Căn bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ôm hắn vào lòng
Và hi vọng đấy là em

Em ơi, em có biết không. Rằng tôi yêu em nhiều lắm. Dưới cái se lạnh của mùa thu nơi nắng ấm rọi lên những lá vàng lặng lẽ rơi trên mặt đất, tôi yêu em.

Nhìn ra nơi chân trời xa xăm, có tia sáng đang vấn vương chưa muốn biến mất, như cái cách tôi ngoái lại kiếm tìm em dưới bóng cây xanh rủ rỉ tiếng cười.

Ngày mùa thu năm ấy, có cô gái nở nụ cười rạng rỡ, làm một cô gái đứng hình. Tôi yêu nụ cười của em, và rằng tôi yêu em từ cái nhìn đầu chân thật nhất. Ngay khi tim mình đánh rơi một nhịp, tâm hồn này cũng chẳng còn thuộc về tôi.

Tôi lại kiếm tìm em trên con đường đó, chỉ tiếc chẳng còn là mùa thu. Bóng lưng cô gái nhỏ bé ấy đan cài trong dòng người tấp nập, nhưng lại cứ toả sáng tới lạ kì.

Hỡi em ơi chờ tôi với, rảo bước chậm lại để tôi kiếm tìm em. Đừng bỏ tôi ở lại phía sau, tàn nhẫn trên con đường yêu mình tôi bước. Cuối con đường là mái nhà tôi hằng mong ước, là tôi là em và là cả tình yêu, chỉ tiếc rằng cuộc sống chẳng đẹp đẽ bao nhiêu, chẳng thể đi cùng em về nơi xa xôi đầy hạnh phúc.

Anh ta đẹp và giỏi lắm em ơi, là người đàn ông thành công trong mắt mẹ tôi, và là người bà mong sẽ đưa tôi đi tới cuối cuộc đời. Anh ta có được tất cả, có sự nghiệp và có cả lòng tin, duy chỉ có trái tim đầy xước sẹo, tôi đã trao gửi cho người con gái tôi thương rất nhiều. 

Em ơi nơi thế gian đông đúc cả tỉ người, tôi dâng hiến tình yêu này cho một nụ cười của cô gái trẻ dưới chiều thu lộng gió. Tôi thua, thua mình, thua số phận. "Chị ơi hay mình trốn đi chị." Tôi xin em, xin đừng khóc nữa. Tôi xin, em xin đừng yêu tôi nữa. Nếu tình yêu này chỉ đem lại nỗi đau, tôi xin em hãy để tôi bước tiếp, hãy để tôi và chỉ mình tôi.

Hãy để tôi đón nhận thay em, những lời chỉ trích từ cha và mẹ, những lời cay nghiệt của những người ngoài, chỉ vì "căn bệnh" họ cho rằng kinh tởm. Hãy để tôi giữ em thật chặt, trong trái tim đầy những vết thương, trong tâm trí của một kẻ "bệnh hoạn", tôn thờ em như một ánh trăng chỉ đường.

Thế giới đang làm gì em vậy ? Họ xé tan đôi cánh của em, họ chà đạp lên thể xác em và đâm từng nhát dao lên tâm hồn trong sáng. Em ơi hãy để tôi, để tôi đắp lên em đôi cánh rách nát của mình, để tôi bảo vệ em bằng cả sinh mạng, cho tới khi đôi chân ngã quỵ, nhìn ngắm thiên thần của tôi sải cánh trên bầu trời xanh thẳm.

Quên tôi đi và hãy bước tiếp, xem như tôi chỉ là một giấc mơ. Một cơn ác mộng đang chờ em thức tỉnh, nơi người con gái yêu em hơn cả bản thân mình.

Nhưng tôi cũng sợ lắm em ơi. Tôi sợ sự chỉ trỏ của mọi người, tôi sợ sự đay nghiến vò nát trái tim tôi - nơi tôn thờ em, tín ngưỡng của đời này.

Xin đừng bỏ tôi lại người ơi, trên con đường yêu trải hoa hồng đỏ rực màu máu. Là nước mắt hoà vào với thương tổn, hay là cổ tay với những vết mèo cào ?

Tôi ở trong vòng tay vững chắc ấy, như thể bóp nát cả trái tim, bóp nát những tương tư tôi dành cho em, bóp nát cả sự sống cuối cùng trong thân xác mục rữa.

Xa tôi rồi hạnh phúc em nhé, sẽ chẳng còn ai cười nhạo hai ta. Những lời yêu vẫn luôn là thật, và lời xin lỗi đã quá đỗi muộn màng. Tôi mệt rồi và em cũng vậy, tha thứ cho tôi kẻ hèn yếu của cuộc đời này. Tôi sẽ lại yêu em vào một ngày không xa, khi em đứng dưới bầu trời thu trong vắt, người con trai cầm bó hoa lớn, một lần nữa xin phép được yêu em.

Cảm ơn em, cảm ơn cả cuộc đời này. Và xin từ biệt tất cả.

_04/08/23
_Không thể update

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sống