Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đàn ông sau giây phút nghẹn lời bắt đầu nói với nhau nhiều thứ, tôi ngồi ở chiếc ghế gần đó và lặng yên, ngưng lại công việc đang làm dở vì giữa họ còn quá nhiều công việc cần phải kể. Ông Bốn Mươi đã sang Mĩ và trải qua vài cuộc tình nữa với những người đàn ông khác. Nhưng lòng ông vẫn luôn nhớ về người đã làm tan nát trái Tim mình ngày nào, chưa phút nào nguôi. Ông vẫn âm thầm dõi theo từng bước người thuộc về mình. Từng chút. Từng chút. Thế nên, khi biết được căn bệnh và cuộc sống của người yêu ở bệnh viện này ông đã ngay lập tức thu xếp để trở về việt Nam.
Khi tôi định ra ngoài để lại ko gian riêng cho cả hai thì ông Năm Mươi ngăn tôi lại.
-- cô hãy ở lại được không? Tôi muốn cô sẽ là người duy nhất chứng kiến những gì thật nhất về tôi. Để trước khi ra Đi ít nhất tôi cũng thấy an nhiên vì có một người làm chứng về những điều này...
Tôi gật đầu và ngồi Lại. Ông năm mươi vội vã lần tìm trong ngăn tủ nhỏ ở đầu giường một chiếc hộp. Ông mở hộp, bàn tay run bắn. Ông nhìn sâu vào mắt ôn bốn mươi, giọng lạc hẳn vì nhoè nước.
-- bây giờ, cũng không phải quá muộn phải không??
Ông bốn mươi lặng lẽ gật đầu và đưa tay ra cho người yêu đeo vào ngón tay mình chiếc nhẫn mà họ đã chờ đợi suốt một cuộc đời. Ông hôn chiếc nhẫn, rồi cúi người hôn Lên vầng trán ông năm mươi. Họ hôn nhẹ môi nhau, rồi ôm nhau thật chặt suốt buổi.
Sáng hôm sau ông năm mươi qua đời. Tôi gọi điện cho vợ con ôn theo số điện thoại ông để sẵn. Người vợ khóc nấc bên kia đầu dây.
Suốt ngày hôm ấy, bầu trời ảm đạm như ngày ôn năm mươi mơi đến. Ông bốn mươi không khóc, chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh, nắm tay và mân mê chiếc nhẫn. Lọ hạt giấy xếp dở đang nằm ở đầu giường....

Tôi mừng vì ông đã yên lòng khi đi. Ít ra, ông đã sống được cho chính mình, ở những phút cuối cùng trong đời. Trọn vẹn.
--hoàn --

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro