Chương 7: Mang giày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bổ Hứa Hồ Lai

Editor: @trachanhmatong.g

Hoàng Lê sinh ra đã rất xinh đẹp, không hổ danh loài hồ ly.

Đặc biệt là đôi mắt, đuôi mắt dài hẹp có một chấm nhỏ màu hồng đào, giống như cố ý dùng bút long sói tinh tế mà điểm lên. Mí mắt như một đường cong tuyệt diệu vẽ ra.

Khi hắn nghiêng mắt nhìn người khác, đuôi mắt, đuôi lông mày vô ý mang theo cổ mị hoặc, nhưng đối lập là ánh mắt lại vô cùng sạch sẽ, nhìn đơn thuần vô hại.

Hắn liền dùng vẻ mặt vô tội nghi hoặc mở miệng hỏi Mộc Niệm, hắn có thể hay không mặc quần áo.

Hoàng Lê sờ gương mặt, lẩm bẩm lầm bầm, "Cảm giác rất phiền phức."

"Tập quen là được."

"Đáng ghét."

Hoàng Lê là một con hồ ly màu vàng kim, khi biến thành người lại trắng nõn, làn da nộn hệt quả vải vừa bóc vỏ, thịt non mềm mọng nước.

Hắn tự nhiên đứng chân trần trước mặt Mộc Niệm, để nàng giúp hắn vuốt phẳng quần áo chỉnh tề.

Nhưng mà đi chân trần cũng không tốt.

Mộc Niệm móc ra bạc vụn, nhờ tiểu nhị chọn cho một đôi giày thích hợp.

Đứng vậy có chút nhàm chán, tay chống lên mặt bàn, mềm mại uyển chuyển mà ngồi xuống, hai chân trần nhỏ nhắn treo lơ lửng không chạm đất, đôi mắt hiếu kỳ nhìn tới nhìn lui.

Giày đưa đến, Mộc Niệm đặt một đầu gối ngồi xổm xuống, duỗi tay nắm lấy mắt cá chân Hoàng Lê.

Hoàng Lê đang lắc lư cái chân thì dừng lại, rũ mắt nhìn Mộc Niệm.

Mộc Niệm khom xuống mới thấy, Hoàng Lê mặt quần mỏng phía trên không có chỉnh tề, ống quần trái gấp mấy nếp ở đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân, giống như củ sen rửa sạch, thon dài trắng nõn.

Mộc Niệm rũ mi mắt, tự nhiên nắm lấy chân trái Hoàng Lê, một tay cầm giày vải đeo vào.

Lỗ tai Mộc Niêm hơi nóng, có chút bồn chồn khó hiểu.

Đặc biệt là vết chai mỏng trên tay Mộc Niệm cọ qua da thịt hắn, tê tê dại dại ngứa đi theo dọc sống lưng, kích thích da đầu hắn hơi tê dại.

Nếu không phải hắn kìm chế cắn răng thật chật, có lẽ đã phát ra tiếng rầm rì.

Chạm vào một chút đã thoải mái như vậy, thì sờ hắn sẽ thế nào?

Sờ sờ sống lưng, sờ cái đuôi, cái bụng, ...

Hoàng Lê đôi tay nắm chặt mặt bàn, cẳng chân bất động, chỉ có ngón chân nhịn không được cuộn tròn lên.

Hình như hiện tại có nhiều người nhìn bọn họ, Hoàng Lê hô hấp căng thẳng, muốn trừng mấy người kia.

Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy hồ ly đẹp như vậy sao?

Nhưng là người qua đường tất cả đều là:

"Thê chủ nhà này thật sủng phu lang a~!"

"Thật là đẹp đôi, đẹp đến nổi không giống phàm nhân."

"Kia lang quân hình như đỏ mặt, phải không nhỉ? Đỉnh đầu lại mọc ra một đôi tai toàn lông?"

Hoàng Lê đi theo Mộc Niệm dưỡng thương, bây giờ đã khôi phục bảy tám phần, lúc biến thành hình người có thể che giấu cái lỗ tai cùng với cái đuôi.

Không ngờ được lúc Mộc Niệm sờ hắn cẳng chân, lỗ tai "Phốc" một cái liền mọc ra.

Hai cái lỗ tai hắn màu vàng óng ánh, không tự nhiên run tới run lui.

NHưng hiện tại Hoàng Lê khong cảm nhận được, hắn chỉ chú tâm tới Mộc Niệm đang vì hắn mà ngồi xổm xuống xỏ giày.

Mộc Niệm thần thái nghiêm túc chuyên chú.

Nàng làm việc gì cũng vậy, kể cả lúc nướng gà cho hắn hay là đeo giày.

Hoàng Lê ngón tay moi móc cái bàn gỗ, lông mi rậm rung khẽ, tầm mắt như muốn che giấu cái gì đó, giả vờ lơ đểnh nhìn nơi khác nhưng mà dư quang vẫn luôn đặt trên người Mộc Niệm.

Bàn tay Mộc Niệm cũng thật đẹp, thong thả ung dung mang giày cho hắn.

Tầm mắt càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng chuyên chú, Mộc Niệm muốn bỏ qua cũng khó.

Tiểu hồ ly không chút nào che giấu nhìn nàng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Xong rồi."

Mộc Niệm buông mắt cá chân Hoàng Lê ra, không biết vô tình hay cố ý, ngón cái của nàng lúc rút ra, lòng bàn tay cọ vào mắt cá chân của hắn, nhẹ nhàng lướt qua.

Hoàng Lê lỗ tai khẩn trương dựng thẳng, lông đều xù lên.

Hiện tại nếu cái đuôi của hắn lộ ra nó sẽ điên cuồng ngoe nguẩy.

Mộc Niệm vẫn chưa đứng dậy, cánh tay tùy ý đặt trên đầu gối, ngước mắt nhìn Hoàng Lê, nhẹ giọng hỏi, "Thử xem đi hợp chân hay không?"

"A, nga." Hoàng Lê ngón tay nắm chặt mặt bàn, tâm tư rõ ràng không đặt ở chuyện thử giày.

Hắn moi moi đầu gỗ, đem mặt bàn móc thành 1 cái lỗ, áp chế ngạo kiều bản năng, hắn cụp mắt hướng Mộc Niệm, nhỏ giọng nói với nàng:

"Mộc Niệm."

Hắn ngứa ngáy trong lòng muốn chết, hỏi, "Ngươi muốn sờ ta không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuton