoàng Lê bị chính mình làm cho hoảng sợ, hắn lui đến chân giường, mao đều nổ tung.

Không biết tại sao, hắn thế nhưng cảm thấy Mộc Niệm thơm quá, hảo tưởng liếm thử một cái!

Hoàng Lê gặm chi trước của, đầy mặt kinh hoàng.

Hắn vậy mà muốn ăn thịt người!!!

Huhuhu, hắn sắp biến thành hồ ly xấu xa rồi đúng không!

Một đêm qua đi, sáng sớm Mộc Niệm tỉnh lại, không thấy hồ li kia đâu.

Mộc Niệm ngồi dậy, chân mới vừa bước, liền cảm giác không thích hợp.

Quá mềm.

Quả nhiên nàng vừa đè chân xuống, Hoàng Lê liền rầm rì một tiếng.

Mộc Niệm rũ mắt, cười cười.

Hoàng Lê ngủ ở chân bước lên, cái bụng lật qua tới, mà mũi chân nàng vô tình đặt ở mặt trên.

Mộc Niệm nhẹ nhàng dùng mu bàn chân day day cơ thể mềm mụp của Hoàng Lê, Hoàng Lê ngược lại vô ý thức mà xoay người lăn về hướng chân nàng, bốn cái chân ôm lấy, dùng chóp mũi ẩm ướt mà cọ mô mu bàn chân nàng.

Mộc Niệm, "?"

Hoàng Lê, "?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuton