Chương 4: Người xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bổ Hứa Hồ Lai

Editor: @trachanhmatong.g

Hoàng Lê giặt xong quần áo, còn thuận tiện giặt luôn bản thân.

Thường ngày ngoài miệng lúc nào cũng nói "Da lông phải luôn luôn chăm sóc", đến khi tắm rửa thì vô cùng qua loa, không giống vừa rồi kiên nhẫn giặt áo, vô cùng cẩn thận.

Hắn nắm lấy cái đuôi tùy tiện xoa hai cái, cảm thấy hơi kỳ lạ. Ngay sau đó liền "Phốc" biến thành hình dạng hồ ly, không cẩn thận giẫm phải cục đá sau lưng, nguyên thân mình rơi vào trong nước.

Hoảng hốt một tiếng, bốn chân Hoàng Lê chống đỡ, toàn bộ cơ thể ngập trong nước, chỉ có đầu nổi trên mặt nước, tư thế có chút buồn cười.

Mộc Niệm lẳng lặng ngồi ở gốc cây, quang minh chính đại nhìn hồ ly bơi lội.

Xem hắn ngữa cái bụng lên chặn nước, hắn lôi cái đuôi lên chà chà, vụng về đem chân trước vò rửa sau lỗ tai.

Mộc Niệm sống đến bây giờ chưa từng thấy chuyện thú vị như vậy, nhìn nhiều như thế nào đều không cảm thấy đủ.

Ngón tay nàng hơi động đậy, trong lòng thầm nghĩ muốn đến chà lông giúp hắn.

Từ cái tai tính, đến cái đuôi dài, mỗi một ngón tay đều giúp hắn rửa sạch sẽ.

Mà Hoàng Lê bên suối tắm xong chừng nửa canh giờ, liền biến về hình người, lỗ tai còn run run nhỏ nước, đôi tay cầm lấy quần áo rón rén trở lại cái cây to.

Trước ánh lửa hơi tàn, Mộc Niệm vẫn nằm nguyên tư thế lúc nãy, không xê dịch quá nhiều.

Sáng sớm Hoàng Lê để ý chuyện áo bào, sớm tỉnh dậy trước Mộc Niệm.

Nhưng hắn vẫn nằm trên đất giả bộ ngủ, chờ Mộc Niệm thức dậy phát hiện.

Mộc Niệm thức dậy, tai thính của Hoàng Lê khẽ nhúc nhích.

Mộc Niệm đi đến quần áo đang phơi nắng ở cành cây. Cái đuôi Hoàng Lê khó kìm được đong đưa.

Mộc Niệm duỗi tay lấy quần áo. Trái tim Hoàng Lê đập nhanh như con thỏ chạy loạn.

Mộc Niệm mở miệng, ra vẻ nghi hoặc giũ áo bào nhăn nhúm, "Ai đã giặt quần áo giúp ta đây?"

Hoàng Lê duỗi người, như mới tỉnh dậy nói, "Ai đã làm vậy."

Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Mộc Niệm, ngồi bên cạnh quần áo, "Chẳng lẽ là ốc đồng công tư hảo tâm làm?"

"Ngươi xem xem, quần áo bẩn hết cũng không biết giặt, ốc đồng chịu không được mới giúp ngươi."

Mộc Niệm trầm ngâm, "Đêm qua chỉ có ta và ngươi...."

Hoàng Lê chột dạ cực mạnh, nhìn trái nhìn phải.

Mộc Niệm sâu kín thở dài, liếc nhìn hồ ly, " Quần áo được giặt rất tốt..."

Hoàng Lê cái đuôi điên cuồng vẫy tung, giống như một con chó nhỏ, õ ràng cái đuôi đều biểu lộ tâm tình nhưng ngoài mặt giả bộ không có chuyện gì hết.

Mộc Niệm cố ý, lại nói tiếp một câu, "Nhưng mà nhăn nhúm hết."

Cái đuôi dừng lại trong nháy mắt.

Hoàng Lê kê lại gần coi quần áo, "...."

Quần áo vắt ngang nhánh cây thành một cục, lúc này khô lại toàn là nếp gấp.

Hoàng Lê vừa rồi xúc động tim đập bang bang, bây giờ muốn dừng đập luôn...

Hắn nhìn quần áo chăm chăm, sao hắn biết được, hồ ly không có quần áo, hắn nào biết khi phơi đồ còn phải đem nó banh ra vuốt phẳng?

Mộc Niệm, "Là ngươi----------"

Hoàng Lê nhảy dựng, cai đuôi vẩy tung, "Ai? Ngươi nói ai?"

Hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ, Hoàng Lê ngẩng cổ nói, "Ta sao có thể giặt quần áo cho ngươi! Ta còn chưa bao giờ giặt quần áo cho bản thân!"

"Ngươi tại sao lại bắt bẻ như vậy, có người giúp ngươi giặt quần áo là tốt lắm rồi, ở đó còn kén cá chọn canh."

Hoàng Lê thở phì phì, công sức hắn ở dòng suối giặt nữa ngày coi như vô dụng.

Sớm biết như vậy hắn đã không giặt cho nàng.

Mộc Niệm khom lưng muốn sờ lỗ tai hắn, Hoàng Lê liền nhấp cái tai về sau né tránh.

Hồ ly tức muốn chết rồi.

Hắn bận rộn nửa đêm không ngủ được, muốn giặt sạch đồ cho Mộc Niệm, vậy mà nàng còn chê hắn phơi không tốt.

Hoàng Lê giận dỗi, lúc đi đường không muốn đi phía trước, há mồm cắn vạt áo của Mộc Niệm, tùy ý mặc cho nàng kéo đi.

Mộc Niệm đã quen với việc Hoàng Lê khóc lóc dùng mánh lới, chỉ nhẹ nhàng nói câu, "Ngoan, sắp đến nơi rồi."

Hoàng Lê không muốn ngoan, hắn muốn la lối khóc lóc, hắn muốn cắn nàng.

Đáng lý ra nàng phải khen hắn.

Nàng sao lại chê bai hắn chứ.

Hắn đã cố gắng giặt quần áo.

Hoàng Lê nhỏ nhen, khó chịu trong lòng tích tụ thành một bụng lớn, cho đến khi tới chân núi gần chợ.

Hoàng Lê nhìn chợ đông đúc người đến người đi vô cùng rộn ràng, hắn theo bản năng co rúm lại đi lùi hai bước, đem thân mình giấu sau lưng Mộc Niệm.

Hắn sợ hãi.

Lần đầu khát khao tiếp xúc với loài người của hắn đã bị đánh vỡ vụn, để lại cho hắn toàn là thương tích.

Mộc Niệm đi hai bước thấy hồ ly không đuổi theo kịp, liền đi về nửa ngồi nửa quỳ trước mặt hắn, "Mệt rồi sao?"

Hoàng Lê lắc đầu, vốn ban đầu là một con hồ ly xinh đẹp trong lúc này đã ảm đạm đi nhiều, trong mắt đầy mờ mịt hoang mang, ngửa đầu nhìn Mộc Niệm.

"Các nàng nếu biết ta vô tình làm bị thương mạng người, có đánh chết ta hay không?"

"Nhưng mà ta không cố ý, ta không muốn hại người."

"Ta không phải hồ ly xấu."

Hoàng Lê không biết mình có làm sai hay không, nhưng phán quyết của núi rừng là muốn hắn không còn tồn tại nữa.

Mộc Niệm đặt tay lên đầu hồ ly, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái lỗ tai hơi lạnh.

Hoàng Lê nhìn nàng, ngữ khí mờ mịt, "Yêu tinh là phải bị đánh chết cũng không được phản khích sao?"

"Ta đã làm sai rồi sao."

Hoàng Lê không tự giác bắn ra bộ móng vuốt sắc bén.

Đây là bản năng động vật, khi không cảm thấy an toàn, hắn muốn làm ra hành động tự bảo vệ bản thân.

Hoàng Lê liền nghe thấy thanh âm trầm trầm của Mộc Niệm, từng chữ từng chữ rõ ràng, nghiêm túc nói với hắn, "Ngươi không sai."

Hoàng Lê ngơ ngẫn ngửa đầu.

Mộc Niệm lại nói với hắn, "Người đuổi bắt yêu thú, yêu thú bảo vệ bản thân mà phản kích, đây là sinh tồn tự nhiên, không có đúng hay sai. Các nàng cố tình bắt ngươi, ngươi chỉ là tự vệ, nếu như bị thương mạng người thì ngươi cũng không sai."

Lòng bàn tay Mộc Niệm như mang theo vô vàng an ủi, mỗi câu đều làm nghi ngờ của Hoàng Lê mấy ngày nay đều thông suốt."

Đó có lẽ là nguyên do Mộc Lê cứu hắn.

Mộc Niệm tự mình giải thích nghi hoặc của hắn, "Ngươi không làm sai, cho nên ta tình nguyện cứu ngươi."

"Trong trời đất này ai cũng có quyền sinh tồn như nhau."

"Ngươi cũng vậy."

Hoàng Lê không biết từ lúc nào móng vuốt thu hồi lại, chỉ cảm thấy trong lòng một trận nóng lên, đầu quả tim cũng rung động theo từng cái sờ tai của Mộc Niệm, nhẹ nhàng rùng mình co lại.

Không phải sợ hãi, là tê dại.

Hoàng Lê không biết sao hắn lại như vậy, cho rằng do pháp lực của Mộc Niệm.

Hắn hiếm khi tỏ ra mềm mại, đầu hướng lên bàn tay Mộc Niệm cọ cọ, muốn nàng sờ hắn nhiều hơn.

Nhưng ngoài miệng vẫn cậy mạnh, "Ta biết rõ ta không sai!"

Mộc Niệm gật đầu, "Ngươi không sai."

Hoàng Lê lại lần nữa duỗi eo, "Ta muốn ăn đùi gà!"

"Mua."

Hoàng Lê, "Muốn ăn thịt heo nướng."

"Được."

Hoàng Lê, ".... Ngươi hôm nay sao dễ chịu như vậy?"

Hắn đề phòng đem đầu trên tay nàng dời đi, "Ngươi rất kỳ lạ."

Mộc Niệm thật dễ tính, rất giống mấy người xấu lừa da lông của hắn.

Hoàng Lê ôm cái đuôi.

Mộc Niệm rút tay lại, trên tay còn để lại cảm giác lông xù xù của hồ ly, hơi tê ngứa, "Ngươi muốn cái gì ta cũng mua cho ngươi."

Mộc Niệm hỏi, "Vậy áo ngoài của ta, là ngươi giặt phải không?"

Nàng cười, "Ốc đồng hồ ly?"

Hoàng Lê, "...."

Ở ngoài đây thật phức tạp, hắn muốn đi về rừng.

(Hoàng Lê đỏ mặt: Bộ lông cho ngươi hết, xin ngươi đừng nói nữa.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuton